Toàn Minh đã từng nghĩ đến cô sẽ càng lún sâu vào trong chờ mong cũng như tưởng niệm, dùng quá khứ để cảm hóa bản thân, nhưng cô nhận ra rằng tất cả lòng trắc ẩn và sự vướng mắc của bản thân chỉ là kết quả của việc giằng co giữa lý trí và cảm tính, cô vẫn không thể nào đoán trước được, cũng không có cách nào thay đổi những chuyện mình sẽ phải đối mặt trong tương lai.
Ví dụ như Chung Chấp lại thất hứa.
Thời tiết trở nên mát mẻ hơn, những đám mây xám xịt ngày càng nặng, như thể sắp rơi xuống.
Cho đến khi tháng giêng không khí lạnh dày đặc ngưng tụ, lá xanh trên cành bị tước đi từng chút một, tuyết rơi trên cành tàn ở phương Bắc, Toàn Minh vẫn không đợi được Chung Chấp đến gặp mình.
Mùa đông ở nơi này rất lạnh, mà cô thì vẫn chưa thể thích ứng được, thiếu một vòng tay ấm áp ôm cô vào lòng, nhưng may mắn là xung quanh còn có hệ thống sưởi ấm làm bạn, bận rộn học tập cũng khiến cô không có thời gian rảnh quan tâm tới những chuyện khác, thời gian cũng trôi đi nhanh hơn.
Tới khi gặp lại cũng là vào một buổi tối ba ngày trước kỳ nghỉ đông.
Sau khi tắm rửa xong, Toàn Minh đang quấn khăn tắm, sấy mái tóc đã khô một nửa, hình như nghe thấy có người gõ cửa, tưởng lại là ông lão chủ nhà, cho nên đi tìm một chiếc áo khoác rộng thùng thình khoác tạm vào, sau đó liền hỏi một câu “Ai đó?” tượng trưng, rồi đi ra mở cửa.
Ngay khi cánh cửa vừa mới hé ra, một bàn tay vội vàng luồn vào trong, mạnh mẽ đẩy cửa ra.
Toàn Minh nhanh chóng lùi lại một bước, nhìn thấy người tới, nhịp tim đột nhiên ngừng đập, cô ngây ngốc hỏi: "Ba...!Sao ba lại ở đây?"
Chung Chấp hung hăng, vừa vào cửa đã ập tới hỏi: "Chuyện gì vậy? Sáng nay giáo viên hướng dẫn của con nói với ba con dự định tốt nghiệp sớm một năm?"
Toàn Minh giật mình, sau đó sờ sờ mái tóc vẫn còn ướt, vô thức né tránh ánh mắt của anh, ảm đạm nói: "Chính là ý trên mặt chứ, đợi một lát nữa con sẽ giải thích với ba, ba mau vào trong nghỉ một lát đi."
Chung Chấp không nói gì, cởi áo khoác ngồi xuống ghế sô pha, Toàn Minh rót cho anh một cốc nước ấm, thừa lúc anh đang uống nước, cô giải thích: "Con cũng đã hỏi qua giáo viên hướng dẫn, chỉ cần đáp ứng đủ yêu cầu của học phần là con có thể tốt nghiệp.”
Chung Chấp có chút tức giận: "Chuyện quan trọng như vậy, vì sao con không bàn bạc với ba?"
Toàn Minh ngẩng đầu nhìn anh một cái, không nói gì.
"Con vội vã tốt nghiệp như vậy để làm gì?"
Cô lạnh lùng đáp một câu: "Con muốn đi làm sớm một chút, sớm hiếu kính ba."
Chung Chấp bị lời của cô làm cho nghẹn lại đến mức không nói nên lời.
"CBa không thích chỗ đông người."
Toàn Minh tiếp tục nhàn nhạt giải thích: "Kỳ thực ba cũng có thể trực tiếp gọi điện hỏi con, không cần phải vội vã tới đây một chuyến, hơn nữa một vài ngày nữa con sẽ về."
Có thể thấy cô đang tức giận, giọng điệu của Chung Chấp chậm lại, kiên nhẫn nhìn cô: "Ba đặc biệt đến đây muốn gặp con, cũng tiện thăm qua nơi con đang ở, thuận đường đưa con về nhà."
Từ "về nhà" quá hấp dẫn, lúc Toàn Minh cúi đầu xuống, Chung Chấp nhìn thấy mái tóc dài của cô hơi phản chiếu, giống như nhung xanh nước biển mềm mại và sang trọng dưới ánh đèn.
"Con nhuộm tóc?"
Toàn Minh không dám nhìn Chung Chấp, cô khẽ gật đầu: "Vâng...!Là màu xanh đen, bình thường không nhìn ra được."
“Sao lại ướt như vậy.” Sau đó anh vươn tay nắm một ít tóc trong lòng bàn tay, để mái tóc dài mượt mà từ vai cô chảy xuống lòng bàn tay, giống như một đóa hoa pháo hoa màu lam sẫm nở rộ, lạnh lùng cao quý.
"Có máy sấy tóc không, ba giúp con."
Toàn Minh đi vào trong phòng ngủ lấy máy sấy tóc, ngồi xuống bên cạnh anh, trở lại bộ dáng của một con vật nhỏ ngoan ngoãn tốt bụng.
Cô cụp mắt xuống không nói gì, Chung Chấp trầm mặc không nói lời nào.
Ngón tay ấm áp luồn qua tóc cô, vài sợi tóc nghịch ngợm trốn vào trong cổ áo, ngón tay mảnh khảnh lướt qua làn da mỏng manh nơi cần cổ nhặn nhụi, cẩn thận nhặt từng sợi tóc ra.
Mỗi lần đụng chạm vô tình đều khiến cô run lên, vừa nhẹ vừa ngứa, như một sợi lông chim vò mạnh vào lòng bàn tay.
Gặp lại nhau sau tám tháng, hóa ra lại là một mối quan hệ kỳ lạ như vậy.
Khoảnh khắc Chung Chấp tắt máy sấy tóc, cả thế giới đột nhiên trở nên yên tĩnh, ngoại trừ tuyết rơi dày đặc bên ngoài cửa sổ.
Chung Chấp nhìn quanh phòng, sau đó hỏi cô: “Bình thường ở nơi này tới trường phải đi mất bao lâu?"
"Địa điểm lớp học khác nhau, có thể từ 20 phút đến nửa tiếng, có khi đi xe đạp… Giáo viên hướng dẫn gọi điện cho ba làm gì?"
"Ba gọi cho cô ấy, hỏi một chút về thành tích học tập cũng như tình hình của con."
"Ba..." Toàn Minh vẫn quay lưng về phía Chung Chấp, cô đang chờ một lời giải thích từ anh.
Khi cô quay người lại, đôi mắt như thủy triều ướt đẫm, cô rất đau khổ: "Tại sao bây giờ ba mới đến? Ba lại nói dối con."
Chung Chấp duỗi tay ra ôm cô vào lòng, tựa cằm vào đầu cô, nhẹ nhàng nói: "Sau này ba sẽ nói với con."
Lời nói của anh chứa đựng rất nhiều cảm xúc mà cô không hiểu, Toàn Minh cũng không hiểu tại sao anh lại không nói ngay với mình, trừ khi đó là một khả năng khác - Chung Chấp lại đang giấu cô điều gì đó, chỉ là chưa tới thời điểm thích hợp để nói ra.
Cô đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, như thể linh hồn ngã xuống sàn nhà, thân thể vẫn phải cố gắng đau khổ chống đỡ.
Toàn Minh khoanh chân ngồi dựa lưng vào ngực anh như một đóa hoa đang dần héo tàn.
Nhiệt độ tự nhiên của cơ thể con người là an toàn và kiên định, mùi sạch sẽ và tươi mát sau khi tắm cũng tan vào, giữ chúng ở khoảng cách nguy hiểm nhất.
Chung Chấp lẳng lặng ôm cô một lúc, khi cụp mắt xuống, anh có thể nhìn thấy lông mi của cô hơi rung động, sau đó thấp giọng hỏi cô: "Con vẫn còn giận ba sao?"
Hơi thở dồn dập quấn lấy cô như dây leo, Toàn Minh ngước mắt vô tình chạm vào ánh mắt Chung Chấp, cảm xúc tuôn ra như nước lũ, cô không trực tiếp trả lời câu hỏi: "Con rất khát."
Khát khao không gì sánh được.
Chung Chấp hôn lên trán cô.
Sau khi tắm xong, cô giống như người say rượu, hai má ửng hồng, hơi thở cũng làm cho người ta say mê.
Anh không nhịn được đưa tay lên trêu chọc, vuốt ve vành tai nhỏ nhắn của cô, nhưng lại đụng phải thứ gì đó cưng cứng.
“Con còn xỏ khuyên tai?” Anh có chút kinh ngạc.
“Vậy ba thuận tiện giúp con tháo xuống đi.” Toàn Minh chủ động vén tóc ra sau tai, lộ ra chiếc bông tai nhỏ hình quả dâu tây, giống như một giọt máu đỏ tươi.
Nhưng Chung Chấp sợ làm cô đau, động tác chậm chạp đến mức như đông cứng lại, chưa bao giờ giúp ai tháo xuống những món đồ tinh xảo như vậy, bởi vậy mất nửa ngày vẫn chưa làm xong.
"Ai nha, sao ba lại vụng về..." Toàn Minh mất kiên nhẫn, quay đầu đứng lên: "Quên đi, để con tự mình làm."
Giọng nói của cô giống như mang theo gai đâm vào người Chung Chấp, còn mình thì nghiêng đầu, sau khi tháo được một bên liền đặt xuống mặt bàn, cái thứ hai vừa mới tháo ra vẫn còn cầm trong tay thì cổ tay đã bị ai đó giữ chặt, sức lực của đối phương rất lực lập tức đẩy cô ngã xuống sô pha.
Một tia sáng xẹt qua bầu trời, Toàn Minh kinh hãi, nhưng không có cách nào chạy trốn.
“Ba…"
Chung Chấp nắm tóc bắt cô phải ngẩng đầu lên, sau đó hôn lên đôi môi hồng hào và cắn nhẹ vào chiếc cổ trắng ngần của cô.
Cô giống như một cành cây mảnh mai, mỏng manh đến mức chỉ cần một cái búng tay sẽ gãy ra, điều này chỉ khiến anh càng muốn hành hạ và tàn phá cô dữ dội hơn.
Bông tai trong tay đánh “Cạch" một cái, rơi xuống sàn nhà bằng gạch men.
Đau đớn khiến da đầu Toàn Minh run lên, cô còn chưa kịp chú ý tới hoa tai, Chung Chấp lại nhanh chóng bao phủ lấy cô.
Áo khoác và khăn tắm bị anh thô bạo xé ra, thân thể cô lộ ra trước ánh mắt của anh, cả người cũng rất ướt.
Tay anh lần mò từ bầu ngực xuống hạ thể, rõ ràng cô rất thích sự đụng chạm của Chung Chấp, nhưng vẫn cố chấp quay đầu sang một bên, đôi mắt đỏ hoe, như thể bị anh cưỡng bức.
Chung Chấp đột nhiên dừng lại, nắm chặt cổ tay cô rồi cúi đầu nhìn cô, giọng nói rất áp lực, giống như chịu đủ mọi đau khổ: "Chung Toàn Minh, con đừng tiếp tục hành hạ ba nữa."
Toàn Minh sửng sốt một lúc, cố nhịn xuống không để cho mình bật khóc.
Rõ ràng là anh cũng đang hành hạ cô.
Cô ôm chặt Chung Chấp nói: "Ba, con lạnh."
Chung Chấp phủ thêm khăn tắm cho Toàn Minh, ôm ngang người rồi đi vào phòng ngủ, lại một lần nữa đè lên người cô.
Suốt những tháng ngày xa cách, cô không ngừng khao khát những cái vuốt ve, những nụ hôn của anh.
Cơ thể cô lại nhanh chóng căng cứng, chất lỏng tràn ra, Chung Chấp như bốc phải một vũng nước suối, khiến anh chỉ muốn chết chìm trong biển dục vọng đan xen này.
Cô không uống thuốc trước, Chung Chấp không đeo bao cao su, hai người cũng không có biện pháp bảo vệ, thời điểm chất lỏng nóng bỏng bắn vào người, Toàn Minh nghĩ nếu như tai nạn ngoài ý muốn lại xảy ra một lần nữa, bất luận thế nào cô cũng muốn sinh nó ra.
Nhìn thể hiểu được cô đang nghĩ gì, Chung Chấp ôm mặt cô, hôn khẽ: "Con đừng lo lắng… Ba đã đi làm buộc ga-rô rồi… Không làm cho con bị thương nữa."
Trong lòng bỗng nhiên là một mảnh trống trải rộng lớn.
Toàn Minh đột nhiên cảm thấy cổ họng khô khốc, nỗi cô đơn lấp đầy trống trải, có thứ không bao giờ tìm lại được, giống như cát xuyên qua kẽ tay, nhỏ bé yếu ớt, chậm rãi chảy trôi.
Hóa ra là như vậy.
Không cố kỵ, cũng có lẽ cô muốn bản thân mình phóng túng, Toàn Minh lại quấn lấy Chung Chấp, vào ban đêm một ngày tuyết rơi dày, liều mạng cảm nhận sự ấm áp của anh.
***
Ngày hôm sau trời hửng nắng, Toàn Minh từ trong vòng tay của Chung Chấp tỉnh dậy, với mái tóc dài mượt mà như nhung, Chung Chấp ôm cô và rất thích nghịch tóc của cô.
"Một lát nữa ba có thể cùng con tới thư viện, tranh thủ trước kỳ nghỉ mượn một số sách trong thư viện."
Chung Chấp gật đầu, lại một lần nữa cúi xuống hôn cô.
Buổi trưa, Toàn Minh chậm rãi bước trên tuyết đi tới thư viện, trên tay ôm một chồng sách, sức nặng ngoài dự liệu khiến cô có chút đứng không vững.
Một màn tối hôm qua của Chung Chấp khiến hai chân cô không nhịn được mà run lên, vì vậy lúc đứng trước cửa bên ngoài thư viện cô cũng chỉ có thể bước từng bước một xuống dưới, tư thế có chút không được tự nhiên.
Chung Chấp đã nhìn ra, chờ tới khi cô đi tới trước mặt, liền tiến lên giành lấy chồng sách trong tay cô: "Đưa cho ba đi."
Lúc quay về, bước chân của Chung Chấp cũng dần chậm lại.
Toàn Minh gặp lớp trưởng đang kéo vali từ phía đối diện, lớp trưởng có chuyện muốn nói với cô, Chung Chấp đứng lặng lẽ sau lưng Toàn Minh, không nói lời nào, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía xa xăm.
Sau khi nói xong, vẻ mặt của Chung Chấp dịu đi vài phần, mặc dù ôm chồng sách hơi bất tiện nhưng anh vẫn thoải mái đưa tay quấn chặt khăn quàng cổ lại cho cô.
"Không cần phải đợi mấy ngày nữa, hiện giờ có thể về nhà được rồi."
Toàn Minh nắm tay Chung Chấp: “Vâng, về nhà thôi.”.