Toàn Năng Khí Thiếu

-Tần Xuyên! Anh quá đáng rồi đấy! Chuyện tôi có nhiều nhân cách buồn cười lắm sao!?

Bạch Dạ cho rằng tên đàn ông này đang cười nhạo cô, lòng tự trọng dường như bị giẫm đạp, cộng thêm ban nãy không tình nguyện lại bị mất trinh tiết, khiến cô càng thêm đau khổ.

Nếu không phải vì bất đắc dĩ, ai tình nguyện chia sẻ một cơ thể cho “người” khác chứ?

Cô cũng không muốn thành bệnh nhân tâm thân, thành “quái vật”, nhưng từ khi tu luyện "Thiên Quang Minh Diệt", cô không thể chỉ có một nhân cách.

Tần Xuyên vội khoát tay, giải thích:

-Không, không, Bạch tiểu thư, cô hiểu lầm rồi, tôi cảm thấy cô không nên tự mắng chính mình.

Bạch Dạ ôm hận ý, lạnh lùng nhìn người đàn ông kia:

-Có phải anh cảm thấy tôi là bệnh nhân tâm thần, tôi là một đứa điên, nên mới cười nhạo tôi!?

-Tôi nói không phải mà! Cái này có gì đâu mà cười nhạo cô? Ngược lại tôi cảm thấy cô rất đáng yêu, thỉnh thoảng còn có thể biến thân.

Tần Xuyên cười nói.

-Đáng… đáng yêu?

Bạch Dạ sắp phát điên rồi, cô tức giận thét lên:

-Im ngay! Anh đang chế nhạo tôi!! Con tiện nhân kia không liên quan gì đến tôi! Anh muốn giết tôi thì ra tay nhanh đi! Nhưng không cho phép anh nhục mạ tôi!!

Nói xong, Bạch Dạ khoác áo tắm ướt sũng, vận một cỗ chân khí trắng muốn, vài vết thương trên người nhanh chóng khép lại.

Tần Xuyên tặc lưỡi, Thiên Quang Minh Diệt này thực sự là một công phu lợi hại, giết người không chớp mắt, cứu người trong nháy mắt!

Cũng khó trách Ma Môn trước đây, lại có sức ảnh hưởng lớn như vậy.

Luyện tốt công phu này, có thể sẽ lợi hại hơn cả Thiên Huyễn Băng Ngưng của Liễu Hàn Yên nhiều, đương nhiên, so với bí quyết Thanh Liên cửu phẩm của mình thì như thế nào, cũng còn khó nói.

Bạch Dạ thấy Tần Xuyên không có ý định động thủ, liền xoay người đi về phía nam rừng cây, cũng không biết là đi đâu.

Tần Xuyên đuổi theo, hỏi:


-Bạch tiểu thư, cô đi đâu đấy?

Bạch Dạ trừng mắt với hắn, cố gắng giữ bình tĩnh hỏi ngược lại:

-Tần đại cao thủ, tôi không đi, chẳng lẽ lại qua đêm ở đây sao?

Tần Xuyên cười xấu hổ,

-Tôi không có ý đó, cô muốn đi, tôi cũng không cản cô, nhưng giờ cô đang mặc áo tắm, cả người vô cùng bẩn thỉu, ra ngoài sẽ phiền phức đấy.

-Không cần anh phải lo, tự tôi có cách rời khỏi đây.

Bạch Dạ nói xong lại bước chân định đi.

Tần Xuyên nhíu mày, nói:

-Hay là để tôi lái xe đến đây, cô tìm một chỗ để lên xe, cô muốn đi đâu, tôi đưa cô đi.

Ánh mắt Bạch Dạ phức tạp nhìn người đàn ông, sau khi nhìn kỹ, cô phát hiện, không phải Tần Xuyên đang đùa với cô, mà là thật lòng muốn giúp cô.

Điều này khiến trong lòng Bạch Dạ ngũ vị lẫn lộn, chính người đàn ông này, đã cướp đi trinh tiết của cô, vốn mình muốn giết hắn, nhưng bây giờ, quan hệ giữa hai người đã không còn rõ ràng nữa.

Mình không giết được hắn, hắn cũng không muốn giết mình.

Thế nhưng, giữa họ, dường như có thái bình dương ngăn cách, căn bản không thể nào cùng một bên.

Bạch Dạ lắc đầu, dứt bỏ những suy nghĩ lung tung, lạnh lùng nói:

-Tần tiên sinh, nếu anh không muốn để tôi đi, vậy mời anh giết tôi ngay đi, tôi không phải đối thủ của anh.

-Đã nói với cô rồi mà, tôi không giết cô!

Tần Xuyên bất đắc dĩ.

-Đã không giết tôi, vậy xin anh hãy tôn trọng tôi, tránh ra, để tôi đi một mình, đừng lo cho tôi.


Bạch Dạ nói.

Tần Xuyên không biết vì sao những người phụ nữ mình gặp đều quật cường như vậy, chỉ muốn lái xe đưa cô ấy đi, tốt xấu gì cũng đã trao lần đầu tiên cho nhau, có cần hung hăng vậy không?

Hắn đành phải thở dài, yên lặng tránh ra, thả cho Bạch Dạ đi.

Sau khi Bạch Dạ đi được hơn mười thước, dừng lại một chút, nói:

-Chuyện hôm nay... không phải lựa chọn của tôi, tôi và anh không có chút quan hệ nào hết.

Lần sau gặp lại, tôi nhất định sẽ giết anh... anh đã làm hỏng tất cả các kế hoạch của tôi ở Đông Hoa, tôi hận anh...

Tần Xuyên cũng không biết nói gì với cô gái này, đành phải phất tay, nói:

-Cố lên!

Nhưng nói xong, Tần Xuyên lại cảm thấy có gì đó không ổn, cố lên cái gì? Cố đến giết mình à?

Lại vội vàng đổi lại, nói:

-Gặp lại sau!

Dường như Bạch Dạ đã miễn dịch với người đàn ông “không được bình thường” này, hít sâu một hơi, nén cảm giác kích động muốn chửi hắn lại, bước nhanh chân, biến mất trong rừng cây.

Trong rừng cây, lại một lần nữa yên lặng.

Tần Xuyên quan sát bốn bên, hít một hơi không khí lạnh băng, khóe miệng nở nụ cười khó nói.

Mình... ở một chổ thế này, trên người một phụ nữ như vậy, phá trinh rồi.

Dù thế nào, coi như cũng đã nếm thử mùi vị đạn thật súng thật, Tần Xuyên cảm thấy cũng không tệ, tinh thần sảng khoái trở về khách sạn, lái xe quay về nhà.

Lúc vào đến Bích Hải Sơn Trang, Tần Xuyên phát hiện, nhà Bạch Dạ ở trước đây, đang có cảnh sát vũ trang điều tra, ắt hẳn hầu hết sản nghiệp có liên quan đến Bạch Dạ, đều bị quốc gia khống chế và ước định lại.


Thương hội Đông Hoa sẽ có một vụ chấn động, dù sao Bạch Dạ cũng dựa vào quyền thế và tài sản để lên làm hội trưởng, giờ cô ấy đi rồi, chắc chắn không ít phú thương sẽ kích động.

Tần Xuyên cũng lười để ý đến những chuyện này, hắn lái xe về nhà mình, thấy ngoài cửa có một chiếc BMW thế hệ 7 đang đậu.

Xe này không phải của nhà hắn, chắc là có ai đến thăm.

Tần Xuyên người ngợm ướt sũng mở cửa ra, vào phòng khách, Liễu Thiển Thiển mang dép lê, yêu kiều chạy đến.

-Anh rể! Anh rể anh về rồi à! Sao gọi điện mãi không được! Long Ngạo Vân của Long gia đến tìm anh!

Cô gái nhỏ dường như rất sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn đang run lên, chớp đôi mắt to, tràn đầy lo lắng.

Trong phòng khách, có hai người đàn ông mặc đồ đen, hai chân bắt chéo, ngồi xem tivi, uống đồ uống trong tủ lạnh, thấy Tần Xuyên về, chỉnh bộ âu phục, đứng dậy.

Tần Xuyên liếc mắt nhìn bọn họ, hai người này có thực lực Hậu Thiên cao cấp, cũng không tầm thường, nhưng đối với hắn chẳng là gì cạ.

-Haha, điện thoại hết pin, em vợ, Long Ngạo Vân là ai?

Tần Xuyên bực bội”

-Long gia, là Long gia thuộc bốn đại vương tộc đó hả?

Liễu Thiển Thiển gật đầu, chu cái miệng nhỏ nhắn nói:

-Anh rể, anh gặp rắc rối nữa, em nghe đồn, Long Ngạo Vân theo đuổi Nạp Lan Thấm, nhưng Nạp Lan Thấm không chịu.

Lần trước anh nhảy với Nạp Lan Thấm trong vũ hội Hoa Quang, chuyện này chắc đã truyền đến tai Long Ngạo Vân, cho nên gã mới cử người từ Bắc Kinh đến...

-Cử người từ Bắc Kinh đến Đông Hoa? Để làm gì? Đánh anh à?!

Tần Xuyên cảm thấy khó hiểu, chẳng phải chỉ nhảy một bài thôi sao? Lại là do Nạp Lan Thấm mời hắn nữa, cái này có hận thù gì lớn chứ?!

Liễu Thiển Thiển nói nhỏ bên tai Tần Xuyên:

-Long Ngạo Vân là con trai nhỏ nhất gia chủ đời thứ ba của Long gia, được bà nội gã cưng chiều lắm, ba gã là Long Hải Hiên Phó tổng tham mưu quân đội, là một lão đại phái thực quyền! Đó là chưa nói đến bác cả của gã, hiện tại là Thủ trưởng thứ hai bên quân đội!

Thật sự nếu cộng lại, Long gia chính là gia tộc mạnh nhất trong bốn đại vương tộc rồi, Long Ngạo Vân có thể không kiêu ngạo sao?

Lúc đầu gã bái sư học võ, là do gã tự lựa chọn, muốn trực tiếp bái Môn chủ đương đại của Đường Môn, cũng vì cảm thấy công phu của Đường Môn đẹp đẽ, có thể chơi được.

Nghe nói sư phụ của gã còn cử hai võ giả Tiên Thiên làm vệ sĩ của gã, theo gã đi phóng túng khắp nơi, mấy công tử nhà giàu Bắc Kinh đều đối xử khách khí với gã.


“Không phải chứ? Hai võ giả Tiên Thiên làm vệ sĩ?” Tần Xuyên thầm nghĩ, hai võ giả này cũng rộng lượng đấy.

Liễu Thiển Thiển chu miệng, sốt ruột muốn khóc,

-Nghe nói thôi, nhưng bác cả người ta quản lý mấy chục ngàn quân đội khắp Trung Quốc đấy! Ai mà lại không nịnh nọt gã chứ? Võ giả Tiên Thiên có lợi hại, cũng không chống nỗi máy bay đạn đạo mà.

Tần Xuyên cười khoan thai:

-Em vợ à, em đừng khóc, chuyện không lớn vậy đâu... Anh nhảy với Nạp Lan Thấm có một điệu, Long gia sẽ cử quân đội đến thả bom sao?

-Anh... anh còn cười!?

Liễu Thiển Thiển tức đến mức dậm chân.

-Em đã báo cho chị, để chị ấy về sớm một chút, phải để chị xử lý mới được!

Lúc này, hai gã đàn ông đồ đen nhe răng cười bước đến, một người đàn ông tóc húi cua nói:

-Tần thiếu gia, Liễu nhị tiểu thư, hai người không cần căng thẳng.

Vân thiếu gia nhà tôi đã nói rồi, tốt xấu gì cậu cũng là đại thiếu gia của Tần gia, phải nể mặt cậu một chút, chỉ cần cậu chịu phối hợp, chúng ta không cần phải động thủ.

Tần Xuyên dường như không nghe thấy họ nói, ánh mắt chỉ dừng lại trên đôi giày của hai người.

Vì trời mưa, hai người này vào nhà lại không cởi giày, đem hết bùn nước bên ngoài vào trong, khiến cả phòng khách đều bẩn thỉu.

-Tần thiếu gia, cậu có nghe chúng tôi nói không?

Một kẻ khác không vui nhíu mày.

Tần Xuyên thiếu kiên nhẫn, cau mày nói:

-Này, các anh đến nhà tôi làm khách, uống gì đó cũng không sao, có chuyện gì có thể từ từ nói. Nhưng... các anh chẳng chịu cởi giày, làm nhà tôi bẩn hết rồi, vậy là có ý gì?

Hai gã tay chân đều sững sờ, nhìn nhau, lộ ra vẻ hoang đường.

-Haha, chúng tôi làm việc giúp Vân thiếu gia, lần đầu tiên nghe nói, đến nhà ai đó phải cởi giày, hình như Tần thiếu gia cậu chưa hiểu rõ, người đối diện cậu là ai, không phải là hai anh em chúng tôi, mà là Vân thiếu gia của Long gia!

Vân thiếu gia của chúng tôi nói, người Long gia, cởi giày là mất mặt! Thiên hạ này, không có chỗ nào người Long gia không thể giẫm lên!

Nói xong, hai gã tay chân này còn rất kiêu ngạo ôm quyền hướng về phía Bắc, dương dương tự đắc, dĩ nhiên không coi lời nói của Tần Xuyên ra gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận