Toàn Năng Khí Thiếu

Tần Xuyên phục hồi tinh thần, vẻ mặt lộ rõ sự bất đắc dĩ:

-Bà xã, anh quả thật vẫn chưa đủ mạnh, quả nhiên những người có thể ngồi được lên vị trí cấp cao bí hiểm hơn nhiều so với tưởng tưởng của anh.

Liễu Hàn Yên nghĩ nghĩ một lát rồi hỏi:

-Người vệ sĩ của Phó thủ tướng mà chặn đường chúng ta lúc nãy có phải là lợi hại lắm đúng không anh?

Tần Xuyên cười khổ, quả nhiên, Liễu Hàn Yên không hể cảm nhận được cảm giác áp bách lúc đó, bởi vì người kia chỉ thi triển áp lực với một mình hắn mà thôi.

-Cũng khá là lợi hại, trong số những kẻ lợi hại mà anh đã từng gặp qua thì ông ta chắc chắn là người đứng vị trí số một số hai, so với anh thì ông ta mạnh hơn rất nhiều.

Tần Xuyên không thể không thẳng thắn nói ra.

Mạnh chính là mạnh, yếu chính là yếu, chỉ cần không được sợ hãi, thừa nhận người khác mạnh hơn mình cũng là một loại phẩm chất tốt.

Liễu Hàn Yên nghĩ một chút rồi gật đầu, nói:

-Dù sao thì cũng là người bên cạnh Phó thủ tướng, lợi hại hơn anh cũng đúng thôi, dù sao thì Tứ Đại Gia Tộc kính nể hai vị Nguyên thủ như vậy cũng phải có lý do của nó chứ!

Tần Xuyên có chút không phục, nói:

-Đợi đến khi anh bảy tám chục tuổi, chắc chắn có thể mạnh hơn người đó, ông ta chẳng qua cũng chỉ là ỷ vào tuổi lớn hơn anh nên công lực thâm hậu hơn anh thôi.

-Bảy tám chục tuổi? Người kia trông đâu có đến nỗi già như vậy đâu.

Liễu Hàn Yên có chút khó tin.

Tần Xuyên bĩu môi, nói:

-Anh nói có thì là có, anh có thể cảm nhận đưuọc, tuổi thật của người đó chắc chắn vượt xa so với vẻ ngoài của ông ta, có khi đã bảy tám chục tuổi thậm chí là hơn một trăm tuổi rồi cũng nên.

Sau khi tu vi đạt đến cấp độ tông sư, sự lão hóa trở nên vô cùng chậm chạp, nếu em không tin thì thử so sánh với sự phụ của em là Lăng Vân sư thái xem, tuổi của bà ấy cũng bề ngoài có tương đương nhau không?

Liễu Hàn Yên yên lặng không nói, cẩn thận ngẫm lại chính sư phụ của cô, hình như đúng là có đạo lý này...


Bất luận ra sao thì nhiệm vụ tối nay đã xem như là hoàn thành xong, mặc dù có quá nhiều chuyện ngoài ý muốn phát sinh nhưng nói chung là vẫn vượt qua được.

Vừa về tới Liễu gia, Liễu Trung Nguyên nghiêm khắc giáo huấn Tần Xuyên, nói hắn không biết chừng mực, suýt chút nữa thì dẫn đến đại họa.

Nhưng những lời giáo huấn của ông cũng không nhiều bời thật ra thì hôm nay Tần Xuyên cũng đã khiến cho Tần gia cùng Liễu gia được nở mày nở mặt. Có quyền có thế không nói, còn cáo thể khiến cho Chủ tịch ngân hàng Thụy Sĩ phải quỳ xuống xin lỗi, cái này ngay cả Gia chủ Liễu gia là ông cũng không có cái bản lĩnh này.

Đương nhiên, cả Tần gia cùng Liễu gia đều muốn biết là rốt cuộc thì Tần Xuyên làm sao lại có thể làm thế được? Số tiền đó là lấy ở đâu ra? Có quan hệ gì với ngân hàng Thụy Sĩ?..v..v..

Chỉ tiếc là Tần Xuyên chỉ nói lung tung, không chịu hợp tác nói cho bọn họ biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.

Người hai nhà chỉ có thể giương mắt lên nhìn mà không thể treo ngược Tần Xuyên lên để thẩm vấn được chỉ có thể sai người đi âm thầm điều tra.

Tần Xuyên biết chuyện mình là Kiếm Ma sớm muộn gì cũng sẽ bị người trong Trung Quốc biết được, nhưng việc này biết càng muộn càng tốt, hắn cũng còn rất nhiều việc cần phải làm, không có thời gian để ứng phó với mấy cái phiền phức này.

Trải qua chuyện tối hôm nay, Tần Xuyên nhận ra một điều là mình đã suy nghĩ cái đầm nước Trung Quốc này quá đơn giản rồi, thậm chí ngay cả Thanh Liên môn mà hắn đã sống ở đó từ nhỏ mà hắn cũng chẳng biết gì về nó cả.

Kể cả việc Phó Thanh Y mất tích ba năm, hắn bị hàm oan rồi bị chính tông sư của bản phái phế bỏ tu vi rồi trục xuất xuống núi, quen biết với hai vị hộ vệ thần bí của Phó Thanh Y, hai vị thủ trưởng, thậm chí còn có cả Nạp Lan Thấm chẳng hiểu vì sao lại đến tìm hắn rồi cả Ám Nguyệt Tướng quân sử dụng quyền cước giống nhau y hệt...

Tất cả những chuyện này đã khiến cho Tần Xuyên có cảm giác mình tựa như một quân cờ trên bàn cờ, cái cảm giác bị người ta quan sát mà mình thì lại không nắm được tình hình thế giới bên ngoài này thật sự vô cùng khó chịu.

-Long bàn chung phụ Bình Tứ Hải, cửu phẩm Thanh Liên trấn Thần Châu....

Đêm đó, nguyên cả một đêm Tần Xuyên không ngủ, trong đầu đọc đi đọc hai câu thơ này.

Sau khi xử lý xong mọi chuyện ở Bắc Kinh, Tần Xuyên nhận được tin tức bên phía thành phố Đông Hoa rằng quảng cáo sắp được phát sóng, liền lập tức trở lại thành phố Đông Hoa.

Lần này, cô em vợ Liễu Tiên Tiên cũng trở về cùng hắn, bởi cô phải về đó để học đại học, dù sao thì cũng đã đi học muộn hai tuần rồi nên cũng khiến cô phải bận tối mắt tối mũi.

Sau khi trở lại Đông Hoa, ngay ngày hôm sau Liễu Hàn Yên liền nhận được một tờ lệnh khen thưởng của Bộ An toàn Quốc gia, hơn thế nữa còn phân bộ phận cần cẩu, bộ phận tài ngầm hải quân của quân khu Giang Nam đến dưới trướng quản lý của cô, đội hải quân có nhiệm vụ hộ tống của của quân khu Giang Nam sẽ do Liễu Hàn Yên đảm nhiệm.

Như vậy, mặc dù quân hàm của Liễu Hàn Yên không có thay đổi gì như quyền lực của cô lúc này lại ngang với tư lệnh Kim Sách mà tư lệnh Kim Sách bởi vì nguyên nhân sức khỏe nên không thường xuyên xuất hiện chính vì vậy mà Liễu Hàn Yên dường như nhân cơ hội này mà đạp nát những quan quân lớn tuổi hơn cô dưới chân.

Sau khi Liễu Hàn Yên biết được tin tức này thì chẳng có chút vui vẻ nào, bởi vì những quyền lực này là do Tần Xuyên giúp cô đoạt lấy, điều này khiến cho trong lòng cô có chút cảm giác không phải.


Nếu như có thể kháng lệnh thì cô thật sự rất muốn từ chối lệnh điều động này, tiếp nhận những thứ này chẳng qua cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.

Tần Xuyên không biết rằng, bản thân vì Liễu Hàn Yên mà chiếm được những chiến công như vậy nhưng ngược lại trong lòng cô lại không vui chút nào mà hắn cũng không có thời gian rảnh để quản những chuyện này.

Vào buổi sáng chủ nhật, Tần Xuyên mặc một bộ quần áo vệ y màu xanh, quần dài bằng vải bông cùng một đôi giày đá bòng, lần đầu tiên bước vào công ty của hắn.

Vốn dĩ Lục Tích Nhan đã nói là sáng nãy sẽ cùng nhau đến công ty nhưng lại bị Tần Xuyên cự tuyệt, hắn muốn tự mình đi xem xét tình hình.

Lái chiếc xe Mercesdes AMG đến dãy nhà văn phòng ở khu đô thị mới của thành phố Đông Hoa, nhân viên an ninh vốn còn tưởng là vị Tổng giám đốc đến từ nơi nào đó nhưng kết quả người bước xuống xe lại là một chàng thanh niên trẻ tuổi, ăn mặc không giống với một người thành đạt mà giống với một sinh viên hơn, không khỏi nhìn nhiều hơn một chút.

Tòa nhà văn phòng này mới được xây vào năm ngoái, nằm trong phạm vi khu vực tự kinh doanh của thành phố Đông Hoa, những doanh nghiệp xây dựng ở nơi này sẽ nhận được những chính sách giúp đỡ tốt hơn.

Lục Tích Nhan cũng là bởi vì nhìn ra được tiềm năng phát triển của khu vực này nên mới bỏ ra một số tiền lớn để lập nên công ty SB tại khu vực này.

Bởi vì là thu mua một vài công ty sản xuất thực phẩm theo dây chuyền, mặc dù đã cắt giảm không ít công nhân dư thừa nhưng vẫn còn lại hơn một trăm người ở lại tổng bộ, chiếm hai tầng khu văn phòng làm việc.

Tần Xuyên cũng không rõ là văn phòng làm việc của Lục Tích Nhan nằm ở đâu vì vậy liền đi đến khu vực bắt mắt nhất của công ty SB.

Hai cô gái tiếp tân đang ngồi cười toe toét thảo luận về tiết mục giả trí tối hôm qua.

Nhìn thấy Tần Xuyên đi vào, hai cô gái đánh giá cách ăn mặc của Tần Xuyên, cũng không quá coi trọng mà tiếp tục buôn dưa lê với nhau.

Tần Xuyên cũng không nói gì cả mà chỉ đứng trước mặt hai người, cứ một mực đứng chờ như vậy.

Khoảng một phút sau, hai cô gái vẫn thấy Tần Xuyên còn chưa rời đi, một người trong số đó có tướng mạo ngọt ngào, hỏi hắn:

-Anh có việc gì sao?

Tần Xuyên nhếch mép cười cười:

-Văn phòng Tổng giám đốc Lục của các cô ở đâu?


-Anh tìm Tổng giám đốc Lục? Có hẹn trước không?

Cô gái kia nghi ngờ nhìn Tần Xuyên.

Tần Xuyên lắc đầu, tiếp tục cười nói:

-Phiền cô hãy nói với cô ấy, có người tên là Tần Xuyên tới tìm cô ấy, cô ấy tự nhiên sẽ biết.

Cô gái nhỏ cười cười:

-Dù sao thì anh cũng phải nói cho chúng tôi biết, anh làm gì, mục đích tới đây là gì? Tổng giám đốc Lục của chúng tôi rất bận, nếu ai đến cũng chỉ nói mỗi cái tên rồi hỏi xem cô ấy có biết hay không, vậy chẳng phải Tổng giám Lục của chúng tôi sẽ chết vì mệt sao?

-Tôi làm gì sao?

Tần Xuyên nghĩ nghĩ nói:

-Tôi là Tổng giám đốc của cái công ty này.

Cô gái tiếp tân cười phụt ra:

-Ha ha,... Anh chàng đẹp trai này, xin anh đừng đùa chúng tôi nữa được không? Chúng tôi đang làm việc không phải là phải là trong quán ăn đêm, OK?

Cô gái kia cũng cười nói:

-Chắc chắn là đàn ông đến theo đuổi Tổng giám đốc Lục đây mà, chỉ là đây là lần đầu tiên thấy bộ dạng này thì phải.

Cô gái đầu tiên cũng gật đồng đồng ý, cười nhạo nói:

-Muốn tới theo đuổi Tổng giám độc Lục thì cũng phải ăn mặc cho ra dáng một chút, những công tử ôm hoa tươi đứng ở cổng chờ cũng không ít vậy mà Tổng giám đốc Lục của chúng tôi còn chẳng thèm có phản ứng gì, anh như vậy, mà còn muốn gặp Tổng giám đốc Lục sao?

Tần Xuyên thở dài, kéo kéo quần áo mình nói:

-Tôi mặc quần áo thế nào có ảnh hưởng gì đến công việc của các cô sao?

Hai cô gái trợn trắng mắt:

-Anh lại còn quản chúng tôi làm việc gì hay sao? Chúng tôi ở chỗ này là để đề phòng những kẻ như anh đến đây quấy rối lãnh đạo đó!

Tần Xuyên nheo mắt, không nói thêm gì nữa mà chỉ lôi điện thoại di động ta gọi cho Lục Tích Nhan.


Hai cô gái tiếp tân thấy Tần Xuyên muốn gọi điện thoai thì cũng chẳng coi vào đâu.

-Alo, Tần Xuyên à, anh đã tới chưa?

Trong điện thoại truyền đến tiếng nói vui vẻ của người phụ nữ, cô rất muốn được sớm cho Tần Xuyên thấy được thành quả của bọn họ.

-Anh đang ở đại sảnh này.

Tần Xuyên nói.

-Được, vậy em sẽ tới đó ngay!

Không đến một phút sau, Lục Tích Nhan đi một đôi cao gót bước ra đại sảnh, tất cả nhân viên trong văn phòng đều vô cùng kinh ngạc, làm sao mà một người luôn trang nghiêm ưu nhã như Tổng giám đốc lại có thể vội vã như vậy, đã thế trên mặt còn là một nụ cười sáng lạn.

Lúc Lục Tích Nhan bước đến đại sảnh, hai cô gái kia đang nghịch điện thoại ngay lập tức bị dọa cho tái mặt, vội vội vàng vàng giấu điện thoại đi, sau đó đứng dậy hô “ Tổng giám đốc Lục”.

Lục Tích Nhan có phần trách cứ hai cô:

-Tại sao Đại Boss đến mà hai cô lại không thông báo cho tôi biết? Lại còn để Đại Boss tự mình gọi điện thoại nữa chứ!

-Hả!?

Hai cô gái nhỏ tim vọt lên tận cổ họng, trợn mắt há mồn nhìn Tần Xuyên.

-Đại... Đại Boss?

Mặc dù cả công ty đều biết tuy rằng Lục Tích Nhan là Tổng giám đốc nhưng chẳng qua cũng chỉ là làm công mà thôi, Đại Boss thật sự là một người khác.

Nhưng ai lại có thể ngờ được, người thanh niên trông như sinh viên này lại chính là Đại Boss của bọn họ cơ chứ?

-Đúng vậy, vị Tần tiên sinh này chính là người bỏ vốn đầu tư cho công ty SB của chúng ta, chẳng lẽ các cô không hỏi xem anh ấy là ai sao?

Hai cô tiếp tân sắc mặt đỏ bừng lên, cúi đầu hận không thể bỏ chạy ra khỏi đây.

Một trong hai cô lí nhí lên tiếng:

-Có.. hỏi...ạ...

Lục Tích Nhan nhìn biểu hiện của hai cô gái liền biết chắc được đã xảy ra chuyện gì vì vậy sắc mặt cô lạnh xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận