Buổi trưa, ve ngoài cửa sổ kêu cực kỳ chói tai.
Toàn Minh cầm ô che nắng đưa cháo loãng nhẹ nhàng dễ ăn tới cho cô ấy, đến buổi chiều đỡ rồi mới cùng cô ấy đi về kí túc xá.
Bạch Sơ Ý yếu người đương nhiên không trở lại sân huấn luyện, Toàn Minh cũng lấy cớ chăm sóc bệnh nhân, không tiện đi làm lý do tránh huấn luyện.
Ai dè buổi tối Bạch Sơ Ý lại chạy tới toilet, nôn toàn bộ đồ ăn ra ngoài.
Lần này, Toàn Minh cương quyết lần lượt liên lạc với giáo viên hướng dẫn và dì quản lý ký túc, gọi thẳng xe đưa cô ấy đi bệnh viện.
Toàn Minh làm xong thủ tục, lấy xong thuốc nhanh chóng dứt khoát ngồi ở một bên nhìn cô ấy truyền nước biển.
Kết quả kiểm tra rất đơn giản, viêm dạ dày cấp tính, ăn không đàng hoàng, cộng thêm huấn luyện quân sự nóng như thiêu khó chịu, một cô gái yểu điệu cứ thế ngã bệnh.
“Không ngờ cậu biết chăm sóc người khác như vậy.” Bạch Sơ Ý vô cùng ngượng ngùng, lộ ra nụ cười lúng túng, “Tớ còn tưởng cậu là một đại tiểu thư kiêu ngạo cơ.”
Nói xong cô ấy lại cảm thấy mình dùng từ có vẻ không phù hợp lắm bèn vội vàng đổi lời: “À… Tớ không có ý gì khác.
Ngày đầu tiên nhập học, lúc ba cậu đưa cậu tới…” Cô ấy hơi dừng lại một chút, cảm thấy người đưa cô đến có vẻ rất trẻ tuổi, lại dè dặt hỏi lại: “Đó là ba cậu nhỉ?”
Toàn Minh gật đầu một cái, cô ấy mới yên lòng nói tiếp: “Lúc ba cậu đưa cậu đến ý, đồ đạc đều là chú ấy thu dọn, cậu đứng yên ở một bên nên tớ cứ tưởng là… Sau đó mấy ngày huấn luyện quân sự cậu đều gọi cho chú ấy hàng ngày, còn vô cùng dính chú ấy… Chuyện này, tớ không có ý khác, tớ vốn muốn khen ngợi cậu.”
Cô ấy cuống đến mức trực tiếp vẫy tay, sắc mặt tái nhợt vì kích động mà lại lộ ra chút đỏ hồng.
Nghe thấy Bạch Sơ Ý nhắc tới Chung Chấp, trong lòng Toàn Minh lập tức có một chỗ bị anh choán lấy, cô không nghe hiểu lời khen ngợi của cô ấy với bản thân mình mà có phần khổ sở lại kiêu ngạo nâng mặt: “Đương nhiên, ba tớ tốt lắm.”
Nói lại nhắc, hôm nay anh còn chưa gọi điện cho cô nữa.
Có điều, xảy ra chuyện như vậy, hẳn là anh sẽ không chủ động liên lạc với cô đâu, dù gì lúc anh nhìn cô, ánh mắt đều có vẻ né tránh.
Các cô tán gẫu, thời gian dần dần trễ, cả đêm cô không nhận được điện thoại của Chung Chấp, cô cũng dằn lòng không gọi lại.
Rất nhiều ngày sau đó cũng không hề có bất cứ liên hệ nào, sự nhiệt tình bị xối nước lạnh hoàn toàn, như thể anh đã biến mất khỏi thế giới của cô.
Người này mặc kệ sống chết của cô, cô cũng không quan tâm đến tình hình của anh.
Thế giới mất liên lạc với anh, yên lặng không có tiếng động, đúng là vô vị.
- --
Hơn mười ngày trôi qua, trời dần vào thu, những sinh viên vừa kêu la khắp nơi vừa chịu đựng qua đợt huấn luyện quân sự, suốt ba mươi ngày không có ngày nào được thần mưa ngó ngàng đến.
Các chàng trai hớn hở vui mừng, khua chiêng gõ trống xúc động ôm huấn luyện viên, lưu lại tấm hình tặng các họ.
Các cô gái mắt đối mắt với các huấn luyện trẻ tuổi, lặng lẽ lưu lại cách liên lạc của nhau, cũng không rõ sau này còn cơ hội gặp mặt hay không.
Ngày kết thúc huấn luyện quân sự ấy, cô không rời đi như lần trước, mà là ở lại thêm mấy ngày đến buổi tối trước lễ Quốc khánh mới lẳng lặng về nhà.
Dọc đường, cô mua bia rồi hòa lẫn vào đám người, muốn lấy thêm can đảm, người có tâm sự sẽ vô thức đa sầu đa cảm, chần chừ không dám tiến tới.
Thành phố vừa có có mưa, giống như một viên thạch trái cây trong suốt, trong không thoang thoảng hương hoa quế nhè nhẹ lan tỏa, lá cây bên đường xào xạc rơi xuống đất.
Cơn gió đêm cuốn lấy cánh hoa nhỏ màu trắng, thổi tới mái tóc đen của cô thiếu nữ tựa như không khí cũng có chút ngà ngà.
Rẽ vào, lên lầu, đẩy cửa.
Cửa đóng, anh vẫn còn ở nhà.
Ngoài cửa là tiếng huyên náo, bên trong nhà lại là sự yên lặng, có mở đèn nhưng vẫn âm u giống như một con thú không có tiếng động.
Chung Chấp đứng bên cửa sổ liếc mắt sang, ánh trăng sáng trong vụn vặt vương trên nửa người anh, giống như người vừa trở về từ làn sương mù dày đặc.
Anh thấy cô, câu nói đầu tiên sau mười ngày xa cách, cuối cùng anh cũng chịu lên tiếng: “Ba vẫn đang đợi con.”
Sao anh biết cô về tới? Không đúng, chẳng lẽ đêm nào anh cũng chờ cô đẩy cửa vào như vậy? Anh đang đợi cô gì chứ, đợi điện thoại của cô hay là đợi cô về nhà?
“Ăn cơm đi.” Chung Chấp đi vào phòng bếp, bưng thức ăn nóng hổi ra ngoài.
Cô không nhìn rõ vẻ mặt anh, chỉ là tự dưng có cảm giác anh đang cực lực kiềm chế cảm xúc.
Toàn Minh im lặng không lên tiếng, gật đầu vào nhà, đáp lời với vẻ hờ hững, nhưng nào ai ngờ đáy lòng cô đã sớm trào dâng gió to sóng lớn.
Hơn mười ngày hai người không nghe, không hỏi cũng không ngó ngàng gì, cũng không rõ là ai đang giận dỗi ai.
Thế nhưng trong tình yêu sao có thể không có mạch nước ngầm?
Tâm trạng vốn thấp thỏm không yên, nóng lòng không thôi, vừa gặp anh đã lặng lẽ yên lặng lại, cứ thế đi xuống, đi xuống nữa, xuống đến trạng thái suy sụp lại bi ai, tất cả những lời nói đã chuẩn bị đều bị nghẹn lại nơi đầu lưỡi, nói không ra lời.
Chung Chấp lại đổi sang vẻ mặt nhàn nhạt, kéo cô ngồi bên người, như thường ngày, cố gắng giữ gìn hình tượng của một người cha bình thường, dịu dàng mở miệng: “Toàn Toàn.”
“Toàn Toàn, cơm nước xong ba có chuyện muốn nói với con.”
Cô có thể đoán được sơ sơ anh muốn nói cái gì, nhưng cô không muốn nghe.
- --
Sau khi ăn tối xong, cô ngồi trên ghế sofa, ngả người vào vai anh xem TV, đung đưa bắp chân trắng nõn có phần chói mắt.
Hình như anh hít một hơi, thầm hạ quyết tâm, cố gắng hết mức nói với giọng bình tĩnh: “Toàn Toàn, dù sau này như thế nào, ba vẫn sẽ đối xử tốt với con không thay đổi.
Con không cần lo lắng sẽ mất ba, con muốn làm gì, chỉ cần không phạm pháp thì ba sẽ ủng hộ con.
Con còn trẻ, còn rất nhiều chàng trai ưu tú đáng giá để con theo đuổi…”
Dường như Toàn Minh muốn chặn những lời nói đáng sợ từ miệng anh, cô vội vàng thanh minh, nói không đầu không đuôi: “Ba, ba yên tâm, sau Quốc khánh con sẽ không về nữa.”
Trong lòng Chung Chấp ‘thình thịch’ rồi chợt lạnh xuống, những lời nói đã nghĩ kỹ bỗng chốc rối loạn, có phải anh nói sai hay không.
“Tết Nguyên đán… có thời gian thì sẽ về, con chưa rõ lắm.” Cô ngẩng đầu chạm vào ánh mắt anh, giống như đại dương yên tĩnh, không có tạp niệm.
Trong lòng cô dâng lên sự khô nóng, anh càng xa cách trên nơi cao cao như vậy, càng vô dục vô cầu như thế, cô lại càng muốn ném anh xuống vách đá, mâu thuẫn đan xen phức tạp.
Hai người mặt đối mặt một thoáng, thời gian như ngưng lại.
Sau đó cô đột nhiên vịn vào cổ anh, đặt lên môi anh hôn thật sâu, mang theo tình yêu nồng nàn và sự ngưỡng vọng đau đớn, rót toàn bộ nỗi lòng vào trong cơ thể anh.
Đồng thời đè toàn bộ sức nặng của mình lên người anh, đẩy anh về sofa đằng sau, lún sâu vào trong đó.
Đây là lần thứ hai, ngay trước mặt anh, cô trắng trợn hôn anh.
Toàn Minh khẽ cắn môi Chung Chấp, tựa như đã từng luyện tập rất nhiều lần rồi vậy, cô đưa ngón tay luồn qua mái tóc mềm mại của anh, quen tay bưng mặt anh.
Cô không mang theo vẻ công kích mà là một sự dịu dàng chăm sóc sinh ra từ nội tâm, không nhiễm bụi trần.
Trong phút chốc nụ hôn rơi xuống, có thứ gì đó nổ tung hoàn toàn.
Giọng Chung Chấp run rẩy: “Toàn Toàn… Con vẫn chưa hiểu sao, chúng ta là có quan hệ huyết thống.”
Tình yêu này đã định trước là không thể nào đơm hoa kết trái được.
“Toàn Toàn… buông tha cho ba, cũng là buông tha cho chính con đi.”.