Tuy rằng vẫn sợ hãi cặp tình nhân Nhiếp Thiên Thu cùng Hạ Tinh Hàng này, nhưng dù thế nào thì diễn viên tham dự đại chiến Phong Vũ Lâu đã có thể giải quyết dễ dàng, điều này khiến cho tinh thần của Schlundt trở nên vui sướng.
“Nói như vậy, bây giờ chỉ còn vaasnd dề lấy cảnh ở đâu.” Schlundt xoa xoa tay, “Tôi lập tức cho người đi tìm.”
Hạ Tinh Hàng gọi ông lại: “Cháu biết có một nơi, hẳn là rất thích hợp.”
Lúc này Schlundt đã xu thế tín nhiệm hai người vô điều kiện, lập tức tràn đầy mong chờ nhìn hắn.
Hạ Tinh Hàng: “Núi Võ Đang.”
Schlundt: “…… À.”
Hạ Tinh Hàng nhìn dáng vẻ của ông, có chút khó hiểu: “Có vấn đề sao?”
Trên mặt Schlundt lộ ra thần sắc hướng tới, “Núi Võ Đang rất tốt, sơn nước hữu tình, có núi cao hiểm trở cũng có chỗ trống rộng lớn, nếu có thể đến chỗ đó lấy cảnh đương nhiên rất thích hợp.
Nhưng mà…”
Ông hậm hực nói: “Núi Võ Đang còn có phái Võ Đang.
Trong Võ Đang kia toàn đám đạo sĩ già, năm đó muốn đem núi Võ Đang khai phá thành cảnh khu 5A đã bị phản đối khắp nơi, nói là nếu như khai phá sẽ hủy hoại môi trường sinh thái ở nơi đó.
Sau đó vẫn là do phía chính phủ gây áp lực, lại còn làm công tác tư tưởng hồi lâu, bọn họ mới miễng cưỡng đồng ý.
Hiện tại cảnh khu 5A kia là do phái Võ Đang quản, ngay giữa trung tâm cảnh khu là đạo quan của phái Võ Đang…”
Schlundt nhắc tới chuyện này, Nhiếp Thiên Thu cùng Hạ Tinh Hàng cũng có chút ấn tượng.
Từ xưa đến nay núi Võ Đang luôn được hoàng đế các triều coi trọng, hoàng đế đều thích tu sửa núi Võ Đang như chùa miếu hoàng gia, thực sự giống như “Tiên sơn quỳnh các”.
Mãi cho đến cận đại, núi Võ Đang vẫn cứ là nơi văn hóa Đạo giáo hưng thịnh.
Phái Võ Đang quật khởi từ triều Minh cũng đã kéo dài mấy trăm năm, bởi vì Tổ sư gia sáng tạo ra môn võ Thái Cực thần công danh chấn thiên hạ, được tôn sùng thành Thái Cực tông môn.
Thời kỳ đầu tín đồ đông đảo, hương khói cường thịnh, tuy rằng mấy chục năm gần đây bầu không khí mê tín trong dân gian ảm đạm hơn trước, thanh thế không bằng trước kia, nhưng địa vị của nơi này vẫn cứ không thể lay động, dù là chính phủ muốn làm gì ở trên núi cũng không thể trực tiếp lướt qua phái Võ Đang được.
Sự kiện mà Schlundt nói đến chính là chuyện mười mấy năm trước, lượng khách du lịch trong nước tăng trưởng nhanh chóng, chính phủ phía Tây Tuân cùng Điệp Thành cố ý dựa vào danh tiếng tôn giáo để thu hút khách du lịch, dem núi Võ Đang cùng đạo quan ở trên núi tu sửa thành cảnh quan du lịch.
Không ngờ sau khi kế hoạch được phía trên thông qua lại bị đạo sĩ Võ Đang phản đối mạnh mẽ.
Phái Võ Đang cho rằng khai phá cảnh khu sẽ phá hư hoàn cảnh sinh thái ở địa phương này, một lượng lớn khách du lịch đến tham quan cũng không phù hợp với tinh thần tu hành của Đạo gia.
Bởi vì phái Võ Đang có danh vọng cùng địa vị rất cao, chuyện này lại một lần nữa bị đưa lên báo chí khiến cho chính phủ địa phương chịu áp lực rất lớn.
Tuy rằng cuối cùng phái Võ Đang vẫn nhượng bộ để phát triển kinh tế, đồng ý kế hoạch khai phá cảnh khu nhưng cũng đưa ra yêu cầu việc khai phá cảnh khu này phải đảm bảo sẽ không phá hư hoàn cảnh sinh thái ở nơi này.
Rất nhiều năm sau, lúc việc khai phá những cảnh khu khác cũng gặp phải vấn đề tương tự như vậy, trường hợp của phái Võ Đang vẫn còn được nhắc đến.
Cũng bởi vì như vậy, tuy rằng sự kiện này đã có từ lâu nhưng vẫn thường xuyên được nhắc đến, mọi người đều có một ít ấn tượng.
“Chỉ là khai phá cảnh khu mà bọn họ đã không đồng ý rồi.
Đoàn phim nhiều người như vậy, lại còn máy móc ở đó, sao bọn họ có thể đồng ý được?” Schlundt nói.
Hạ Tinh Hàng nghe vậy cũng rất là bất đắc dĩ: “Đạo trưởng Trương Do đúng là không dễ thuyết phục lắm.”
Tuy rằng Schlundt đã chấp nhận sự thật này, nhưng trên mặt vẫn giấu không được vẻ tiếc hận: “Trước kia chú thường nghe nói, con người Trương Do này, đặc biệt ngoan cố……”
“A, Dung Thi Mặc nói sẽ giúp cháu một chút.”
Nhiếp Thiên Thu đột nhiên ra tiếng, cắt ngang lời Schlundt chưa nói xong.
Schlundt: “????”
Schlundt: “Cái gì?”
Nhiếp Thiên Thu đưa giao diện WeChat trên di động của mình cho ông xem, “Cháu vừa mới hỏi Dung Thi Mặc xem có thể thuyết phục phái Võ Đang cho mượn sân một chút không, Dung Thi Mặc nói có thể hỗ trợ hỏi một chút.”
Dung Thi Mặc là đại đệ tử của chưởng môn Trương Do phái Võ Đang, khẳng định cũng có sự hiểu biết nhất định với sư phụ cùng người trong môn phái của mình.
Nếu như hắn không có trực tiếp cự tuyệt, lại còn nói có thể hỏi một chút, như vậy chứng tỏ chuyện này vẫn có thể thương lượng được.
Schlundt lập tức cảm thấy mặt mình thật đau rát, có loại cảm giác kinh ngạc không biết nên khóc hay nên cười, mê mang hỏi: “Tại sao cậu lại có giao tình với phái Võ Đang vậy?”
Nhiếp Thiên Thu khiêm tốn nói: “Cháu không có giao tình với Võ Đang, nhưng cháu lại có giao tình với cảnh sát.
Dù sao cháu cũng đã giúp Dung Thi Mặc truy bắt tội phạm ma túy.
Có lẽ anh ta ngượng ngùng từ chối cháu.”
Sau khi nghe cậu giải thích xong Schlundt cũng không thoải mái hơn chút nào, ngược lại ông càng thêm không thể hiểu được.
Rõ ràng quan hệ của sư phụ cậu là Nhiếp Thải cùng võ lâm đều thực ác liệt, vì sao Nhiếp Thiên Thu còn có thể giải trừ khúc mắc với mọi ngừi, thành lập quan hệ tốt đẹp.
Hơn nữa, thoạt nhìn còn rất có tư thế nhất hô bá ứng*.
(Nhất hô bá ứng: một lời kêu gọi thì mọi người làm theo)
Phải biết rằng, năm đó lúc Nhiếp Thải trắng trợn khủng bố võ lâm cũng không năng lực kêu gọi như vậy.
Một lát sau, Dung Thi Mặc trả lời lại tin nhắn, tỏ vẻ Trương Do nguyện ý trước tiên tiếp xúc với đoàn làm phim một chút.
Schlundt: “……”
Về sau đúng là nên coi Nhiếp Thiên Thu là ông nội mà cung phụng mới được!
…
Chờ đến khi bọn họ liên hệ với người phụ trách bên phái Võ Đang mới biết được tại sao lần này Võ Đang lại không trực tiếp từ chối bọn họ như vậy.
Nói đến cũng thật trùng hợp.
Mấy năm nay giải trí trong nước vô cùng phát triển, ngoài thể loại phim truyện được sản xuất với số lượng lớn ra, mấy chương trình giải trí cũng như măng mọc sau mưa, sôi nổi ngoi đầu lên.
Có không ít cảnh khu trong nước bắt đầu tạo quan hệ hợp tác với các chương trình TV để tăng mức độ nổi tiếng cùng số lượng người đến tham quan.
Thậm chí mấy cảnh khu xuất hiện ở mấy chương trình cực hot còn có thể trực tiếp đề cao thành tích của cả địa phương đó.
Bên phía chính phủ Điệp Thành đương nhiên cũng coi trọng khối bánh kem này, mấy năm nay đều tích cực mời gọi các doanh nghiệp, tiếp xúc với không ít đoàn đội sản xuất các chương trình giải trí.
Sau đó, mấy địa điểm du lịch ở tỉnh Tây Tuân đúng là có xuất hiện ở một số chương trình, chỉ là hiệu ứng đạt được còn kém mong muốn của chính phủ nhiều lắm.
Mà núi Võ Đang là một trong địa điểm nổi tiếng nhất của Tây Tuân nhưng bởi vì Võ Đang kiên trì, chậm chạp không chịu phối hợp với cục du lịch để làm công tác tuyên truyền, cung cấp địa điểm quay chụp cho các chương trình giải trí.
Ban đầu Võ Đang còn có thể mạnh mẽ chống đỡ, nhưng sau đó áp lực từ phía chính quyền địa phương càng ngày càng lớn, bọn họ đã đến mức nỏ mạnh hết đà rồi.
Hiện giờ có Nhiếp Thiên Thu ở giữa giật dây, cậu lại còn từng giúp Dung Thi Mặc truy bắt tội phạm ma túy, phái Võ Đang liền bán cho cậu một cái mặt mũi, không có trực tiếp từ chối đoàn phim 《 Hồn Mộng Đào Nguyên 》.
Chỉ là tuy rằng phái Võ Đang có ý thả ra, nhưng quá trình câu thông của hai bên cũng không phải thực quá thông thuận.
Hiện giờ Schlundt đã quen với việc có vấn đề gì khó lại tìm Nhiếp Thiên Thu thương lượng, vì vậy sau nhiều lần câu thông không có kết quả với phái Võ Đang, ông lại theo thói quen mà tìm tới Nhiếp Thiên Thu.
Nhiếp Thiên Thu nghe xong: “……”
Nhiếp Thiên Thu giơ tay ra trước mặt Schlundt mở ra tay: “Đạo diễn Schlundt, nếu chú còn như vậy, cháu sẽ thu phí cố vấn đó.”
Schlundt không nói hai lời lấy di động ra: “Muốn bao nhiêu, tôi sẽ chuyển ngay lập tức.”
Nhiếp Thiên Thu: “Có bao nhiêu thì chuyển bấy nhiêu.”
Schlundt: “……”
Nhiếp Thiên Thu cầm lòng không được mà trợn trắng mắt: “Được rồi, cháu cũng không phải là người tùy tiện bị mấy chục vạn thu mua.”
Schlundt: “……!!!”
Ông đã nghĩ chuyển mấy ngàn, nhiều nhất là mấy vạn mà thôi! Rốt cuộc giá trị con người hiện nay của Nhiếp Thiên Thu cao đến mức nào rồi, tùy tiện mở miệng đã khinh thường mấy chục vạn?
Nhiếp Thiên Thu vươn vai duỗi eo: “Để cháu nghĩ đã, chú đấm vai cho cháu đi.”
Schlundt: “……!!!”
Có diễn viên nào dám sai đạo diễn như vậy không?
Schlundt âm thầm rơi lệ, ủy khuất mà nói: “Tôi sao dám chạm vào cậu chứ, cậu không chỉ là ông nội của tôi mà còn là bạn trai của sư điệt tôi đó.”
Nhiếp Thiên Thu tiện tay cầm một cái chùy gỗ nhỏ bị một nhân viên công tác nào đó ném ở bên cạnh: “Dùng cái này đấm đi, không cần chạm vào người.”
Schlundt: “……”
Thật quá đáng, nếu như bị truyền ra ngoài, mặt mũi của hắn còn để ở chỗ nào nữa chứ?
Schlundt nhẫn nhục mà cầm lấy chùy gỗ, vừa làm việc vừa nịnh nọt: “Dùng lực thế này đã được chưa?”
“Ha ha ha, nói đùa chú thôi, sao có thể để cho đạo diễn Schlundt đấm lưng cho cháu được chứ.” Nhiếp Thiên Thu cướp chùy gỗ về.
Sau khi bắt nạt Schlundt một phen, tâm tình cậu cũng sảng khoái hơn nhiều, “Chú cứ từ từ, để cháu hỏi tình huống chút đã.”
Nhiếp Thiên Thu nói xong liền bắt đầu nhắn tin cho Dung Thi Mặc, dò hỏi thái độ hiện tại của bên phía Võ Đang.
Cậu vừa hỏi mới biết được, hóa ra bên phía Võ Đang vẫn chưa hoàn toàn hạ quyết tâm mở cửa, cũng không biết nên ứng phó thế nào với các loại nhu cầu quay chụp của đoàn làm phim.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất chính là bọn họ sợ một khi có người đi đầu, tình huống sau này sẽ tiếp tục chuyển biên xấu, sau đó bên phía chính phủ Điệp Thành lại kéo những đoàn phim hoặc chương trình giải trí khác đến, bắt bọn họ phải phối hợp thì nên làm thế nào?
Dung Thi Mặc còn đặc biệt nhắc đến mười mấy năm trước có một bộ phim võ hiệp cực kỳ nổi tiếng lúc bấy giờ, bộ phim đó chủ yếu đều là lấy cảnh thật người thật để quay chụp, nhờ vào không khí hào hùng, cảnh sắc sơn thủy hữu tình mà tiếng.
Thế nhưng, sau những mà ảnh mỹ lệ ở trên TV đó là cái giá phá hủy hoàn cảnh sinh thái để hoàn thành.
Hiện giờ điều phái Võ Đang lo lắng nhất chính là một khi bắt đầu quay chụp sẽ dẫm vào vết xe đổ của năm đó.
Schlundt nghe xong cũng vô cùng bất đắc dĩ: “Đây cũng là không có cách nào, đoàn phim kia có rất nhiều máy móc cùng nhân viên, dù đi đến đâu thì ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng không tốt với hoàn cảnh sinh thái của địa phương đó.
Nếu như đổi thành đoàn làm phim khác, chỉ sợ cũng ảnh hưởng nhiều hoặc ít hơn mà thôi.”
Nhiếp Thiên Thu cũng quay không ít bộ phim, cậu cũng hiểu tình huống như vậy là điều không thể tránh khỏi.
Cậu nghĩ nghĩ một chút, lại mở ra giao diện nói chuyện với Hạ Tinh Hàng, “Chờ cháu hỏi ý kiến của bạn trai cháu một chút.”
Schlundt: “…… Cậu hỏi thì cứ hỏi, không cần đặc biệt nói cho tôi biết.”
Nhiếp Thiên Thu tỏ vẻ có phúc cùng hưởng, nói: “Cháu làm thế này không phải là vì muốn chú cảm nhận một chút sự hạnh phúc cùng giúp đỡ nhau giữa hai người yêu nhau sao.”
Schlundt dũng cảm hỏi lại: “…… Có thể không cảm nhận sao?”
Nhiếp Thiên Thu nhìn ông.
Schlundt: “Tôi đặc biệt muốn cảm nhận một chút, tận mắt chứng kiến sẽ khiến cho tôi càng thêm hiểu biết về những cảnh tình yêu, vô cùng cảm ơn cậu đã chia sẽ với tôi.”
“Ừm ừm.” Nhiếp Thiên Thu vừa lòng mà thu hồi tầm mắt, tiếp tục gửi tin nhắn choHạ Tinh Hàng.
Một lúc sau, Nhiếp Thiên Thu hài lòng mà ngẩng đẩu lên: “Bạn trai cháu đúng là kỳ tài thương nghiệp.”
Schlundt không quá chắc chắn mà hỏi: “Hiện tại cậu đang muốn chia sẻ với tôi cảm giác kiêu ngạo giữa các cặp tình nhân sao?”
Nhiếp Thiên Thu: “……”
Hình như đã dọa đạo diễn Schlundt sợ đến mức thần hồn nát thần tính rồi.
Không tốt không tốt, về sau vẫn nên thu lại một chút.
Quả nhiên Hạ Tinh Hàng nhanh chóng tổng kết lại những vấn đề đang gặp phải với Võ Đang, đồng thời còn cung cấp một kiến nghị cho bọn họ.
Trước mắt lo lắng lớn nhất của phái Võ Đang chính là sau khi núi Võ Đang cho bên ngoài mượn địa điểm quay chụp, về sau nếu như có tổ chương trình khác hoặc tổ chức khác đến mượn địa điểm thì bọn họ sẽ không thể khống dễ dễ dàng được nữa.
Vì vậy Hạ Tinh Hàng kiến nghị phái Võ Đang công bố ra ngoài việc hợp tác với 《 Hồn Mộng Đào Nguyên 》 bản điện ảnh, cũng sẽ thực hiện giám sát đoàn phim trong lúc quay chụp ở đây, đồng thời đưa ra một bộ tiêu chuẩn quy định về việc bảo vệ hoàn cảnh ở địa phương này.
Sau đó hai bên cùng nhau đem bộ tiêu chuẩn này tuyên truyền ra ngoài, đoàn phim có thể mượn cơ hội lần này tiến hàng một đợt marketing về trách nhiệm xã hội, mà phái Võ Đang cũng có thể lấy bộ tiêu chuẩn lần này áp dụng cho những tổ chức muốn đến mượn cảnh ở núi Võ Đang sau này.
Có đoàn phim《 Hồn Mộng Đào Nguyên 》làm tiền lệ, về sau lúc phái Võ Đang yêu cầu những tổ chức khác cũng dễ dàng hơn nhiều.
Đến cả người nổi tiếng như Schlundt cùng Nhiếp Thiên Thu tới núi Võ Đang lấy cảnh cũng cẩn phải tuân theo tiêu chuẩn bảo hộ này, đảm bảo sẽ không phá hư môi trường sinh thái của địa phương, những tổ chức khác đương nhiên cũng không thể lại lấy thân phận để áp chế được.
Kiến nghị của Hạ Tinh Hàng nhanh chóng được phái Võ Đang đồng ý.
Còn bên phía đoàn làm phim, sau khi xác định đại chiến Phong Vũ Lâu có thể mời được một lượng lớn người trong võ lâm tham gia đóng phim đã giảm bớt một lượng lớn máy móc, thiết bị dùng để quay những cảnh đánh nhau lớn, vì vậy đối với yêu cầu của phái Võ Đang cũng không cảm thấy quá khó khăn, hơn nữa bọn họ còn có thể nhân cơ hội này làm một đợt marketing khác.
Vì vật, hai bên ăn nhịp với nhau, tiến độ câu thông tiến triển cực nhanh.
Hai vấn đề lo lắng nhất của Schlundt đều bị Nhiếp Thiên Thu cùng Hạ Tinh Hàng tùy tay giải quyết, Schlundt vừa cảm thấy chua xót đồng thời cũng vui mừng vô cùng, tính tình cũng tốt hơn không ít.
Nhưng không quá hai ngày lại xảy ra một vấn đề lớn.
“Không biết tại sao bên phái Võ Đang lại biết được tin chúng ta tìm một số lượng đệ tử Cái Bang cùng phái Côn Luân đến đóng phim, liền hỏi liệu chúng ta có thể cho mấy đệ tử tục gia của bọn họ có cơ hội xuất hiện trước ống kính không……”
Schlundt nghe xong báo cáo của người ở bên kia xong liền có chút dở khóc dở cười.
Tại sao trước kia ông lại không biết mấy nhân sĩ võ lâm này lại thích đóng phim như vậy chứ?
Người đầu bên kia nói: “Bọn họ nói là do thầy Nhiếp là diễn viên chính của bộ phim này nên bọn họ đều muốn đóng phim với thầy Nhiếp một lần……”
Schlundt: “……” Năng lực hút fans của Nhiếp Thiên Thu thực sự không ai sánh được.
Mấy người này đều quên huyết hải thâm thù của Nhiếp Thải năm đó sao!
Người đầu bên kia vẫn còn lải nhải: “Tôi cũng hiểu được tâm tình của bọn họ.
Đến cả tôi cũng muốn có cơ hội chung khung hình với thầy Nhiếp mà.”
“Tôi biêt rồi.” Schlundt mệt lòng mà xua xua tay, quay người đi thương lượng với phó đạo diễn.
Dù sao phía Võ Đang cũng là chủ nhà, vẫn cần phải cho mặt mũi.
Hơn nữa đệ tử của bọn họ đều ở địa phương này, nếu như dùng người Võ Đang còn có thể tiết kiệm được một khoản chi phí đi lại cùng nơi ở.
Vì vậy liền thành rút ra mười người từ mỗi bên Côn Luân cùng Cái Bang phân cho Võ Đang, biến thành ba phái mỗi phái phân ra hai mươi người tham dự.
Vốn dĩ Côn Luân cùng Cái Bang đều tỏ vẻ nể mặt Nhiếp Thiên Thu mới làm khách mời, không lấy phí dụng, nhưng sao Nhiếp Thiên Thu có thể nhận phần an tình này được chứ.
Cuối cùng đoàn phim vẫn định ra thù lao dựa theo giá thị trường, còn cung cấp phí đi lại cùng nơi ở cho những người đến từ nơi khác.
Sau khi sắp xếp xong, Schlundt tự nhận là mọi chuyện đã không còn sơ sót nào, vô cùng hoàn mỹ, tiến độ quay phim của bọn họ cũng càng thêm thuận lợi.
…
WeChat của Hội tuổi già không nơi nương:
Cái Bang – Hạ Thù: @ phái Võ Đang – Trương Do Trương đạo trưởng, không ngờ ông lại là đạo trưởng như vậy!
Cái Bang – Hạ Thù: Ngày thường đều là bộ dáng ngốc bạch ngọt, thế mà lại còn biết đoạt nhân vật!
Côn Luân phái – Hà Điếu Yên: Ừm
Phái Võ Đang – Trương Do: Hạ bang chủ, cậu đang nói cái gì?
Cái Bang – Hạ Thù: Ông không cần giả vờ nữa, đoạt mười tiêu chuẩn đóng phim của Cái Bang chúng tôi chính là người phái Võ Đang các ông, tôi đã biết rồi!
Côn Luân phái – Hà Điếu Yên: Phái Côn Luân cũng ít đi mười tiêu chuẩn
Côn Luân phái – Hà Điếu Yên: Đồ đệ của tôi lại đánh nhau rồi, hầy
Phái Võ Đang – Trương Do: A? Này…… Bần đạo thực sự không rõ lắm
Phái Võ Đang – Trương Do: Chỉ là mấy ngày trước nhìn thấy mấy người các cậu nói có thể đóng phim cùng Nhiếp Thiên Thu, vừa lúc đoàn phim tới chỗ của chúng tôi mượn địa điểm nên thuận miệng nhắc tới
Phái Võ Đang – Trương Do: Tôi còn đang rất vui vẻ.
Mấy phái chúng ta nhiều năm rồi chưa gặp mặt, nhân cơ hội này, đệ tử có thể liên lạc giao lưu với nhau
Cái Bang – Hạ Thù:….
Côn Luân phái – Hà Điếu Yên:……
Thần Toán Môn – Cát Vong Cơ: Mấy người đủ rồi đấy, chỉ mấy vai diễn viên tạm thời thôi mà làm như là cung tâm kế vậy.
Cái từ đoạt vai diễn này là từ chuyên dụng của vai chính, mấy người dùng mà không biết xấu hổ sao? =.
=
Cái Bang – Hạ Thù: Cậu hiểu cái rắm.
Đây là thử trải nghiệm sinh hoạt giới giải trí một chút.
Cái Bang – Hạ Thù: Trước lấy Trương đạo trưởng luyện tập, về sau gặp phải chuyện tương tự như vậy thì còn có thể ứng phó trôi chảy
Thần Toán Môn – Cát Vong Cơ: Cậu đã mặc sức tưởng tượng cuộc sống của sao lớn rồi sao?
Cái Bang – Hạ Thù: Khà khà, lo trước khỏi hoạ
Phái Võ Đang – Trương Do: QAQ luyện tập?
Cái Bang – Hạ Thù: Oa, Trương đạo trưởng, ông đã học được cách dùng biểu cảm sao?
Thần Toán Môn – Cát Vong Cơ: Trương Do, buông tha chúng tôi đi, biểu tình này không thích hợp với ông
Phái Võ Đang – Trương Do: Đồ đệ tôi dạy
Phái Võ Đang – Trương Do: Nó bảo khi nào bị mấy cậu bắt nạt thì mang ra dùngQAQ
Những người khác:……
Tác giả có lời muốn nói:
Trương Do: QAQ
~ Hết chương 76~.