Ngày hôm sau, Nhiếp Thiên Thu trở lại đoàn phim, Schlundt cọ tới cọ lui tìm cậu nói chuyện phiếm, nói đông nói tây một hồi lâu nhưng lại chậm chạp không vào vấn đề chính.
Nhiếp Thiên Thu nhịn không được mà nói thay cho ông: “Đạo diễn Schlundt, chú không cần lo lắng đâu, mẹ của Tinh Hàng đã rời đi rồi”
Schlundt xụ mặt, mạnh miệng nói: “Ai bảo cậu là tôi lo lắng cái này.”
Nhiếp Thiên Thu: “Tinh Hàng nói.”
Schlundt lập tức túng: “Nói bậy, tôi chỉ muốn quan tâm đến tình hình gần đây của tỷ ấy thôi.”
Nhiếp Thiên Thu hì hì cười: “Vậy cháu sẽ chuyển lời thay chú, bảo bà ấy tới tham ban.”
Cả người Schlundt nháy mắt căng chặt, quát lớn: “Sư tỷ tôi bận rộn như vậy, cậu không thể tăng thêm gánh nặng cho tỷ ấy được.”
Nhiếp Thiên Thu cười trộm một chút, Schlundt lại hỏi: “Vì sao sư tỷ tôi lại muốn gặp cậu?”
Nhiếp Thiên Thu thuận miệng đáp: “Gặp bạn trai của con trai mình, không phải rất bình thường sao.”
“Cũng đúng.” Schlundt gật gật đầu, năm giây sau, ông khiếp sợ mà xoay đầu qua, “Cậu nói cái gì? Tinh Hàng? Bạn trai?”
Nhiếp Thiên Thu nghi hoặc mà nhìn ông: “Không phải chú đã sớm biết sao?”
Cả người Schlundt hỗn độn trong gió: “Tại sao tôi lại biết chứ?”
Nhiếp Thiên Thu làm bộ đương nhiên: “Chẳng lẽ chú không nhìn ra rằng Tinh Hàng đã sớm bị cháu mê hoặc sao?”
Schlundt: “……”
Ông nhìn ra Hạ Tinh Hàng đã sớm mị ma quỷ ám ảnh, nhưng cũng không thể thuyết minh hai người bọn họ đã sớm ở bên nhau mà!
Hơn nữa Nhiếp Thiên Thu lại khoác lác không biết ngượng nói mấy lời này, thật sự thích hợp sao?
Schlundt chua xót nói: “Tôi cũng không thấy cậu yêu thích Tinh Hàng thế nào……”
“Ánh mắt chú không được rồi.” Nhiếp Thiên Thu khinh bỉ ông, tiếp theo vô cùng mỹ mãn mà khoe, “Chú không thấy hai bọn cháu rất hợp nhau nhau sao, nhìn ánh mắt tràn ngập tình yêu của cháu này…”
Schlundt nổi hết cả da gà da vịt, vẫn cứ cảm thấy thực không thể tưởng tượng được: “Chẳng lẽ sư tỷ của tôi không phản đối sao?”
Nhiếp Thiên Thu đắc ý nói: “Đương nhiên không, làm gì có trưởng bối nào nỡ lòng phản đối cháu chứ?”
Schlundt: “……”
Sao kịch bản này lại không giống như tôi viết vậy!
Schlundt mê mang mà thả Nhiếp Thiên Thu đi, quyết định trước tiên bình tĩnh một chút rồi mới bắt đầu công việc của hôm nay.
Nhiếp Thiên Thu nhìn bộ dáng lung lay rời đi của ông, thở dài nói: “Tố chất tâm lý này, khó trách không học được Hỏa Diễm Thương.”
Sau khi Schlundt đi không bao lâu, Hạ Tinh Hàng liền mang theo một hộp cơm được đóng gói tinh xảo lại đây.
Hạ Tinh Hàng vô cùng ghét bỏ ăn uống ở đoàn phim, trước đó muốn đặt cơm riêng cho Nhiếp Thiên Thu nhưng lại sợ Nhiếp Thiên Thu được đãi ngộ đặc biệt ở đoàn phim sẽ khiến cho những người khác nói xấu, vì vậy liền lén lút tìm Schlundt, tài trợ cho đoàn phim một khoản phí cơm nước không giới hạn, thăng cấp tiêu chuẩn ăn uống cho toàn bộ đoàn làm phim.
Nhân viên công tác chẳng biết gì vẫn còn tưởng rằng mình gặp được một đoàn phim đặc biệt có lương tâm, mỗi lần dùng cơm đều âm thầm quyết định nhất định càng phải nỗ lực công tác.
Tuy là như thế, lúc Hạ Tinh Hàng tới thăm ban vẫn thường xuyên mang những món càng xa hoa đến cho Nhiếp Thiên Thu.
Đối với chuyện này, Nhiếp Thiên Thu đã tập mãi thành thói quen, cười tủm tỉm mà đón nhận: “Hôm nay lại có thời gian kiêm chức em giai đưa cơm sao?”
Hạ Tinh Hàng gật đầu: “Cửa hàng mới đã khai trương xong, buổi sáng tham dự hội nghị tổng kết là được.
Hôm nay có thể ở cùng anh cả ngày.”
Nhiếp Thiên Thu vừa nhận lấy hộp cơm của hắn vừa nói: “Nếu cậu tới thêm mấy ngày nữa, sớm muộn gì chúng ta sẽ được lên báo.”
Tay đưa cơm của Hạ Tinh Hàng dừng một chút, “Vậy thầy ơi, anh sợ sẽ bị đưa tin sao?”
Nhiếp Thiên Thu suy nghĩ một chút, nói: “Nếu như bị đưa tin, vậy chúng ta cũng chỉ có thể ra nước ngoài kết hôn thôi, bằng không nhất định người khác sẽ cảm thấy tôi bị bao dưỡng.”
Trong lòng Hạ Tinh Hàng đột nhiên kinh hoàng.
Hắn nỗ lực áp chế lại nội tâm xao động, trịnh trọng nói: “Em nhất định sẽ càng thêm cẩn thận.
Tuy rằng em rất muốn kết hôn với anh, nhưng em hy vọng, chúng ta có thể nước chảy thành sông đi đến bước kia chứ không phải là quyết định trong lúc bất đắc dĩ.”
Nhiếp Thiên Thu cười một chút: “Không sao cả.”
“Đúng rồi.” Nhiếp Thiên Thu còn nói thêm, “Tôi vừa mới xuất quỹ với Schlundt.”
“Như vậy à.” Hạ Tinh Hàng cân nhắc, “Vậy tí nữa em sẽ tìm chú ấy show ân ái!”
“Được.
Thế mà ông ấy không nhìn ra chúng ta lưỡng tình tương duyệt, tôi thực thất vọng với ông ấy.” Nhiếp Thiên Thu rầm rì một tiếng, “Lóe mù mắt ông ta.”
……
Ngay lúc Schlundt chuẩn bị công việc, đột nhiên thấy Tạ Bồi Giai hấp tấp mà chạy tới, vừa chạy vừa hưng phấn mà la lớn: “Đạo diễn Schlundt —— đạo diễn Schlundt —— tôi đã viết xong kết thúc mới ——”
Chờ hắn chạy tới gần, Schlundt mới thấy rõ bộ dáng lúc này của hắn, tóc tai lộn xộn, râu ria trên mặt cũng không được xử lý sạch sẽ.
Cũng may quần áo trên người hắn còn được coi là sạch sẽ, xem ra lúc ra khỏi cửa còn nhớ rõ trang điểm một chút, chỉ là không có chỉnh lý hoàn toàn.
Trên tay hắn còn cầm một cái laptop đang mở, cả người hoàn toàn là tiêu biểu cho hình tượng của một nghệ thuật gia.
Schlundt bị trạng thái của hắn làm cho hoảng sợ, duỗi tay đỡ lấy: “Sao cậu lại thành bộ dáng này?”
Tuy rằng khuôn mặt của Tạ Bồi Giai mang vẻ tang thương nhưng đôi mắt lại sáng vô cùng, đem máy tính đẩy đến trước mặt Schlundt: “Không cần quản tôi, tôi đã viết ra kết thúc mới cho 《 Hồn Mộng Đào Nguyên 》, ông nhanh chóng xem đi.”
Sau khi Schlundt nhận được cái hạng mục này đã thảo luận kịch bản với Tạ Bồi Giai nhiều lần.
Ông biết rõ ràng, Tạ Bồi Giai vẫn luôn không quá hài lòng với kết thúc của《 Hồn Mộng Đào Nguyên 》, nhiều năm qua vẫn luôn muốn thử viết lại một kết cục mới.
Trên thực tế, hắn cũng thực sự viết không ít phiên bản, chỉ là trước sau vẫn không quá vừa lòng, vì vậy trong những quyển sách được xuất bản trên thị trường vẫn luôn dùng kết cục đầu tiên.
Khoảng thời gian trước lúc Tạ Bồi Giai tới đoàn phim thăm ban, đúng lúc đụng trúng cảnh hai người Nhiếp Thiên Thu cùng Gia Cát Vong Cơ đang đánh võ.
Ngay lúc ấy hắn lại bắt đầu sinh ra ý tưởng viết một kết thúc mới, hơn nữa năng lực hành động của hắn rất mạnh, trực tiếp trả vé máy bay, tiếp tục đạt phòng khách sạn ở bên này, đóng cửa viết từ đó đến nay.
Không ngờ hắn thực sự viết ra, hơn nữa nhìn dáng vẻ kia, có vẻ hắn vô cùng hài lòng với kết thúc mới này.
Schlundt nháy mắt chấn động, phân phó những người khác cứ làm việc bình thường còn ông gọi cả biên kịch cùng Tạ Bồi Giai vào nhà, cùng nhau nhìn kết thúc mới của 《 Hồn Mộng Đào Nguyên 》.
“Viết tốt quá!” Biên kịch cầm một chồng bản thảo vừa mới viết xong, khen không dứt miệng.
Schlundt cũng bị kết thúc mới làm cho kinh diễm một phen: “Xuất sắc, đúng là xuất sắc.”
Tạ Bồi Giai vẫn còn đang đắm chìm trong kích động, nói: “Khó trách người xưa thường nói ‘Chỉ thượng đắc lai chung giác thiển’*, tôi cũng đã xem qua không ít tiểu thuyết võ hiệp cùng phim điện ảnh, nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy cảnh đánh võ của thầy Thiên Thu cùng ngài Gia Cát mới cảm thấy hiểu được.”
(Chỉ thượng đắc lai chung giác thiển, tuyệt tri thử sự yếu cung hành: Nếu chỉ nhìn thấy những gì viết trên giấy thì chỉ là sự nông cạn, cái thâm sâu mình phải tự mình thể hội và thực hành.)
Schlundt dò hỏi: “Như vậy, bản phim điện ảnh dùng cái kết thúc mới này sao?”
Tạ Bồi Giai gật đầu: “Đương nhiên, tôi đưa kết thúc mới này đến cho ông xem chính là hy vọng ông có thể tham khảo một chút.
Nếu như có thể sử dụng trong bản điện ảnh thì không còn gì tốt hơn.”
Schlundt gật gật đầu, nhìn về phía biên kịch: “Như vậy, chúng ta cần phải nhanh chóng sửa kịch bản.”
Biên kịch lại hỏi lạiTạ Bồi Giai: “Vậy còn bên bản truyền hình thì sao? Cũng sẽ dùng kết thúc mới sao?”
Tuy rằng cùng cải biên từ nguyên tác, nhưng bản điện ảnh cùng bản truyền hình không thể hoàn toàn giống nhau, bên phía bản truyền hình dùng kết thúc nào, bên điện ảnh lúc cải biên cũng cần phải cân nhắc đến.
Tạ Bồi Giai lắc đầu: “Kết thúc này là được thầy Thiên Thu lão sư cùng ngài Gia Cát dẫn dắt mới viết ra được, cho nên tôi chỉ định để cho bản điện ảnh bên này dùng thôi.”
Biên kịch nghe vậy thì vô cùng vui mừng.
Kết thúc mới này còn xuất xắc hơn kết thúc cũ rất nhiều, nếu như có thể chỉ đưa cho bản điện ảnh sử dụng, vậy bản cải biên của bọn họ sẽ được ưu thế rất lớn
Schlundt đương nhiên sẽ không từ chối ý tốt củaTạ Bồi Giai: “Nếu có thể, hy vọng cậu có thể ở đoàn phim thêm mấy ngày, có thể cung cấp càng nhiều góp ý cải biên cho chúng tôi.”
Tạ Bồi Giai đang có ý này, vì thế ăn nhịp với nhau.
Sau khi quyết định sử dụng kết thúc mới, Tạ Bồi Giai cùng biên kích đều vui vô cùng, nhưng Schlundt làm đạo diễn lại không phải hoàn toàn vui mừng.
Kết thúc mới đương nhiên xuất sắc, nhưng đồng thời cũng sinh ra vấn đề mới.
Trận chiến cuối cùng của Phong Vũ Lâu sẽ càng thêm quy mô hơn, đánh nhau cũng càng thêm phức tạp.
Ban đầu trận chiến ở Phong Vũ Lâu sẽ kết thúc khi nữ chính Kỳ Mộng Hồi chạy đến, sau này lại đổi thành giữa đường đuổi tới, gia nhập vào trận chiến này.
Kể từ đó, quyết chiến trong cảnh này càng thêm khó khăn hơn rất nhiều.
Nếu như muốn tái hiện lại toàn bộ hình ảnh như mong muốn của Tạ Bồi Giai, thiết kế hình ảnh càng phải tinh tế hơn.
Không chỉ như vậy, diễn viên cũng là một vấn đề rất lớn.
Vốn trong kết thúc này, chỉ cần mấy diễn viên chính đi lên, còn lại tìm một lượng diễn viên quần chúng ở bên cạnh tạo thế là có thể hoàn thành cảnh này.
Nhưng trong kết thúc mới lại kêu cầu càng nhiều người đối kháng hơn.
Vì vậy, yêu cầu đối với diễn viên quần chúng càng cao hơn, chủ yếu là yêu cầu với thân thủ diễn viên biến cao hơn.
Nhưng mà Schlundt cũng không nói vấn đề mới cho biên kịch cùng Tạ Bồi Giai, công việc chính của bọn họ là cải biên ra cốt truyện càng xuất sắc, càng kích thích hơn, nếu như bởi quay chụp khó khăn mà hạn chế sức tưởng tượng của bọn họ, ngược lại sẽ mất nhiều hơn được.
……
Tạ Bồi Giai cùng biên kịch đều đắm chìm trong linh cảm sáng tác mãnh liệt, hoàn toàn không cảm nhận được phiền não của Schlundt, nhưng Nhiếp Thiên Thu lại có thể cảm giác được đạo diễn luôn thất thần.
Schlundt luôn nghiêm túc cẩn thận liên tiếp thất thần mấy cảnh quay, hiển nhiên ông không ở trong trạng thái bình thường.
Hạ Tinh Hàng đứng xem cũng phát hiện ra Schlundt khác thường, cảm thấy mình dù sao cũng là sư điệt của ông, vẫn nên quan tâm sư thúc một chút mới đúng.
Vì thế sau khi quay xong một cảnh diễn, Hạ Tinh Hàng thừa dịp nghỉ ngơi liền cùng Nhiếp Thiên Thu đi tìm Schlundt để tìm hiểu tình huống.
Hai người này đều là cao thủ võ lâm chân chính, Schlundt cảm thấy không chừng bọn họ sẽ đưa ra kiến nghị có tính thực tế nên đem tình hình nói cho bọn họ.
“…… Nếu chúng ta có thể quay chụp dựa theo kết thúc mới, nhất định sẽ làm ra cốt truyện cùng hình ảnh kinh điển.” Schlundt tràn đầy tin tưởng nói, sau đó cảm xúc lại hạ thấp, “Nhưng lại yêu cầu rất nhiều sức người, hiện nay đoàn phim trong nước không thể đạt được điều kiện như vậy.”
Nhiếp Thiên Thu nghĩ nghĩ, hỏi: “Không thể làm bằng kỹ thuật sao?”
Schlundt ủ dột: “Trong nước không được.
Nếu như muốn thực hiện hình ảnh trong dự định, cần phải dùng kỹ thuật của Hollywood.”
Nhiếp Thiên Thu nghe vậy thì im lặng.
Rào cản kỹ thuật chính là một khúc mắc lớn nhất của phim điện ảnh trong nước.
Sau một lúc lâu, Hạ Tinh Hàng mở miệng nói: “Nếu theo cách nói của chú Schlundt, vấn đề lớn nhất là đặc hiệu không có cách nào tạo ra hình ảnh rộng mà lại chân thật như yêu cầu, vậy có thể quay cảnh thật được không? Trong nước có rất nhiều ngọn núi lớn, muốn tìm một cảnh phù hợp với đại chiến Phong Vũ Lâu hẳn là cũng không khó……”
Nhiếp Thiên Thu tán đồng gật đầu: “Tôi cũng cảm thấy như vậy”
Schlundt lại lắc lắc đầu: “Nếu có thể quay được cảnh thật thì có thể giải quyết vấn đề kỹ thuật, nhưng mà như vậy có yêu cầu rất cao với diễn viên, đặc biệt là cảnh diễn tập thể cuối cùng.
Một đám người như vậy cùng quay, chỉ nguyên việc treo dây thép cũng không thể hoàn toàn làm được công tác bảo hộ.”
Trong lòng Nhiếp Thiên Thu khẽ động: “Cho nên, nếu có thể giải quyết vấn đề diễn viên đánh diễn, vấn đề kỹ thuật đặc hiệu cũng có thể giải quyết dễ dàng?”
Schlundt gật gật đầu: “Có thể nói như vậy, nhưng nói dễ hơn làm.”
Nhiếp Thiên Thu ngẫm nghĩ: “Nếu như dùng người trong võ lâm thì sao?”
Cốt truyện của trận Đào Nguyên Sơn Trang cũng đã sửa để Gia Cát Vong Cơ biểu diễn, bởi vậy Nhiếp Thiên Thu vừa nhắc tới dùng người trong võ lâm, Schlundt cũng không ngoài ý muốn, nhưng ông cũng không lạc quan như vậy.
“Trần này diễn trận chiến toàn cục, số lượng phải hơn trăm người.
Chỉ riêng số người quay cận mặt cũng đã có ba mươi mấy người, đi chỗ nào tìm nhiều người trong võ lâm như vậy đến biểu diễn.”
Nhiếp Thiên Thu nói: “Để cháu tìm đi.”
Nói xong liền lấy di động ra bắt đầu gửi tin nhắn.
Schlundt xuy một tiếng, không cho là đúng: “Cậu cũng đừng quá miễn cưỡng, ba mươi mấy cao thủ, làm gì có chuyện muốn là có thể tìm được, lại còn để người ta làm khách mời đóng mấy nhân vật nhỏ bé này.
Hơn nữa, thanh danh của sư phụ cậu ở trong võ lâm cũng không tốt, đến lúc đó cậu đừng…”
Ông còn chưa nói xong liền thấy Nhiếp Thiên Thu ngẩng đầu, nói: “Được rồi, đủ người rồi.”
Nửa sau câu nói của Schlundt nghẹn ở trong cổ họng, cả người đều mơ hồ, trừng mắt nói: “Cậu nói cái gì?”
Nhiếp Thiên Thu quơ quơ di động: “Phải Côn Luân cùng Cái Bang đều đồng ý phái người tới duy trì……”
Trong nháy mắt đó, Schlundt còn nghi ngờ liệu có phải do mình đang bị ảo giác hay không.
Ông đang muốn hỏi lại lần nữa thì nghe thấy Nhiếp Thiên Thu mở miệng.
“A, nhiều người quá.” Giọng nói của cậu có chút phiền não, “Cháu nói với bọn họ muốn ba mươi mấy người, kết quả bọn họ mỗi bên đã phái ra hơn ba mươi mấy người rồi.
Lại còn mất công loại bớt một ít.”
“Không cần không cần.” Schlundt vội vàng đè vai cậu lại, “Đều tới, để cho bọn họ đều tới.”
Schlundt lắc lắc đầu, vẫn cảm thấy khó có thể tin: “Thật sự có nhiều người như vậy sao? Cậu không uy hiếp bọn họ đấy chứ?”
Nhiếp Thiên Thu trợn trắng mắt: “Đạo diễn Schlundt, cháu rất không thích mấy lời này của chú.”
Schlundt lập tức thay một nụ cười nịnh nọt, đôi vai ấn tay cậu thuận thế bóp bóp vai cậu: “Tôi sai rồi, về sau cậu chính là ông nội tôi.”
Ông vừa mới dứt lời, trên cổ tay tê rần.
Sau đó Hạ Tinh Hàng túm lấy tay ông ném ra ngoài, lạnh lùng nói: “Chú Schlundt, ông chú không chỉ là ông chú mà còn là bạn trai cháu, chú đừng có động tay động chân.”
Schlundt: “……”
Mẹ nó, người yêu vào thật là đáng sợ!
Tác giả có lời muốn nói:
Schlundt: QAQ Tôi vẫn nên đi bán sữa bò thôi.
~ Hết chương 75~.