Đại tướng quân quân Bắc Dã Thác Bạt Liệt, lúc trước một trận đánh lui giặc ngoại xâm, giết địch bảy tám vạn, thanh danh đại chấn, Ngọc Thiên Tử cực kỳ vui mừng, truyền xuống ý chỉ, phong Thác Bạt Liệt làm Bắc Dã Hậu.
Lại qua vài năm, Thác Bạt Liệt dâng tấu lên Ngọc Thiên Tử, nói, hắn ở Vân Châu mấy năm, tiêu diệt gần mười vạn thổ phỉ, quét sạch thổ phỉ Vân Châu.
Ngọc Thiên Tử long tâm lại vui, lại truyền ý chỉ, phong Thác Bạt Liệt làm Bắc Dã Vương.
Nhưng đại tướng quân Thác Bạt Liệt cũng không coi mình là Bắc Dã Vương, hành sự trầm ổn, quân kỷ nghiêm minh, dân chúng đều nói, Vân Châu có Thác Bạt đại tướng quân, chính là tường đồng vách sắt không ai có thể xâm phạm.
Ngay cả người Lâu Phàn cũng nói, Đại Ngọc nếu không có Thác Bạt Liệt, Lâu Phàn thiết kỵ, đã sớm uống rượu Lan Giang.
Đô thành của vương triều Đại Ngọc cách Lan Giang không xa, tên là Ca Lăng.
Trong Vân Châu thành, có rất nhiều thương binh còn sống sót sau trận chiến năm đó, hiện đều làm buôn bán nhỏ sống qua ngày.
Sau hai tháng kể từ khi mẹ chồng qua đời, Lâm Diệp đến Vân Châu, lộ trình xa, một đường đi một đường nhìn, hắn thấy được rất nhiều thứ.
Binh lính gác cổng thành nhìn chằm chằm vào thiếu niên, thiếu niên rất đẹp, nhưng binh lính nhìn hắn không phải vì hắn đẹp.
Thập trưởng cầm đầu vươn tay một hồi lâu, đã có vẻ xấu hổ, nhưng thiếu niên kia hình như vẫn không rõ ý tứ gì.
Vì thế, Thập trưởng ho khan vài tiếng để giảm bớt xấu hổ: "Ngươi không biết ta vươn tay là có ý gì à?"Lâm Diệp nhìn bàn tay kia, suy nghĩ một chút, ánh mắt sáng lên, giống như đã hiểu.
Thấy ánh mắt hắn sáng lên, Thập Trường đều thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ người này cuối cùng cũng hiểu.
Vì thế, hắn thấy được Lâm Diệp giơ tay lên, rất vui sướng vỗ vào tay hắn một cái.
Thập trưởng trừng to mắt nhìn Lâm Diệp, một thân áo vải, tuy rằng sạch sẽ nhưng cũng không đáng tiền, một cái mũ rơm, so với quần áo thì sạch sẽ chút, thứ đáng giá đại khái là một cái ô cùng một con lừa.
Hắn nghĩ, phía sau người xếp hàng quá nhiều, trước mặt mọi người lấy lừa đi, sẽ ảnh hưởng không tốt.
Vì thế chỉ vào ô của Lâm Diệp, không có tiền thì phải làm sao? Nếu muốn vào thành Vân Châu, nhạn qua đều phải nhổ lông.
Lâm Diệp trầm mặc thật lâu, cởi giày, từ trong giày đổ ra một khối bạc rất nhỏ! rất nhỏ, mặt tràn đầy không nỡ đặt vào trong lòng bàn tay Thập trưởng.
Thập trưởng nhíu mày, hắn hỏi: "Ta bây không muốn biết ngươi có phải giả ngu hay không, cũng không muốn biết vì sao ngươi tình nguyện cho ta bạc cũng không cho cái ô rách kia, con mẹ nó, ta chỉ muốn biết, ngươi không đau chân sao.
Lâm Diệp nặng nề gật đầu: "Đau.
"Thập trưởng trừng mắt nhìn hắn nói: "Đau mà ngươi còn giấu?Lâm Diệp nói: "Đó là một khối bạc duy nhất của ta.
"Thập trưởng ngẩn ra một chút, thở dài: "Thật là một đứa bé đáng thương, cũng may ngươi gặp được ta.
"Hắn chỉ chỉ tay Lâm Diệp: "Tới.
"Lâm Diệp vươn tay ra, cho rằng tên kia muốn đem bạc trả lại cho mình, kết quả Thập trưởng hung hăng cho tay hắn một cái vỗ mạnh.
Thập trưởng: "Cố gắng lên!"Lâm Diệp nói: "Ngươi thật sự là một vị Bồ Tát.
"Thập trưởng nói: "Bồ Tát, cũng phải thu tiền hương khói.
"Lâm Diệp bước nhanh vào thành, hắn thầm nghĩ mau chóng đem lời này từ trong lỗ tai quăng ra ngoài, bởi vì Bồ Tát trong lòng hắn, không thu tiền hương khói.
Hắn thoạt nhìn như đi dạo xung quanh không có mục đích, hắn muốn tỉ mỉ nhìn ngắm tòa thành danh xưng Thái Bình này.
Bởi vì trong thời gian rất dài hắn sẽ sinh hoạt tại nơi đây.
Trong người hắn vẫn còn mang theo thư tiến cử của huyện lệnh, nếu như lúc nãy hắn lấy ra phong thư tiến cử cho thập trưởng xem, thập trưởng chắc chắn sẽ khách khí, một đồng tiền cũng không dám nhận.
Bởi vì người mà huyện lệnh muốn đưa bức thư đó, ở Vân Châu cũng rất có địa vị.
Nhưng Lâm Diệp không có ý định đi, ít nhất trong thời gian gần đây không có ý định đi.
Nhìn như tùy ý chọn một quầy hàng bán cơm canh ven đường, gọi một bát mì gà, một đĩa rau cải muối.
Trước khi ăn cơm hắn mở túi hành lý, lấy ra một đôi đũa, một cái thìa gỗ.
Người bán mì kia trung niên đại thúc nhìn hắn một cái, trong ánh mắt có chút khinh bỉ, trong ánh mắt kia ý tứ đại khái là cảm thấy Lâm Diệp đã nghèo còn bày đặt.
Lâm Diệp dùng dụng cụ của chính mình ăn cơm, một màn này cũng bị mấy người trẻ tuổi bên cạnh ăn cơm thấy được, mấy người kia nói nhỏ vài câu gì đó, sau đó liền không kiêng nể gì nở nụ cười, Lâm Diệp nghe được trong đó có từ nghèo kiết xác.
Mấy người này là lưu manh vô lại trong thành, mỗi ngày đều ăn cơm chùa khắp nơi trên mấy con phố.
Lâm Diệp nghe được tiếng cười nhạo của bọn họ, cũng không thèm để ý, nhưng sau khi hắn cúi đầu ăn một miếng mì, lại khẽ nhíu mày.
Phân lượng gà băm không tính là ít, nhưng lúc cắt thịt băm đao pháp không đúng, cắt theo đường vân thịt gà, thịt băm liền có chút cứng, không dễ nhai, dễ dính răng.
Hành thả hơi nhiều, làm mất mùi thơm của nước mì, bát mì này, duy nhất để cho Lâm Diệp hài lòng chính là ba mảnh mỏng củ cải trắng như cánh ve.
Ba năm qua, hắn nấu cơm cho bà bà, tinh tế đến cực hạn, làm cho chính mình cũng có chút kén ăn, trừ cái đó, hắn còn thích sạch sẽ.
Vì thế hắn nghĩ hẳn là tìm cái chỗ ở mới được, tối thiểu nếu có thể nấu cơm, bên ngoài đồ ăn thật không ngon.
Mặc dù ghét bỏ, hắn vẫn đem mì ăn sạch sẽ, ngay cả canh mì cũng uống, bởi vì bà bà từng nói, không được lãng phí.
Ăn cơm xong, lấy ít nước sạch rửa sạch đũa và thìa của mình, mỗi một động tác đều rất nghiêm túc, hoàn toàn không phù hợp với tuổi tác của hắn, như là một lão già cẩn thận tỉ mỉ, giống như người được xưng là Bồ Tát.
Lâm Diệp mở ô ra, túi tiền giấu trong ô, lúc cầm lên âm thanh vang dội, hiển nhiên có không ít tiền.
Đại thúc bán mì sắc mặt đều thay đổi, vội vàng đi qua dùng thân mình che cho Lâm Diệp, hạ giọng nói: "Ngươi đi mau đi, cẩn thận một chút.
"Lâm Diệp cảm ơn nhìn đại thúc, thu dọn đồ đạc xong xuôi, dắt con lừa nhỏ rời đi.
Mới đi không bao xa, mấy tên lưu manh vô lại lập tức đi theo.
.