Toàn Năng Khí Thiếu

Bạch Dạ nghe xong, cúi đầu không lên tiếng.

Tần Xuyên thấy cô đồng ý, cũng cười hì hì trả tiền, cầm hộp bánh Trung Thu, cùng bước ra khỏi cửa hàng.

Lúc này sắc trời đã tối, Tần Xuyên cả ngày chưa ăn cơm, bụng đã kêu rột rột, muốn tìm một tiệm ăn nào đó, nhưng vào trong đó mà ăn bánh Trung Thu, thấy cũng hơi kỳ kỳ.

Vừa hay nhìn thấy một cửa hàng tiện lợi, mắt Tần Xuyên sang lên, hỏi Bạch Dạ đứng cạnh,

- Hay là chúng ta đi ăn mì tôm đi, nhanh gọn, mà ngồi đó ăn bánh Trung Thu thì cũng chẳng ai quản.

- Mì tôm? Là thứ gì vậy?

Bạch Dạ nháy mắt, vẻ mặt nghi hoặc.

Tần Xuyên muốn té ngửa trên mặt đất,

- Tiểu Dạ Dạ, ngay đến mì tôm là gì em cũng không biết à!? Là mì ăn liền đó!!

- Ờ… anh đang nói là mì ăn liền à.

Bạch Dạ đỏ mặt, chợt nhớ ra, hình như người ta còn gọi là mì tôm.

Tần Xuyên nghi ngờ nói:

- Không phải chứ, ngay cả mì tôm em cũng chưa ăn bao giờ à?

Mặt Bạch Dạ càng đỏ hơn, từ nhỏ đến giờ cô lớn lên trong Thanh giáo, nhận sự giáo dục của xã hội thượng lưu, quý tộc, lại do luyện

Mì tôm là thứ không tốt cho sức khỏe, với tư cách thánh nữ, sao có cơ hội tiếp xúc với nó chứ?

Cho nên, trong thế giới của Bạch Dạ, không tồn tại mì tôm.

- Em… em không thích ăn! Không được sao?

Bạch Dạ trừng mắc nhìn hắn nói.

Tần Xuyên cười hì hì,

- Được rồi, mắc cỡ cái gì? Đâu phải chưa từng ăn sơn hào hải vị gì, chẳng qua chỉ chưa ăn mì tôi thôi mà! Đi, anh đưa em đi ăn!


Không để ý đến sự giãy dụa của Bạch Dạ, Tần Xuyên dắt tay cô, đi vào cửa hàng tiện lợi đối diện.

Sau khi mua hai hộp mì tôm, Tần Xuyên lại đi mua them hai cây xúc xích hun khói và đậu hũ khô ngũ vị hương.

Trên chiếc bàn dài của cửa hàng tiện lợi có nước nóng để chế mì tôm, sau khi Tần Xuyên mở hai hộp mì, bỏ gia vị, đổ nước nóng, làm rất thành thạo.

Vì lúc làm thuê ở tiệm internet, Tần Xuyên cũng thường ăn mỳ tôm, dù sao Diệp Tiểu Nhu cũng không thể dưa cho cơm cho hắn từ bữa sang đến bữa khuya.

Bạch Dạ chẳng hiểu gì cả, chỉ ngồi đó nhìn hắn chạy qua chạy lại, không lâu sau, một hộp mì đã được chế xong đặt trước mặt cô.

- Xúc xích hin khói với đậu hũ này em muốn ăn nguội thì đừng bỏ vào, anh thích ăn nóng, nên bỏ vào rồi.

Tần Xuyên nói xong, lọt một cây xúc xích bỏ vào trong hộp mì.

Bạch Dạ mở to mắt, tò mò nhìn cây xúc xích hun khói, thì thào tự nói:

- Hóa ra là xúc xích hun khói dài như vậy à…

Tần Xuyên dở khóc dở cười,

- Hóa ra ngay cả cây xúc xích xông khói dài thế nào em cũng không biết! Tiểu Dạ Dạ, trước đây em sống thế nào vậy?

- Sao chứ! Em không thích ăn xúc xích xông khói không được hả!?

Bạch Dạ tức giận nói.

Tần Xuyên nheo mắt cười tà:

- Xúc xích xông khói này không thích, vậy “xúc xích xông khói” của anh có thích không?

Bạch Dạ suy nghĩ cẩn thận một lát, mới nghĩ ra, Tần Xuyên đang ám chỉ điều gì.

Cô xấu hổ đánh vào ngực hắn,

- Anh xấu xa!

Tần Xuyên không tức giận, cầm miếng bánh trung thu đút vào miệng cô,


- Được, được, anh xấu xa, anh hạ lưu, em không thích ăn xúc xích xông khói, ăn bánh!

Bạch Dạ hít hà mũi ngọc, ngửi mùi thấy rất thơm, đi dạo cả một buổi chiều cũng đói bụng rồi, tai tay nhận miếng bánh Trung thu, miệng nhỏ bắt đầu ăn từng miếng nhỏ.

Tinh tế thưởng thức mùi vị, Bạch Dạ bất ngờ cảm thấy, bánh Trung Thu này ăn rất ngon, không khỏi ăn nhanh hơn.

Trên thực tế, ngay cả loại bánh trung thu thịt tươi này cũng là lần đầu tiên Bạch Dạ được ăn, đối với cô mà nói, loại cửa hàng tiện lợi này, đồ ăn vặt, mì tôm người dân bình thường hay ăn, trước giờ đều chưa từng tiếp xúc.

Cô chợt phát hiện, hơn hai mươi năm qua, hình như mình đã bỏ lỡ rất nhiều thứ.

Cô giống như nữ vương từ nhỏ đã đính trên đỉnh kim tự tháp, ánh mắt của cô chỉ nhìn thẳng về phía trước, thậm chí là nhìn lên vòm trời, mà quên mất nhìn ngắm thế giới lộng lẫy bên dưới.

Không lâu sau, Tần Xuyên xốc hộp mì tôm của cô lên, một mùi thơm bay lên.

Bạch Dạ nhìn những sợi mì rẻ tiền nhất từ nhỏ tới giờ chưa từng nhìn thấy, cầm nĩa nhựa, bắt đầu cuộn một tí, giống như đang ăn mỳ Ý ở nhà hàng tây sang trọng.

Tần Xuyên ăn như hổ đói, tiếng húp nước sụp soạp không ngừng vang lên.

Bạch Dạ nhìn tướng ăn của hắn, rất bất mãn, thứ đồ rẻ như vậy, có thể ngon thế sao?

Nhưng cô ăn được vài miếng, mới kinh ngạc nhân ra rằng, mùi vị thật sự rất đặc biệt.

Chừng mười phút sau, Tần Xuyên đã ăn xong phần của mình, bắt đầu chống cằm, nhìn Bạch Dạ ăn mì tôm, gặp đậu hũ khô, cắn xúc xích xông khói.

Dường như Bạch Dạ cũng quên mất mình đang ăn gì, sau khi ăn ngon lành xong, không kìm được ợ một tiếng.

Cô vô thức đưa tay sang bên cạnh, muốn lấy khăn ướt lau miệng, nhưng vừa sờ qua liền phát hiện chẳng có gì cả.

Tần Xuyên đưa cho cô một tờ khăn giấy, cười hỏi:

- Ăn ngon không?

Bạch Dạ nhận khăn giấy, sau khi lau miệng xong, má lúm đồng tiền hiện lên, hắng giọng một cái, nhỏ giọng nói:

- Bình thường, cũng được.


Tần Xuyên nhìn bộ dạng ngượng ngùng của cô, cười ôn hòa,

- Anh... anh cười cái gì?

Bạch Dạ không biết vì sao, tim đập như hươu chạy, từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên đối mặt với một người đàn ông mà cô lại thiếu tự tin như vậy.

Tần Xuyên bỗng nhiên thò tay, chậm rãi sờ hai má Bạch Dạ.

Bạch Dạ căng thẳng cúi đầu, nhắm mắt.

Nhưng Tần Xuyên không làm gì khác, chỉ dùng ngón tay nhẹ nhàng sờ xuống dưới má cô.

- Sao lại xấu hổ như vậy, ở đây em còn dính nước canh chưa lau, anh lau giúp em thôi mà.

Bạch Dạ bối rối mở mắt, cãi lại:

- Em... em xấu hổ gì chứ, em mệt rồi, buồn ngủ thôi!

Tần Xuyên cười thầm, vốn tưởng, nhân cách nữ cường nhân của Bạch Dạ, tương đối lạnh lùng không thú vị, nhưng hôm nay xem ra, bề ngoài có vẻ cô không muốn tiếp xúc với người khác, nhưng một khi đã tiếp xúc được thế giới nội tâm của cô rồi, thì cô rất đáng yêu.

Tần Xuyên không muốn phá vỡ sự kiêu ngạo của cô, cho nên gật đầu nói:

- Được rồi, cũng chẳng còn thời gian nữa, chúng ta về.

- Ừm,... để em gọi cho Freyja.

Không lâu sau, Freyja lái xe đến trước cửa tiệm, sau khi hai người lên xe, Tần Xuyên ôm lấy vai Bạch Dạ.

- Anh làm gì vậy?

Bạch Dạ cử động, nhưng không tránh đi.

- Không phải em mệt rồi à? Dựa vào vai anh ngủ đi.

Tần Xuyên trừng mắt nhìn,

- Chẳng lẽ em không mệt à?

Bạch Dạ im lặng hoàn toàn, mặc kệ hắn, dựa đầu ngã vào vai Tần Xuyên, nhắm mắt lại không nói.

Trong xe mở nhạc nhè nhẹ, chế độ giảm xóc của xe Bentley rất tốt, gần như không có cảm giác xóc nảy.

Bạch Dạ cảm thấy mí mắt mình càng lúc càng nặng, trong không gian chỉ có mùi trên người Tần Xuyên, còn cảm nhận được nhiệt độ từ người hắn truyền sang.

Cô cảm thấy tim mình rất bình an, chỉ muốn dựa như vậy, ngủ thật say, không cần phải tỉnh dậy...


40 phút sau, xe đã về đến Bích Hải Sơn Trang.

- Chủ nhân, đến rồi.

Freyja nhìn lại, lập tức kinh ngạc mà mở to mắt, bởi vì Bạch Dạ đã ngủ thật rồi!

Tần Xuyên ra hiệu đừng lên tiếng, nên biết, một võ giả Tiên Thiên bình thường ngủ rất dễ tỉnh giấc, lúc này Bạch Dạ về đến nhà rồi mà vẫn chưa tỉnh, chứng tỏ toàn thân cô đang thả lỏng, tiến vào giấc ngủ say rồi.

Điều này khiến Tần Xuyên rất vui, điều này chứng tỏ, ở bên cạnh hắn, Bạch Dạ hoàn toàn tin tưởng hắn.

- Tôi bế cô ấy lên lầu.

Tần Xuyên dùng khẩu hình miệng nói.

Freyja mỉm cười gật đầu, nhẹ chân nhẹ tay mở cửa xe để Tần Xuyên bế Bạch Dạ ra.

Thấy Bạch Dạ ngủ rất xay, trong mắt Freyja lóng lánh, sau khi về lại Trung Quốc, đây là lần đầu tiên cô thấy Bạch Dạ ngủ say.

Vào trong phòng Bạch Dạ, phong cách trang trí giống như con người Bạch Dạ, vô cùng kỳ quái, những trang phục hiếm thấy và vật phẩm của mọi thời đại cái gì cũng có, giống như một viện bảo tàng thu nhỏ vậy.

Tần Xuyên đặt cô lên một chiếc giường lớn Ba Tư, nhìn thấy tư thế ngủ điềm nhiên, trên môi còn nở nụ cười của Bạch Dạ, Tần Xuyên không kìm được nuốt nước miếng.

Tuy rất muốn nhào tới, nhưng hắn không đành lòng quấy rầy giấc ngủ của cô nên đành thôi.

Nhìn sắc trời bên ngoài cũng đã muộn, Tần Xuyên thấy giường khá lớn nên nghĩ thầm, mình cũng chẳng có việc gì, ngủ chung một lúc cũng không sao nhỉ?

Kết quả là, hắn chạy đến phòng bên cạnh, tắm rửa xong lại chạy lên giường Bạch Dạ, cùng ngủ chung giường chung gối.

Một đêm lặng lẽ trôi qua.

Ánh nắng sớm mai chiếu vào trong phòng ngủ, Tần Xuyên cảm thấy mặt mình ngứa ngứa.

Mở mắt ra, vô thức đưa tay chụp lấy, cuối cùng lại chụp được một bàn tay nhỏ bé đang trượt trên mặt hắn.

Tần Xuyên thở ra một hơi, lật người, rơi vào tầm mắt, là khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Dạ, và khuôn mặt cũng có chút “lạ lẫm”.

- Tiểu Dạ Dạ... em...

Đôi lông mày cô như sóng nước mùa xuân, đầy phong tình, đôi môi đỏ tươi, lộ vẻ hấp dẫn mê người.

- Tiểu bại hoại, ngủ chỗ em có thoải mái không? Sao ngay cả nói chuyện cũng không rõ ràng thế này?

Đôi mắt nhuận nước của Bạch Dạ nháy nháy, bàn tay nhỏ bé lành lạnh, chủ động lục lọi chỗ đùi Tần Xuyên...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận