Buổi sáng, sau khi Toàn Minh bị Chung Chấp đánh thức, nhìn anh có vẻ đắn đo, muốn nói lại thôi, cô cũng biết có một số việc không nói ra thì không dễ chịu được.
Trên đường đưa cô trở về trường học, Toàn Minh vẫn ở ghế chếch sau như trước đây, Chung Chấp chỉ có thể nhìn gương mặt khó đoán của cô qua kính chiếu hậu.
Khi lái xe nhìn thẳng về phía trước, anh cũng có thể cảm giác được ánh mắt nóng rực trực tiếp ở sau lưng.
Có một số việc sau khi nói toạc ra, cô cũng lười che giấu.
“Toàn Toàn…” Lúc sắp tới trường học, anh cũng chịu mở miệng.
“Dạ?”
“Chuyện đó… Con còn nhỏ, có một số việc còn nghĩ chưa thông…” Anh khẽ ho một tiếng, cũng coi như là âm thầm cổ vũ cho mình, tay cầm lái rơm rớm mồ hôi: “Nhưng thiện cảm không giống tình yêu.”
“...”
“Suy nghĩ của con còn chưa chín chắn lắm, nhầm lẫn sự sùng bái với ba thành tình yêu.
Sau này khi con lớn dần, cảm giác này sẽ chuyển sang bạn khác giới của con, sự chú ý quá mức của con cũng sẽ dần dần dời đi.” Chung Chấp rất muốn nhìn thẳng vào mắt cô nhưng cách một chỗ ngồi, Toàn Minh có vẻ cách anh rất xa, anh không chạm được ánh mắt cô nên hơi sốt ruột, “Rất nhiều cô gái có cảm giác mờ mịt này, con không cần phải sợ, nó sẽ dần dần phai nhạt theo thời gian, con lên đại học, kết bạn mới, học tập, tham gia hoạt động tập thể, yêu đương, sẽ có đủ thứ để phân tán tinh lực của con.”
Toàn Minh nở nụ cười uyển chuyển đáp lời, nhìn anh đang dè dặt.
Nói xong một tràng, Chung Chấp nhìn qua kính chiếu hậu muốn lặng lẽ xác nhận phản ứng của cô, nhưng lại phát hiện cô dịch sang một góc, chỉ có thể nhìn thấy cái trán trơn bóng.
Cô vẫn đang kháng cự, không chịu tiếp nhận.
Cuối cùng, anh nói thêm một câu: “Lần sau con ngồi ghế trước đi, nói chuyện như vậy hơi khó chịu.”
Giữa bọn họ có một cây kim vô hình cắt ngang, có cảm giác gãi không đúng chỗ ngứa không hề dễ chịu.
Mấy phút sau, anh đậu xe ở cổng trường.
“Con đi trước.” Toàn Minh xách cặp, cố chấp không chịu quay đầu lại.
Chung Chấp đưa mắt nhìn bóng lưng cô lẫn vào trong đám người màu xám tro, anh nghiêng đầu thở dài một hơi, đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, lại cảm thấy thoải mái.
- --
Chiếc bánh Trung thu đầu tiên Toàn Minh được nhận tới từ bạn cùng phòng Bạch Sơ Ý.
Chiếc bánh Trung thu năm nhân khiến người ta dở khóc dở cười, cảm giác rõ được viên nhân khi cắn trong miệng, hương vị ngọt ngào nồng nàn, mềm mại quyện bơ, có mùi thơm của nhiều loại hạt, cực kỳ giống tâm trạng rối rắm của cô lúc này.
Không biết Chung Chấp có cơ hội được ăn bánh Trung thu hay không?
Sau Trung thu, thời tiết gió nhẹ mây trong, ánh mặt trời nghiêng nghiêng trên bầu trời khiến những sinh viên mới được phơi đỏ, phơi đen rồi lại phơi thành màu vàng, đủ kiểu tắm nắng, nhưng mãi vẫn không thấy mưa.
Gió thu cuốn qua đám sinh viên đứng xếp hàng mang theo không khí mát rượi, giọt mồ hôi rơi xuống trên sân bãi khô ráo bốc hơi trong nháy mắt.
Bên tai không thể thiếu từng trận từng trận hò hét kêu gào của đám sinh viên nam, những sinh viên nam tập không tập trung, cà lơ phơ phất được huấn luyện viên huấn luyện tựa như đánh máu gà vậy, gào lên trong sân huấn luyện đến mức cổ nổi gân xanh.
Mười mấy ngày trôi qua, trong lòng chửi mẹ nó cũng chỉ dám trút lên không khí, đối mặt với huấn luyện viên ma quỷ, bọn họ vẫn giữ dáng vẻ sợ hãi.
Bởi vì nhóm con trai và nhóm con gái tách nhau ra huấn luyện, nhìn lại đội ngũ sinh viên nữ, hô cũng nhỏ như ruồi muỗi, tiếng hô khẩu hiệu tập thể cũng nho nhã hơn nhiều khi so với một chàng trai gầm to, ngay cả huấn luyện viên cũng nhẹ nhàng đi chút ít.
Đến lúc nghỉ ngơi, rảnh rỗi, không ít cô gái còn bắt chuyện với huấn luyện viên trẻ tuổi có dáng dấp đẹp mắt, kể chuyện mang đến tiếng cười tựa như một mảnh chuông bạc.
Nhìn hormone và hơi thở thanh xuân bùng nổ trong sân huấn luyện, Toàn Minh không hề có hứng thú, cô nhìn mọi người cười đùa với ánh mắt mỉa mai, khóe miệng nở nụ cười khẩy.
Trong mắt cô, đàn ông trên thế giới này cũng chỉ được coi là động vật giống đực, chỉ có ba cô mới là nam thần.
Haizz, chán ghê.
Nhưng tại nơi thời tiết đã dịu đi rất nhiều này, bạn cùng phòng Bạch Sơ Ý đứng bên cạnh cô vẫn bị say nắng, không kịp đề phòng, cứ thế khom lưng phun ra ngoài dưới ánh mắt của mọi người, chất nôn dơ bẩn thiếu chút nữa bắn vào trên người đám con gái ở hàng trước, từng cô thét chói tai, dẫn tới đám người chung quanh ầm ĩ tránh Bạch Sơ Ý như tránh ôn thần.
Không rõ là Bạch Sơ Ý khó chịu hay xấu hổ, nước mắt thấm đẫm đôi mắt cô ấy.
Toàn Minh vẫn nhớ sự xúc động khi Bạch Sơ Ý kín đáo đưa chiếc bánh Trung thu đầu tiên cho mình năm nay, cô ở bên cạnh khẽ vuốt sống lưng cô ấy, mở miệng cất lời an ủi: “Không sao đâu, không sao đâu.
Vẫn có tớ ở đây mà, chúng mình tới phòng y tế nhé.”
Bạch Sơ Ý khẽ gật đầu, lau khô khóe miệng và nước mắt, tựa vào vai Toàn Minh.
Toàn Minh xin huấn luyện viên nghỉ, rồi nhanh chóng hộ tống cô ấy tới phòng y tế, lúc đi ngang qua các hàng ngũ khác khiến không ít người xì xào bàn tán, dù rằng cô không hề muốn bản thân mình thành tiêu điểm trong tình huống như thế này.
Bác sĩ trong phòng y tế đã chuẩn bị xong nước ấm và đường glucose, Toàn Minh đút cho Bạch Sơ Ý, dìu cô ấy vào chỗ phòng nghỉ thoáng mát.
Huấn luyện quân sự hàng năm có rất nhiều người với sức khỏe không tốt bị bệnh, bất kể là trai hay gái.
Ví dụ như bây giờ, ngay trước mắt cô có một chàng trai cao to vạm vỡ nhưng liên tục kêu rên, người cứ nằm ngay trên ván giường, bởi vì giường bệnh không đủ dùng mà ván giường dùng tạm lại quá ngắn không vừa người cậu ta nên cậu ta chỉ đành co đôi chân mang giày vắt vẻo trên không trung, đung đưa tới lui.
Chậc, không phải mắt cá chân của cậu ta sưng đau đó chứ? Trong đầu Toàn Minh đột nhiên bật ra một ý nghĩ như vậy.
“Này, người đẹp…” Thi thể nằm trên giường vẫy vẫy với cô, “Có thể bê giúp tôi cái băng ghế được không?” Cậu ta nói xong rồi chỉ vào hai chân đang treo, lại còn nhanh nhảu lắc lư vài cái.
“...”
Toàn Minh không lên tiếng nhưng vẫn làm theo.
“Cám ơn người đẹp nhé!” Chàng trai toét miệng cười, lộ ra hai hàm trắng bóng.
Sau đó chàng trai băng ghế giống như được sạc pin, đột nhiên đầy máu sống lại quang quác nói liên mồm.
“Người đẹp à, đó là bạn học của cậu hả?”
“Người đẹp ơi, tôi học khoa Phát thanh, cậu học khoa nào?”
“Người đẹp ơi, tôi hơi khát, có thể phiền cô lấy chút nước giúp tôi được không, cám ơn nhiều.”
Cô thấy cậu ta om sòm như một con ve cỡ lớn, chỉ có điều ve nằm lả lướt trên thân cây, sau lưng là đôi cánh dài nhọn trong suốt, còn cậu ta thì nằm co quắp trên giường, trên bụng còn đắp một chiếc khăn mặt làm ra vẻ tội nghiệp.
Bên cạnh, bác sĩ nữ lấy xong thuốc, vỗ một cái vào cánh tay cậu ta, lấy thuốc đầy xi lanh, quát lên: “Im lặng chút đi.”
Cậu ta lập tức câm như hến, im bặt không lên tiếng nữa.
Vẫn giống một con ve ghê.
“Mau, ngồi dậy tiêm nào.” Bác sĩ nữ vỗ lên thân thể không nhúc nhích của cậu ta, Toàn Minh biết điều đi vào trong phòng.
Bạch Sơ Ý ngồi trên một chiếc băng ca ở góc tường, nghiêng người dựa vào tường, gạch sứ mát lạnh dính vào người rất thoải mái, nhìn cô đi tới, yếu ớt cười một tiếng.
“Sáng nay cậu ở đây đi, trưa cậu muốn ăn gì tớ mang tới cho cậu.” Toàn Minh ngồi xuống bên cạnh cô ấy, học theo Chung Chấp sờ đỉnh đầu bù xù của Bạch Sơ Ý.
“Được, cám ơn cậu nha.” Khuôn mặt Bạch Sơ Ý mất đi huyết sắc, có vẻ tái nhợt, yếu đuối..