Toàn Năng Khí Thiếu

Sáng sớm, Tần Xuyên chạy đến Quân khu Giang Nam.

Hắn muốn vào, gặp mặt Liễu Hàn Yên, nhận lỗi với cô.

Tuy hắn cảm thấy lỗi không phải hoàn toàn thuộc về mình, nhưng sau khi nghe Liễu Thiển Thiển kể với hắn một vài chuyện, hắn cảm thấy, hắn nên nhận lỗi.

Đôi lúc nhận lội không cần quá nhiều lý do, đây chỉ là tâm ý, là một loại thái độ.

Đáng tiếc là, Liễu Hàn Yên lại bảo một sĩ quan ra, nói với hắn không rảnh.

Tần Xuyên biết cô đang kiếm cớ, nếu như trước đây, Tần Xuyên sẽ ngang ngạnh vào trong, nhưng lần này, hắn không dám, hắn sợ đổ thêm dầu vào lửa.

Suy nghĩ một chút, định vài ngày nữa hẵng tính, nếu Liễu Hàn Yên về nhà dĩ nhiên sẽ tốt nhất, còn nếu cô ấy mãi không về, hắn sẽ đến thêm lần nữa.

Đúng lúc hắn đang định lái xe về, thì nhận được điện thoại của Lục Tích Nhan.

Tần Xuyên, anh có nhà không?

-Đang ở bên ngoài, sao vậy?

Lục Tích Nhan do dự một lát, nói:

-Ba em gọi điện đến, nói một giờ chiều này sẽ đến ga xe lửa Đông Bắc thành phố Đông Hoa, anh... anh có rảnh không?

Tần Xuyên nghe xong, khuôn mặt lộ vẻ tươi cười,

-Sao anh lại không có thời gian được, đợi lát nữa anh đi đón ba mẹ với em, để anh về thay bộ đồ nào nghiêm túc hơn đã nhé.

Lục Tích Nhan vui vẻ đồng ý, dường như cũng nhẹ nhàng thở ra.

12:30, hai người đến ga Bắc, ngồi trong sảnh chờ.

Lục Tích Nhan vẫn mặc đồ đi làm, nhưng đã thay váy và tất thành quần, sợ ba mẹ cảm thấy cô hở hang quá.

Tần Xuyên thấy cô vẻ mặt bất an, cười nhéo mặt cô,

-Yên tâm, cho dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta cùng nhau đối mặt.

Lục Tích Nhan yếu ớt gật đầu, cười miễn cưỡng, nhưng vẫn rất lo lắng.

Đến lúc gần một giờ, một cặp vợ chồng chừng 50-60 tuổi, ăn mặc đơn giản, có vẻ dãi dầm mưa gió, mang theo túi lớn túi nhỏ, xuất hiện trong lối đi.

Lục Tích Nhan lập tức đứng dậy.

Hai mắt phiếm hồng, gọi “ba, mẹ” rồi chạy tới.


Tần Xuyên biết đây chính là ba mẹ vợ của mình, cũng đột nhiên cảm thấy hơi căng thẳng, đi theo nghênh đón.

-Ôi trời! Quốc Khánh anh nhìn kìa, con gái chúng ta!

Hồ Thúy Lan nhìn thấy Lục Tích Nhan, kích động đến mức lệ nóng hai dòng, đang giang hai tay định ôm Lục Tích Nhan, thì thấy quần áo trên người con gái, vội vàng rụt hai tay lại.

Lục Tích Nhan sững sờ,

-Mẹ, mẹ sao vậy?

-Tiểu Nhan à, quần áo của con đẹp vậy, mẹ bẩn lắm, đừng đến gần quá...

Hồ Thúy Lan mặt mũi tràn đầy vui sướng, cười ra nếp nhắn,đánh giá con gái đồng thời hài lòng nói:

-Đúng là khác với hồi trước, trong điện thoại con không gạt ba mẹ, con gái đúng là rất có tiền đồ...

Lục Tích Nhan mới hiểu ra, mẹ sợ làm bẩn đồ cô, hiểu ý cười, không chút do dự nhào vào lòng mẹ.

-Mẹ... sao con có thể chê mọi người bẩn, con còn ước tối được ngủ chung với mẹ đấy chứ!

Lục Tích Nhan nũng nịu cười ngọt ngào.

Lục Đại Khánh đứng bên cạnh kinh ngạc hét lên,

-Cái... thằng nhóc này! Làm gì vậy!?

Lục Tích Nhan quay đầu lại, thấy Tần Xuyên đang cầm chiếc túi trong tay ba.

Tần Xuyên lúng túng toét miệng nói,

-Không phải, ba, con là Tần Xuyên, con muốn xách hành lý giúp ba.

-À?

Đầu óc Lục Đại Khánh dường như không xoay chuyển kịp.

-Phụt...

Lục Tích Nhan bị chọc cười,

-Ba, anh ấy là bạn trai con, không phải con nói trong điện thoại rồi ai, Tần Xuyên anh cũng thật là, không tự giới thiệu trước đã cướp hành lý trong tay ba rồi.

Tần Xuyên ngượng ngùng nói,

-Anh thấy cả nhà đoàn tụ, nên không muốn quấy rầy.


Lục Đại Khánh và Hồ Thúy Lan lập tức không để ý đến con gái nữa, mà cùng nhau đánh giá Tần Xuyên từ trên xuống dưới.

-Cậu... cậu chính là Tần Xuyên, người trước đây gửi bánh Trung Thu đấy hả?

Hồ Thúy Lan hỏi.

Lục Đại Khánh nhíu mày,

-Cái gì mà người trước đây tặng bánh Trung thu? Thằng bé nhà người ta đã gọi anh là “ba” rồi mà, đây là con rể.

-Ôi trời, ý em là vậy đó.

Hồ Thúy Lan dùng ánh mắt mẹ vợ nhìn con rể, hài lòng cười nói:

-Đúng là tuấn tú, cao ráo, hình như còn trẻ hơn Tiểu Nhan nhà mình mấy tuổi ấy chứ?

Lục Tích Nhan nghe vậy hơi xấu hổ, cảm thấy mình giống như trâu già thích gặm cỏ non vậy.

Tần Xuyên cười ngại ngùng gật đầu,

-Ba, mẹ, đi đường vất vả, chắc vẫn chưa ăn cơm đúng không ạ? Chúng ta cùng đi ăn trưa đã nhé.

Hai ông bà tiết kiệm, trên tàu chẳng dám ăn gì, lúc này đúng là đói bụng, liền cười đồng ý.

Vì đón người, Tần Xuyên cố ý đổi chiếc Mercesdes 55, hai vị trưởng bối cả đời chưa từng được ngồi chiếc xe sang trọng hơn hai triệu như thế này, vừa vào trong, liền cẩn thận, không dám sờ soạng lung tung.

-Gần đây có nhà hàng Michelin Đông Hoa, chúng ta đến đó ăn nhé.

Tần Xuyên lái xe đề nghị.

-Mi... mi cái gì? Ăn cơm ấy hả?

Hồ Thúy Lan hỏi.

Lục Tích Nhan quay đầu giải thích,

-Mẹ, đó là một nhà hàng cao cấp, đồ ăn rất ngon, Tần Xuyên muốn thiết đãi ba mẹ đấy.

-Đừng, ở đó đắt lắm, chúng ta mua ít đồ ăn, về nhà tự nấu, mẹ sẽ làm những món con thích ăn!

Hồ Thúy Lan vội vàng nói.

Lục Đại Khánh nghiêm túc khuyên nhủ,


-Tần Xuyên, ba biết con hiếu thảo, cũng biết con có tiền, nhưng ba mẹ không thích phung phí, cơm nhà nấu là được rồi.

Tần Xuyên thấy hai người lớn đã nói vậy, cũng chẳng còn cách nào khác, cảm thấy hai người đúng là cực kỳ chất phát, đành phải lái xe về nhà.

Vừa đến nhà Lục Tích Nhan, hai người vô cùng kinh ngạc, họ không thể nào ngờ được, chỗ ở của con gái bây giờ lại xa hoa đến như vậy.

Biết đây là do Tần Xuyên mua cho Lục Tích Nhan, ánh mắt hai ông bà nhìn Tần Xuyên càng thêm thân thiết, không phải họ coi trọng tiền, mà họ cảm nhận được sự thật lòng ở đây.

Trong tủ lạnh có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, hai mẹ con khó khăn lắm mới được đoàn tụ, cùng nhau làm một mâm toàn những món quê hương, và làm cũng rất nhanh.

Tần Xuyên tuy không thích uống rượu, nhưng vẫn uống một ít với Lục Đại Khánh.

Ăn uống vui vẻ, vì rất vui nên Lục Đại Khánh uống khá say, bàn tay to lớn thô ráp của ông nắm lấy bả vai Tần Xuyên, hỏi:

-Thằng nhóc, may mà có con, Tiểu Nhan nhà chúng ta mới sống sung sướng như vậy, ba muốn cảm ơn con!

-Nói gì vậy! Con gái mình cũng giỏi mà!

Hồ Thúy Lan bất mãn nói với chồng.

-Em thì biết cái gì!? Đứa trẻ như Tiểu Xuyên này, vừa tốt, lại có tiền, lại hiếu thảo, biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp trẻ tuổi thích nó chứ! Nó chỉ để ý đến con gái chúng ta, như vậy không phải là phúc phận tư từ mấy kiếp trước à!?

Lục Đại Khánh cao giọng nói.

Hồ Thúy Lan nghe xong, hình như thấy cũng đúng, nên không nói gì nữa.

Tần Xuyên vẻ mặt xấu hổ, ngượng ngùng cười với Lục Tích Nhan...

Lục Tích Nhan thì căng thẳng mím môi, khẽ lắc đầu, ý bảo có vài chuyện không cần nói vội.

-Tiểu Xuyên à, không phải là ba hối con, nhưng con cũng biết, Tiểu Nhan nhà ta đến tết này là tròn ba mươi rồi, các con ấy à, có công việc có nhà cửa rồi, lúc nào mới định tổ chức vậy? Cũng phải để hai ông bà già này có đứa cháu ngoại chứ? Đúng rồi, người nhà con nói thế nào? Có vừa lòng Tiểu Nhan nhà ba không...

Lục Đại Khánh và Hồ Thúy Lan trên mặt mang theo lo lắng, tròn mắt hỏi.

Tần Xuyên trong lòng hổ thẹn, hai ông bà chỉ đơn thuần là muốn nhìn thấy con gái kết hôn sinh con, nhưng... những thứ khác hắn có thể cho được, nhưng không thể cho cô một cuộc hôn nhân bình thường.

-Ba... con...

Tần Xuyên cảm thấy, mình không thể giấu diếm quá lâu, nên nói thật chuyện này.

Nhưng Lục Tích Nhan vội vàng đứng dậy, bước đến sau lưng ba, dịu dàng nói:

-Ba! Ba uống nhiều quá! Sao lại nhắc đến chuyện này chứ! Bọn con cũng đang xem thử, ba mẹ đừng vội, cứ ở đây mấy ngày, từ từ nói chuyện.

-Chuyện này có thể không vội sao? Con 30 tuổi rồi! Mấy cô gái trong thôn chúng ta, 30 tuổi, con học lớp năm lớp sáu rồi!

Lục Đại Khánh nói.

Hồ Thúy Lan nghĩ gì đó, đưa tay vỗ đùi chồng,

-Anh đừng nói nữa! Anh cũng không nghĩ thử xem, điều kiện nhà chúng ta thế nào, điều kiện nhà Tần Xuyên thế nào? Không chừng nhà người ta vẫn chưa chấp nhận đâu, chúng ta đừng làm khó Tiểu Xuyên, để cho nó một chút thời gian đi.


Lục Đại Khánh nghe xong, đầu óc cũng tỉnh táo thêm một chút, gật đầu, cảm thấy hơi có lỗi vỗ vỗ vai Tần Xuyên,

-Con à, ba sốt ruột quá, không nghĩ nhiều như vậy, con cũng có chỗ khó chứ? Haizz... cũng là do hai người già này làm liên lụy các con.

Trong lòng Tần Xuyên càng thêm khó chịu, nhưng lại không biết giải thích thế nào, chỉ có thể cười ngượng ngùng.

Bữa cơm này, ăn cho đến lúc trời tối đen.

Hồ Thúy Lan đỡ chồng say rượu ngủ gà ngủ gật, lên lầu, nằm xuống xong xuôi, mới xuống lầu rửa chén với Lục Tích Nhan.

Nhưng bà phát hiện, Tần Xuyên đang giúp đỡ, căn bản không cần bà nhúng tay.

Hồ Thúy Lan càng nhìn càng thấy hài lòng, đứng bên gật đầu.

-Mẹ, tửu lượng của ba trước kia rất tốt, uống cả đêm cũng không say, sao hôm nay say sớm vậy?

Lục Tích Nhan ngẩng đầu cười hỏi.

-Haizz... con bé ngốc, con nghĩ rằng ba con sẽ không già à? Hai năm nay chỉ cần uống nhiều một chút là nằm trên ghết ngủ luôn, mảnh đất nhà chúng ta kia, cày cấy cũng phải làm chậm hơn trước ba bốn ngày...

Hồ Thúy Lan thương tiếc than.

Lục Tích Nhan nghe xong, trong lòng thầm chua xót, động tác trên tay cũng dừng lại.

Tần Xuyên dĩ nhiên có thể cảm nhận được cảm xúc khó chịu của cô, cười nói:

-Mẹ, sau này mọi người ở lại Đông Hoa luôn đi, ở chung với Nhan Nhan, nhà này khá rộng, cô ấy ở một mình cũng quạnh quẽ, cháu sẽ tìm người giúp việc chăm sóc mọi người, mọi người có thể an hưởng tuổi già rồi.

Hồ Thúy Lan hai mắt cười thành trăng lưỡi liềm,

-Mẹ biết con hiếu thuận, nhưng mẹ ở quê quen rồi, đến thành phố vài ngày ngay cả không khí cũng không ngửi được, hơn nữa ở đây chẳng có bạn bè người thân, không ở lâu được.

Chỉ mong các con sớm kết hôn sinh con, hai ông bà già này cho dù có phải qua thế giới bên kia, cũng chẳng có gì để tiếc nuối.

Tần Xuyên liếc nhìn Lục Tích Nhan, càng nghe càng thấy hổ thẹn, càng ngày càng khó mở miệng nói rõ chân tướng.

Sau khi thu dọn xong, Lục Tích Nhan định ngồi coi ti vi với Lục Tích Nhan, Tần Xuyên cũng ý thức được mình phải về nhà rồi.

Nhưng Hồ Thúy Lan lại buồn bực, hỏi:

-Trễ như vậy rồi, Tiểu Xuyên còn định đi đâu vậy?

Tần Xuyên sững sờ, trả lời:

-Con về nhà con.

-À, con ở cùng ba mẹ à?

-Không ạ, con ở một mình.

Hồ Thúy Lan lập tức lộ vẻ không vui, trừng mắt nhìn Lục Tích Nhan,

-Đứa nhỏ này đúng là không hiểu chuyện, Tần Xuyên ở một mình, sao con không để nó ở lại đây? Nó đã thật lòng với con như vậy, con còn đề phòng này nọ làm gì nữa?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận