Toàn Năng Khí Thiếu

Hạ tuần tháng tám, vào một buổi sáng thành phố Đông Hoa tắm mình trong mưa gió.

Sét đánh như kim long rít gào vắt ngang bầu trời, mây đen kéo mưa tầm tã như trút nước.

Hạt mưa nện lộp độp trên nóc xe liên tục như nhịp trống vồn vã.

Thời tiết u ám này khiến người ta cảm thấy bức bối, đặc biệt là tại một khu vực đặc thù càng thấy rõ hơn.

Tần Xuyên xuống xe, mở chiếc dù đen ra rồi bước đi hai hàng, mặc kệ mấy vũng nước đọng nuốt ngập đôi dép của hắn, cứ thế ung đến trước cửa trại tạm giam.

Không lâu sau, hai người đàn ông một già một trẻ bước ra mà không có người đi theo, cũng không ai đưa họ một chiếc dù.

Mưa gió cứ thế mà tạt họ ướt như chuột lột, trông cực kỳ nhếch nhác, nhưng họ vẫn thẳng lưng tỏ vẻ kiên cường bất khuất.

Hai cha con tiều tụy này chính là Ôn Văn Viễn và Ôn Thụy Dương, sau khi trải qua một loạt quy trình điều tra và thẩm vấn nghiêm khắc, họ đã được thả ra.

Nhưng nay đã khác xưa, hội Đằng Long đã bị cưỡng chế giải tán, tài sản tập đoàn Đằng Long cũng bị sung công, mọi thứ tan đàn xẻ nghé. Huống chi đám cốt cán của hội Đằng Long từng ra tay với nhà nước cũng sẽ tránh xa cha con họ, sợ sẽ rước lấy phiền toái.

Vì thế cho dù hai cha con đột nhiên được phóng thích, vậy mà chẳng có ai đến đón, một là do không ai biết, hai là biết rồi cũng không dám đến.

- Cậu Tần?

Ôn Thụy Dương thấy người thanh niên cầm dù đứng ngoài cửa liền sững sờ.

Ôn Văn Viễn cũng chững người lại, giây phút bắt gặp Tần Xuyên, khóe mắt ông liền cay cay.

Tần Xuyên mở cây dù khác rồi đưa đến tay Ôn Thụy Dương.


- Thật xin lỗi, chú Ôn, anh Ôn, tôi luôn nói với họ là hai người vô tội, phải móc nối quan hệ rất nhiều, nhưng mãi đến hôm nay mới thả hai người ra. Sức khỏe chú Ôn thế nào rồi?

Tần Xuyên tỏ vẻ quan tâm.

Nghe vậy, cha con Ôn gia cảm động không thôi. Tuy họ cứng cỏi là thế, gia sản bất ngờ sụp đổ họ cũng có thể chống chọi được, song cuối cùng vẫn đau khổ trong lòng.

Hiện nay những cấp dưới trước kia, những người bạn đồng đạo đều rời xa họ.

Người duy nhất đứng đợi họ trở ra trước trại tạm giam chính là Tần Xuyên chưa quen được bao lâu!

Thêu hoa trên gấm không bằng đưa than sưởi trong mùa tuyết rơi.

- Cậu Tần… Cậu đối xử thế này, Ôn gia chúng tôi không có gì báo đáp!

Ôn Văn Viễn rơi nước mắt, cuối cùng khó kiềm lòng mà nấc nghẹn.

Ôn Thụy Dương cũng đỏ mắt:

- Cậu Tần, hôm nay tôi xem như đã hiểu thế nào là có đức độ! Nếu không có cậu, sợ là cha con tôi đều gặp cảnh ngồi tù rồi. Ở nhà tôi còn mẹ, vợ và con, già trẻ nhà tôi đã nợ cậu quá nhiều rồi!

Tần Xuyên cười thản nhiên, móc một tờ giấy đã viết sẵn trong túi ra:

- Đừng nói mấy lời khách sáo đó, trước khi đến tôi nghĩ sức khỏe chú Ôn chắc rất yếu, cho nên đã viết một phương thuốc có thể điều trị hồi phục sức khỏe cho chú trong thời gian ngắn.

Ôn Văn Viễn cầm phương thuốc mà khóc không thành tiếng, nắm lấy tay Tần Xuyên gật đầu lia lịa:

- Cậu Tần, hoạn nạn thấy chân tình! Không ngờ cuối cùng người ở bên Ôn gia chúng tôi lại là cậu!


Tần Xuyên xua tay nói:

- Đã nói là đừng khách sáo rồi, đây chẳng phải việc nên làm sao? Thôi, cháu đưa hai người về nhà!

- Không không! Cậu Tần, không cần đâu, không dám làm phiền cậu nữa! Hôm nay, trước khi ra ngoài chúng tôi có gọi cho người nhà, vợ tôi đang lái xe đến đây, chắc cũng sắp tới rồi.

Ôn Thụy Dương vừa lau khóe mắt vừa nói.

Thực ra Tần Xuyên đã sớm biết rồi, hắn còn phải đợi Bạch Dạ được thả, đương nhiên không rảnh chở cha con Ôn gia về.

Vì vậy hắn chỉ làm bộ khách sáo mà thôi.

Quả nhiên chẳng mấy chốc, vợ của Ôn Thụy Dương đã đến đón hai người họ.

Được biết Tần Xuyên đã giúp đỡ nên hai cha con mới được thả, vợ của Ôn Thụy Dương cũng rưng rưng xúc động, cả nhà lại cúi người cảm ơn.

Ôn Văn Viễn luôn miệng nói đợi xử lý xong vài chuyện trong nhà, thu xếp phần tài sản còn lại của Ôn gia mới bày tiệc đàng hoàng cảm ơn Tần Xuyên.

Tuy ngoài miệng Tần Xuyên nói không cần, nhưng trong lòng chỉ đợi câu này của ông.

Tuy hôm nay nhìn như Ôn gia đã sụp đổ, nhưng cũng chỉ là những tài sản bị điều tra. Còn đối với một số tài khoản và tài sản do người khác đứng tên ở nước ngoài, nhà nước không thể lấy hết.

Cha con Ôn gia được vô tội phóng thích đã nhanh chóng liên lạc với đường dây quan hệ trước kia. Có đường dây quan hệ này, tuy không thể theo con đường hắc đạo nữa, nhưng cũng có thể theo bạch đạo.

Tần Xuyên đúng lúc thiếu một đồng minh có thể tin cậy và giúp đỡ lập nghiệp, cái gọi là lạc đà ốm còn lớn hơn ngựa, Ôn gia suy sụp vẫn luôn cắm rễ sâu ở thành phố Đông Hoa chính là đối tượng hợp tác tốt nhất.


Ngay lúc Tần Xuyên đang suy tính kế hoạch tương lai, từng phút từng giây trôi qua, nửa tiếng sau lại có hai người phụ nữ bước ra từ trại tạm giam.

Khác với cha con Ôn gia, Bạch Dạ và Freya không biết tìm được một chiếc dù ở đâu ra.

Freya cầm dù theo sát phía sau Bạch Dạ. Dù là ở phòng giam, quan hệ chủ tớ giữa họ vẫn được duy trì khá chặt chẽ.

Tần Xuyên cười tủm tỉm nhìn họ đi ra, lần đầu hắn thấy Bạch Dạ ăn mặc đơn giản như thế.

Áo tay ngắn màu lam, quần dài màu kem, trang phục tù nhân ảm đạm đến mức không trang điểm.

Thấy Tần Xuyên đứng ngoài cửa, trong mắt Bạch Dạ liền lóe lên một tia tàn khốc rồi mau chóng biến mất,

Thậm chí Freya đứng sau còn nghiến răng nghiến lợi. Tên đàn ông đã đẩy họ vào trại tạm giam thế này,” sao có thể diễn tả bằng một chữ “hận” đơn giản như vậy?

- Người đẹp đúng là người đẹp, mặc gì cũng đẹp hết. Cô Bạch, thì ra cô không chơi trò sắm vai cũng có thể rất đẹp.

Tần Xuyên chớp mắt.

Bạch Dạ hít sâu một hơi, lập tức nở một nụ cười tươi tắn trên gương mặt tái nhợt:

- Anh Tần, hình như anh hiểu lầm rồi, mấy ngày nay tôi luôn sắm vai “tù nhân”.

Tần Xuyên chợt vỡ lẽ:

- Thì ra là thế, nhưng hình như cô Bạch diễn không vui cho lắm, chắc không phải bị mấy kẻ xấu trong tù ăn hiếp đó chứ? Tôi nghe nói… mấy tù nhân đó rất loạn, hở chút là để cô Bạch nhặt xà bông (*) gì đó…

(*) Nhặt xà bông thì phải cúi thấp người xuống, mà cúi người xuống thì... người đọc tự tưởng tượng. Đây là câu đùa cũng khá thịnh hành hiện nay ở TQ, nhưng thường dùng cho dân gay hơn.

- Tần Xuyên!!!

Cuối cùng Bạch Dạ không kiềm được, bèn giận dữ trừng to mắt hét to lên.


Tần Xuyên cười tà, cuối cùng cô ta cũng “phá công” rồi, còn tưởng có thể luôn giữ bình tĩnh được chứ.

Bạch Dạ lại hít sâu vài hơi, hình như nhận thấy mình thất thố, trong mắt hằn lên tơ máu, lạnh lùng nói:

- Thật ngại quá, cậu Tần, để cậu thất vọng rồi. Tôi và Freya ở phòng giam phụ nữ, không có tiết mục góp vui đó đâu… Nếu không còn chuyện khác, chúng tôi đi trước đây.

Lúc này có một chiếc Bentley rẽ màn mưa chạy tới, rõ ràng là do tập đoàn Lăng Vân cử đến.

Tần Xuyên nhướn mày:

- Cô Bạch, không biết cô có hứng thú cùng tôi uống một ly trà không? Tôi có thể mời cô ăn cơm trưa, chúc mừng hai người bình an trở ra.

Trong mắt Bạch Dạ ánh lên vẻ nghi ngờ, hình như không hiểu ý đồ Tần Xuyên đến tìm cô.

- Cô Bạch không phải đến ăn trưa cũng không dám đó chứ? Tôi thấy chúng ta vẫn còn rất nhiều chuyện có thể nói.

Tần Xuyên khiêu khích.

Nhưng Bạch Dạ do dự một hồi, hình như không bị mắc bẫy, cười đáp:

- Hôm khác đi, hôm nay tôi có chuyện khác, bữa trưa của Tần Xuyên cứ gác lại lần sau.

Dứt lời, Bạch Dạ cùng Freya lên xe rồi nhanh chóng rời khỏi.

Tần Xuyên nheo mắt, có phần buồn bực. Theo tính cách không phục của Bạch Dạ, đáng lẽ sẽ không từ chối lời mời của hắn.

Chuyện đã đến nước này, mọi người hoàn toàn có thể ăn nói thẳng thắn, cô ta nên hiểu trốn tránh cũng vô ích.

Hơn nữa Bạch Dạ và Freya còn mặc đồ tù nhân, hướng mà chiếc Bentley chạy không phải tập đoàn Lăng Vân, cũng chẳng phải Bích Hải sơn trang, vậy họ muốn đi đâu?

Tần Xuyên phát hiện tình hình không ổn, chần chừ một hồi rồi trở vào xe đuổi theo sau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận