Toàn Phúc Hoa Dạ FULL


Bốn nữ sinh xúm lại trên một chiếc giường lớn cũng không thấy chật, cùng nhau ngủ đến giữa trưa hôm sau mới tỉnh.

Lúc Toàn Minh thức dậy thì phát hiện ra Chung Chấp đã đi tới cửa hàng, như thường lệ hẳn là đến chiều anh mới về nhà.
Nhân lúc người lớn duy nhất không có ở đây, mấy cô gái ăn trưa xong đến siêu thị điên cuồng mua đồ vặt, thức uống, sau khi về nhà, cả buổi chiều đều ở đó vừa ăn quà vặt vừa đánh bài hoặc là chơi board game, buổi tối không có gác cổng kí túc xá và kiểm tra phòng nên cả nhóm hẹn nhau xem buổi công chiếu phim điện ảnh lúc mười hai giờ. 
Buổi tối lúc ra cửa, Chung Chấp vẫn chưa về, Toàn Minh gửi một tin tức cho Chung Chấp, anh chỉ trả lời một câu “Chú ý an toàn” coi như là ngầm đồng ý. 
Mười giờ đêm Chung Chấp mới về nhà, lúc đó bốn cô gái đã ra cửa.

Anh nhìn một vòng căn nhà trống rỗng, nhớ đến dù cô ở nhà nhưng thật ra cả ngày lại không hề chạm mặt, tự dưng có chút mất mát. 
Anh lẳng lặng vào phòng, lúc này mới chưa đến mười một giờ, phim của các cô vẫn chưa bắt đầu, đoán chừng về đến nhà cũng phải gần hai giờ.

Giống như cha mẹ khắp cả thiên hạ, anh cũng lo lắng con cái đi ra bên ngoài, Chung Chấp nghĩ đến sự an toàn của Toàn Minh, cuối cùng quyết định chờ đến khi các cô trở về mới ngủ tiếp. 
May mà không buồn ngủ lắm, chỉ là làm thế nào để hết thời gian còn lại đây?
Chung Chấp ngồi xuống trước bàn học của Toàn Minh, ngồi trên ghế xoay vòng qua vòng lại một lúc lâu, căn phòng không lớn, sạch sẽ ngăn nắp, chiếc chăn màu nhạt có đường nét mềm mại, rèm cửa cuốn theo gió đêm từ ngoài cửa sổ mang theo chút gió, một góc rèm bay xuống bàn học, trên mặt bàn có bày một chậu cây mọng nước màu xanh lá, vừa nghĩ đến chủ nhân của gian phòng, dường như tất cả các đồ vật cũng cùng trở nên lười biếng khoan khoái. 
Anh không thường tới phòng cô lắm, tỉ mỉ quan sát, cảm giác một căn phòng vốn quen thuộc, chút chi tiết cũng biến thành đáng yêu mới lạ.

Cuối cùng tầm mắt Chung Chấp dừng lại tủ sách bên cạnh bàn học, anh thích đọc sách, chuyện này cũng ảnh hưởng trực tiếp tới Toàn Minh. 
Để giết thời gian, anh lấy quyển Jane Eyre* ở một vị trí bắt mắt.

Bản bìa cứng, nhẵn mịn, chân thực, ôn hòa, phong phú khiến trái tim rộn ràng vô thức tỉnh táo, bình tĩnh lại.

Cảm giác an toàn và cảm giác tồn tại mà một quyển sách giấy mang đến cho người ta là thứ mà sách điện tử không cách nào sánh bằng, cảm nhận được mùi mực thơm thoang thoảng, hoa văn giấy, tiếng lật sách, dường như đến cả thời gian cũng bắt đầu trở nên có cảm xúc. 

*Jane Eyre là một cuốn tiểu thuyết giáo dục (Bildungsroman) kể về những trải nghiệm của nhân vật nữ chính cùng tên, bao gồm cả quá trình trưởng thành cũng như tình yêu của cô dành cho Rochester, chủ nhân của lâu đài Thornfield.
Rất lâu trước kia anh đã từng đọc quyển sách này, anh tùy ý đọc lướt, lật tới đoạn miêu tả bề ngoài của nam chính Edward Rochester, anh thấy bên cạnh đoạn văn có một dòng chữ nhỏ xinh đẹp nắn nót: Vẫn là ba đẹp trai nhất, còn đẹp hơn mình nữa. 
Khóe môi anh nâng lên tạo một độ cong không dễ nhận ra, viết tâm đắc như vậy sao.
Anh bị gợi lên sự tò mò, mang theo sự háo hức giống như tìm kiếm kho báu tiếp tục lật sách.

Cuốn sách gửi gắm bí mật ẩn giấu của chủ nhân dường như cũng biến thành có linh tính. 
Lúc miêu tả cảnh tượng nam nữ chính kết hôn, một lần nữa anh lại thấy được kiểu chữ quen thuộc: Mình rất bội phục nữ chính, bởi vì thứ quan trọng nhất trong tình yêu là vị thế ngang nhau, tài lực, địa vị, thân phận khác biệt quá lớn thì cán cân hôn nhân sẽ bị lệch.

Sau này mình không muốn trở thành người vợ toàn thời gian, bởi vì khi kinh tế trở thành nhân tố tiềm tàng trói buộc hôn nhân, tình yêu sẽ có khả năng trở nên rẻ rúng.

Duy trì tình yêu mới mẻ chẳng qua là bản thân nỗ lực xứng đáng với đối phương mà thôi.

Nói đi nói lại, mình và người ấy cũng chỉ chung chút máu mủ mà thôi, mình cảm thấy rất xứng. 
Cảm nghĩ thật sự sâu sắc nhưng cái gọi nói đi nói lại, chuyện này có liên quan gì sao?
Lúc anh khẽ cười hiểu kỹ càng mấy dòng chữ này, sự tò mò lơ lửng giữa không trung cũng từ từ chìm xuống, thay vào đó là một cảm giác mãnh liệt trước giờ chưa từng có, chữ viết đại diện cho sự cảm ngộ* phảng phất có sinh mạng, xuyên thấu linh hồn anh. 
*Cảm ngộ: Rung động trong lòng mà hiểu ra lẽ phải (Từ điển Nguyễn Quốc Hùng)
Tiếp tục lật sách, trên một phần giấy trắng, anh thấy một đoạn chữ không liên quan đến tác phẩm: "Mình không thích đàn ông gia trưởng, may mà người ấy không phải."
Anh nhìn chằm chằm từng chữ một trong dòng cảm nghĩ, vừa nghĩ đến Toàn Minh, hô hấp đã hơi đình trệ, tim tựa như bị bóp chặt. 
Trong một trang sách nào đó có ghi [Không có cô gái nào gần gũi với chồng tôi hơn tôi, đầy đủ hơn là xương trong xương, thịt trong thịt của anh], Toàn Minh chú thích ở bên cạnh: "Nói ra tiếng lòng mình", giống như để nhắc nhở mình, cô còn viết thêm hai chữ nhỏ hơn ở đằng sau “Chung Chấp”.
Tâm tư khó hiểu của thiếu nữ tựa như được ẩn giấu tận sâu trong một bức họa tuyệt thế, những dục vọng nguy hiểm giấu kín kia đang xuyên qua thời gian và mặt giấy, từng chút, từng chút, dần dần hiện ra trước mắt anh.

Lúc này anh khép lại quyển sách, cau chặt chân mày, cũng không cười nổi nữa, tâm trạng cũng có phần khựng lại. 

Anh lại lấy xuống một quyển tuyển tập truyện ngắn của của Edgar Allan Poe. 
Truyện thứ nhất “Sự sụp đổ của dòng họ Usher”* kể rằng trong ngôi nhà của dòng họ Usher âm u kinh khủng, nam chính có tinh thần thất thường điên cuồng vừa yêu vừa hận em gái ruột của mình, cảm giác mang tội loạn luân, tình cảm u sầu điên cuồng cuối cùng khiến nam chính chôn sống em gái mình, ngôi nhà của dòng họ Usher cũng sập xuống.

Một câu chuyện ngắn có lác đác mấy câu lại vô cùng đánh thẳng vào thị giác. 
*Sự sụp đổ của dòng họ Usher (tiếng Anh: The Fall of the House of Usher) là một truyện ngắn tường thuật của nhà văn người Mỹ Edgar Allan Poe.

Câu chuyện được xuất bản lần đầu năm 1839 trên tạp chí Burton"s Gentlemen"s trước khi được đưa vào tập truyện Tales of the Grotesque and Arabesque vào năm 1840.

Tác phẩm này là một tiêu biểu của tiểu thuyết Gothic và xoay quanh các chủ đề như mất trí, gia đình, sự cô lập, và bản sắc siêu hình.
Chung Chấp thấy lời ghi chú quen thuộc ở cuối câu chuyện: Mình sẽ không trở thành người anh kia. 
Cùng câu chuyện, cảm nghĩ hoàn toàn không liên quan đến nội dung chính. 
Anh mở cuốn “Tình khờ”, đây là một câu chuyện dạy dỗ không thành ngược lại bị dạy dỗ, anh chỉ thấy một dòng ở cuối: Phương pháp này mình không thể thực hiện được. 
Thời gian tựa như dòng nước lạnh buốt từng giây từng phút chảy trong lòng, càng mở nhiều sách, tâm trạng anh càng nặng nề, Chung Chấp có phần hoảng hốt, câu chuyện thoải mái thăng trầm, chữ viết đẹp đẽ nắn nót, dày đặc tình yêu bệnh hoạn, số phận hỗn tạp phức tạp, dẫn anh từng bước đi tới điểm cuối chân tướng.

Mặc dù anh đã biết ý nghĩ của cô từ trước nhưng thông qua hình thức chữ viết tựa như thư tình liên tục thủ thỉ lại là lần đầu tiên.

Khép sách lại, những câu chuyện liên quan đến tình yêu này, những cảm nghĩ kia, tất cả đều là lời tỏ tình khiến người ta hãi hùng khiếp sợ. 
"Ba đã đọc được hết rồi à?" Không biết Toàn Minh đã đứng ở cửa phòng từ lúc nào. 
Tim Chung Chấp đập liên hồi, còn chưa kịp bỏ quyển sách trên tay xuống, cô đã nhanh chóng mở miệng, giống như muốn để anh yên tâm: "Không sao, con không ngại, dù sao ba cũng biết rồi."
Cô nhìn Chung Chấp với vẻ mặt phức tạp, vào phòng đóng cửa lại rồi tựa vào cửa nhìn anh chăm chú từ xa.

"Bao lâu rồi?" Anh nín thở, nói với giọng rất kiềm chế.
"Hai năm trước." Toàn Minh nhìn xuống, hờ hững mở miệng, có vẻ như đang trả lời một câu hỏi không hề liên quan: "Có thể là vì ba đối xử với con quá tốt, con cũng không biết tại sao."
Hai năm trước, cô mới chỉ mười sáu tuổi, vừa đúng là thời điểm thiếu nữ chớm nở tình xuân. 
Dường như để né tránh ánh mắt cô, anh giở sách, suy nghĩ cũng không đặt trong sách, giọng nói có phần mờ mịt: "Cứ thế thích ba sao?"
Một lúc lâu sau, anh nghe thấy một tiếng “ừm” khe khẽ, Toàn Minh đi tới bên cạnh anh, nhìn thẳng vào mắt anh, khép sách lại, đôi mắt nhìn về phía anh còn sâu hơn cả bóng đêm: "Ba nhìn con viết còn không rõ ư?"
Chung Chấp nhìn cô, con ngươi màu mực tựa như đầm sâu, cảm giác mãnh liệt vụn vặt đó lại dâng lên, anh im lặng một lúc: "Nếu, nguyện vọng của con không thực hiện được thì sao?"
Toàn Minh không trả lời anh. 
Cô nhóc này, suy nghĩ rất tỉnh táo, tình cảm lại rất điên cuồng. 
Chung Chấp kéo cô ngồi xuống, dịu dàng vén sợi tóc rớt xuống của cô ra sau tai, nói chuyện với giọng rất trầm, rất khàn: "Sự khác biệt giữa chúng ta cũng không chỉ là thân phận, địa vị và tài lực."
Toàn Minh khẽ cười, nụ cười vừa rạng rỡ lại có phần cay đắng: "Con biết, còn tuổi tác."
Cô biết rõ câu trả lời không phải ý này. 
Chung Chấp hít một hơi thật sâu như thể muốn ngưng tụ cảm xúc ở trong đan điền, lần nữa chầm chậm thả ra.

Thế giới của anh giống như ngôi nhà của dòng họ Usher vậy, từ từ sụp đổ trong đêm nay, lại có thứ gì đó đang chậm chạp thứ tỉnh, bàng hoàng, rối rắm, mê loạn. 
Cô không nhịn được ôm chặt anh, lúc đang vùi đầu vào cổ anh, trong mắt cô không che giấu nổi được tình yêu: "Đừng từ chối con nữa được không?"
Từ bỏ giãy giụa, trầm luân sa đọa trong tình yêu say đắm dường như cũng khiến lòng người đặc biệt rung động. 
Chung Chấp buông mắt, giơ tay lên nắm eo cô, ôm vào trong lòng. 
Yên lặng, ôm mà không nói gì cứ thế kéo dài hồi lâu.
Cho đến khi người trong lòng hơi run rẩy, dường như đang thút thít khóc. 
Lại là khóc vì anh, nhưng cũng may, lần này anh đã ôm lấy cô. 
Chung Chấp cảm thấy bên cổ có cảm giác ấm nóng ướt át, sau đó là cằm, khóe môi, sau đó tiếp xúc với cánh môi mềm mại của thiếu nữ. 
Chung Chấp thả cô ra, nhìn đôi mắt đỏ hồng của người trước mắt, tâm trạng rất hỗn loạn, lẫn lộn, anh nhẹ nhàng lau khô nước mắt giúp cô, một tay đặt trên đỉnh đầu cô chậm rãi vỗ về.

Toàn Minh đột nhiên ngước mắt kinh ngạc nhìn anh như muốn chìm vào trong ánh mắt của anh vậy.


Không cẩn thận đối mặt với cô, dưới tình huống cô không hề giấu giếm, tim Chung Chấp nặng nề nảy lên, sự hoảng loạn khẽ khàng đó, vội vàng, một lần nữa giống như hạt mưa liên miên không ngớt đập trong lòng anh.

Tâm trạng anh giống như vừa bị người ra đập vỡ, lập tức hoảng loạn, biến sắc. 
Anh nghĩ, nếu như giữa bọn họ thật sự chỉ có khác biệt về tài lực, địa vị, thân phận và tuổi tác, có lẽ anh sẽ yêu cô không chút do dự. 
Sau đó Chung Chấp kéo cô vào lòng, mang theo tuyệt vọng, nhắm mắt hôn lên người trước mắt. 
Giống như chìm vào đáy hồ lạnh như băng. 
Cùng nhau xuống địa ngục đi.
Toàn Minh nương theo ôm cổ anh đáp lại anh: "Ba thấy sợ sao?" Cô nói nhỏ nhẹ. 
Chung Chấp không trả lời cô, chỉ siết chặt eo cô, tiếp tục ngậm lấy bờ môi mỏng lạnh như băng của cô, mơn trớn quấn quýt, tình ái xúc động nhiệt liệt. 
Không sai, không có cô gái nào gần gũi với anh hơn cô, cô là xương trong xương, là thịt trong thịt của anh.
Cơ thể mềm mại, thơm tho kề sát thân mật, mùi hương cơ thể đặc biệt, sự thoải mái khi rẽ mây thấy mặt trời, cảm xúc không hề giống bất cứ lần nào trong quá khứ, mỗi một tấc cơ thể đều lưu luyến độ nóng của cô.

Chung Chấp đặt cô lên giường, tay nâng cổ cô, dùng cái ôm ấm áp phủ lên cô, cánh môi tự do di chuyển trên vành tai, hõm cổ, xương quai xanh của cô, nóng bỏng dồn dập, đáy lòng rạo rực. 
Lúc này bọn họ nghe thấy bên ngoài phòng có người gọi to: "Toàn Minh? Bọn tớ chuẩn bị đi ngủ đây."
Toàn Minh mở mắt, ánh mắt lập tức tỉnh táo lại, cô khẽ khàng gọi: "Ba..."
Giống như để ngăn chặn thế giới mục nát hoang dâm đó, ngón tay Chung Chấp nhẹ nhàng đặt lên miệng cô, môi mỏng trừng phạt mút lên hõm cổ cô, ra sức triền miên trong say mê, chìm đắm.

Cuối cùng anh vẫn buông Toàn Minh ra, hai tay chống ở hai bên người cô, Toàn Minh ngừng thở, ngón tay siết chặt quần áo, nhìn anh không chớp mắt. 
Chung Chấp hít một hơi thật sâu, ép chính mình tỉnh táo lại, đứng dậy mở miệng: "Đang giục con kìa, đi ngủ đi."
Toàn Minh lại ôm lấy anh từ đằng sau, tim đập không ổn định, lồng ngực vẫn đang phập phồng, dịu dàng nói: "Ba như vậy...!sao con ngủ được."
"Bây giờ không cho phép làm nũng." Anh kéo cô ra.
"Bây giờ?" Cô nhấn lại từ này, hiểu ý cười một tiếng: "Được, con biết rồi, ba ngủ ngon."
- --
Tác giả có lời muốn nói: Lần này tôi thật sự chuẩn bị thịt, tin tưởng tôi (chắp tay).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận