Toàn Năng Khí Thiếu

Lục Tích Nhan thấy hoảng loạn, tuy đã sớm chuẩn bị cho hôm nay, nhưng không ngờ Tần Xuyên định làm chuyện ấy trong phòng làm việc của cô.

Thấy phía sau của mình hoàn toàn lộ liễu, bởi vì nơi đó đã ướt, hơn nữa còn bị hơi thở của hắn phả vào nên nhất thời cảm thấy mát lạnh.

Ánh mắt của Tần Xuyên giống như một con sói hoang dã, hai bàn tay to phủ lên vòng ba vừa trắng vừa tròn đầy của cô, ngắm nhìn vẻ đẹp hoàn mỹ trước mặt.

Lục Tích Nhan không chịu được hắn cứ nhìn như thế, cô muốn phát khóc lên mất:

- Anh… anh đừng nhìn nữa mà…

Tần Xuyên lại cười ác ý:

- Thế nào, Tiểu Nhan Nhan em căng thẳng thế làm gì, để anh ngắm một chút… Màu sắc này rất đẹp, giống như hoa vậy…

- Đừng nói nữa mà… có gì đáng ngắm đâu…

Dù gì Lục Tích Nhan cũng đã ba mươi rồi, cơ thể tựa như một trái đào mật chín mọng, bị hắn khiêu khích như thế nên toàn thân bắt đầu nóng ran. Tuy chưa từng thử qua chuyện này, nhưng trong lòng cô lại trông chờ Tần Xuyên đi vào cơ thể của mình.

Tần Xuyên đúng là không nhịn được nữa, phía dưới tưởng chừng như muốn bùng nổ, hắn bèn đưa tay cởi quần.

Bất thình lình có tiếng gõ cửa phòng vang lên!

“Cốc cốc!”

Lục Tích Nhan nằm sấp trên sô pha giật bắn người suýt lăn xuống đất, cô luống cuống kéo váy lên, thậm chí mặc kệ luôn quần nhỏ có mặc đàng hoàng hay chưa!

- Ai đó?

Tần Xuyên tức điên người, sao cứ nhằm lúc này có người làm phiền chứ?

Giọng của Kim Tiểu Khai vọng vào từ ngoài cửa:

- Lão đại! Là em nè! Nghe nói anh đến rồi!

- Mẹ nó, vào đi!

Tần Xuyên bực bội nói.

Kim Tiểu Khai dè dặt mở cửa, nghe giọng Tần Xuyên không vui nên y có phần thấp thỏm, nghĩ bụng lẽ nào dạo này mình đã làm sai chuyện gì sao?


Nhưng vừa bước vào thì thấy Lục Tích Nhan đang chỉnh lại đầu tóc và quần áo, khuôn mặt cô đỏ như gấc, Kim Tiểu Khai liền biết rốt cuộc mình đã làm “chuyện xấu” gì.

- Hì hì… hì hì…

Kim Tiểu Khai cười gượng gạo từ từ lui về phía cửa:

- Lão đại, chị Lục… Em không biết, anh chị… anh chị tiếp tục đi.

Nghe vậy, Lục Tích Nhan hận không thể dính chặt dưới gầm bàn, bèn quay đầu lườm Kim Tiểu Khai một phát.

Kim Tiểu Khai càng sợ hơn. Trước giờ y luôn chú ý chừng mực khi theo sau Lục Tích Nhan và Diệp Tiểu Nhu làm việc, không dám liếc mắt đến phụ nữ của lão đại!

Tần Xuyên ngoắc ngón tay:

- Đừng nói nhảm, vào đây, đúng lúc tôi có chuyện cần tìm cậu.

Kim Tiểu Khai vội đủng đỉnh vào trong ngoan ngoãn ngồi xuống rất ngay ngắn, hệt như học sinh nghe thầy giáo giảng bài vậy.

- Lão đại, anh có gì dặn dò?

Nhìn bộ dạng nơm nớp lo sợ của y, Tần Xuyên thấy buồn cười, tuy thằng nhóc này nhát gan, nhưng biết nịnh bợ lại là ưu điểm của nó.

- Tôi thấy cậu làm việc ở đây rất tốt, công ty có thể đi lên nhanh như thế không thể thiếu công của cậu, do đó tôi muốn cho cậu một cơ hội…

Tần Xuyên nheo mắt nói.

Lục Tích Nhan ngồi cạnh rất hiếu kỳ. Tần Xuyên cũng chưa nói với cô việc này, lẽ nào muốn bảo Kim Tiểu Khai đi làm việc khác?

- Cơ hội gì vậy?

Kim Tiểu Khai có chút kích động, hỏi đầy trông đợi.

Tần Xuyên nghiêm mặt, thấp giọng:

- Tôi muốn cậu giúp tôi tạo nên một mạng lưới tình báo ngầm.

Kim Tiểu Khai nghe thế liền chần chừ, rồi cười hỏi:

- Lão đại, ý anh là muốn sắp xếp lại các bang hội ở thành phố Đông Hoa để tiện cho chúng ta sử dụng phải không?


Tần Xuyên cười tà, ngồi bắt chéo chân rồi lắc đầu:

- Kim Tiểu Khai, cậu theo tôi mà chỉ có chút chí khí đó sao? Vậy tôi nhìn lầm cậu rồi…

- Vậy… không lẽ là toàn tỉnh Giang?

Kim Tiểu Khai suy đoán.

Tần Xuyên vẫn lắc đầu.

- Lão đại… Anh đừng giỡn nữa, chẳng lẽ anh muốn em mua chuộc hết các bang hội cả nước để làm tình báo sao? Việc này quá phi lý đấy!

Kim Tiểu Khai dở khóc dở cười.

Tần Xuyên thở dài, vẫn lắc đầu như cũ.

- Cũng không phải? Lẽ nào anh muốn…

Phen này Kim Tiểu Khai xanh mặt, thậm chí Lục Tích Nhan ngồi cạnh còn nhìn Tần Xuyên với ánh mắt kinh ngạc.

Tần Xuyên nở một nụ cười đầy ẩn ý:

- Đã hiểu ý tôi chưa?

Kim Tiểu Khai muốn điên lên mất, liền quỳ sụp trước mặt Tần Xuyên:

- Lão đại! Ở nhà em còn mẹ già phải phụng dưỡng nữa! Em thật sự trung thành làm việc cho anh! Rốt cuộc em đã làm sai điều gì, anh cho em một cơ hội đi! Em mà sống sót chắc chắn sẽ có ích cho anh mà!

- Biến cậu đi! Tôi có bảo cậu đi chết đâu! Bảo cậu làm công tác tình báo thôi mà, mắc gì đòi sống đòi chết ghê vậy?

Tần Xuyên hết nói nổi thằng nhóc này.

Kim Tiểu Khai bưng mặt sầu khổ, y lầm bầm:

- Em còn chưa tốt nghiệp đại học, chỉ biết chút mồm mép, biết chút xã giao, tiếng Anh chỉ biết mấy câu tán gái, tính lại nhát gan, thấy chó to còn quay đầu bỏ chạy. Anh kêu em làm tình báo ngầm của toàn thế giới chẳng phải muốn xé bi em luôn à?

- Đồ ngu!


Tần Xuyên chọc vào trán Kim Tiểu Khai:

- Trên đời này thiếu gì người giỏi ngoại ngữ, xã giao tốt, lớn gan biết đánh lộn, tôi cứ việc tìm người phiên dịch, nhân viên giao tiếp hay một đám đánh thuê chém mướn chẳng phải giải quyết gọn lẹ sao? Có cần dùng đến cậu không?

Kim Tiểu Khai sững người, nghĩ kỹ thấy cũng đúng, Tần Xuyên không thể nào bảo mình làm loại chuyện đó được.

- Vậy lão đại muốn em đi làm gì?

Tần Xuyên cầm ly trà lên nhấp một ngụm rồi đáp:

- Mạng lưới tình báo là con dao hai lưỡi, có thể giúp tôi nhiều, nhưng cũng có thể hại tôi. Người tôi tin được trên đời nay không nhiều, xem như cậu là một trong số đó, hiểu chứ?

Kim Tiểu Khai biến sắc, cúi đầu nghĩ ngợi rồi nói:

- Lão đại, anh muốn em theo sát vấn đề này phải không?

Tần Xuyên vỗ vai y:

- Hiểu rồi thì tốt.

Nhưng Kim Tiểu Khai vẫn thấy mù mờ:

- Lão đại, rốt cuộc nên làm kiểu mạng lưới tình báo này ra sao? Em không hiểu gì hết, hay là lập một bang hội trước đã?

- Đồ ngu, thời buổi này làm tình báo còn cần bao nhiêu người à? Thời đại tin tức, hiểu thời đại tin tức chứ?

Tần Xuyên chỉ vào máy tính trên bàn làm việc:

- Có thứ đó với kéo thêm một nhóm người nữa, tôi có thể đảo lộn cả cục tình báo trung ương Mỹ! Tôi muốn toàn thế giới biết không có nơi mà tôi không thấy được! Không có tư liệu nào mà tôi không tra ra được! Đừng có ai mơ chuyện giả thần giả quỷ trước mặt tôi!

Áng mắt Tần Xuyên sáng rực, ý nghĩ trong lòng cực kỳ kiên định.

Hắn không muốn làm quân cờ nữa, hắn muốn biết rốt cuộc ở thế giới như thế nào có bao nhiêu người đang ngấm ngầm quan sát mình.

Thiết Phù Đồ, bảo vệ thần bí, Thánh giáo, Thanh Liên Môn, một mình hắn không xử được thì sẽ lôi theo cả đám người cùng xử.

Hắn không tin mọi người đều ở trên Trái Đất, mà đám người này có thể lên trời xuống đất hay nhảy ra từ những tảng đá!

Có lẽ sẽ mất không ít thời gian mới hoàn thành mục tiêu này, nhưng Tần Xuyên đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.

Kim Tiểu Khai bàng hoàng, y không tài nào hiểu được Tần Xuyên muốn làm gì. Nhưng y có một dự cảm, đây tuyệt đối là một kế hoạch điên rồ!

Tiếp đó Tần Xuyên dặn Kim Tiểu Khai vài chuyện phải làm, nếu làm xong có thể bắt tay tiến hành.

Sau khi Kim Tiểu Khai rời khỏi, Lục Tích Nhan mới lên tiếng:


- Tần Xuyên, Kim Tiểu Khai có lo được chuyện lớn như thế không?

Tần Xuyên mỉm cười ôm lấy cô, để cô ngồi lên đùi mình.

- Chỉ dựa vào nó dĩ nhiên không được, thực ra nó giúp anh chạy vặt, tập họp đoàn đội thì có tác dụng nhiều hơn, sau đó còn là cầu nối giữa anh và đội nhóm…

Lục Tích Nhan gật đầu, song vẫn thấy bối rối.

Tần Xuyên liền nói:

- Có thể em thấy nó không đủ năng lực, đúng là nó không đủ, nhưng nó cực kỳ nhận thức được điều này, cho nên mới đáng quý như thế. Nếu bồi dưỡng một người có năng lực giỏi và lớn gan chỉ tổ rước họa ngầm, anh sẽ không yên tâm giao việc cho người đó làm. Kim Tiểu Khai hiểu rõ nó không có bản lĩnh gì, chỗ dựa lớn nhất là sự tin cậy của anh dành cho nó, vì vậy… nó sẽ trung thành với anh hơn bất cứ ai. Một khi gây dựng mạng lưới tình báo, nó sẽ giúp anh giám sát những người làm việc cho anh. Nó rất nhát gan, tuyệt đối không dám để họ làm bậy đâu.

Đôi mắt Lục Tích Nhan ngời sáng, thì ra hắn nghĩ như thế, bèn hỏi:

- Anh còn trẻ thế mà đã nhìn xa trông rộng, nghĩ kỹ thì hình như lúc đầu em cũng bị anh lừa lên thuyền tặc.

Tần Xuyên nhéo vào ngực của cô:

- Nhảm nhí, rõ ràng do em dụ anh lên giường của em mà!

Lục Tích Nhan vội giữ tay của Tần Xuyên lại, ngượng ngùng nói:

- Đừng quậy nữa, ở đây nguy hiểm lắm. May mà đó là Kim Tiểu Khai, nếu để nhân viên khác thấy thì lớn chuyện rồi, sau này em làm sao tạo dựng uy nghiêm đây?

Tần Xuyên bất đắc dĩ, đành thở dài buông người đẹp ra.

- Đừng nản, sớm muộn gì em cũng là của anh.

Lục Tích Nhan thì thầm bên tai hắn.

Tần Xuyên liền vỗ mông cô, hậm hực nói:

- Hồ ly tinh, ép anh muốn chết luôn, tối nay phải xử em mới được.

Lục Tích Nhan quắc mắt lườm hắn:

- Đừng mãi nghĩ đến chuyện này, em muốn nói chuyện nghiêm túc với anh.

- Còn chuyện nào nghiêm túc hơn việc chúng ta lên giường nữa à?

Tần Xuyên ngả người ra sô pha lười nhác nói.

- Có chứ, ba mẹ em nhận được bánh trung thu và quà của anh nên rất vui, vài hôm nữa thu hoạch xong tiểu mạch ở nhà sẽ ngồi xe lửa đến Đông Hoa! Em đến đây mười năm rồi, đây là lần đầu ba mẹ chủ động tới chỉ vì muốn gặp anh!

Lục Tích Nhan cười mà thấy không yên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận