Thời gian giống như một cái kéo, đến một lúc nào đó, nỗi buồn và niềm vui của cô đều bị cắt thành hai phần, dù muốn ghép lại bản thân hoàn chỉnh thì cũng chỉ có thể khâu từng cái một, máu thịt nhầy nhụa, vĩnh viễn lưu lại một vết sẹo.
Sự im lặng tưởng chừng như yên bình này khiến Chung Chấp cảm thấy một sự xâm lược thầm lặng, một sự hoảng sợ đang đến gần.
Anh đã nấu cho Toàn Minh nhiều món ăn bổ dưỡng phục hồi sức khỏe, thậm chí anh cũng không cho phép cô chạm vào nước lạnh.
Cô trở nên càng nghe lời hơn, ngoan ngoãn dịu dàng, Chung Chấp nói gì nàng cũng đều đồng ý, không khóc lóc ầm ĩ.
Hơn nữa, để chăm sóc cơ thể của Toàn Minh, để ngăn ngừa một tai nạn tình cờ khác, trong hơn 20 ngày sau khi phẫu thuật, bọn họ cũng chưa từng thân mật với nhau, nụ hôn của anh cũng giống như biến thành an ủi.
Cô cũng không phản đối điều này mà lấp đầy sự ấm áp giữa hai người bằng sự im lặng và thờ ơ.
Ngoại trừ việc Toàn Minh vào ban đêm cần dựa vào Chung Chấp để đi vào giấc ngủ, còn lại hai người họ chung sống với nhau giống như hai cha con bình thường- không có sự thân mật quá giới h, không có sự bốc đồng vô cớ, không nóng không lạnh, nghịch lý của thời gian yên tĩnh.
Một đêm nọ, Toàn Minh đi nằm sớm, mặc dù chưa ngủ.
Trong bóng tối, cô từ từ nhắm mắt lại, cả thấy nệm bên cạnh lún xuống, sau đó, một cánh tay luồn vào trong chăn bông, vòng qua eo cô và nhẹ nhàng kéo cô vào lòng.
Toàn Minh theo thói quen len chân mình vào giữa hai chân của anh, sau đó sát lại gần nhiệt độ cơ thể của anh, chân thực cảm thụ được một tấc vuông nơi này, chờ tới khi anh đắp chăn cho mình, xác định cô không cảm lạnh, sau khi đã hoàn thành một loạt nghi thức, cô có thể cảm thấy an tâm, mà anh cũng vậy.
Sau đó, Toàn Minh nghe thấy một tiếng "chúc ngủ ngon" trên đỉnh đầu.
Vẫn dịu dàng quan tâm tới cô như trước khiến cô muốn khóc.
Tuy nhiên, điều chờ đợi cô là một thời gian dài mất ngủ.
Một lúc lâu sau, màn đêm dịu dàng che khuất tầm mắt của cô như mây mù dày đặc, Toàn Minh nhịn không được vươn tay vuốt ve cằm anh, như thể nhắm mắt lại như thế này mới có thể lột tả hết được vẻ đẹp trai của anh.
Cô lại đặt tay lên vai anh, khẽ di chuyển cơ thể một cách thận trọng.
Cái đầu nhỏ rụt vào trong chăn vì sợ lạnh của Toàn Minh cũng thò ra khỏi chăn bông, giống như đang làm chuyện ghê tởm, cả lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi lạnh.
Chóp mũi dường như chạm vào đôi môi ấm áp của anh, Toàn Minh ngẩng mặt lên, vươn đầu lưỡi liếm môi anh như một con mèo nhỏ, vừa rụt rè vừa thẹn thùng.
Nhiệt độ vòng tay của anh, đủ đề xoa dịu sự thờ ơ cùng lãnh đạm của cô.
Người đang trốn trong im lặng đột nhiên vươn tay nắm chặt kéo cô qua, lòng bàn tay thô ráp chống đỡ sau đầu cướp đoạt, môi lưỡi đan xen vào nhau, nhịp tim đột nhiên nhanh hơn, một dòng điện mãnh liệt lan ra khắp cơ thể.
Một loại hưng phấn và tình cảm đã lâu không còn, tia lửa văng khắp nơi, không chỗ nào thoát ra được, thật sự rất muốn cứ như vậy sống một đời mơ mơ màng màng.
Hơi thở gần trong gang tấc phả vào mặt Toàn Minh, chân thật tới mức khiến cô có chút khó tin, khiến cô nhớ lại nỗi buồn gần như đã bị cô quên mất.
Lúc đầu, nó như thế nào?
Khó có thể từ bỏ, miễn cưỡng từ bỏ nhưng lại không dám, tên của anh, xưng hô với anh, một bí mật hèn mọn không thể chia sẻ cho bất luận kẻ nào, khiến cho cô ngay cả khi đang ngủ nhịp tim cũng vì sợ hãi đập nhanh hơn.
Nó không giống như một sự yêu thích, giống như một sự thèm muốn hơn.
Cô trốn trong góc tối nhìn chằm chằm vào anh như hổ rình mồi, để bóng tối xa lạ lên men ở nơi ẩm ướt nhất trong lòng, muốn lại gần nhưng lại sợ không dám mở miệng.
Sự thật đã chứng minh, lý trí thì lạnh lùng, còn tình cảm thì ấm áp.
Cho nên, Toàn Minh đã có được điều mình muốn.
Nhưng đồng thời, dục vọng là nguy hiểm, và lý trí mới là an toàn.
Mà Chung Chấp đã mang tất cả những điều này gây ra cho cô, không có ngoại lệ.
Thật may mắn thay, nhưng cũng thật bất hạnh làm sao.
“Có chuyện gì vậy?” Giọng nói của anh vẫn như mọi khi, bình tĩnh và thuyết phục.
Toàn Minh nhúc nhích một hồi, nhưng cũng không thể tránh được hơi thở của anh, liền rụt cổ chui vào trong chăn, sát lại gần anh.
Thấy cô thật lâu không lên tiếng, Chung Chấp đưa tay vuốt lên tóc cô, vỗ về an ủi, lại dỗ dành hỏi: “Vẫn không ngủ được sao?"
“Ba… Con muốn… Cùng ba thương lượng một chuyện.” Thật lâu sau, Chung Chấp mới nghe thấy giọng nói ngập ngừng của cô như trong mơ.
"Có chuyện gì vậy?"
Trong bóng tối hỗn loạn, chỉ có nhiệt độ cơ thể và giọng nói của anh là rất rõ ràng và êm tai, để cho đêm chết chóc này, vốn là bất khả chiến bại với tất cả độc dược, cũng tạo nên một sự dịu dàng nhẹ nhàng.
Toàn Minh mím môi nhìn bóng tối xung quanh, trong lòng vẫn do dự.
Cô giống như một nhà kinh doanh đang cân nhắc làm thế nào để tối đa hóa lợi ích và tránh những bất lợi, cô lặp đi lặp lại câu trả lời trong miệng, nhưng lại chậm chạp mãi không chịu mở miệng.
Chung Chấp vẫn rất kiên nhẫn.
“Sau đêm nay con muốn con với ba ngủ riêng…” Toàn Minh hít sâu một hơi, muốn thừa dịp bản thân vẫn chưa hoàn toàn tước vũ khí đầu hàng, nói ra toàn bộ, “Con quay về phòng của con ngủ… Như vậy buổi tối cũng sẽ không ảnh hưởng tới ba."
Trong vô thức anh cảm thấy được trong câu nói này của cô không có chút nhiệt tình nào, bắt đầu từ khi nào đã giữ lại suy nghĩ trong lòng mình, đây không phải là lý do thực sự.
Chung Chấp giả vờ không hiểu lời giải thích của cô, không nhận thấy sự thay đổi trong giọng điệu của Toàn Minh, ấn chặt eo cô, vẫn bình tĩnh như trước hỏi: "Tại sao?".