Từ sau khi quen biết Nhiếp Thiên Thu, Lâm Đạt Dương đã có thói quen mỗi ngày điều đầu tiên sau khi thức dậy chính là lướt xem mấy tin tức giới giải trí.
Hôm nay hắn theo thường lệ mở app của phòng làm việc giải trí Tinh Hành ra, phần mềm bắn ra tin nhanh: Nhiếp Thiên Thu tham dự lễ khai trương cửa hàng mới của tinh Trần Trung Quốc ở Trung Thự, một thân hàng hiệu Tinh Trần lóa mắt toàn trường.
Lâm Đạt Dương:??!!!
Hắn nhanh chóng chuyển sang một phần mềm dành cho công việc, kiểm tra lại tin vắn mà trợ lý đã tóm tắt lại liên quan đến Tinh Trần Trung Quốc, chỉ thấy trong đó có một cái tin bất ngờ: Trong quý gần đây, doanh số bán hàng của Tinh Trần Trung Quốc ở tỉnh Trung Thự đạt được XXXX đồng, tỉ lệ chiếm hữu thị trường lên cao 20%, kế hoạch trong vòng 5 năm sẽ mở 12 cửa hàng mới ở tỉnh Trung Thự.
Trong nháy mắt, Lâm Đạt Dương bỗng cảm thấy trước mắt mình như biến đen, cả người lung lay sắp đổ.
Làm đối thủ cũ của Hạ Tinh Hàng, tuy rằng ân oán giữa hai người đã phai nhạt không ít nhưng hắn vẫn âm thầm chú ý hướng đi của Hạ Tinh Hàng, trong lòng vẫn luôn ôm mộng tưởng một ngày nào đó có thể đánh bại được Hạ Tinh Hàng.
Bởi vậy hắn vô cùng rõ ràng, một năm này Hạ Tinh Hàng gần như đều chạy theo đuôi Nhiếp Thiên Thu, Nhiếp Thiên Thu tham dự hoạt động ở chỗ nào thì cậu ta đến chỗ đó công tác.
Mặt ngoài thì làm bộ chăm chỉ, cần cù hưng thực chất là vì sớm ngày đạt được mục đích xấu xa là bị Nhiếp Thiên Thu bao dưỡng.
Bao gồm cả lần này đến Trung Thự cũng vật.
Thị trường chính của Tinh Trần Trung Quốc vẫn luôn tập trung ở mấy tỉnh Đông Châu, Tây Tuân cùng Nam Hồi.
Người dân tỉnh Trung Thự thực dụng, không mấy hứng thú với những món hàng xa xỉ này.
Theo Lâm Đạt Dương được biết, doanh số của Tinh Trần ở tỉnh Trung Thự vẫn luôn thấp nhất cả nước, trước đó ngay cả một cửa hàng chuyên bán sản phẩm cũng không có.
Bởi vậy nhìn thấy Nhiếp Thiên Thu chân trước mới đến thành điện ảnh ở Trung Thự đóng phim, chân sau Hạ Tinh Hàng liền lấy cớ khai phá thị trường đến Trung Thự công tác, trong lòng Lâm Đạt Dương còn có chút vui sướng xem kịch vui.
Hắn vẫn luôn thực không quen loại hành vi ngu ngốc trầm mê sắc đẹp mặc kệ chính sự này như của Hạ Tinh Hàng, nghĩ thầm dựa vào trình độ tiêu thụ hàng xa xủ của Trung Thự, lúc này khẳng định Hạ Tinh Hàng sẽ ăn giáo huấn.
Tưởng tượng đến cảnh cậu ta tốn một đống thời gian cùng công sức ở Trung Thự cuối cùng lại tay không mà về, cả người hắn liền kích động không nhỏ.
Không ngờ một quý qua đi, doanh số bán hàng của Tinh Trần Trung Quốc ở Trung Thự trực tiếp tăng trưởng một cách bùng nổ, còn muốn mở thêm 12 cửa hàng nữa.
Lâm Đạt Dương: Tôi cảm thấy thế giới này tràn ngập ác ý với tôi.
Trong lòng hắn vô cùng mất cân bằng mà nhắn cho Hạ Tinh Hàng một cái tin: Báo cáo tài chính của mấy người ở tỉnh Trung Thự có phải làm giả hay không?
Hạ Tinh Hàng nhanh chóng trả lời lại: Vì sao cậu lại trộm điều tra tình hình tôi gần đây? Rốt cuộc cậu có mục đích gì?
Lâm Đạt Dương: Cậu mở nhiều cửa hàng như vậy ở Trung thực, cẩn thận lỗ sạch vốn!
Hạ Tinh Hàng: Ha hả, cậu không biết năng lực kêu gọi của người phát ngôn chúng tôi sao?
Lâm Đạt Dương đang muốn sặc trở về, Hạ Tinh Hàng nhanh chóng phát tiếp tin nhắn thứ hai: Cũng không sợ, tôi có người bao dưỡng.
Lâm Đạt Dương suy sụp buông di động, làm người không thú vị, hắn muốn về Mỹ.
…
Sau khi Nhiếp Thiên Thu tham dự xong lễ khai trương cửa hàng mới của Tinh Trần ở Trung Thự liền quay về khách sạn với Hạ Tinh Hàng.
Khó lắm cậu mới xin nghỉ một ngày, nửa ngày còn lại đương nhiên phải tận dụng cho thật tốt.
Vốn cậu còn cho rằng Hạ Tinh Hàng hẳn là thật cao hứng mới đúng, không ngờ bộ dáng của hắn còn có chút buồn bực.
Nhiếp Thiên Thu không thể tin được mà cân nhắc: Chẳng lẽ là mình hiểu lầm Hạ Tinh Hàng? Kỳ thật cậu ta căn bản không phải cầm thú?
Nhiếp Thiên Thu không khỏi cảnh tỉnh lại bản thận một cách sâu sắc, cảm thấy nhất định là do nội tâm của mình quá xấu xa.
Tuy rằng mười lần Hạ Tinh Hàng ôm cậu thì có chín lần tương đối kích động, nhưng nói không chừng người ta chỉ muốn điều đạt tình yêu với bạn trai mà thôi, cũng không phải xúc động như mình tưởng?
Nhiếp Thiên Thu đang nghĩ ngợi tới về sau có nên dùng ánh mắt đứng đắn mà nhìn Hạ Tinh Hàng hay không, kết quả hai người tiến phòng, cửa phòng vừa mới mới đóng lại, sau lưng đã rơi vào một cái ôm quen thuộc.
Sau đó, hai người thuần thục mà chuẩn xác lăn đến trên giường.
Nhiếp Thiên Thu: Vừa nãy sao cậu lại có ảo giác là Hạ Tinh Hàng không cầm thú chứ?
Nhiếp Thiên Thu trấn định nói: “Bạn trai, bình tĩnh.”
Hạ Tinh Hàng vùi đầu vào cổ cậu.
Hắn đã liên tục tăng ca nửa thàng, râu cũng chưa được xử lý kỹ càng, trên cằm vẫn còn những cọng ngắn ngủi mọc ra.
Nhiếp Thiên Thu chỉ cảm thấy chỗ cổ có cảm giác thô ráp chậm rãi cọ qua, cả người không tự chủ được mà sinh ra một chút rùng mình.
Hạ Tinh Hàng rầu rĩ nói: “Đã lâu không được nhìn thấy thầy, em có chút nhịn không được.”
Nhiếp Thiên Thu: “…… Cậu nói chuyện khách quan chút đi, hai ngày trước cậu mới chạy tới chiếm tiện nghi tôi mà.”
Tuy rằng ban ngày mọi người đều vội đến chân không chạm đất, nhưng buổi tối Hạ Tinh Hàng vẫn tận lực kiên trì lại đây ngủ cùng cậu.
Tuy rằng không phải mỗi ngày buổi tối đều có thời gian nhưng tuyệt đối không thể gọi là “Đã lâu” được.
“Cái đó không giống nhau.” Hạ Tinh Hàng nói, “Em muốn có thời gian trò chuyện cùng anh, có thể giải quyết vấn đề của anh chứ không phải là chỉ có thể nửa đêm ôm anh ngủ một chút.
Em cũng không phải là cầm thú.”
Nhiếp Thiên Thu: “…… Trong tình huống hiện tại mấy lời cậu nói này không có chút sức thuyết phục nào.”
Khó khăn lắm hai người mới đều có thời gian cũng tinh lực, hiển nhiên Hạ Tinh Hàng không thể đủ sức khống chế tuần hoàn máu của mình, nhưng nếu Nhiếp Thiên Thu chưa cho phép, hắn cũng không dám thực sự làm cái gì cả.
Động tác thân mật nhất của hai người cũng chỉ là hôn hôn một cái mà thôi.
Nhiếp Thiên Thu còn có một đống công việc cường độ cao đang chờ nên nào dám tùy ý phóng túng bản thân, vội tìm một đề tài khác dời lực chú ý của bản thân: “Tại sao bộ dáng của cậu hình như cũng không phải quá vui vẻ?”
Hạ Tinh Hàng ngượng ngùng: “Thật vất vả mới được hẹn hò cùng anh, vậy mà lại chỉ ở khách sạn……”
Nhiếp Thiên Thu phun tào: “May mắn là ở khách sạn.”
Trên mặt Hạ Tinh Hàng nóng lên: “Ngày thường em cũng không phải như vậy đâu.”
Nhiếp Thiên Thu tỏ vẻ lý giải: “Hầy, tình yêu làm người xúc động.”
Vừa nói đến cái này, Hạ Tinh Hàng không khỏi càng thêm buồn bực, nói: “Thầy ơi, chúng ta đã cùng nhau ngủ nhiều ngày như vậy, hình như anh chưa từng xúc động lần nào?”
Nhiếp Thiên Thu trừng hắn: “Cậu đang nghi ngờ công năng của tôi sao?”
“Không phải.” Hạ Tinh Hàng lập tức đáp, giọng nói mang theo do dự, “Chỉ là em lo lắng, thầy ơi, liệu anh có chút hứng thú nào với em hay không?”
Nhiếp Thiên Thu thở dài: “Cậu đấy……”
Hạ Tinh Hàng: “……?”
Nhiếp Thiên Thu nhìn trần nhà, ngữ khí căm giận: “Cậu cũng không nghĩ xem cậu dùng tư thế gì ôm tôi chứ?”
Hạ Tinh Hàng hồi tưởng một chút, phát hiện hầu hết thời điểm để là hắn ôm lấy Nhiếp Thiên Thu từ phía sau, lúc ngủ cũng là trước ngực dán sau lưng anh ấy, gắt gao khóa anh ấy vào trong lòng ngực của mình.
Nhiếp Thiên Thu tiếp tục cả giận nói: “Cái tư thế kia của cậu, tôi có xúc động hay không thì cậu cũng không biết được.”
Hiếm khi cậu được nghỉ phép, triền miên một hồi liền muốn ngủ, vì thế liền quen thuộc điều chỉnh tư thế: “Tôi nghỉ ngơi một chút, cậu cứ tự tiện.”
Hạ Tinh Hàng khiếp sợ: “Như vậy mà anh còn ngủ được sao?”
Cần phải đạt được tâm cảnh vô dục vô cầu đến mức nào mới có thể làm được đến mức đấy chứ?
Trong giọng nói của Nhiếp Thiên Thu tràn ngập miệt thị với tu vi của hắn: “Cao thủ chân chính đều có thể tự nhiên khống chế phương hướng lưu thông của máu.”
Hạ Tinh Hàng rất là kính nể đồng thời hổ thẹn không thôi.
Đúng là tu vi của mình quá nông, vừa chạm vào thầy đã có phản ứng.
Nhiếp Thiên Thu nói xong liền bắt đầu nhắm mắt chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
Mười phút sau, cậu phát hiện chính mình làm một chó độc thân từ trong bụng mẹ, vẫn là quá xem nhẹ xúc động nguyên thủy của con người.
Tu vi của cao thủ ở trước mặt phản ứng tự nhiên của loài người, vẫn là có chút không đủ dùng.
Tính sai.
….
Tuy rằng ngay từ đầu không thể dựa theo tình huống mình mong chờ mà tới, nhưng mà nếu chỉ xét đến kết quả, Hạ Tinh Hàng vẫn thực vừa lòng với lần hẹn hò này.
Nhiếp Thiên Thu cũng vô cùng vừa lòng với sự phục vụ của Hạ Tinh Hàng, cho hắn một cái ánh mắt khẳng định: “Bạn trai, tay nghề không tồi nha!”
Trong lòng Hạ Tinh Hàng vẫn còn kích động, nghe vậy ngượng ngùng mà đáp: “Là trong khoảng thời gian này luyện ra.”
Nhiếp Thiên Thu hiểu rõ, lập tức càng thêm bội phục bản thân mình.
Không ngờ không chỉ dạy đệ tử võ công mà còn khiến cho tay hắn càng thêm linh hoạt.
Thật là một sư phụ tốt dạy học không biết mệt mỏi.
Hạ Tinh Hàng thấy tâm trạng cậu không tồi, nhân cơ hội thành khẩn mà đề nghị: “Thầy ơi, nếu như anh vừa lòng, về sau em có thể thường xuyên……”
Nhiếp Thiên Thu gật đầu: “Có thể có thể.”
Trong lòng Hạ Tinh Hàng cảm thấy an ủi.
Mặc dù trên phương diện võ học mình không có khả năng đuổi theo Nhiếp Thiên Thu, nhưng về mặt kỹ thuật thì vẫn có thể tranh thủ một chút.
Hai người rửa mặt sạch sẽ, gọi một bữa tối xa hoa giao đến tận phòng nghỉ, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.
Hạ Tinh Hàng thấy không khí vừa hợp, thoạt nhìn tâm tình của Nhiếp Thiên Thu cũng thực không tồi, vì thế lấy hết can đảm nói: “Thầy ơi, em có quà tặng cho anh.”
Nhiếp Thiên Thu thấy bộ dáng thấp thỏm của hắn, có chút khó hiểu: “Đưa gì thì đưa đi, khẩn trương như vậy làm gì?”
Hạ Tinh Hàng dừng một chút, đứng dậy đến túi đựng tài liệu làm việc của mình lấy ra một cái hộp nhung, cẩn thận mà đưa cho Nhiếp Thiên Thu “Là một đôi.”
Nhiếp Thiên Thu tiếp nhận hộp nhung rồi mở ra, trong hộp là một cái đồng hồ tạo hình đơn giản nhưng lại không mất tính độc đáo.
Dù sao Nhiếp Thiên Thu cũng làm người phát ngôn của Tinh Trần lâu như vậy rồi, vừa liếc mắt một cái liền nhìn ra đây là sản phẩm của Tinh Trần.
Tuy nhiên cái kiểu dáng này trên thị trường vẫn chưa có, cậu cười lấy ra đeo vào tay, hỏi: “Đây là sản phẩm mới mà Tinh Trần chuẩn bị đưa ra thị trường sao?”
Đôi mắt của Hạ Tinh Hàng nhìn chăm chú vào cổ tay Nhiếp Thiên Thu, sau khi xác nhận hiệu quả đeo trên tay vừa ý hắn mới yên lặng nhẹ nhàng thở ra, trịnh trọng nói: “Là sản phẩm mới, nhưng mà sẽ không đưa ra thị trường.”
Nhiếp Thiên Thu ngẩng đầu nhìn hắn.
Hai mắt Hạ Tinh Hàng sáng quắc: “Đây là được thiết kế riêng, tổng cộng chỉ có hai cái.”
Hắn nhìn thẳng vào mắt Nhiếp Thiên Thu: “Cho nên, nếu thầy mang theo cái này, rất có khả năng, sẽ bị người khác nhận ra.”
“Như vậy à.” Nhiếp Thiên Thu không chút để ý, “Vậy để xem ai sẽ là người phát hiện ra bí mật nhỏ này trước.”
Hạ Tinh Hàng không nghĩ tới Nhiếp Thiên Thu lại không có chút gánh nặng tâm lý nào mà nhận lấy đồng hồ, bỗng nhiên có chút nói không ra lời.
Nhiếp Thiên Thu nhìn bộ dáng sửng sốt của hắn, nghi hoặc: “Cậu làm sao vậy?”
Hạ Tinh Hàng kích động, đang muốn cho cậu một cái ôm thâm tình đầy chân thành thì nghe Nhiếp Thiên Thu hỏi: “Phải đáp lễ?”
Hạ Tinh Hàng: “……”
Thần sắc của Hạ Tinh Hàng phức tạp: “Thầy ơi, vì sao ở những thời điểm mấu chốt như vậy anh luôn có thể nói ra những lời mất hứng vậy?”
“Không gây mất hứng mà.” Nhiếp Thiên Thu nói có sách mách có chứng, “Hai chúng ta không phải lưỡng tình tương duyệt sao, tạ sao có thể làm cho cậu trả giá một mình chứ?”
Hạ Tinh hàng vẫn không có biểu hiện cảm động không thôi như trong tưởng tượng của cậu, ngược lại sắc mặt càng thêm bất thường.
Nhiếp Thiên Thu không hiểu chút nào, chẳng lẽ phương pháp nói lời tâm tình của mình không đúng sao?
Sau đó cậu thấy Hạ Tinh Hàng bày vẻ uể oải: “Vì sao năng lực nói lời tâm tình của anh lại tốt hơn em chứ?”
Trong lòng Nhiếp Thiên Thu nhẹ nhàng thở ra, đầu dựa vào ngực hắn: “Tôi chính là một người hoàn hảo, cậu phải quen đi.
Cho cậu ôm một cái lấy lại cân bằng.”
Hạ Tinh Hàng: “……”
Tác giả có lời muốn nói:
Hạ Tinh Hàng: Điên cuồng
~ Hết chương 73~.