Toàn Năng Khí Thiếu

-Tần Xuyên, cháu có cần chuẩn bị gì không? Chú sẽ cho người mang đến cho cháu, không cần khẩn trương, trị không được, mọi người cùng nhau nghĩ cách.

Tần Uy cười ha hả nói, ra dáng một bề trên thật lòng yên thương con cháu.

Tần Xuyên gãi gãi đầu, đáp:

-Để cháu nói vài câu với ông ta cái đã...

-À, cháu cần phiên dịch chứ gì, để chú gọi phiên dịch...

Không đợi Tần Uy nói xong, Tần Xuyên đã “Hi” với Christopher rồi.

Kế tiếp, hắn bắt đầu trao đổi với Christopher bằng một thứ tiếng Anh giọng Luân Đôn rất lưu loát.

-Xin chào người anh em đến từ Thụy Điển! Anh có thể nói tiếng Anh được không? Tôi không biết tiếng Thụy Điển, tạm thời thì chưa biết!

Tần Xuyên cười hì hì.

Christopher sửng sốt, suýt nữa không kịp phản ứng, còn tưởng một quý tộc nước Anh đột nhiên xuất hiện ở Tần gia! Người đâu mà nói tiếng Anh chuẩn đến vậy!

-Tôi...tôi biết rồi, ha ha, không ngờ Tần gia lại có người trẻ tuổi nói tiếng Anh giỏi như vậy!

Christopher mỉm cười, ông ta xuất thân từ bộ đội đặc chủng, nói được nhiều thứ tiếng.

Tần Xuyên ngồi xuống bên cạnh người ngoại quốc, rồi bảo Tứ thúc công nhích ra xa một chút.

-Như vậy nói chuyện tiện hơn. Tôi nói anh nghe, y thuật của mấy ông già kia hơi cổ lỗ rồi, hồi nhỏ họ tới trường, chỉ đọc sách giáo khoa suông, không ổn chút nào!

-Hiện giờ phải bắt kịp thời đại, không thể chỉ sờ sờ tay, nhìn sắc mặt, mà coi là chẩn bệnh được, đúng không nào? Khoa học ngày càng phát triển, tư tưởng cũng phải phát triển theo chứ!

Christopher nghe vậy ngẩn người, cái này có liên quan gì không vậy? Nhưng mà...nghe có vẻ rất lợi hại!

-Cậu là...trưởng tôn của Tần gia mà, cậu nói rất có lý, quả thật y thuật phải phát triển theo thời đại.

Tần Xuyên vỗ đùi:

-Đúng vậy! Cho nên họ không chữa được bệnh của anh, không phải là họ không cố hết sức, mà là do họ lớn tuổi rồi, không theo kịp trào lưu.


-Anh nghĩ xem, anh là người Bắc Âu, mà những ca bệnh trong sách của họ đều là người Hoa Hạ, khác nhau một trời một vực, làm sao có thể dùng cùng một phương pháp chữa bệnh được chứ?

Christopher nghe rất có lý, gật đầu nói:

-Vậy thì Tần tiên sinh, ngài có biện pháp gì không?

-Tôi nghĩ, trước hết chúng ta phải gần gũi nhau hơn, để tôi có thể cảm nhận và đồng cảm với sự đau đớn của anh, chi bằng anh kể tôi nghe một chút, trong cuộc chiến đấu đó, anh bị thương ở chỗ nào, ngâm trong nước biển bao lâu, cuối cùng được cứu ra sao...Nhân tiện cũng kể luôn, lúc đó anh giết được bao nhiêu lính địch, được huân chương gì...

Mọi người ở Tần gia giương mắt nhìn, vốn coi Tần Xuyên là một thằng nhà quê từ trên núi xuống, sao đột nhiên lại giỏi tiếng Anh như vậy?

-Hắn nói được tiếng Anh?

-Hình như hắn nói rất chuẩn, y như giọng nói trong phim nước ngoài.

Vài thanh niên nói với nhau.

Đám Tần Hán thuộc thế hệ trước, đương nhiên nghe không hiểu gì, vội bảo phiên dịch dịch lại cho họ nghe.

Phiên dịch vốn phải cố nhịn cười, đau cả ruột, hầu như vừa ôm bụng vừa dịch lại những lời Tần Xuyên nói với Christopher.

-Christopher tiên sinh nói ông ta bị ngâm trong nước biển mười ba tiếng đồng hồ...Tần tiên sinh nói... “sinh thực khí của anh thật là lợi hại, vậy mà nó... không bị đông đá!” Christopher tiên sinh cười ha hả, nói đó là do ông ta có mặc một cái tã đặc biệt...

Lập tức, tất cả mọi người trong Tần gia đều trợn mắt há mồm, đờ ra như hóa đá...

Họ không cách nào nghĩ ra được, hai người kia làm sao có thể thốt ra những câu đối thoại nhảm nhí đến như vậy?

Nhưng dường như Christopher nói chuyện rất vui vẻ, không còn thấy vẻ bực bội lúc nãy nữa, có thể nói là mặt mày hớn hở!

Dù đã trở thành một doanh nhân lớn, từ trong xương tủy, những người xuất thân từ bộ đội đặc chủng như Christopher vẫn rất “máu” họ thích nhất là khoe khoang “chiến tích vĩ đại” năm xưa của mình trên chiến trường, cho nên gặp được một người biết khơi gợi và lắng nghe như Tần Xuyên, là đối tượng trò chuyện lý tưởng nhất đối với ông ta.

Tần Minh cười ha hả:

-Thằng bé Tiểu Xuyên này thật là thông minh lanh lợi, bước đầu rất thuận lợi, xem ra Christopher tiên sinh đã hết tức giận rồi.

-Hừ, coi như cũng có chút năng lực.

Tần Hán cũng hỏi mỉm cười.


Vẻ mặt của hai cha con Tần Uy, Tần Hà lại trở nên phức tạp, không ngờ Tần Xuyên vừa ra tay, đã khiến mọi người kinh ngạc, cứu vãn tình hình thấy rõ.

Sau khi tán gẫu một hồi, đột nhiên Tần Xuyên đứng lên, nói:

-Tôi đã nghĩ ra biện pháp chữa trị cho vị lão ca này rồi, mọi người đi chuẩn bị cho một chiếc xe đi!

-Xe? Cháu muốn đi đâu? Tới bệnh viện à?

Tần Uy hỏi.

Tần Xuyên rất ngiêm túc lắc đầu, đáp:

-Từ đường này đi ra ngoài khoảng hai mươi phút, sẽ tới một thị trấn nhỏ đúng không? Ở đó có phòng ngâm chân, tôi dẫn ông ấy đi ngâm chân!

-Hả? Ngâm chân?

Mọi người đều nghĩ hẳn là Tần Xuyên phát điên rồi.

Vẻ mặt buồn bực, Tần Xuyên hỏi lại:

-Thì sao nào? Ngâm chân mát xa mà các vị cũng không biết?

-Dùng châm cứu và chân khí còn không được, ngâm chân mát xa lại có thể chữa được loại bệnh này?

Có người không nhịn được, lớn tiếng nói.

Tần Xuyên bĩu môi:

-Rốt cuộc mọi người có muốn chữa khỏi cho ông ấy không vậy? Dù sao ngâm chân cũng là một liệu pháp chăm sóc sức khỏe, bây giờ giữa ban ngày ban mặt, mát xa toàn thân cũng không thích hợp lắm, dẫn khách quý đi chăm sóc sức khỏe một chút, có vấn đề gì lớn đâu?

Christopher cũng cười ha hả đứng dậy, ông ta cũng từng làm mát xa ở nhiều nơi, cảm thấy không có vấn đề gì, nghe nói ngâm chân có thể có tác dụng trị bệnh, đương nhiên vui vẻ muốn thử xem sao.

Ông ta nghĩ, một thanh niên có thể nói tiếng Anh lưu loát với giọng Luân Đôn như vậy, hẳn là sẽ không lừa gạt mình.

Hơn nữa, ông ta biết chắc, người của Tần gia cũng không dám đem ông ta ra làm trò đùa.


-Cham – soc - suc -khoe! Tốt!

Christopher bắt chước giọng Tần Xuyên, vui vẻ giơ ngón cái lên.

-Tốt!

Tần Xuyên cũng giơ ngón cái lên, chạm vào ngón cái của Christopher, hai người cùng cười ha hả.

Các bậc trưởng bối của Tần gia có cảm giác như trời đất sụp đổ.

Tần gia đã tìm về một tên yêu nghiệt chuyên làm bậy rồi!

Christopher đã “tha thiết” như vậy, Tần Hán đành cười gượng, gật đầu:

-A Uy, đi bố trí xe đi! Bố trí nhiều xe một chút...

Họ đều muốn nhìn xem, Tần Xuyên chữa căn bệnh lạ này như thế nào tại tiệm ngâm chân, không yên tâm để một mình Tần Xuyên đi với Christopher.

Tần Xuyên vội vàng chạy tới bên cạnh Liễu Hàn Yên, cười hì hì:

-Bà xã, vì sự trong sạch của anh, em đi cùng giúp anh chứ? Tuyệt đối anh sẽ không làm xằng bậy ở trong đó!

Mọi người nghe vậy đều suýt ngất, cái thằng này, còn có mặt mũi bảo vợ mình cùng đi mát xa chân?

Liễu Hàn Yên cũng không tỏ vẻ hứng thú:

-Chỉ cần có biện pháp phòng hộ, đừng để bị nhiễm bệnh, chuyện khác đối với tôi không quan trọng.

Đám người Tần gia tưởng mình nghe nhầm, rốt cuộc quan hệ giữa đôi vợ chồng này là như thế nào đây?

Nhưng Tần Xuyên không đồng ý, hắn cảm thấy đi một mình đến mấy chỗ mát xa này, có phần căng thẳng, trên thực tế hắn cũng chưa tới đó lần nào, mà chỉ xem qua video clip, cho nên hắn muốn gọi Liễu Hàn Yên đi cùng, cũng là để hưởng thụ một chút.

Liễu Hàn Yên không lay chuyển được hắn, đành phải gật đầu đồng ý, bất quá cô sẽ không cho phép phụ nữ lạ đụng chạm vào chân của cô.

Không bao lâu sau, bảy tám chiếc xe chở một đám người đông đảo từ Tần gia chạy về phía thị trấn nhỏ gần đó.

Chủ tiệm mát xa nhìn thấy một dãy xe Mercedes Benz, cười đến rơi nước mắt, sao giữa ban ngày lại xuất hiện nhiều thân hào thế này?

Hơn nữa là còn có...phụ nữ?

Dù sao đây chỉ là một tiệm ở thị trấn nhỏ, hai mươi mấy người của Tần gia tràn vào, đại sảnh của tiệm lập tức chật ních.


-Tần Xuyên, cháu định chữa trị như thế nào?

Đám Tần Minh rất khẩn trương, những người lớn tuổi đang chờ xem sự việc sẽ như thế nào.

Vẻ mặt thản nhiên, Tần Xuyên nói:

-Ngâm chân là ngâm chân, chứ còn như thế nào nữa? Chọn phòng, đi vào ngâm thôi! À, tôi, bà xã tôi và tiểu Khắc (cách gọi thân mật đối với Christopher) một phòng, những người khác thì tùy ý!

Tiểu Khắc!? Đây là cách xưng hô cứt chó gì thế này?

Nhưng dường như Christopher không quan tâm, y cảm thấy tán gẫu với Tần Xuyên rất thú vị. Người thanh niên này có thể dịch thẳng rất nhiều từ ngữ Hoa Hạ về cổ võ, y dược, lịch sử sang tiếng Anh, ông ta chỉ tiếc không thể đưa Tần Xuyên về Thụy Điển chơi mấy tháng.

-Không được, nếu anh làm xằng làm bậy thì sao? Christopher tiên sinh là khách quý của chúng tôi.

Tần Hà lên tiếng ngăn trở.

Tần Xuyên trợn mắt:

-Thì sao nào? Hay là cậu tới trị cho Tiểu Khắc đi!

-Tôi...

Tần Hà nghẹn lời.

Tần Xuyên khẽ hừ một tiếng, gọi chủ tiệm:

-Ông chủ, cho phòng lớn nhất đi! Gọi hai cô xinh đẹp vào! Chỉ hai người thôi, vợ tôi không cần!

Ông chủ dở khóc dở cười, vội gật đầu lia lịa xác nhận.

Không bao lâu sau, ba người Tần Xuyên đi vào một phòng riêng, tuy nhiên chỉ có hai nữ nhân viên mát xa, nhưng Tần Xuyên lại gọi ba phần thảo dược ngâm chân.

Những người còn lại của Tần gia đều thấp thỏm không yên, rất muốn xem bên này xảy ra chuyện gì, nhưng Tần Xuyên đã khóa trái cửa lại rồi.

Hai nữ nhân viên ngồi xuống, miệng gọi “ông chủ”, nhưng cũng hơi xấu hổ, bởi vì còn có Liễu Hàn Yên với vẻ mặt lạnh lùng đang ngồi bên cạnh quan sát.

Christopher cũng rất tò mò:

-Tần Xuyên, ngâm chân có thể chữa khỏi bệnh cho tôi thật ư? Trước kia tôi cũng thường xuyên đi mát xa, nhưng không có tác dụng.

-Tiểu Khắc, cách mát xa của Hoa Hạ chúng tôi hoàn toàn khác với cách mát xa của phương Tây! Tôi cho anh biết, tôi sẽ dạy cho mấy cô em này ấn những huyệt nào, sau đó để họ ấn huyệt cho anh, bảo đảm hôm nay anh sẽ khôi phục hoàn toàn!

Nói xong, Tần Xuyên cầm một cái ghế đẩu, ngồi xuống rồi bắt đầu hướng dẫn cho hai cô gái cách ấn huyệt chân như thế nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận