Tần Xuyên liền bật dậy từ sô pha, hỏi đầy phấn khích:
- Thật à? Ngày mấy tới! Anh đi đón hai bác!
Lục Tích Nhan không ngờ hắn lại mừng như thế, cô không biết nên nói gì:
- Anh khoan mừng đã, phải nghĩ xem nên ăn nói với ba mẹ thế nào khi họ đến đây.
- Ăn nói? Đương nhiên là có gì nói đó rồi! Không thể giấu hai bác cả đời được!
Tần Xuyên nói tỉnh như ruồi.
Lục Tích Nhan thở dài, đúng là tác phong thường lệ của Tần Xuyên, nhưng cô nào dám nói thẳng như thế.
- Hay là… chúng ta cứ từ từ thôi? Em sợ ba mẹ không chịu được, ba em rất nóng tính, hơn nữa còn rất truyền thống.
Lục Tích Nhan nhỏ giọng.
Tần Xuyên đưa tay xoa lên gò má của cô:
- Nghe anh đi, tuy sẽ có một trận phong ba bão táp, nhưng còn tốt hơn là lừa dối. Hai bác không hề ngốc, họ rất hiểu em, nếu em gạt họ thì sẽ gây tác dụng ngược.
Ánh mắt Lục Tích Nhan đầy vẻ phức tạp, sau cùng không biết có nên nghe theo Tần Xuyên không, chỉ nghĩ đi được bước nào hay bước đó thôi.
Sau khi dùng cơm với Lục Tích Nhan và vài nhân viên cấp cao trong công ty, Tần Xuyên liền trở về nhà ở Bích Hải sơn trang vào buổi tối.
Liễu Hàn Yên đã đến chỗ quân đội, Liễu Tiên Tiên lại ở trong trường, thành ra chỉ còn lại một mình Tần Xuyên.
Nếu là trước đây, Tần Xuyên sẽ tìm đến Bạch Dạ ở sát vách, nhưng hiện giờ hắn có không ít chuyện phải làm nên không còn đầu óc tìm phụ nữ nữa.
Nhảy xuống bãi đá ngầm dưới ghềnh đá, Tần Xuyên vừa chịu đựng những cơn sóng cuộn trào vồn vã vừa luyện công hết một tiếng đồng hồ.
Sau khi về nhà tắm rửa ăn cơm, Tần Xuyên mở máy tính nói chuyện với Đường Vi qua video.
- Tiểu Vi Vi, bao lâu nữa em về?
Tần Xuyên thấy khí sắc của cô không tệ nên cũng yên tâm phần nào.
Đường Vi chống tay dưới cằm, cười hỏi hắn với vẻ nghi ngờ:
- Anh thật sự muốn em về à? Em nghe Bạch Dạ nói anh vui đến quên cả trời đất ở chỗ chị ấy, hận không thể ngày nào cũng dính lấy chị ấy, em về làm kỳ đà cản mũi sao?
Tần Xuyên xua tay nói:
- Ầy, Bạch Dạ nói vậy mà em cũng tin? Cô ấy có nhiều mặt lắm, lời cô ấy nói còn không giữ được, em cũng đâu phải không biết! Ngày nào anh cũng trông em về, hết chuyện làm còn chạy đến cửa tiệm hoa ngửi hương thơm còn lưu lại của em nữa!
“Phụt”, Đường Vi không nhịn được cười, bèn lườm hắn:
- Thôi đủ rồi, nói cứ như thật vậy!
Tần Xuyên trưng mặt cười ra nói:
- Nói thật mà, nếu em mệt rồi thì nghỉ chút cũng không sao. Chỉ là một công hội thôi mà, có cho họ cũng không dám làm loạn, ai dám kiếm chuyện với em, anh sẽ xung phong xử đẹp tụi nó.
- Em không mệt, anh gửi cho em nhiều thạch anh, cả tấn thảo dược như thế, hôm nào em luyện công cũng giống như uống canh thập toàn đại bổ, cả buổi tối cũng không cần ngủ.
Trên mặt Đường Vi sáng bừng niềm vui, dù gì Tần Xuyên đã vì cô mà tìm các dược liệu quý giá trên toàn thế giới, phụ nữ khác không thể hưởng thụ những điều này.
Tần Xuyên tò mò hỏi:
- Tiểu Vi Vi, hiệu quả thế nào? Công lực có tăng nhanh không?
Đường Vi gật đầu nghiêm túc:
- Đúng là rất có ích, hơn nữa em phát hiện thạch anh càng cổ thì năng lượng hàm chứa càng nhiều, cũng giống thảo dược ấy. Chừng vài hôm nữa em phải bế quan đột phá tam biến, em định đợi khi nào kết thúc tam biến sẽ về lại Hoa Hạ.
Tần Xuyên bấm ngón tay suy tính, chắc lưỡi lấy làm ngạc nhiên, mới mấy ngày mà Đường Vi có thể thăng tiến rồi à? Xem ra, một khi Huyết Phụng Công tìm được cách tu luyện chính xác thì sẽ tiến bộ thần tốc!
- Hay là… lúc em bế quan anh sẽ đến bảo vệ?
Tần Xuyên vẫn không yên tâm.
Đường Vi lắc đầu:
- Không cần, tự em sẽ chú ý an toàn, anh mà cố ý đến đây sẽ kéo theo nhiều tai mắt, anh phải biết bây giờ mình là người cực kỳ nổi tiếng ở thế giới ngầm chứ.
Tần Xuyên hiểu cô rất có chủ kiến, do đó không miễn cưỡng cô nữa.
- Tiểu Vi Vi, em giúp anh đặt mua một số sách chuyển đến Hoa Hạ trước khi bế quan được không?
Tần Xuyên hỏi.
- Sách? Anh muốn đọc sách à? Tại sao không tự mua?
Đường Vi ngạc nhiên.
Tần Xuyên cười đáp:
- Vì anh lo nhiều sách dịch không chuẩn, với lại sách anh muốn mua rất ít người biết, trong nước không có, hơn nữa số lượng khá lớn, có vài cuốn rất khó mua. Cho nên anh mới nhờ người trong công hội của em tìm khắp thế giới, chỉ cần bản gốc, ngoại ngữ nào cũng không sao, anh học ngoại ngữ rất nhanh.
Đường Vi tỏ vẻ buồn bực, có điều chuyện này cũng không khó, cô chỉ cần dặn dò cấp dưới làm là được rồi.
Tần Xuyên chuyển tên sách cho Đường Vi, có đến cả trăm đầu sách liên quan đến mấy chục lĩnh vực.
Đường Vi chỉ nhìn sơ qua liền phát hiện toàn là các lĩnh vực khoa học mũi nhọn, không chỉ có phần cứng, phần mềm máy tính cỡ lớn, mà còn có các chuyên ngành cô chưa từng biết đến.
- Những thứ này… anh muốn xem hết?
Đường Vi thầm chắc lưỡi.
Tần Xuyên cảm thán:
- Anh còn muốn xem nhiều lắm, nhưng những thứ đó không được xuất bản, anh phải tự tìm rồi mới nghiên cứu.
Đường Vi cũng không hỏi hắn muốn làm gì nữa, vì dù có nói cô cũng không hiểu.
Kết thúc cuộc nói chuyện, Tần Xuyên bèn lấy điện thoại gọi cho Kim Tiểu Khai.
- Chuẩn bị xong chưa?
Tần Xuyên hỏi.
Kim Tiểu Khai tự hào trả lời:
- Xong rồi! lão đại! Em đã gọi hết mấy số điện thoại mà anh đưa, mấy thằng hacker vừa nghe chúng ta có chứng cớ của tụi nó liền sợ rụt vòi, có một tên còn hỏi làm sao em tìm được tụi nó! May mà tiếng Anh của em cũng ổn, tụi nó quốc tịch nào cũng có, khi nói tiếng Anh đều có giọng địa phương, nghe nhiều mệt óc quá trời!
- Đừng nổ nữa! Với chỉ số thông minh của tụi nó thì mắc gì không biết nhiều ngoại ngữ, cậu nói tiếng Hoa bọn đó cũng hiểu được!
Kim Tiểu Khai xấu hổ cười:
- Hì hì, lão đại đúng là thần cơ diệu toán, vậy mà cũng để anh biết được…
- Nói thừa, tụi nó đều là bại tướng dưới tay tôi, tôi biết tỏng lai lịch của chúng rồi, tôi còn tra được bọn đó mấy tuổi ị đùn ở nhà trẻ mà!
Kim Tiểu Khai nuốt ực một cái, càng lúc càng thấy ông chủ của mình thâm sâu khó lường:
- Lão đại, tụi nó hỏi mình có phải là “Bất Tử Điểu”, vậy nghĩa là sao?
- Kệ tụi nó đi, không cần trả lời. Tôi gửi cho cậu một địa chỉ IP, cậu gửi cho tụi nó, nói rằng phải liên tục tấn công địa chỉ đó trong nửa tiếng. Bất kể thành công hay thất bại thì tôi cũng bỏ qua, không làm khó chúng nữa.
Kim Tiểu Khai nghi ngờ hỏi:
- Lão đại, anh khống chế được nhiều hacker lợi hại như thế thì mắc gì buông tha tụi nó, cứ một mực muốn tìm Mercurius gì đó, chẳng lẽ cả đống người thế này không bằng một tên đó à?
Tần Xuyên nheo mắt nói:
- Hacker cũng giống đánh lộn, tụi nó lợi hại cách mấy cũng chỉ là học sinh tiểu học trong mắt tôi. Còn Mercurius là hacker duy nhất tôi chưa thể đánh bại, nếu tìm người giúp tôi làm việc thì phải tìm người lợi hại nhất, bằng không cuối cùng đều uổng phí.
Mercurius trong tiếng Latin có nghĩa là “sao Thủy”.
Trước giờ Tần Xuyên vẫn không thể công phá kho dữ liệu trung tâm của Bộ An ninh nội địa Hoa Hạ là vì hacker mũ trắng (*) này.
(*) Hacker mũ trắng: người thâm nhập hệ thống với ý đồ tốt, ví dụ như lập trình viên, nhà bảo mật, trái với hacker mũ đen có ý đồ xấu.
Nếu không nằm ngoài dự đoán, Bộ An ninh có thể đã cố ý mời y dựng một bức tường lửa cực kỳ độc đáo.
Có một dạo trước đó Tần Xuyên đã từ bỏ, bởi vì Mercurius quá lợi hại. Tần Xuyên cũng không đặc biệt hiếu thắng trong lĩnh vực hacker nên cũng lười đấu.
Nhưng hiện tại hắn muốn tạo lập một mạng lưới tình báo cao cấp nhất toàn thế giới, như vậy phải tìm được hacker mũ trắng có thực lực gần với mình nhất.
Dù y không chịu làm cho hắn thì cũng phải nghĩ cách thăm dò triệt để, tránh để mạng lưới tình báo bị y đụng đến về sau.
- Lão đại, em biết rồi, anh muốn tìm một giám đốc kỹ thuật phải không? Hì hì, anh đưa địa chỉ IP đi, em lập tức gửi liền!
Tần Xuyên cười hài lòng. Tuy Kim Tiểu Khai không thông minh lắm, song y cũng không ngốc, cấp dưới như vầy rất thích hợp làm việc chuyển lời.
Thực ra tự Tần Xuyên có thể liên hệ với đám hacker chỉ dẫn họ làm, nhưng một là do quá rắc rối, hắn rất lười nói chuyện với từng người, hai là hắn chẳng muốn mạo hiểm không cần thiết.
Chỉ vài phút sau, các hacker bắt đầu ra tay tấn công địa chỉ IP mà Tần Xuyên đưa.
Đây là một địa chỉ giả mà Tần Xuyên lấy được từ lâu, tuy đó là của Mercurius nhưng chỉ là “lớp bảo vệ”, một khi bị tấn công thì nó sẽ nhắc Mercurius phản công.
Tần Xuyên không mong lấy đá chọi đá để tìm vị trí của Mercurius, số lần đấu một chọi một quá nhiều mà hắn cũng không thể thắng.
Lần này hắn chọn cách “hội đồng”, xem đám hacker là con tốt thí, còn mình ở phía sau sẽ đánh đòn bất ngờ!
Tần Xuyên ngồi trước máy tính cử động ngón tay, trong mắt lóe lên một tia trông đợi, hắn tự lầm bầm:
- Được rồi, Mercurius yêu quý, đấu nhau gần cả năm trời, để tôi xem… rốt cuộc anh là ai.
Giây tiếp theo, đôi tay của Tần Xuyên bắt đầu gõ nhanh như chớp trên bàn phím…
…
Tại một khu biệt thự có quang cảnh đẹp ở phía tây đại học Đông Hoa.
Nơi đây là khu vực của hội nam sinh và hội nữ sinh của đại học Đông Hoa, người có thể ở đây là những học sinh có địa vị cao quý nhất đại học này.
Bên ngoài mỗi biệt thự luôn có bảo vệ, xe sang đậu trên ba chiếc, học sinh bình thường không được phép vào khu này.
Màn đêm buông xuống khu vực đặc biệt này, trong một căn biệt thự kiểu Ý màu trắng, rèm cửa sổ của một gian phòng ở lầu hai bị kéo lại, chỉ lấp ló ánh đèn mờ ảo.
Trong phòng ngủ rộng rãi nhưng lộn xộn, khắp nơi đều là vỏ bao đồ ăn vặt, lon nước uống và đủ kiểu bao gối hoạt hình vui nhộn.
Trên kệ sách không có lấy một quyển, chỉ chất toàn đĩa phim 2D, tạp chí, thậm chí còn có một tủ thủy tinh lớn trưng các mô hình nhân vật hoạt hình (*).
(*) Anime figure: đây là các mô hình nhân vật hoạt hình hoặc game làm từ nhựa PVC, sưu tập các figure là một thú vui của các dân mê truyện tranh Nhật.
Một cô gái mặc áo thun màu xanh in hình One Piece (*) rộng thùng thình, thân dưới mặc quần tắm biển đang ngồi rúc một chỗ trên sô pha màu hồng.
(*) One Piece: truyện tranh Nhật về hải tặc rất nổi tiếng của tác giả Eiichiro Oda, nhân vật chính là cậu bé Luffy ăn phải trái quỷ nên biến thành người cao su.
Cô ngửa mặt lên trần nhà, mái tóc đen búi lên tùy tiện, đôi mắt to tròn xoe như mèo máy Doraemon, tay cầm một gói khoai tây chiên, cô vừa ăn vừa xem hoạt hình trên máy tính.
Thỉnh thoảng đến đoạn buồn cười, cô lại phá ra cười, hai bàn chân trần quẫy đạp lung tung.
- Ha ha ha ha…
Cười được nửa chừng, cô lại đút bàn tay đầy dầu mỡ vào gói khoai tây bốc một nắm nhét đầy miệng.
Chưa hết, cô dùng bàn tay mới ăn khi nãy móc vào kẽ đầu ngón chân của mình, vẻ mặt rất thoải mái, xong việc còn luôn tiện chùi ngón tay vào áo rồi tiếp tục bốc khoai ăn…
Trong lúc cô gái đang say sưa trong niềm vui của mình, một loạt đèn báo hiệu đủ màu trên bàn máy tính cạnh cô đột ngột sáng nhấp nháy!