Toàn Năng Khí Thiếu

Trong lúc Cơ Mỹ Nghệ còn đang băn khoăn, thì từ hành lang lát đá đỏ phía trước, một người đàn ông ngồi xe lăn, được người làm trợ giúp, đẩy xe đi tới.

-Vô Song!

Cơ Mỹ Nghệ bảo Lý Vân Tân chờ một chút, còn mình thì đi tới phía trước.

Người đàn ông bị liệt ngồi trên xe lăn, là Cơ Vô Song, đến giờ y vẫn chưa đi lại được, mọi sinh hoạt đều cần có người phục vụ.

-A, là chị Hai!

Cơ Vô Song mỉm cười, trông cũng không khác trước.

Tuy nhiên nhìn thấy dáng vẻ như thế của em trai, Cơ Mỹ Nghệ cảm thấy trong lòng đau xót, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai y:

-Hai ngày nay sức khỏe thế nào?

-Không có chuyện gì đâu, bất quá là em không còn tu vi, qua lần này có thể hoạt động bình thường rồi.

Cơ Vô Song thản nhiên nói.

Cơ Mỹ Nghệ cúi xuống nhỏ nhẹ nói:

-Em trai, em yên tâm, chị đã tìm được một người rất giỏi trên thương trường, chuẩn bị đánh úp Tần Xuyên ở cuộc thi văn khảo trong gia tộc hắn.

-Sang năm, bất kể là đại hội Chân Long hoặc cuộc thi đấu giữa các thế gia, Vô Danh sẽ đi giúp em báo thù, chúng ta tuyệt đối sẽ không để Tần Xuyên được sống thoải mái!

-Em biết, đương nhiên là em tin tưởng ở năng lực của chị.

Cơ Vô Song mỉm cười.

Cơ Mỹ Nghệ thở dài:

-Em có thể nghĩ thông suốt được, đương nhiên là tốt nhất, dù sao em xuất ngũ rồi thì vẫn có thể làm được nhiều chuyện khác.

-À, vừa rồi em ở trong phòng nghị sự phải không? Hai người kỳ lạ mặc áo choàng đen là ai vậy? Sao trước kia chị chưa từng gặp họ?

Ánh mắt hơi khựng lại, Cơ Vô Song nhìn về phía hai người mặc đồ đen đã khuất bóng, nói:


-Họ là...Vu sư (thầy phù thủy).

-Vu sư?

Cơ Mỹ Nghệ còn muốn hỏi thêm vài câu, Cơ Vô Song nói:

-Chị, em hơi mệt, sẽ không chào hỏi bạn của chị, em đi trước đây.

-À, được rồi, em nghỉ ngơi đi.

Cơ Mỹ Nghệ cũng không gặng hỏi nữa, thầm nghĩ có lẽ việc đó cũng không liên quan gì tới mình.

Cùng lúc đó, ở phía sau phòng nghị sự, nơi tiếp đáp khách quý của Cơ gia.

Gia chủ Cơ Vạn Lý vẻ mặt nghiêm trang và phức tạp đứng ở cửa chính, như đang suy nghĩ điều gì.

Phía sau Cơ Vạn Lý, là một vị tướng xấp xỉ tuổi ông ta, chính là nhân vật số hai của Cơ gia, em trai của ông ta, Tổng chỉ huy hải quân lục chiến Cơ Vạn Niên.

-Anh, anh đang lo là mấy tên Vu sư đó sẽ nổi tà tâm đối với thần vật?

Cơ Vạn Niên hỏi.

-Bọn họ đến cửa tìm chúng ta, tuy nói là muốn hợp tác với chúng ta, giúp chúng ta giành được danh hiệu đệ nhất đại hội Chân Long, tuy nhiên suy cho cùng, bọn họ chỉ muốn lợi dụng chúng ta như một cái bàn đạp, để tiếp cận thần vật.

-Hôm nay tôi từ chối đề nghị của họ, bề ngoài họ tỏ ra tiếc nuối, nhưng chắc chắn sẽ nghĩ biện pháp khác để tiếp cận thần vật, thậm chí sẽ âm thầm lấy trộm đi cũng không chừng.

Cơ Vạn Lý nói.

-Bọn họ có gan to như vậy sao? Cho dù Hiệp hội Vu sư tồn tại đã lâu, thực lực hùng mạnh, nhưng cũng không đến mức dám cướp đoạt thần vật của Hoa Hạ chúng ta như vậy chứ? Nơi này không thể là địa bàn của bọn họ!

Cơ Vạn Niên không tin lắm.

-Ha ha, lão Nhị, chú quá coi thường dã tâm của Vu vương rồi, đối với hiệp hội vu sư, vàng bạc châu báu hoặc thậm chí lãnh thổ quốc gia cũng sẽ không khiến họ phải bất chấp tất cả mà theo đuổi.

-Nhưng với một vật thần kỳ như vậy, dường như là của thần linh ban cho, bọn họ mới điên cuồng theo đuổi, nếu không vì như vậy, đám người thần bí, đang ẩn núp ở thế giới dưới lòng đất, cũng sẽ không đặc biệt phái ra hai người trong Thất Đại Vu Yêu, đến Cơ gia chúng ta đàm phán.


Cơ Vạn Lý trầm giọng phân tích.

Cơ Vạn Niên cau mày:

-Đã như vậy, hay là chúng ta thông báo chuyện này cho Ủy ban An ninh Quốc gia? Tránh để Hiệp hội Vu sư lợi dụng thời cơ.

-Không...chuyện này...Dù sao chúng ta không nên dây vào vũng nước đục. Nói ra, sẽ chỉ làm Ban An ninh Quốc gia nghi ngờ chúng ta, hơn nữa, bọn họ cũng chưa chắc đã dám ra tay cướp đoạt, nếu như không có chuyện gì xảy ra, thì tất cả chuyện này hôm nay, đều xem như chưa từng xảy ra.

Cơ Vạn Niên gật đầu:

-Anh suy xét rất chu đáo, tuy nhiên, với thực lực của Vô Danh, việc giành vị trí đệ nhất ở đại hội Chân Long, đối với nó hầu như là lấy đồ trong túi, hoàn toàn không cần ai giúp đỡ. Chúng ta đã có thể vững vàng tham gia dự án nghiên cứu thần vật, thì hợp tác với Hiệp hội Vu sư cũng chẳng được lợi ích gì.

Nhắc tới Cơ Vô Danh con trai thứ hai của mình, Cơ Vạn Lý lộ vẻ hết sức tin tưởng, tươi cười nói:

-Tiếp tục hơn hai tháng, tất cả hào môn thế gia của Hoa Hạ đều sẽ bị Cơ Vô Danh làm chấn động! Nhân vật trân quý trăm năm mới xuất hiện một lần của Cơ gia, lại đã lộ diện trên nhân thế!

...

Một đêm qua đi, dù trong nhà có thêm Nataliya, nhưng cũng không ảnh hưởng tới kế hoạch của Tần Xuyên.

Sau khi ăn sáng, hắn đến đón Diệp Tiểu Nhu cùng đến bệnh viện.

Hôm nay, hai cha con Khâu Minh và Khâu Húc vốn bị đánh phải nằm viện, được xuất viện.

Họ từng quan tâm và giúp đỡ Tần Xuyên, cho nên hắn không quên họ, hẹn cùng Diệp Tiểu Nhu đón họ về nhà.

Lúc ở trong bệnh viện, Khâu Minh và Khâu Húc đã biết sự thay đổi của Tần Xuyên và Diệp Tiểu Nhu, cho nên khi nhìn thấy Tần Xuyên lái chiếc xe sang, hai người cũng không quá kinh ngạc.

Tần Xuyên đưa họ về tiệm Inernet, lấy bản hợp đồng ra, giao cho Khâu Minh.

-Tiểu Xuyên, đây là ý gì?

Khâu Minh hỏi.


-Người của Tần gia mua tiệm này cho cháu, nhưng cháu không có thời gian trông coi, cho nên trả nó lại cho hai cha con chú.

Tần Xuyên nói.

Khâu Minh nhìn đi nhìn lại bản hợp đồng, kinh ngạc nói:

-Chuyện này...tiệm đã mở thêm hai chi nhánh, thành ba tiệm! Như vậy thì không ổn! Lúc đầu tôi chỉ bán cho cậu có một tiệm, dù sao hai cha con chúng tôi có thể có ngày hôm nay, là nhờ ở cậu.

Diệp Tiểu Nhu cười, khuyên:

-Chú Khâu Minh, chú nhận đi, anh Tần Xuyên biết chú cũng không am hiểu nghề nào khác, cho nên mới trả lại tiệm để chú kinh doanh.

Tần Xuyên cười cảm khái:

-Cháu làm quản lý mạng ở tiệm này cũng đã hơn một năm, cũng cảm thấy lưu luyến, hy vọng là hai cha con chú có thể tiếp tục kinh doanh phát đạt, có thời gian rảnh cháu sẽ tới đây chơi.

Khâu Minh và Khâu Húc đều tỏ vẻ đã hiểu, họ biết rõ Tần Xuyên thật sự không thiếu tiền, cho nên cũng không tiếp tục chối từ, chỉ bảo hắn rảnh rỗi thì thường xuyên ghé.

Rời khỏi tiệm nét, Tần Xuyên dẫn Diệp Tiểu Nhu đi bộ tới rạp chiếu phim gần đó, trước kia hắn hứa dẫn cô đi xem phim, nhưng chưa thực hiện.

Vì đóng quảng cáo, Diệp Tiểu Nhu nổi như cồn trên mạng, cho nên phải mang khẩu trang, tránh bị người khác nhận ra.

-Anh Tần Xuyên, gần đây em đi làm, lúc ngủ còn mơ tới thời gian còn làm việc ở tiệm nét, trước kia cảm thấy rất mệt mỏi, bây giờ lại cảm thấy lưu luyến.

Diệp Tiểu Nhu dựa vào Tần Xuyên, nói.

Tần Xuyên vừa dùng điện thoại di động đặt vé xem phim, vừa gật đầu:

-Đúng vậy, quãng thời gian đó đối với anh cũng rất quý giá, tuy trôi qua bình thản, nhưng đó là lần thứ nhất trong đời, anh cảm nhận được tình người ấm áp, đương nhiên...điều làm anh biết ơn nhất, là ở đó anh đã gặp được em.

Khuôn mặt phía sau khẩu trang của Diệp Tiểu Nhu đỏ hồng lên, vừa ngượng ngùng vừa vui mừng, nói:

-Là em nên cảm ơn ông trời mới đúng, may nhờ có anh, mà cuộc sống của em và cha càng càng càng tốt đẹp hơn.

Trong mắt Tần Xuyên như lóe lên những hồi ức, dịu dàng nói:

-Lúc anh ở trong núi, sư phụ nói với anh “Tiểu tử, so với những chó hoang, mèo hoang bị vứt bỏ trên đường cái ở ngoài đời kia, con cũng chẳng có gì khác biệt, chỉ đơn giản là con có suy nghĩ, còn chúng thì không!”

-Nói thẳng ra là, con người có thể khinh khi con, hung ác đối với con, thậm chí lột da làm thịt con. Khi con xuống núi, con sẽ phát hiện, người khác đều có cha có mẹ, có người quan tâm lo lắng cho họ, bảo vệ cho họ, còn con, không có cái gì cả.

-Cho nên, một khi con gặp được một người quý trọng con mà con cũng quý trọng người đó, thì không nên dễ dàng buông bỏ, bởi vì một người sẵn lòng thương yêu một con chó hoang, đáng để con đối xử tốt với họ...


Diệp Tiểu Nhu chu miệng:

-Sao lại so sánh như vậy, người đâu có giống chó!

-Ha ha, nói tóm lại, hết thảy đều là em nên được hưởng.

Tần Xuyên cúi xuống hôn lên mặt cô một cái.

Hết phim, Diệp Tiểu Nhu muốn về công ty làm việc, nhưng Tần Xuyên không muốn cô quá mệt mỏi, muốn dẫn cô đi chơi tiếp, ăn tối xong mới về.

Đúng lúc này, chuông điện thoại reo, cắt ngang ý nghĩ trong đầu Tần Xuyên.

Người gọi là Liễu Hàn Yên, rất ít khi cô chủ động gọi cho Tần Xuyên, hễ gọi tới chắc chắn là có việc, chứ không phải chỉ muốn trò chuyện hoặc làm nũng!

-Chào bà xã, có chuyện gì vậy?

Giọng lạnh như băng, Liễu Hàn Yên hỏi thẳng:

-Vì sao không nói cho tôi biết?

-Hả?

Tần Xuyên sửng sốt:

-Chuyện gì vậy?

-Tôi vừa về đến nhà, đã nghe Liễu Tiên Tiên và cô gái tên là Nataliya nói về chuyện đó rồi.

Tần Xuyên cười khổ, quả nhiên vẫn không thể giấu được, chỉ là hắn không ngờ mới hôm nay Liễu Hàn Yên đã về nhà rồi.

-Em khoan hãy nóng giận, để anh về nhà từ từ nói chuyện với em.

Không còn tâm trạng để mà đi dạo với Diệp Tiểu Nhu, Tần Xuyên đưa cô tới công ty, rồi vội vội vàng vàng lái xe trở lại Bích Hải Sơn Trang.

Vừa vào nhà, hắn đã cảm thấy không khí trong nhà hơi căng thẳng.

Liễu Hàn Yên ngồi trên ghế salon, mặt trầm như nước, Liễu Tiên Tiên cúi đầu đứng bên cạnh chị, giống như một đứa trẻ biết mình làm sai.

Còn Nataliya mặc quần áo của Liễu Hàn Yên, do dáng vóc khác nhau, quần áo đều chật căng, nổi rõ những đường cong đầy khiêu gợi trên người cô ta.

Đôi mắt không che giấu vẻ thù địch, Liễu Hàn Yên chăm chú nhìn Nataliya, khiến cô ta chỉ dám đứng rất xa, lộ vẻ hết sức sợ hãi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận