Toàn Năng Khí Thiếu

Một đám đàn em vừa nãy còn hùng hổ, tưởng sẽ hung hăng đánh cho tên tiểu tử thối không có mắt này một trận.

Ai biết được tình thế thay đổi trong nháy mắt!

Không ngờ Triệu Hằng lại từ một con chó ngao Tây Tạng biến thành chó xù, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Tần Xuyên! Còn than thở khóc lóc, sợ đến vỡ mật!

Triệu Hằng có thể không sợ sao? Trong Đằng Long hội có không ít người biết hội trưởng Ôn Văn Viễn bệnh nặng khỏi hẳn là nhờ bàn tay vàng của một vị thần y!

Thần này này là ai, người bên cạnh không biết nhưng Triệu Hằng biết rất rõ, chính là người trẻ tuổi trước mặt này đây!

Đây là đại ân nhân ngay cả hội trưởng còn phải nịnh nọt, một con chó nhỏ của Đằng Long hội như anh ta có thể không sợ sao?

Lương Thần và chủ nhiệm Ngô thì một hồi kinh ngạc, bọn họ bỗng ý thức được tình hình không đúng, mặc dù gặp bọn họ Triệu Hằng khách sáo nhưng cũng chưa từng quỳ xuống!

Chẳng lẽ người trẻ tuổi này không đơn giản chỉ là người mở quán Internet sao?

Tần Xuyên ngoắc ngoắc đầu ngón tay, bảo Triệu Hằng đứng lên, sau đó chỉ vào Lương Thần:

- Anh ta nói muốn để tôi không sống được ở thành phố Đông Hoa, anh thấy nên xử lý thế nào?

- Chuyện này…

Triệu Hằng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, anh ta biết rõ Tần Xuyên không thể chọc vào nhưng phía sau Lương Thần cũng có quan hệ với Đằng Long hội.

Tần Xuyên có chút không kiên nhẫn, lấy điện thoại di động ra:

- Xem ra tôi phải gọi điện cho Lão Ôn, hỏi xem thế này là thế nào…

- Đừng! Anh Tần đừng gọi! Chuyện này nếu để hội trưởng biết thì tôi sẽ hoàn toàn phải cút đi mất!

Triệu Hằng gấp đến độ thiếu chút nữa lại quỳ xuống.

Tần Xuyên liếc nhìn anh ta:


- Vậy anh nên biết phải làm thế nào rồi đấy.

Triệu Hằng sững sờ, hung hăng cắn răng một cái, nghĩ thầm mình làm việc cho Tần Xuyên, chắc Ôn Văn Viễn sẽ vui vẻ chấp nhận, vậy là anh ta vung tay lên nói:

- Các anh em lên! Đánh tên họ Lương này!

Lương Thần thấy mấy tên lưu manh định xông lên đánh mình, hét lớn:

- Các anh điên à! Tôi là Lương Thần! Các anh dám đánh tôi?

- Chính là đánh anh đấy!

Triệu Hằng cũng là sắp điên, dẫn đầu xông lên đánh một gậy vào cánh tay Lương Thần!

Lương Thần kêu thảm một tiếng, trực tiếp lăn mình:quay cuồng ngã xuống đất, đau đến chết đi sống lại!

- Ui ya… đừng đánh nữa! Đừng đánh!

Lần này Lương Thần thự sự sợ rồi, mắt trông mong ngẩng đầu lên, khẩn cầu:

- Nếu các anh dừng tay lại, Lương Thần tôi rất cảm ơn, ngày khác chắc chắn sẽ hậu tạ!

Tần Xuyên lại không có hứng thú để ý đến anh ta vì Diệp Tiểu Nhu trên ghế sô pha tỉnh rồi.

Cô gái mơ màng dụi dụi mắt, cảm thấy đau đầu, khẽ rên một tiếng, khi mở mắt, phát hiện cảnh tượng trước mặt, lập tức hơi sững sờ.

Khi nhìn thấy Tần Xuyên và Lương Thần ở dưới đất, Diệp Tiểu Nhu đột nhiên đứng dậy:

- Anh Tần Xuyên? Sao anh lại ở đây? Chuyện này… là thế nào?

Tần Xuyên mỉm cười kéo tay Diệp Tiểu Nhu, nói chuyện Lương Thần hạ thuốc với cô.


Diệp Tiểu Nhu vừa nghe xong, khuôn mặt lập tức trắng bệch, cô không hề nghi ngờ lời nói của Tần Xuyên vì tửu lượng của cô có kém đến đâu đi nữa cũng không thể vừa uống một ly bia đã say đến bất tỉnh nhân sự được.

Điều khiến cô càng buồn hơn là lần đầu tiên cô tìm được công việc thực tập cho công ty thực phẩm cô thích lại gặp phải loại chuyện này.

Nếu không phải Tần Xuyên đến kịp thời thì có thể ngay cả trinh tiết quý giá nhất cô cũng mất đi.

Diệp Tiểu Nhu vừa phẫn nộ vừa chán ghét nhìn Lương Thần ở dưới đất và chủ nhiệm Ngô đang núp ở một góc, kéo tay Tần Xuyên:

- Anh Tần Xuyên, chúng ta đi thôi, em không muốn nhìn thấy họ.

Thật ra Tần Xuyên vẫn chưa hả giận nhưng Diệp Tiểu Nhu muốn đi, hắn cũng có thể hiểu được.

- Còn lại giao cho các anh đấy. Tôi cảm thấy tiếng kêu của anh ta quá nhỏ, phải kêu to hơn nữa…

Lúc này Triệu Hằng cũng hết đường lui, dứt khoát nhe răng cười gật đầu một cái:

- Tôi hiểu rồi anh Tần, loại cặn bã này chúng tôi tuyệt đối sẽ không để gã sống yên ổn!

Nói xong, một đám người lại bắt đầu tay đánh chân đạp với Lương Thần, đánh đến mức Lương Thần không ngừng kêu thảm.

Khi Tần Xuyên đưa Diệp Tiểu Nhu bước ra khỏi phòng bao, đột nhiên hắn tâm huyết dâng trào quay đầu hô một câu:

- Nhớ kĩ, tôi tên là Tần Nhật Thiên!

Diệp Tiểu Nhu ở bên cạnh nghe mà cười khổ, người đàn ông này còn có thời gian đùa nữa.

Hai người quay về phòng bao của mình, Liễu Thiển Thiển và chị em nhà họ Chu đang hát vô cùng vui vẻ, thấy Tần Xuyên đưa Diệp Tiểu Nhu vào, cũng không nghĩ nhiều, chỉ coi là Tần Xuyên đi tìm người về.

Diệp Tiểu Nhu cũng không muốn nói nhiều về chuyện vừa gặp phải nên miễn cưỡng cười vui, cùng ca hát nói chuyện phiếm với mấy cô gái.


Đợi đến gần 12h đêm, Tần Xuyên mới đưa bốn cô gái rời đi, sau khi đưa hai chị em nhà họ Chu về nhà trước, hắn liền định đưa Liễu Thiển Thiển đến nhà trọ mà cô ở.

Nhưng Liễu Thiển Thiển lại bắt đầu làm nũng, ngồi ở ghế sau ôm Diệp Tiểu Nhu, nói với giọng ngọt ngào:

- Anh rể, tối nay em muốn ngủ với đàn chị Diệp, muộn thế này rồi anh lái xe cũng vất vả, chúng ta cùng về Bích Hải Sơn Trang đi.

Tần Xuyên im lặng, cô nàng này thật đúng là kiểu gì cũng tìm được lý do, nhưng lần này hắn không từ chối.

Không phải vì hắn sợ mệt mà là hắn nghĩ đến vấn đề an toàn.

Liễu Thiển Thiển cùng Diệp Tiểu Nhu đều là người đẹp, nghỉ hè ở một mình trong tòa nhà cho sinh viên, nhỡ gặp kẻ xấu, mình lại không chăm sóc được thì rất dễ xảy ra chuyện.

Cho nên Tần Xuyên cũng không miễn cưỡng Liễu Thiển Thiển nữa, đưa hai cô gái cùng về Bích Hải Sơn Trang.

Ngược lại trong lòng Diệp Tiểu Nhu có chút giằng co, cô cảm thấy đến chỗ Tần Xuyên ở không thích hợp, dù sao thì thân phận của cô cũng mẫn cảm nhưng tối nay cô bị tổn thương tâm lý, lại muốn ở bên cạnh Tần Xuyên nhiều hơn.

Sau khi ba người quay về Bích Hải Sơn Trang, Liễu Thiển Thiển hưng phấn chạy đi lên lầu:

- Đàn chị Diệp! Em đi tắm trước, chị đợi một lát nhé, tối nay em ngủ cùng chị!

Diệp Tiểu Nhu theo bản năng ừ hai tiếng, đầu cô vẫn đang ong ong, từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên cô vào căn phòng lớn như thế này.

Chỗ nào cũng được thiết kế theo phong cách siêu hiện đại, các kiểu chi tiết tinh xảo khiến cô giật mình kinh ngạc, rồi lại cảm thấy tự ti vì nơi này cách cô rất xa…

- Nào, uống ly trà sữa trước đi, lấy lại sức.

Tần Xuyên lấy ra một cốc nước Liễu Thiển Thiển pha sẵn từ trước đưa cho Diệp Tiểu Nhu.

Diệp Tiểu Nhu thấy nụ cười quen thuộc của Tần Xuyên, trong lòng mới yên tâm hơn một chút, dường như chỉ cần có người đàn ông này ở bên thì cô chẳng sợ gì nữa.

Uống một ngụm trà sữa, Diệp Tiểu Nhu bất giác “ồ” một tiếng, kinh ngạc vui vẻ nói:

- Mùi vị của loại trà này đặc biệt quá, hình như ngoài hồng trà ra còn có hương liệu đặc biệt gì nữa, nhưng uống rất ngon, anh Tần Xuyên tự làm ạ?

- Anh có biết đâu, là nha đầu Thiển Thiển làm đấy. Con bé là nữ đầu bếp trong nhà bọn anh, rất giỏi nấu đồ ăn làm đồ uống.


Tần Xuyên cũng khen cô em vợ của mình.

Diệp Tiểu Nhu rất vui vẻ:

- Xem ra sau này em phải giao lưu với Thiển Thiển nhiều hơn, không ngờ cô ấy lại giỏi về đồ ăn uống như vậy.

Tần Xuyên gật gật đầu, hắn cũng hiểu được, sở thích này của Diệp Tiểu Nhu cùng Liễu Thiển Thiển giống y hệt nhau, có điểm khác là một người vì cho người khác ăn ngon, một người vì cho mình ăn ngon.

Đợi khi uống cả cốc trà sữa vào bụng xong, Diệp Tiểu Nhu buồn bã nói:

- Anh Tần Xuyên… hôm nay may mà có anh, nếu không em…

- Đừng nói những lời ngốc nghếch như vậy nữa.

Tần Xuyên trực tiếp ngắt lời cô gái, giơ tay véo véo khuôn mặt của cô:

- Em là người phụ nữ của anh, có kẻ dám động vào em thì chẳng phải là cho anh cắm sừng sao? Anh không làm thịt hắn là may rồi!

Khuôn mặt Diệp Tiểu Nhu ửng đỏ, trong lòng vô cùng ngọt ngào, nhưng sau đó liền nhớ ra mình đang ở trong phòng cưới của hắn và vợ hắn, không khỏi cẩn thận hỏi:

- Cô Liễu cô ấy… cô ấy có ở nhà không?

Tần Xuyên mỉm cười:

- Sợ cô ấy thế làm gì, cho dù cô ấy ở đây thì tối nay anh cũng sẽ đưa em đến. Sao anh nhẫn tâm để em một mình về nhà trong buổi tối như ngày hôm nay chứ?

Diệp Tiểu Nhu vẫn thở dài, cô chưa chuẩn bị tốt tâm lý đối diện với Liễu Hàn Yên.

Cô gái đứng dậy, nhìn xung quanh, nháy mắt hỏi:

- Anh Tần Xuyên, sao trong phòng không có những thứ như ảnh cưới của hai người? Em thấy trên TV đều đặt mà, người có tiền sau khi kết hôn, trong phòng thường treo một số tấm ảnh nghệ thuật gì đó. Cô Liễu xinh thế, chụp ảnh chắc càng xinh hơn.

Tần Xuyên gãi gãi đầu, đúng là hắn đã quên chuyện ảnh cưới, chắc Liễu Hàn Yên cũng chẳng để ý.

- Bọn anh còn chưa chụp ảnh cưới cơ, hơn nữa thời gian diễn ra hôn lẽ cũng chưa định, mới chỉ nhận giấy đăng kí.

Tần Xuyên xấu hổ cười, quả thật không dám tưởng tượng cảnh hắn và Liễu Hàn Yên chụp ảnh cưới sẽ thế nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận