Toàn Năng Khí Thiếu

Đương nhiên cho dù Tần Xuyên có thể hiểu được thì gã cũng chắc chắn phải chết.

Tần Xuyên có nguyên tắc của bản thân mình, chính hắn chịu chút ủy khuất cũng không sao, nhưng nếu ai dám tổn thương tới người hắn thương yêu thì đừng mong có cơ hội sống sót.

Ngay cả người con gái của mình cũng không bảo vệ được, vậy còn có thể coi là đàn ông sao, đây chính là vảy ngược của hắn!

Tần Xuyên không lo lắng thi thể bị phát hiện, dù sao người này cũng là lính đánh thuê hay sát thủ nhập cư trái phép vào Hoa Hạ, chết cũng không ai quan tâm.

Tần Xuyên ngồi xuống, tìm kiếm trên người đối phương, móc ra một chiếc điện thoại dùng để truyền tin, một chiếc notebook nhỏ, thứ còn lại là kính viễn vọng cùng súng.

Tần Xuyên cầm lấy chiếc kính viễn vọng lên, đây là thứ tốt, rất tiện để hắn ngồi trong tiệm Net ngắm mỹ nữ trên đường. Còn súng ống thì hắn không cần.

Trở lại trong tiệm Net, Tần Xuyên mở chiếc điện thoại cùng chiếc Notebook kia ra xem, đều là tiếng Pháp, hắn nhìn cũng không hiểu.

Rơi vào đường cùng, Tần Xuyên chỉ có thể lên mạng, lật xem ngữ pháp tiếng Pháp cùng từ điển những từ thường dùng.

Cũng may đối với Tần Xuyên mà nói, thứ học bằng cách ghi nhớ như ngoại ngữ thì rất đơn giản. Hắn không muốn học quá kỹ, chỉ muốn hiểu được một số từ ngữ giao tiếp bình thường, cũng không tốn bao nhiêu công phu.

Phiền toái nhất chính là nghe cùng nói, Tần Xuyên bỏ ra một buổi trưa để nghe, ngay cả khi ăn cơm hộp cũng nghe, thẳng cho đến khi trời tối mới coi như học xong những từ đơn tiếng Pháp cơ bản,

Hắn phát hiện ra tiếng Pháp khó hơn tiếng Anh một chút, bởi trước đây hắn vì luyện kỹ thuật Hacker, học tiếng Anh cũng không tốn mấy phút.

Hai nhân viên trông Net thấy ông chủ nhà mình học ngoại ngữ từ trưa, đều bội phục sát đất!

Khó trách còn trẻ như vậy đã có thể làm ông chủ, bọn họ lại chỉ có thể đi làm thuê, quả nhiên là tri thức thay đổi vận mệnh!

Đợi khi học đã tàm tạm, Tần Xuyên lại lấy ra điện thoại cùng Notebook, xem những tin tức bên trong, cuối cùng cũng hiểu được.


Người da trắng này tên là Eve, thông qua những ghi chép nhiệm vụ kia thì tuy không phải là sát thủ bài danh rất cao trên thế giới, nhưng từng đi lính trong GGN của Pháp, cho nên tố chất quân sự tương đối cao.

Về phần tin nhắn trong điện thoại, Tần Xuyên cảm thấy đúng là lừa bố mày mà. Đều là những tin nhắn hẹn hò yêu đương cùng phụ nữ, đúng là một đất nước lãng mạn, một sát thủ lãng mạn!

Tần Xuyên thở dài, học hơn nửa ngày, đã biết được chút da lông của một thứ tiếng mà không có được chút kết quả sao lại không khiến hắn cảm thấy phiền muộn được!

Đúng lúc này, ở tiệm hoa đối diện, Đường Vi đi ra, định đóng cửa tiệm về nhà.

Tần Xuyên vội vàng chạy ra:

- Tiểu Vi Vi, mấy ngày nay chị cẩn thận một chút, có người có ý đồ không tốt với chị.

Đường Vi còn tưởng tiểu tử dê xồm này lại muốn chọc giận mình, không ngờ sắc mặt Tần Xuyên rất nghiêm túc, hoàn toàn không có dáng vẻ đùa giỡn thường ngày.

- Xảy ra chuyện gì?

Tần Xuyên nói chuyện tên Snipe sáng nay kể cho cô nghe, sau khi nói xong còn đưa điện thoại cùng Notebook cho Đường Vi, tránh cô không tin.

Đường Vi giật mình há miệng nhỏ, không ngờ tới giữa ban ngày lại xảy ra chuyện như vậy, đúng là khó thể tưởng tượng.

Cô mở Notebook ra nhìn mấy lần, lập tức nhíu mày:

- Là bộ đội đặc chủng xuất ngũ của Pháp sao… Đáng tiếc trên này cũng không có tin tức của cố chủ.

Tần Xuyên sững sờ, kinh ngạc hỏi:


- Honey, chị hiểu tiếng Pháp sao?

- Đương nhiên, tôi từng ở nước ngoài nhiều năm, biết được vài loại ngoại ngữ.

Đường Vi thản nhiên nói.

Cơ mặt Tần Xuyên giật giật vài cái, bản thân mình đúng là não cmnr, cả buổi ngồi học tiếng Pháp như đang luyện thi!

- Cậu an tâm, tôi sẽ lập tức để chú Lam đi điều tra một chút, xem rốt cục là ai đang âm thầm trù tính tất cả. May mà có cậu, không tôi đã lành ít dữ nhiều.

Trong mắt Đường Vi hiện lên sự vui vẻ, cô rất thích cảm giác được bảo vệ.

Tần Xuyên vẫn không yên lòng:

- Nếu không buổi tối chị ngủ cùng tôi, tôi sẽ bảo vệ chị.

- Tiểu bại hoại, đừng cho là tôi không biết cậu muốn cái gì. Tôi đề cao cảnh giác là được, không có chuyện gì đâu.

Đường Vi trừng mắt nhìn hắn một cái.

Tần Xuyên bất đắc dĩ, đành để Đường Vi có chuyện đi gọi điện thoại.

Đưa mắt nhìn cô rời đi, Tần Xuyên duỗi lưng một cái, định đi ăn cơm chiều nhưng chưa đi được vài bước thì điện thoại di động đã kêu lên.

- Alo, tiểu Nhu hả, có chuyện gì không?


Diệp Tiểu Nhu đầu dây bên kia ngọt ngào nói:

- Anh Tần Xuyên, hiện giờ có thời gian đến bệnh viện không? Cha em luôn nói muốn gặp anh, trực tiếp nói cảm ơn với anh, em không khuyên được.

Tần Xuyên vỗ trán một cái, nhớ tới có lẽ hôm nay Diệp Đông Cường đã tỉnh, Trùng thảo mình chuẩn bị cho ông cũng nên cầm tới, vì vậy liền đồng ý:

- Anh qua luôn đây!

***

Vân Sơn hội sở, trong một gian phòng phong cách châu Âu xa hoa.

Vương Chấn Thiên ngồi ở trên ghế cao nhất, nhìn người Trần gia, Mã Gia, Hầu gia cùng Tôn gia, trong mắt hiện lên vẻ cười lạnh khinh thường.

- Tôi đã từng nói loại sát thủ phổ thông này căn bản không làm thịt được Tần Xuyên cùng Đường Vi. Đến bây giờ tên quỷ tây dương này vẫn chưa liên lạc lại, rõ ràng là nhiệm vụ đã thất bại.

Nếu như không phải tôi đã sớm cảnh giác, để cho gã không được ghi chép bất luận tin tức gì liên quan tới chúng ta, quá nửa là chúng đã tìm tới cửa.

Vương Chấn Thiên ra vẻ thấm thía nói:

- Các vị, không chịu bỏ con thì không bắt nổi sói. Bang Tứ Hải chúng ta bỏ ra 20 triệu thuê sát thủ top 20 trên thế giới cũng không thể giết chết Đường Vi, mấy người cho là một tay súng bắn tỉa thuê 2 triệu có thể có tác dụng sao?

Gia chủ Hầu gia dùng sức vỗ ghế, sắc mặt âm trầm nói:

- Tôi chỉ muốn báo thù cho con! Bỏ qua Đường Vi, trước tiên giết Tần Xuyên không được sao?!

- Hầu lão huynh, Tần Xuyên và Đường Vi có quan hệ chặt chẽ. Đường Vi mới là cao thủ chân chính, không giết Đường Vi trước thì hậu hoạn vô cùng.

Vương Chấn Thiên khuyên bảo.


Tôn gia Tôn Vĩ hừ lạnh nói:

- Vương bang chủ, chớ nên buộc chặt cô ta cùng Tần Xuyên có được không? Đường Vi cùng ba nhà chúng tôi không có thù oán, không đến mức vì một tên Tần Xuyên mà dốc sức liều mạng với chúng tôi chứ?

Tôn Vĩ coi như lừa gạt người nhà tới tham gia kế hoạch lần này. Gã đã ý thức được, nếu có sự tồn tại của Tần Xuyên, rất khó mà chiếm được Chu Phương Tinh.

- Tôn thiếu gia, Vương mỗ ta thừa nhận cần mượn tài lực của bốn nhà các người để mời sát thủ lợi hại. Nhưng tất cả đều cần dựa trên cơ sở tín nhiệm, các người không tin tôi, tôi cũng không miễn cưỡng.

Vương Chấn Thiên vẻ mặt thản nhiên.

Gia chủ Mã gia cắn răng nói:

- Con ta Kim Bằng khúm núm với Tần Xuyên và Đường Vi mà chúng vẫn không chịu buông tha. Thù này không độ trời chung. Vương bang chủ, tôi muốn đảm bảo Tần Xuyên phải chết! Ông ra giá đi!

- Được!

Vương Chấn Thiên giơ ngón cái:

- Lão Mã quả nhiên có bá lực. Vậy tôi sẽ nói thẳng, 100 triệu! 100 triệu tiền mặt là tôi có thể mời hội trưởng công hội sát thủ Xiêm La, Atula!

Khi trước phó hội trưởng Quỷ Dạ Xoa của chúng chết dưới tay Đường Vi, công hội Xiêm La và Đường Vi vốn có thù hận. Cho nên hội trưởng Atula của chúng nguyện ý tới Hoa Hạ, hoàn thành nhiệm vụ này!

- Thoáng cái bỏ ra 100 triệu tiền mặt cũng không phải một số lượng nhỏ nha… Atula? Người đó lợi hại không?

Trần Hạo Bân hỏi.

- Ha ha, sát thủ đứng thứ bảy thế giới, có thực lực võ giả Tiên Thiên trung cấp. Chắc các vị cũng biết võ giả Tiên Thiên trung cấp cho dù ở trong các cổ võ thế gia Hoa Hạ chúng ta cũng là trụ cột vững vàng. Chỉ có năm đại cổ võ thế gia mới có, đây không phải là chuyện đùa…

Mấy người ở đây nhìn nhau, yên lặng gật đầu. Nếu như ngay cả sát thủ thứ bảy thế giới cũng không thể tiêu diệt Tần Xuyên cùng Đường Vi vậy thì quá không hợp lý. Dù sao hai người họ đều còn rất trẻ, chỉ mới hơn 20.

Trong lúc nhất thời, mấy người trong phòng nhao nhao ra giá, thương lượng bỏ ra bao nhiêu tiền để mua đầu Tần Xuyên và Đường Vi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận