Chiều chủ nhật hôm đó, Toàn Minh chủ động nhắc đến chuyện tiếp tục chụp hình.
Thế mà ngoài ý muốn, Bạch Sơ Ý lắc đầu một cái: “Sáng nay tớ nhận được điện thoại của tập san, sau đó tớ lại có ý tưởng mới.
Bọn họ kêu tớ sáng thứ Sáu tuần tới qua đó một chuyến, tớ về sẽ tới tìm cậu.”
Toàn Minh vui vẻ đồng ý.
Chỉ cần một tuần nữa lại trôi qua bận rộn và phong phú mà thôi, kiểu cuộc sống bình thản này giống như tất cả đều là cô tưởng tượng ra, anh tốt, anh không tốt, cho tới bây giờ đều là giả, xích lại gần nhìn giống như phản chiếu trên gương.
Cuộc sống không có Chung Chấp, chung quanh có vẻ gọn gàng, xinh đẹp đến chỗ cô phảng phất cũng như bị hấp thụ hết, tạo thành vô vọng, bi thương, hố đen sâu hoắm, cùng với yêu ghét của cô cùng bị hấp thụ hết.
Sáng thứ Bảy, Toàn Minh ra cửa từ sớm, đang ngồi trên băng ghế dài bên cạnh đài phun nước, đá lá rụng bên chân, nhàm chán chờ Bạch Sơ Ý và máy ảnh của cô ấy.
Trong thoáng lơ đãng ngẩng đầu lên, cô lại thấy anh, ngược sáng, mặc áo choàng dài tối màu chậm rãi đi về phía cô.
Trong khoảnh khắc đó, thế giới u tối bắt đầu có màu sắc, giống như cơn lũ lớn, dần dần phá băng, dần dần lan tràn.
Cô ngây người.
Khi đó cô còn không biết, cho đến nhiều năm sau hồi tưởng lại, tình cảnh này vẫn rõ ràng trong trí óc của cô.
Chung Chấp đi tới bên cạnh cô, thuần thục nắm lấy đôi bàn tay lạnh như băng của cô, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy bản thân trong đáy mắt anh.
"Ba...!sao ba lại tới."
"Tới mừng sinh nhật con." Chung Chấp bọc lấy tay cô hà khí nóng, giọng nói còn mang theo hơi lạnh nhưng lời nói ra lại ấm áp: "Tiện thể thăm con chút."
Mũi cô cay cay.
Chính cô cũng sắp quên.
"Con...!con đang đợi bạn học, nếu không ba cứ ngồi tạm với con một lát trước." Không biết có phải quá lâu không gặp mặt hay không, Chung Chấp đột nhiên xuất hiện khiến Toàn Minh có cảm giác căng thẳng, tay chân luống cuống, dường như còn chưa nghĩ ra nên đối mặt với anh với thái độ như thế nào.
Nhưng hôm nay cô và Bạch Sơ Ý đã hẹn nhau, cô ghét cho người khác leo cây nhưng lại càng không muốn cứ thế bỏ mặc Chung Chấp đi với người khác, gạt Chung Chấp cố ý chạy tới thăm cô sang một bên.
Nếu không...!liên lạc với Bạch Sơ Ý trước thử xem?
Cô cầm điện thoại gọi mấy cuộc điện thoại, bên kia không bắt máy, cô âm thầm lo lắng.
Đã qua thời gian hẹn.
Cô lại gọi thêm một cuộc điện thoại, thời gian máy tút tút dài, cuối cùng Bạch Sơ Ý cũng bắt máy.
"Alo..." Toàn Minh cầm điện thoại.
"...!Loại chuyện này chẳng lẽ không phải nên là các người chịu trách nhiệm hay sao!" Sau khi bắt máy, đầu dây bên kia không có ai trả lời cô, âm thanh truyền tới là tiếng gào của Bạch Sơ Ý nổi giận đùng đùng, hình như đang xảy ra tranh chấp với ai đó, nhất định phải ăn tươi nuốt sống, lột xuống một tầng da của người ta vậy.
Cô chưa từng thấy Bạch Sơ Ý tức giận như vậy, trong ấn tượng của cô, cô ấy vẫn luôn dịu dàng, ấm áp, hơi ngượng ngùng.
"Alo?" Toàn Minh lại gọi một tiếng.
"Toàn Minh à, xin lỗi cậu nha, bên tập san xảy ra chút vấn đề.
Hôm nay tớ phải qua muộn chút.
Rất xin lỗi..." Giọng nói bên kia điện thoại đột nhiên thay đổi rõ ràng, là tiếng trả lời xin lỗi tới tấp của Bạch Sơ Ý.
Toàn Minh mừng thầm, hoàn toàn không tức giận, ngược lại nắm lấy cơ hội: "Nếu không vậy đi, hôm nay chúng ta không hẹn nữa, cậu cứ yên tâm xử lý xong chuyện đi..." Cô cầm điện thoại lặng lẽ nhìn Chung Chấp: "Vừa đúng lúc tớ cũng có chút chuyện..."
"A, Chung Toàn Minh, tớ yêu cậu! Muộn chút tớ về sẽ bồi thường cho cậu! Bye bye nha!" Bạch Sơ Ý nói rõ xong, lập tức vội vã cúp điện thoại.
Chung Chấp nhìn gương mặt sinh động với biểu cảm nhỏ lúc lo lúc vui của cô bèn cười khẽ, khóe miệng khẽ nhếch lên tạo ra một đường cong đẹp đẽ.
Ống tay áo màu trắng chỉnh tề sạch sẽ, áo khoác màu đen vừa vặn tôn lên thân hình hoàn mỹ của anh.
Rõ ràng đã lớn tuổi nhưng trong mắt cô lại có vẻ thành thục lịch lãm rất quyến rũ, độc đáo.
Nụ cười này của anh khiến sự không tự nhiên và cảm giác căng thẳng trong lòng cô cũng gần như hòa tan.
Chung Chấp có chuẩn bị mà đến, anh không muốn quan hệ của hai người tiếp tục giằng co nữa.
Anh kéo tay cô, giọng nhẹ nhàng, "Dẫn ba đi dạo trường con chút đi." Ánh mắt như đá cẩm thạch đen nhìn về phía cô tản sự ấm áp nồng nàn, hút lấy tâm hồn người ta.
Chuyện cũ thời thơ ấu thường cho người ta sức ảnh hưởng không tưởng tượng được, dường như thời niên thiếu dễ dàng canh cánh trong lòng hơn với một số chuyện, những thứ này với cô, có liên quan đến động lực, có liên quan đến ấm áp, cũng có liên quan đến cố chấp, liên quan đến yêu.
Cô nắm lại, tình cảm tựa như được anh khiến cho bình lặng, sau đó lắng đọng, tất cả hàng vạn câu chữ chỉ hóa thành một câu: "Được."
Dọc đường, bọn họ tay trong tay chầm chậm đi.
"À, đây là thư viện của bọn con, chỗ con đang chỉ cho ba lúc này là cửa sau của thư viện."
Lúc đi ngang qua cây cầu nhỏ bên hồ trong khuôn viên, Toàn Minh vô cùng thần bí nói: "Đừng tưởng rằng mặt nước này là hồ thông thường, thật ra đây là hệ thống thoát nước lớn nhất của trường con.
Có điều nguyên lý cụ thể thì con không rõ lắm, chủ yếu là đám thầy trò của khoa môi trường đang làm."
Dọc đường đi, Toàn Minh dẫn Chung Chấp đi, vô cùng hào hứng giới thiệu cho anh khuôn viên trường lớn như vậy, ngày mùa thu chiếu lên gương mặt cô vui vẻ, rạng rỡ như hoa, dường như mang đi một nửa màu sắc trong tranh sơn dầu, chỉ còn lại màu xám trắng của bối cảnh khiến anh không dời mắt được, tâm thần hơi lơ đãng.
Bọn họ dạo tới trưa, xuôi theo đường chính của trường, miễn cưỡng đi dạo một vòng.
Buổi trưa cô kéo anh đi ăn cơm qua loa, cố ý muốn anh đi dạo phố cùng cô.
Trong trung tâm thương mại, cô ầm ĩ muốn ăn kem ly, đến máy gắp thú trước mặt cũng không chạy thoát, còn tiệm nữ trang thì hết tiệm này tới tiệm khác, đi lang thang đến rạp chiếu phim ở lầu cuối của siêu thị, hai người mua vé trước khi bộ phim điện ảnh bắt đầu hai mươi phút, xem bộ phim kinh dị không làm sao dọa người được.
Tất cả đều được tiến hành theo hướng cô thích khiến người ta hân hoan phấn khởi.
Kiểu sống chung tự nhiên sung sướng thế này khiến tâm trạng cả ngày của cô đều hết sức thoải mái.
Đến buổi tối, bọn họ vào một tiệm cơm Tây ngay trong trung tâm thương mại, chọn một góc yên tĩnh ngồi xuống.
Cô mở một chai rượu vang.
Rượu Nhật Bản là hài kịch, Whisky là bi kịch, vậy còn rượu vang là cái gì đây?
Cô rót rượu, lắc lắc ly rượu, đỏ khiêm tốn, rực rỡ lung linh.
Sắc màu đậm, lịch sự, cực kỳ giống ánh mắt của anh.
Giữa chừng, Chung Chấp rời chỗ ngồi nhận một cuộc điện thoại, lúc trở về trong tay anh có thêm một chiếc bánh sinh nhật.
“Toàn Toàn, sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ, kể từ hôm nay, con đã là người lớn rồi.” Giọng nói của anh mát lạnh như tiếng sóng lan ra bóng đêm lặng lẽ trôi lững lờ.
Cô nghĩ dù bây giờ bên ngoài tuyết rơi mù mịt, cô mặc áo mỏng, đi guốc trắng, chỉ cần là nơi có anh, cô cũng sẽ chạy ra ngoài không hề chùn chân, chạy về phía ngọn hải đăng của cô.
Anh dỗ dành cô cầu nguyện xong, thổi nến.
Bánh sinh nhật nho nhỏ cũng rất đặc biệt, giống như đặc biệt chuẩn bị vì hai người vậy.
Cho đến khi những đốm sao nhỏ đã lên cao trên đầu bọn họ, cuối cùng đã tới lúc chia tay.
Chung Chấp muốn đưa cô về trường học sau đó mới rời đi, vẻ mặt lộ ra vẻ nhất định phải đi bộ trở về.
Đi được một nửa, cô đứng dưới ánh đèn đường mờ mờ, kéo tay anh không buông.
Cô không muốn chia tay như thế, không muốn cứ thế để anh đi.
“Chung Chấp.” Cô lớn mật gọi thẳng tên.
Dưới ánh đèn mông lung, tựa như giấc ảo mộng, khi cô nhìn về phía anh, ánh mắt rạo rực khiến người ta mê muội, ảo tưởng lưu luyến quên lối về.
Chung Chấp muốn uốn nắn cách gọi của cô, nhưng rồi lại có lý do gì đó khiến anh không nỡ mở miệng phá vỡ bầu không khí vô cùng tốt đẹp này.
Toàn Minh nhích tới gần anh, nói yếu ớt: “Tối nay… ở lại đi.”
Ma nữ mở miệng, anh lại lộ vẻ hơi xúc động.
Tựa như đang khẽ gọi tên tình nhân, lỗ mãng, thẳng thừng, thân mật nhưng lại không hề có vẻ đột ngột.
Tưởng chừng như là hai người so với người khóc thầm đêm hôm trước
Đầu ngón tay cô lướt qua cổ tay anh vuốt ve, đôi môi hé mở: “Ba đã ở cùng con cả ngày rồi… buổi tối ba cũng ở cùng con đi… nha?”
Từ “nha” khàn khàn quyến rũ tựa như cuốn lấy đầu quả tim người khác.
Mà anh có vẻ giống như không nghe thấy, không trả lời cô.
Toàn Minh lại nhích gần hơn chút, cơ thể mềm mại gần như sắp nhào vào lồng ngực anh, ánh mắt khi nhìn anh lại nặng nề thêm mấy phần, ngả ngớn, nguy hiểm, lại như gần như xa.
Cô từ từ đến gần môi anh, ánh đèn mờ ảo yên tĩnh chiếu lên người bọn họ, nhìn từ xa lại giống như hai người đang dựa rất sát vào nhau.
Khoảng cách giữa bọn họ gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, Toàn Minh hất cằm lên, ngượng ngùng chậm rãi nhắm mắt, tự nhiên dán lên môi anh hôn anh.
Môi cô hơi lạnh, giống như một bông hoa tuyết trong suốt rơi vào trong miệng anh vậy.
Cô đơn phương chủ động, Chung Chấp đứng im không lên tiếng, hôn môi không chút kích tình và phóng túng lại khiến trái tim anh run rẩy theo.
Yên lặng hôn môi, sự mát rượi ngoài miệng cũng dập dềnh.
Lông mi cô khẽ run, lặng lẽ kề sát rồi lại lặng lẽ rời đi.
Một lúc lâu, Chung Chấp nhìn cô chăm chú, hồ nước vắng lặng trong mắt anh cuối cùng cũng chập chờn ra gợn sóng ánh trăng.
“Không được phép trực tiếp gọi tên ba.” Hầu kết anh lên xuống, giọng nói hơi khàn khàn trầm thấp, ngay cả giọng điệu cũng mập mờ.
Không có từ chối nhưng cũng không trực tiếp đồng ý với cô.
Bọn họ có thể loáng thoáng đoán được tâm tư của đối phương nhưng lại ăn ý không vạch trần, tựa như nói thêm một chữ chính là phạm tội.
Anh thừa nhận, khoảnh khắc vừa nãy bị cô khiêu khích, anh đã động lòng.
Trước giờ, thứ tình cảm rối loạn, mờ mịt mà anh sợ hãi bắt đầu dần dần thay đổi rõ rệt, cuối cùng cũng có khuynh hướng rục rịch ngóc đầu dậy.
“Ba…” Cô nghe theo yêu cầu của anh, âm cuối kéo dài thật dài, giọng nói mềm mại êm ái, khóe mắt chân mày đều lộ ra vẻ thân mật.
Đồng ý với cô ấy.
Trong lòng đang kêu gào ầm ĩ như vậy.
Đồng ý với cô ấy..