Toàn Năng Khí Thiếu

- Anh rể, anh đã xin lỗi chị được chưa? Có phải mặt nóng dán vào mông lạnh của chị không?

Liễu Tiên Tiên ngọt ngào cười hỏi.

Tần Xuyên ho khan một tiếng, ưỡn ngực, nháy mắt với Liễu Tiên Tiên:

- Em nói nhăng nói cuội gì thế, anh chỉ đi nói chút việc với chị em thôi, xin lỗi gì chứ? Đừng quên nhà chúng ta ai là chủ, sao chị em lại dám không để ý đến anh chứ?

Liễu Tiên Tiên nhìn Nạp Lan Thấm đang ở đây, vẻ mặt bừng tỉnh, cười ha ha nói:

- Ừ ừ, em biết rồi!

- Biết là tốt.

Tần Xuyên không dám ở dưới lầu lâu, bảo Nạp Lan Thấm mau lên lầu cùng hắn.

Nhưng trong mắt Nạp Lan Thấm lại hiện lên vẻ ranh mãnh, vừa vào phòng của Tần Xuyên liền nghiêng mắt nhìn:

- Hóa ra anh ở nhà đáng thương vậy à. Cũng đúng, Liễu Hàn Yên là cái tủ lạnh lớn như vậy, ai lấy cô ta cũng đều bị đông cứng hết, tôi bắt đầu có chút đồng cảm với anh rồi đấy.

Tần Xuyên cau mày nói:

- Ai cho phép cô nói vợ tôi như vậy? Cô không biết gì thì đừng nói bừa!

- Hứ, còn giả bộ làm người đàn ông tốt trước mặt tôi, tính cách của Liễu Hàn Yên ra sao, cả Bắc Kinh này đều biết. Nếu vợ chồng các anh tình cảm tốt mới là lạ. Hơn nữa, nếu thế anh còn tìm phụ nữ bên ngoài à?

Nạp Lan Thấm liếc mắt.

Tần Xuyên sắc mặt trầm xuống:

- Tôi nói lại lần nữa, không được tùy tiện đánh giá vợ tôi, cũng đừng mong bình luận chuyện giữa vợ chồng tôi.

Nạp Lan Thấm thấy hình như Tần Xuyên tức giận thật sự, trong lòng không phục nhưng cuối cùng vẫn hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Tần Xuyên mở máy tính ra, sau khi kết nối với ổ cứng của Nạp Lan Thấm, lấy ra một lượng lớn tài liệu bên trong.

- Địa điểm thiết kế server, có 17 nơi có thể dùng, tất cả đều ở nước ngoài. Một là vì trong nước quản lý vô cùng nghiêm khắc, hai là vì cáp quang và mạng.

Nạp Lan Thấm giảng giải từng thông tin mà cô tìm được với Tần Xuyên, vừa bước vào trạng thái làm việc, cô không nói câu thừa thãi nào mà vô cùng chăm chú và nghiêm túc.

Tần Xuyên nhìn 17 điểm màu đỏ trên bản đồ thế giới, híp híp mắt, cũng lâm vào suy tư…




Hoa viên Đông Ly, dãy phòng Tích Nhan ở.

Hai người Lục Đại Khánh và Hồ Thúy Lan ở quê làm việc nhà nông, làm lao động, bận rộn không ngừng, giờ đến thành phố lớn, bảo họ ở nhà đương nhiên không chịu được.

Vì vậy hai người liền đi ra cửa, đi đến hoa viên ngoài cửa, bắt đầu trừ cỏ dại, quét lá rụng, quét dọn sạch sẽ.

Đúng lúc này, Diệp Đông Cường đi từ chợ bán rau về, xách hai chiếc túi nhựa màu đen phình to, bước qua cửa.

Vì ở ngay phòng bên cạnh nên Diệp Đông Cường rất nhanh liền chú ý đến hai người lạ.

Liên tưởng đến những gì Diệp Tiểu Nhu nói, có thể gần đây cha mẹ của Lục Tích Nhan sẽ đến nên Diệp Đông Cường lập tức nghĩ đến thân phận của hai vợ chồng này.

- Phải… cha mẹ của Tích Nhan không?

Diệp Đông Cường cảm thấy mình nên chào hỏi một câu.

Lục Đại Khánh và Hồ Thúy Lan sững sờ, quay đầu nhìn sang, dừng công việc đang làm, có vài phần căng thẳng cùng tò mò cười cười.

- Đúng thế, anh quen con gái của chúng tôi à?

Lục Đại Khánh hỏi.

- Ôi, anh mới là anh của tôi. Đương nhiên quen rồi, chúng ta ở ngay cạnh nhau, con gái tôi Tiểu Nhu làm việc cho con gái anh chị, là chị em tốt đấy.

Diệp Đông Cường nghe thấy đúng là vậy, vội nhiệt tình đi vào mời một điếu thuốc.

Vợ chồng Lục Đại Khánh lập tức lấy lại tinh thần, hóa ra còn là người quen, con gái của đối phương lại là cấp dưới của con gái nhà mình, đương nhiên vô cùng tự hào.

Châm hai điếu thuốc, Lục Đại Khánh mời Diệp Đông Cường vào nhà ngồi, cùng nói chuyện, Hồ Thúy Lan thì mang giúp thức ăn vào.

Diệp Đông Cường cũng rất vui vẻ, sống ở đây dù thoải mái nhưng ít người quen, bình thường cũng chán, đột nhiên có một đôi vợ chồng cùng lứa tuổi thật thà chất phác đến, ông ta cũng có chuyện nói không hết.

Đi vào trong phòng khách, Hồ Thúy Lan pha trà, Lục Đại Khánh và Diệp Đông Cường ngồi trên ghế sô pha hút thuốc, nói chuyện của con gái.

Hàn huyên không bao lâu, Diệp Đông Cường liền lấy điện thoại di động ra, rất kiêu ngạo nói:

- Anh Lục, chị dâu, anh chị xem này, điện thoại mới Tiểu Nhu nhà chúng tôi mua cho tôi đấy, còn chụp bức ảnh chụp chung cho vào trong cho tôi, anh chị nhìn xem, đây chính là con gái tôi, Tiểu Nhu.

- Ôi, điện thoại này đắt lắm nhỉ…


- Ông nhìn gì thế! Con gái nhà người ta mới xinh đẹp, thật xinh đẹp, khác hẳn con gái phương Bắc chúng ta.

Hồ Thúy Lan nói.

Diệp Đông Cường phun khói trắng, khiêm tốn lắc đầu:

- Tích Nhan nhà anh chị nhìn mới hào phóng xinh đẹp, con gái nhà tôi có lúc quá xấu hổ, không thoải mái được.

Sau khi hai bên cùng khách sáo khen ngợi vài câu, càng ngày càng nhiệt tình, Hồ Thúy Lan đột nhiên nhớ tới một chuyện, tò mò hỏi:

- Cậu Diệp, cậu có biết căn nhà này bao nhiêu tiền không? Hai chúng tôi vừa nãy còn tranh cãi, chắc cậu biết chứ?

Đáng thương lòng cha mẹ trong thiên hạ, dù rất hài lòng với Tần Xuyên nhưng bọn họ cũng muốn biết Tần Xuyên mất bao nhiêu tiền mua căn nhà này cho Lục Tích Nhan.

Diệp Đông Cường bất đắc dĩ cười cười:

- Chuyện này tôi thật sự không rõ lắm, nhà đều là Tần Xuyên mua, người làm cha mẹ như chúng ta mơ hồ ở là được!

Lục Đại Khánh và Hồ Thúy Lan chẳng hiểu gì, hai mặt nhìn nhau.

- Cái gì, cậu Diệp, nhà của cậu cũng là Tần Xuyên mua à?

Hồ Thúy Lan hỏi.

- Đúng vậy, nếu không chúng tôi làm sao mua nổi.

Diệp Đông Cường cười ha ha nói:

- Đại ca, chị dâu, nhìn tôi giống người có tiền à?

Lục Đại Khánh kỳ quái nói:

- Tần Xuyên… tại sao phải mua nhà cho nhà cậu?

Dáng vẻ tươi cười của Diệp Đông Cường lập tức cứng lại, ông ta đột nhiên phát hiện hình như mình đã bỏ qua thứ gì đó rất quan trọng…



Giữa trưa, Bích Hải Sơn Trang.


Tần Xuyên chỉ vào điểm màu đỏ nằm ở nước Nga trên màn hình máy vi tính, nói:

- Chính là ở đây, cách chúng ta không quá xa, người cũng ít, cơ sở hạ tầng đầy đủ.

- Tôi cũng nghĩ vậy, Bratsk của bang Irkutsk ở miền đông Siberia, dân số ở đây chưa đến hai trăm nghìn người, chắc sẽ dễ dàng tránh tai mắt người khác xây dựng thiết bị phần cứng mà chúng ta cần.

Nạp Lan Thấm gật đầu nói.

- Tôi sẽ để Kim Tiểu Khai đưa đội đi đến đó xử lý xong chuyện lập công ty và địa chỉ văn phòng làm việc để che dấu tai mắt người khác trước. {{Truyện FU.LL chấm V.N}} Sau khi chuẩn bị xong, cô cùng tôi qua đó dựng hệ thống.

Tần Xuyên nói.

Nạp Lan Thấm có chút không tình nguyện:

- Nhất định phải lập tức qua đó sao? Mấy tháng này nhiệt độ của Siberia thấp kinh khủng.

- Cô không biết vận công sưởi ấm à?

- Vậy cũng lạnh, không thoải mái.

Nạp Lan Thấm bĩu môi.

Tần Xuyên cười nói:

- Cô không muốn sớm tra ra Thanh Liên Môn ở đâu à?

Lần này, Nạp Lan Thấm không cáu nữa, lầu bầu nói:

- Cậu em họ Kim của anh đáng tin không? Đây không phải việc đơn giản đâu.

- Cái khác tôi không dám đảm bảo nhưng cậu ấy chắc chắn không dám hai lòng.

Tần Xuyên nói.

Đúng lúc này điện thoại đổ chuông.

Tần Xuyên nhìn điện thoại, thấy Diệp Đông Cường gọi đến, lập tức nhận:

- Alo, chú Đông Cường ạ…

- Tần Xuyên, chú gây phiền phức cho cháu rồi… Chú tưởng bọn họ đến đây thì cũng biết hết rồi, chuyện này… Chuyện này làm thế nào đây…

- Nghĩa là gì ạ…

Tần Xuyên nghi hoặc.

Đột nhiên đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng kêu tức giận của Lục Đại Khánh:


- Bảo nó đến đây! Đến gặp chúng tôi!

Nghe thấy thanh âm này, Tần Xuyên không cần hỏi cũng biết đã xảy ra chuyện gì, nghìn tính vạn tính lại không tính đến người ở bên cạnh là Diệp Đông Cường và Diệp Tiểu Nhu.

Sau khi cúp điện thoại, Tần Xuyên lập tức đứng dậy, nói:

- Tôi phải ra ngoài một chuyến, cô tự xem thế nào nhé.

Nói xong, hắn cũng không quan tâm đến việc Nạp Lan Thấm không hiểu ra sao, trực tiếp nhảy từ sân thượng ra ngoài, chạy vội về phía xe.

20 phút sau, Tần Xuyên về đến nơi ở của Lục Tích Nhan, vừa đi vào phòng khách liền ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc.

Trên ghế sô pha, Lục Đại Khánh và Hồ Thúy Lan một người xanh mặt, một người mắt đỏ nghẹn ngào khóc thút thít, còn Diệp Đông Cường thì ngồi không được, đứng cũng chẳng xong, ở đó bất an.

Thấy Tần Xuyên đi vào, Lục Đại Quốc xụ mặt, đứng lên nói:

- Cậu còn dám đến chứng tỏ còn có chút lương tâm. Cậu nói rõ trước mặt hai chúng tôi xem, cậu ta nói cậu kết hôn rồi, có phải thật thế không?

- Cha, mẹ… mọi người nghe con giải thích…

- Không cho phép cậu gọi chúng tôi như vậy!

Lục Đại Khánh nổi giận gầm lên một tiếng, ho kịch liệt.

Tần Xuyên muốn đi lên xem một chút nhưng bị Lục Đại Khánh giơ tay dùng sức đẩy một cái.

Tần Xuyên làm sao mà bị đẩy ngã được, đành đứng đó, không dám lại gần, vẻ mặt thành khẩn nói:

- Thật ra chuyện này con đã định nói với hai người từ hôm qua như Tích Nhan sợ hai người không chịu được nên muốn từ từ giải thích với hai người.

- Cậu… sao cậu có thể đối xử với chúng tôi như vậy? Dù nhà chúng tôi không phải nhà phú hào nhưng con người phải có mặt mũi, cậu nghĩ nhà chúng tôi là gì vậy? Cậu bảo chúng tôi phải đối mặt với họ hàng thân thích như thế nào đây?

Lục Đại Khánh lớn tiếng chất vấn.

Tần Xuyên trầm mặc cúi thấp đầu, hắn không biết nên trả lời thế nào, quả thật đây là ảnh hưởng tiêu cực không thể tránh được.

Diệp Đông Cường vẻ mặt hổ thẹn, ở bên cạnh khuyên nhủ:

- Lục đại ca, thân phận của Tiểu Xuyên có chút đặc biệt, anh ngồi xuống nghe cậu ấy từ từ nói.

- Đặc biệt? Chẳng lẽ cậu ta là Hoàng đế? Là Thái tử sao? Lục Đại Khánh tôi đời này có nghèo đến đâu cũng sẽ không để con gái mình sống cả đời không rõ ràng!

Bỗng ngoài cửa truyền đến tiếng kêu giật mình của một người phụ nữ:

- Cha!

Đúng lúc Lục Tích Nhan vừa làm được nửa ngày chạy về nhà, muốn đón cha mẹ đi ra ngoài đã nghe thấy hết những lời này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận