Đây là chuyến đi mà bản thân có thể đi, cuối tháng năm chỉ cần đặt vé máy bay và phòng, rồi lên đường về phía Nam.
Máy bay cất cánh, xuyên qua những đám mây trắng xám lạnh lẽo rồi vòng xuống, đến chiều tối cuối cùng cũng đến thành phố biển ở phía Nam này.
Đây không phải là lần đầu tiên Toàn Minh đến biển, nhưng lần này cô giống như một con cá mắc cạn, háo hức muốn được trở về với vòng tay của biển, càng ở gần biển, lòng cô càng thanh thản.
Ít nhất là ở gần biển, cô sẽ không phải sợ hãi chuyện lộ mặt, đây là chuyện tốt.
Cô nghĩ, kiếp trước nhất định cô là một cây rong biển, sinh trưởng ở vùng nước biển yên tĩnh và lạnh lẽo, rong biển đan vào nhua như một chiếc lồng sắt, giam cầm cô và cũng giam cầm Chung Chấp.
Toàn Minh không có thời gian nghỉ ngơi, sau khi thu dọn hành lý, vừa ăn cơm tối xong, tranh thủ trời còn sáng, không đợi được liền kéo Chung Chấp đến bãi biển bên cạnh khách sạn, nơi đó có những người trẻ tuổi tụ tập lại cùng nhau chơi đùa, hoặc là một gia đình ba người ấm áp.
Cát ở đây nhẵn nhụi, ướt át, ánh hoàng hôn buổi chiều dịu dàng, sóng vỗ bờ như những sợi tơ lóng lánh.
Toàn Minh một mình lẳng lẽ đi về phía trước, nhìn về phía bờ cát xa xa trải dài vô tận.
Gió biển thổi tung mái tóc và váy của cô, ánh tà dương xuyên qua tóc cô, cả người giống như được thanh lọc tươi mát, nhu hòa.
“Chờ một chút.” Chung Chấp đột nhiên ngăn cô lại.
Toàn Minh dừng lại một chút, xoay người lại nghi ngờ nhìn Chung Chấp đang đi về phía mình.
Sau khi tới trước mặt cô, Chung Chấp nửa ngồi xổm xuống, đưa tay nắm lấy váy của cô, buộc nó lên tới đầu gối.
Toàn Minh ngây người đặt tay lên bả vai Chung Chấp, theo dõi từng nhất cử nhất động của anh.
“Nơi này sóng lớn.” Chung Chấp kéo cao váy của cô lên, khéo léo thắt nút lại, sau đó giải thích, “Làm thế này, váy sẽ không dễ bị ướt.”
Sau khi Chung Chấp thắt nút váy lại, đem giấu chỗ nút thắt đi, lại duỗi tay ra rồi đi vòng qua phía bên kia, như thể muốn nhốt cô vào trong vòng tay của mình.
Toàn Minh yên lặng nhìn dáng vẻ nghiêm túc cúi đầu của anh, yên lặng cảm thụ thời gian đang từng giây từng phút trôi qua.
Gió đêm càng ngày càng lạnh, cũng nhẹ dần.
Mây trong tầm mắt cũng trở nên sậm màu, bên tai tiếng sóng vỗ, phía sau là bóng người trong ánh hoàng hôn, rõ ràng chung quanh ồn áo náo nhiệt, nhưng lại có một cảm giác yên tĩnh tựa như đã mấy đời.
Cô đột nhiên muốn hôn anh một cách công khai ở nơi xa lạ này.
“Ba."
Chung Chấp lơ đãng ngẩng đầu lên, vô tình nhìn thấy tầm mắt của Toàn Minh.
Lần này đổi lại là cô, ở trước mắt bao nhiêu người kiễng chân lên hôn anh.
Cô khẽ hôn anh, sau đó lại ngẩng đầu ;lên nhìn Chung Chấp, con ngươi giống như mặt trời đen nhánh, bên dưới là gợn sóng mãnh liệt không hề sợ hãi.
Chung Chấp buông cô ra, trong mắt mang theo ý cười: "Con rất dũng cảm."
Khi Toàn Minh đang định lên tiếng, một quả bóng nhỏ không biết từ đâu nhảy ra đập mạnh vào bắp chân cô.
Cô bị quả bóng từ đâu nảy tới va phải dọa cho giật mình thiếu chút nữa hét lên, hoàn toàn làm rối loạn tâm trạng của cô.
Chung Chấp nhanh chóng đỡ Toàn Minh, đứng dậy nhìn theo hướng bóng bay tới hòng tìm ra được ai là chủ nhân của nó.
Lúc này, một cậu bé khoảng năm hoặc sáu tuổi từ bên trong đám người ồn ào chạy tới, mẹ của cậu đang vội vàng đuổi theo phía sau.
“Ôi, em gái, em không sao chứ.” Người phụ nữ trẻ vội vàng chạy theo quả bóng đã kịp thời bắ cậu con trai lại, nghiêm khắc dạy dỗ đứa nhỏ, “Mau, xin lỗi chị gái đi.”
“Chị ơi, em xin lỗi.” Đứa nhỏ ngoan ngoãn cúi đầu nhận lỗi, sau khi xin lỗi liền chạy đến sau lưng mẹ, ôm lấy chân của cô ấy mà trốn, chỉ dám lặng lẽ để lộ ra một đôi mắt nâu nhạt, ngây ngô đánh giá người con gái xinh đẹp trước mặt.
Thực ra bà mẹ trẻ cũng có chút xấu hổ, không những con trai phá hỏng chuyện tốt của người khác mà xưng hô của cô ấy với đối phương cũng không mấy tự nhiên.
Người đàn ông trước mặt trông trưởng thành hơn cô ấy, nhưng lại ôm một cô gái nhỏ hơn cô ấy ít nhất mười tuổi, hai người này khiến cho người ta phải liên tưởng tới những bộ phim bị hạn chế độ tuổi, dưới ánh chiều tàn mờ nhạt, người đàn ông cùng cô gái vị thành niên đang làm chuyện gì đó mờ ám.
Đương nhiên cô ấy cũng không muốn nghĩ xa hơn.
Bàn tay Toàn Minh nắm lấy tay Chung Chấp không ngừng đổ mồ hôi lạnh, bởi vì quả bóng cao su kia.
Cô không bị thương, nhưng bóng ma mà cô muốn quên đi lại nứt vỡ trong tâm trí cô ngay khi quả bóng chạm vào, như thể nó một lần nữa gióng lên hồi chuông cảnh báo nặng nề cho hành động lớn mật của cô.
“Không sao đâu.” Chung Chấp nắm chặt tay cô lên tiếng trả lời trước, nhìn về phía người mẹ trẻ tuổi, nhưng cũng giống như đang nói chuyện với Toàn Minh.
Sắc mặt Toàn Minh hết trắng lại hồng, đợi tới khi định thần lại, gượng cười: "Thật sự không sao đâu."
Sau đó cô ngồi xổm xuống nhặt quả bóng cao su lên, đưa cho cậu bé rụt rè nấp sau chân mẹ, nghiêm túc nói: "Sau này đừng đá bóng ở chỗ đông người nữa nha."
Cậu bé từ phía sau hơi nhoài người ra, nhận lấy quả bóng, không ngừng gật đầu lia lịa với chị gái dịu dàng này.
Sau đó Toàn Minh mới để ý cậu bé này có ngũ quan xinh đẹp, nhưng tóc và mắt lại rất sáng, giống như hổ phách, dường như là một đứa nhỏ được thừa hưởng rất nhiều dòng máu.
Thấy vậy, bà mẹ lại xin lỗi, khi kéo con trai rời đi, cậu bé bất ngờ tiến đến chỗ Toàn Minh, kiễng chân lên hôn vội vào má cô, sau đó quay người bỏ chạy, kết quả lại bị mẹ kéo áo lại vừa đi vừa mắng.
Lần này, Toàn Minh rốt cuộc không nhịn được mím môi.
Chung Chấp suy nghĩ một lúc, nghiêm nghị nói: "Ba ghen."
Cô bật cười: "Ba tranh giành con của người khác làm gì?"
Toàn Minh nhìn dấu chân nhỏ bé để lại trên bãi cát, không nhịn được mà thở dài nói: "Ba xem nhìn đứa nhỏ thật đáng yêu."
Chung Chấp bị lời nói của cô làm cho đau lòng không thể giải thích được, anh không biết cô có cố ý hay không, khẽ liếc cô một cái rồi tiếp lời cô: "Đó là bởi vì con không biết hồi nhỏ con nghịch ngợm như thế nào."
“Thật sao?” Cô tò mò quay mặt lại, hơi nâng cằm lên, ánh mắt sáng ngời nhìn anh, giống như một chú chim cô đơn.
Chung Chấp như bị cuốn vào ký ức, anh vừa chậm rãi kéo cô đi về phía trước, vừa đi vừa nói: "Khi con còn học mẫu giáo, cô giáo cho con những quả bóng cao su nhỏ, những đứa trẻ khác dùng chúng để chơi, chỉ có con là làm cho chúng phát nổ."
"Kết quả mỗi khi có đứa trẻ nào bị con dọa cho phát khóc, cô giáo không quản được con sẽ tố cáo với ba."
Toàn Minh mím môi, đoạn ký ức này trong trí nhớ của cô hoàn toàn xa lạ.
"Lúc còn ở nhà trẻ con cũng không chịu ăn cơm, còn đem bát cơm của mình đảy vào tường.”
“Sau đó thì sao?"
“Sau đó?” Chung Chấp nheo mắt lại, “Sau đó ba đánh cho con một trận, về sau con cũng không dám nữa.”
“Như vậy mà ba cũng ra tay được."
Khi đó cô vẫn còn là một đứa trẻ ngây ngô thiếu hiểu biết, trí nhớ cũng rất mơ hồ, bị Chung Chấp kéo vào trong ký ức, trong phút chốc Toàn Minh cảm thấy bản thân mình không phân biệt được đâu là mơ, đâu là thực.
"Con đó..." Cùng lúc giọng nói của Chung Chấp từ trên đỉnh đầu truyền đến, cô cảm nhận được một bàn tay dịu dàng đặt trên đầu cô, dừng một chút, sau đó ngón tay thon dài luồn vào trong tóc cô xoa xoa, "Lúc ở trước mặt người khác con là một người kiêu ngạo, chỉ khi gặp ba mới ngoan ngoãn nhận sai, ba còn có thể ra tay được sao."
Toàn Minh thoáng sững sờ, nhẹ giọng nói: "Có thể...!Từ nhỏ con đã cảm thấy hứng thú với những chuyện như vậy."
“Chuyện gì?” Chung Chấp vô thức hỏi lại.
Toàn Minh ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm, trong mắt là biển sâu yên lặng: "Chuyện người khác không làm, cũng không dám làm."
Giọng nói của cô nhẹ nhàng như gió biển, nhưng Chung Chấp có thể nghe thấy rõ ràng, từng chữ nện vào lồng ngực anh một cách hỗn độn, dâng lên sức nóng khó tả, giống như một chiếc cùm vô hình khóa chặt cổ họng anh, trong một khoảnh khắc khiến anh không thể thở nổi.
Cuối cùng, Chung Chấp chỉ cười mà không nói gì.
Sau đó, suốt dọc đường trở về khách sạn hai người đều không nói gì.
Lúc chuẩn bị về đến khách sạn, Toàn Minh vô tình giẫm phải một hòn đá bên đường, không đứng vững mà nghiêng người về phía trước, đầu gối vô tình đụng phải viên sỏi mịn trước mặt.
Không may, váy của cô đã bị Chung Chấp buộc ngắn lên, khiến cả hai đầu gối trực tiếp va vào các cạnh sắc của đá, làm rách da.
"Như thế nào con lại..." Chung Chấp đỡ Toàn Minh dậy, dáng vẻ chỉ hận rèn sắt không thành thép.
“Còn không phải đều là lỗi của ba.” Hai hàng lông mày của Toàn Minh nhíu lại vì bất bình, trong mắt có nước đọng lại, như thể giây tiếp theo sẽ bật khóc.
“Còn đi được không?” Chung Chấp ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương cho cô.
Toàn Minh gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Xem ra chân của con cũng sưng lên rồi..."
"Vết thương ngoài da cũng không nghiêm trọng… Như vậy đi, chúng ta đi về phòng trước, ba đi mua ít thuốc."
Chung Chấp đỡ cô đi vào trong khách sạn cách đó khoảng mười mét, tới khi nhìn thấy cô bước vào trong thang máy mới xoay người rời đi.
Khi Chung Chấp trở lại phòng, Toàn Minh đang ngồi trước giường dùng máy sấy tóc sấy khô tóc.
Anh giật mình, vội hỏi: "Đầu gối có chạm vào nước không?"
Nhìn thấy Toàn Minh ngoan ngoãn lắc đầu, Chung Chấp mới cảm thấy yên tâm, sau đó tự nhiên đi đến lấy máy sấy tóc, giúp cô sấy mái tóc dài đã khô một nửa.
Cô giống như một đóa hoa huệ trong thung lũng, lẳng lặng ngồi nhìn mặt đất, Chung Chấp đùa nghịch tóc của cô, gió ấm lướt qua cổ cô, vừa ngứa ngáy lại vừa dễ chịu.
Chung Chấp đặt máy sấy tóc xuống, cả thế giới bỗng trở nên yên tĩnh.
Anh vuốt ve mái tóc dài đen như nhung của cô: "Sau này con vẫn nên để tóc dài đi."
Toàn Minh sững người một lúc, nhìn chằm chằm hai cổ chân nhỏ đang xoắn vào nhau vì căng thẳng, nhẹ giọng hỏi: "Tóc dài đẹp hơn sao?"
“Càng đáng yêu."
“...!Ừm.” Cô cúi đầu xuống, gương mặt trắng nõn thậm chí có thể nhìn thấy rõ cả mạch máu.
Toàn Minh tiếp tục mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, lời khen đột ngột như vậy khiến cho cô không khỏi ngây ngốc, trong phòng yên tĩnh đến lạ thường.
Chỉ muốn nói điều gì đó.
Chung Chấp không để ý đến suy nghĩ cẩn thận của cô, giơ tay chạm vào cô, dùng ánh mắt ra hiệu về phía bàn cuối giường dựa vào tường: "Ngồi dậy đi ba bôi thuốc cho con."
“… Vâng.” Cô giống như một con rối gỗ trong tay anh, nghe theo lời của anh nói, ngồi vào chỗ.
Chiếc bàn cao, ngón chân cô vẫn không thể chạm đất, bàn chân khẽ đung đưa, giống như những bông hoa dành dành trắng đung đưa trên cành.
Chung Chấp kéo ghế tới, sau đó ngồi xuống, nâng một chân cô lên, đặt lên đùi mình, lấy bông gòn tẩm i-ốt ra sát trùng vết thương cho cô.
Toàn Minh nhìn vẻ mặt tập trung của anh, nhịn không được lên tiếng phá tan sự yên tĩnh trong phòng: "Ba… Ba nói cho con nghe một chút về lúc ba còn trẻ tuổi đi."
Trong ấn tượng của cô, Chung Chấp rất ít khi nhắc gì về bản thân trước tuổi 20.
Đây là điều cấm kỵ của anh, đại khái cô có thể đoán được nguyên nhân nên không đành lòng động đến quá khứ đau thương của anh, nhưng cô thực sự rất tò mò, cô càng muốn biết nhiều hơn về anh.
Quả nhiên, một tay đang bôi thuốc cho cô thoáng dừng lại một chút, một lúc sau anh mới chậm rãi ngẩng đầu lên: "Con muốn biết cái gì?"
“Bất cứ điều gì ba muốn nói cho con biết.” Toàn Minh hai tay đặt ở bên cạnh người, người hơi cúi về phía trước, tỏ vẻ muốn nghe.
Chung Chấp do dự một lúc, anh lại nhìn cô, ánh mắt anh u tối như biển đen sâu thẳm: "Có thể con không biết… Trước kia ba đã từng đổi tên."
“Hả?” Cô thực sự ngạc nhiên.
“Đúng vậy, tên hiện tại, là khi ba mười sáu tuổi đã sửa lại.” Chung Chấp gật đầu, đôi mắt anh đen thâm trầm khiến cô không thể hiểu được.
"Vậy thì… Tên trước kia của ba là gì?"
"Vốn dĩ ba cũng không phải họ Chung.".