- Cậu đi cứu? Định cứu thế nào? Cậu có biết cầm quân không? Biết bố trí chiến thuật không? – Lăng Thiết Tâm chất vấn.
Tần Xuyên không hề nao núng trả lời ngay:
- Tất cả đều không cần! Một mình tôi là đủ!
Nhìn ánh mắt tự tin pha vẻ điên cuồng của người đàn ông trẻ này, Lăng Thiết Tâm và Kim Sách đều nín thở.
Cậu ta không nói đùa, cậu ta thật sự định đơn thương độc mã đi cứu người!?
Cậu nhóc này định dùng sức một người để đấu lại hai đại binh đoàn và cả những kẻ địch bí hiểm chưa rõ lai lịch?
- Tôi không thuộc về bất cứ chỗ nào, đi đến đó cũng không cần ai phê chuẩn, tôi chỉ cần các ông chuẩn bị cho tôi một chiếc máy bay thả tôi xuống hòn đảo đó, còn lại tôi sẽ tự giải quyết!
Tần Xuyên nóng lòng như lửa đốt, hận mình không thể mọc cánh bay ngay đến bên cạnh Liễu Hàn Yên.
Không biết bây giờ cô ấy thế nào rồi, hòn đảo nhỏ xíu như thế, chẳng may rơi vào mai phục thì sống chết được quyết định trong nháy mắt.
- Đồ điên… Tần Xuyên cậu điên rồi! Cậu có biết hành động này lỗ mãng thế nào không hả!? – Lăng Thiết Tâm nổi giận đùng đùng.
Kim Sách không nói gì, dường như đang cẩn thận suy nghĩ cân nhắc tính khả thi của đề nghị Tần Xuyên đưa ra.
- Tôi hiểu rất rõ tôi nên làm gì, nếu các người ngăn cản tôi, tôi sẽ tự đi cướp máy bay, các người có thể suy tính đến hậu quả - Tần Xuyên lạnh lùng nói.
- Cậu…
Lăng Thiết Tâm không nói gì được nữa, tức điên người, nhà họ Tần mãi mới xuất hiện một nhân tài, vì một người con gái mà sẵn sàng nhảy vào chỗ chết, làm sao ông ta không tức giận cho được!?
Tần Xuyên nói với Kim tư lệnh:
- Bây giờ để tôi đi, kết quả xấu nhất là tôi và vợ tôi bỏ mạng tại đó, nhưng nếu tôi thành công, không những có thể giành lại quốc bảo, mà còn có thể bảo toàn được tối đa tính mạng của quân sĩ.
Đang là buổi tối, dễ ẩn mình, nếu còn lần lữa chờ đến trời sáng, tỉ lệ sống sót của người trên đảo sẽ giảm xuống đáng kể, các ông chắc biết rõ!
Hơn nữa nhân dịp đêm xuống bọn chúng có thể mang quốc bảo chuyển đi theo đường thủy, mỗi giây mỗi phút ban đêm đều là nguy cơ mất đi quốc bảo!
Hắn vừa dứt lời, mọi người đều im lặng, Tần Xuyên nói không hề sai.
Kim Sách trầm ngâm một lát rồi nói:
- Cậu đả thương tướng quân Cơ Vô Song, vốn cần phải xử tội, nhưng lần này tôi cho cậu cơ hội lấy công chuộc tội, đi cứu Liễu tướng quân và quân đội Hàn Thứ về.
Tôi sẽ sắp đặt máy bay đưa cậu đến vùng biển đó ngay lập tức, sau khi đến đó, tình hình chưa rõ thế nào, tất cả đều phải dựa vào bản thân cậu thôi.
- Tư lệnh!?
Lăng Thiết Tâm và các tướng lĩnh khác đều giật mình nhìn Kim Sách, không ngờ ông lại đồng ý thật.
Kim Sách khoát tay ngăn lại, ra ý mọi người bình tĩnh đừng nóng vội:
- Yên tâm, chuyện này tôi sẽ nói rõ với quân đội và Bộ An ninh.
Tần Xuyên không nói gì thêm, rảo chân bước ra khỏi trụ sở bộ Tác chiến, hắn không muốn lãng phí bất cứ giây phút nào, chỉ muốn nhanh chóng tìm thấy Liễu Hàn Yên.
…
Nửa đêm, trên hòn đảo vô danh thuộc vùng biển quốc tế. Một chiếc máy bay không mang bất cứ nhãn hiệu nào lặng lẽ hạ độ cao.
Máy bay tương đối nhỏ, chỉ có một phi công và Tần Xuyên.
- Tần tiên sinh! Chúng ta đã đến đích, một lúc nữa tôi mở cửa khoang, đếm ngược từ mười rồi anh nhảy xuống! Chỉ thị từ tư lệnh, tôi không thể dừng lại lâu!
Phi công lớn giọng nói.
Tần Xuyên mặc sơ mi trắng, quần âu vàng nhạt, giống như đang đi nghỉ dưỡng, quần áo cũng không kịp thay đứng ở cửa khoang máy bay gật đầu.
Không mấy lâu sau, khoang cabin bật mở, khí lạnh bên ngoài xộc vào trong cabin!
- Mười… chín… tám!
Phi công đang đếm ngược, bỗng nhận ra có gì đó không đúng!
Anh ta hốt hoảng ngoái lại kêu lên:
- Tần tiên sinh! Sao anh không đeo dù theo!???
Tần Xuyền liếc cậu phi công, bình thản nói:
- Vì tôi không cần…
Vừa nói xong Tần Xuyên đã đếm nhẩm “ba… hai… một” rồi nhyar ra khỏi máy bay!
Thân hình Tần Xuyên lập tức biến mất vào khoảng không mấy nghìn mét, chìm nghỉm trong bóng tối bên dưới.
Phi công ngây người đóng cửa khoang lại, quay máy bay trở lại căn cứ trong đất liền.
Anh ta nói vào radio:
- Báo cáo Bộ chỉ huy… Đây là J782 đã hoàn thành nhiệm vụ…
- Rất tốt, Tần Xuyên nhảy dù có thuận lợi không? – Kim tư lệnh hỏi từ Bộ chỉ huy.
Phi công nuốt nước bọt, lúng túng trả lời:
- Không… không biết…
- Không biết? Là sao?! – Kim Sách hoang mang hỏi.
Phi công sắp khóc đến nơi, chẳng khác nào nhìn thấy ma, nói:
- Thưa tư lệnh, Tần tiên sinh không mang dù đã nhảy thẳng xuống rồi!
…
…
- Hộc hộc hộc…
Tiếng thở dốc vang lên từ rừng cây trên đảo, theo sau đó là tiếng giày giẫm loạt soạt trên cỏ.
Bốn năm tên lính xuất hiện, lưng mang bao đạn tay cầm súng, đang chăm chú tìm kiếm xung quanh.
- Chết tiệt, tìm hơn nửa ngày trời, con nhóc nữ tướng quân trốn đi đâu mất rồi, làm ông nội đây mệt hết cả người! – Một tên phàn nàn.
- Mệt thế nào cũng phải tìm! Một mình ả đã giết chết năm mươi ba anh em chúng ta, không lột da róc xương cô ta chúng ta không còn mặt mũi nào gặp lại những anh em đã chết nữa!
- Hà hà, đám lính của ả bị chúng ta giết sạch cả rồi, hôm nay chém được sáu cái đầu lính Tàu, thật hả lòng hả dạ!
- Chúng mày nói xem, đại ca Phá Lãng và đại ca Zahidi bắt chúng ta tìm bằng được cô ta về, có phải là vì cô ta xinh đẹp nên bọn họ muốn chiếm hữu cô ta không? – Một tên cười gian xảo hỏi.
Một trận cười nổi lên, một tên khác nói:
- Cô ta đúng là xinh đẹp hiếm thấy! Trên đời khó mà gặp được người xinh đẹp thế, chỉ tiếc giết người không chớp mắt, độc ác quá, trừ khi giết cô ta rồi, chứ nếu cô ta còn sống không có cơ động vào cô ta đâu!
- Thằng khốn này, ngay cả đến xác phụ nữ cũng không tha! Ha ha! Nhưng cũng chỉ còn lại môt mình cô ta rồi, cùng lắm đến tảng sáng làm tìm thấy, mày sẽ có cơ hội nếm thử!
Mấy tên lính này vừa thở hồng hộc vừa ăn nói bỗ bã không ngừng.
Phía trước hiện ra một hồ nước ngọt nhỏ, một tên lính vội chạy tới nói:
- Chỗ này có nước ngọt, đậu má, ông đây khát chết rồi, anh em đến uống một tí đi!
Hòn đảo này thuộc vành đai nhiệt đới, trên đảo có rất nhiều hồ nước ngọt nhỏ hình thành từ lượng mưa phong phú hàng năm, nên không ai trong số chúng cảm thấy bất ngờ.
Đã tìm kiếm cả buổi, vừa mệt vừa khát, cả đám đều muốn chạy đến uống cho thỏa thích.
Nhưng bọn chúng vừa đến gần, bỗng có một bóng người lao ra từ đáy hồ!
Rào rào rào!
Bọt nước bắn tung khắp nơi, kết lại thành băng!
Tốc tốc tốc
Những giọt băng bị một luồng khí quạt bay về phía đám lính, không khác gì đạn bắn tứ phía!
Cả đám chưa kịp hiểu đang xảy ra chuyện gì đã ngã gục xuống bên hồ nước, tên đi sau cùng đưa tay ôm lấy cổ họng đang trào máu, tay run run chỉ vào cô gái vừa hiện ra từ hồ nước.
Quân phục trên người ướt đẫm, tóc dính bết vào mặt, sắc mặt tái nhợt nhưng đôi mắt cô gái sáng lạnh như ánh trăng đêm đông, se lại đầy khắc nghiệt.
- Mày… mày… ở trong nước…
Chưa nói hết câu tên lính đã ngã gục xuống, chết ngay tức khắc.
Xử lý xong đám lính, hai chân Liễu Hàn Yên mềm nhũn, cô ngã rạp xuống bên hồ nước, thở không ra hơi.
Sắc mặt cô chuyển sang màu đỏ ửng bệnh lý, cô ho ra một ngụm máu, đôi môi tái nhợt ướt sắc máu đỏ.
Cô ôm lấy lồng ngực đang đau nhói, đôi mắt trong trẻo ánh lên vẻ quật cường.
Trên đảo đột nhiên xuất hiện cao thủ không rõ danh tính, phá vỡ tất cả kế hoạch của cô, không chỉ đánh cho cô trọng thương mà còn phá tan quân đội Hàn Thứ của cô nữa.
Từ xế chiều đến giờ tất cả quân của cô đều đã tử trận, chỉ còn một mình cô phá vỡ vòng vây chạy thoát.
Đối phương tức tốc ra lệnh tìm kiếm săn lùng cô khắp đảo, cô lại bị thương, chỉ có thể tìm chỗ ẩn thân tạm thời.
Từ sau khi bị ảnh hưởng từ huy chương Hải Thần lần trước, cô phát hiện ra khả năng khống chế nước của mình càng ngày càng mạnh, cũng càng ngày càng thân nước hơn.
Cô thử ẩn mình trong hồ để nghỉ, phát hiện mình có thể ở trong nước cả mười phút mà không cần ngoi lên để thở.
Thế là cô ẩn mình trong nước, hi vọng có thể chờ đến lúc quân tiếp viện đến cứu.
Không ngờ đám lính này lại đến đây uống nước, rơi vào bước đường cùng, Liễu Hàn Yên đành xuất hiện giết đám lính này đi.
- Cô được lắm… nghĩ ra cách trốn trong hồ nước, nhưng tiếc thay vẫn bị phát hiện, e rằng cô không còn được thấy mặt trời mọc lần nữa đâu.
Một người da đen đầu trọc dùng tiếng Anh nói, rồi nhảy ra từ sau một tảng đá đằng xa, bước tới gần Liễu Hàn Yên.
Người đó đeo bên hông một thanh kiếm dài La Mã, trước ngực đeo một tấm huy chương, trên đó là hình một đóa hoa tulip màu đen tinh xảo.
Nhìn thấy người này, Liễu Hàn Yên cắn môi loạng choạng đứng dậy.
- Rốt cuộc các người là ai… Sao lại đến đây… Hai binh đoàn Cuồng Triều và Nhiệt Phong Bạo là do các người thuê hay sao? – Liễu Hàn Yên nghi ngờ hỏi, tình hình trên đảo trái ngược hoàn toàn với tin tình báo cô nhận được.
Người da đen nói vẻ khâm phục:
- Nếu tôi không nhầm thì cô bị kỵ sĩ trưởng của chúng tôi đả thương vào lúc mười một giờ sáng nay, chịu một quyền đó không chết đã hiếm có rồi, cô còn có thể duy trì đến bây giờ, trên đường chạy trốn giết được tổng cộng hơn hai mươi người…
Bây giờ cô cũng sức cùng lực kiệt rồi, nhưng vẫn không để ý đến sống chết của mình mà muốn biết lai lịch của chúng tôi… Vị nữ tướng Trung Quốc này, Benteke tôi xin ngỏ lời khâm phục…
Nói rồi Benteke thật sự khom người cúi chào Liễu Hàn Yên.
- Kỵ sĩ trưởng? Tulip… - Liễu Hàn Yên nắm được từ khóa, suy nghĩ một hồi.
Hình như cô đã nghe thấy hai cụm từ này ở đâu đó…
Một tia sáng bỗng lóe lên trong đầu cô, Liễu Hàn Yên lớn giọng hỏi:
- Các người là “người thần phạt” của Đồng minh Hoa Tulip!?
Thân hình suy yếu của Liễu Hàn Yên đông cứng lại, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ khiếp sợ, cô từng tưởng rằng hội đồng minh Hoa Tulip chỉ có trong truyền thuyết, không hề có quân đội hay người thần phạt trực thuộc.
Nhưng bây giờ hình như mọi thứ đã sáng tỏ đâu vào đấy, bọn họ thật sự tồn tại!?