Vì Chu An Hà không bị tát mặt cũng đã sưng lên rồi, buổi chiều Cảnh Nguyên Khải đối diễn với gã không thể thay trời hành đạo bơm thêm vài cú được.
Tuy thế nhưng hắn vẫn vui vẻ thoải mái, theo chân Thời Thanh cả buổi trưa, dời ghế tựa đến bên cạnh vị ảnh đế kia.
Trái lại, Thời Thanh xem người khác đóng phim, còn hắn thì nhìn Thời Thanh chăm chú.
Cảnh Nguyên Khải luôn luôn am hiểu quan sát người khác, vô ý thức nhanh chóng phân tích ra tính cách của đối phương, lúc trước hắn cũng thử qua rồi, có thể sau vụ ớt cay kia, hắn đột nhiên phát hiện, có lẽ phân tích của mình đã sai rồi.
Đây là lần đầu tiên Cảnh Nguyên Khải mắc sai lầm.
Hứng thú của hắn đối với Thời Thanh ngày càng nồng đậm.
Cảnh Nguyên Khải là người tùy ý, nếu nổi lên hứng thú, đương nhiên là muốn nghiên cứu rồi.
Vì vậy thanh niên sau khi thay áo quần hào phóng nhìn Thời Thanh nguyên cả trưa.
Như một con báo hoa bỗng dưng phát hiện ra một con trai sông kì lạ vậy.
Hắn không đói bụng, không vội dùng cơm, vì vậy kiên trì cuốn cái đuôi dài lại, không nhanh không chậm giấu móng sắc vào trong thịt đêm, chốc chốc cẩn thận đi quanh trai sông, nỗ lực đợi đến khi trai sông tự mình mở cái vỏ cứng rắn kia ra, để lộ thịt mềm ngon ngọt.
Càng đảo quanh, Cảnh Nguyên Khải càng cảm thấy bản thân lúc trước quả nhiên quá mức phiến diện.
Thân thể ảnh đế bị hắn nhìn chằm chằm hơi căng thẳng, cả người đều tản ra khí thế cút đi bố không muốn chạm vào mày cả ngàn dặm, dường như một cái liếc mắt của cậu chỉ là sự bố thí của bề trên.
Nhưng bờ môi mềm mại mang màu sắc cánh hoa bỉ ngạn kia vẫn luôn khẽ mím, này là biện pháp cuối cùng thôi.
Mà hắn nhìn lâu đến thấy, Thời Thanh không để ý hắn, chỉ còn cách nhìn về phía sân diễn, thân thể lười biếng hơi tựa ra sau không mảy may nhúc nhích.
Người bình thường đương nhiên sẽ không thể bất động cả buổi như thế được, nhưng cậu xài skill này là có tool hack đó nha.
Cảnh Nguyên Khải thậm chí có chút tự đắc quy công cho mình.
Hiển nhiên, hắn hoàn toàn không che giấu ánh mắt trần trụi của mình làm cho ảnh đế không dễ chịu chút nào.
Chỉ là, kiểu người gì, mới có thể khiến một ảnh đế ra mắt đã lâu, quen thuộc với sự vây quanh của người người cảm thấy không thoải mái?
Ngẫm lại vụ ớt cay, trong lòng thanh niên lặng lẽ đưa ra đáp án.
Thời Thanh kiêng kị hắn.
Vì kiêng kị, nên mới có thể sai người bỏ ớt vào cơm hắn.
Vì kiêng kị, nên mới có thể không hề nhúc nhích dưới ánh mắt của hắn.
Mà một người không hề quen biết gì, tại sao lại đột nhiên kiêng kị?
Suy đoán này thành công khiến lòng Cảnh Nguyên Khải dâng lên cảm xúc không rõ.
Hắn luôn ưu tú trong mọi phương diện, từ nhỏ đến lớn người gặp người theo, nam nữ đều có, nhưng đối với hắn đều như nhau.
Dù sao Cảnh Nguyên Khải nhìn cũng không vừa mắt.
Không phải ghét bỏ tướng mạo bọn họ không hợp gu, mà là ghét thái độ nịnh nọt quá mức.
Nói chung, chuyện hắn tiếp xúc thân mật với người khác là hoàn toàn không có.
Mà hiện tại, Cảnh Nguyên Khải nhàn tản dựa vào ghế, đôi mắt hoa đào mang ý cười, tùy ý hướng về phía Thời Thanh bên cạnh.
Ảnh đế không hề nhúc nhích, trước khi Cảnh Nguyên Khải đến, cậu chốc chốc lại duỗi người một chút, nhưng bây giờ bởi vì có mặt thanh niên kia mà ngồi cứ cả người, bởi vì ngồi quá lâu nên mồ hôi dần thấm ướt sơ mi trắng.
Phía trước hoàn hảo, phía sau lưng thì nhiễm một tầng mồ hôi, hắn mang theo một tia đen tối dính sát lên lưng Thời Thanh.
Từ góc độ của Cảnh Nguyên Khải, có thể thấy rõ ràng từng giọt mồ hôi chảy dọc xuống lúc ẩn lúc hiện sau lớp áo sơ mi, kéo dài đến nơi bí mật không thể thấy kia.
Cảnh Nguyên Khải chỉ nghĩ tới bốn chữ cảm giác rất tốt.
Tại sao lúc trước lại không phát hiện ra.
Vị tiền bối cao cao tại thượng, tính cách tối tăm khiến hắn chán ghét này, cả người từ trên xuống dưới đều hợp khẩu vị của hắn.
Làm người ta hứng thú nhất, vẫn là thái độ muốn tránh cũng không kịp của Thời Thanh.
Phải nói, Cảnh Nguyên Khải có gu khá ngược đời.
Người càng thích hắn, hắn càng cảm thấy không thú vị.
Trái lại, người càng muốn tránh hắn, hắn càng muốn đến gần.
Xưa nay hắn vốn tâm cơ, chàng trai nhìn qua tưởng thân thiện hòa ái thật ra không có chữ tình trong từ điển, hắn có thể cười hì hì không chừa bất cứ thủ đoạn nào để lợi dụng bất cứ ai, một khi đạt được mục đích, người này là ai? Hắn không quen.
Mà hiện tại, thanh niên quyết định một chuyện chỉ trong vài giây.
Thời Thanh chính là mục tiêu mới của hắn.
Cảnh Nguyên Khải không đứng dậy, cái mặt vẫn phè phỡn, cứ như vậy ngồi yên trên ghế của mình, khẽ nghiêng người đến trước mặt Thời Thanh.
Động tác này từ sau nhìn tới, y chang như Cảnh Nguyên Khải đang tựa đầu vào lồng ngực Thời Thanh.
Thanh niên cười sáng lạn, âm thanh lại không giống vẻ ngoài thân thiện chút nào, mang theo một luồng từ tính mê hoặc không thể tả, trầm thấp giống như muốn khảm sâu vào trong lòng người "Lúc trước quên hỏi anh, tại sao lại đưa bịch ớt cay cho tôi?"
Hô hấp của ảnh đế dường như nghẹn lại vì câu hỏi của Cảnh Nguyên Khải.
Cậu trầm mặc vài giây.
Cảnh Nguyên Khải cũng không vội vã, vẫn chỉ duy trì động tác lúc đầu, cười híp mắt nhìn cậu.
Thanh niên hiểu được nhan sắc của mình thế nào, điển hình là cặp mắt đào hoa, khi hắn ngước nhìn một người, lúc nở nụ cười nhẹ, quả thực có thể hút hồn người khác.
Cũng chính vì động tác này của hắn, Thời Thanh dù muốn nhưng vẫn không thể dời khỏi hắn.
Cảnh Nguyên Khải cứ như vậy nhìn ảnh đế như hoảng loạn trong nháy mắt, lông mi dài chớp chớp đến mấy lần, âm thanh lạnh lùng so với lúc trước có chút lớn vang lên
"Cậu thích ăn cay."
Bởi vì hắn thích ăn cay, cho nên làm cho người thêm ớt vào cơm hắn.
Cảnh Nguyên Khải trực tiếp nở nụ cười.
Tiếng cười của hắn không lớn, nhưng có thể nhìn ra được hắn đang vui.
Lúc đầu, hắn chỉ cảm thấy ảnh đế luống cuống có chút thú vị.
Cười cười, liền rất tự nhiên, thật sự tựa đầu vào lòng ảnh đế.
Trong mắt người khác sẽ thấy hai người có quan hệ rất tốt đang cười đùa cùng nhau, vì vậy Cảnh Nguyên Khải cười nhoài trước mặt ảnh đế luôn.
Trong nháy mắt, Cảnh Nguyên Khải có thể rõ ràng, cơ thể mềm mại này vì hắn mà bỗng trở nên căng cứng.
Thế nhưng chẳng có tác dụng gì, căng thẳng, hắn vẫn có thể cảm nhận được đầu ti nhẵn nhụi kia.
Mặc dù là cách quần áo.
Cảnh Nguyên Khải đợi không tới một phút liền đứng lên.
Sau đó ảnh đế tưởng như mặt không cảm xúc, thật ra mí mắt đẹp đẽ luôn nhanh chóng hoảng loạn chớp chớp mấy cái.
Đuôi mắt cong lên, bên môi câu lên ý cười.
"Đạo diễn có nói, buổi tối tôi với thầy Thời sẽ đối diễn."
Thanh niên đưa tay ra, nhẹ nhàng giúp Thời Thanh cứng ngắc chỉnh lại áo.
Ngón tay thon dài rắn chắc, chầm chậm, nhẹ nhàng cài nút áo lại, che đi phần xương quai xanh đẹp đẽ vốn bị lộ ra kia.
Chỉnh sửa xong, Cảnh Nguyên Khải liền tiến đến bên tai Thời Thanh, môi hơi câu lên, nhỏ giọng, "Thật hi vọng buổi tối nhanh đến."
Nói xong câu đó, thanh niên đứng dậy, nở một nụ cười tươi đến chói rọi.
"Vậy tôi đi ăn cơm trước, hẹn buổi tối gặp lại."
Thời Thanh trầm mặc nhìn Cảnh Nguyên Khải đi xa.
Đợi đến khi không còn thấy bóng dáng thanh niên nữa, mới phun một câu
Hắn chấm tao rồi.
Hệ thống hả? Chỗ nào?
Thời Thanh yên lặng cúi đầu, nhìn về chỗ lúc trước Cảnh Nguyên Khải nằm xuống.
Giờ khắc này trên áo sơ mi trắng xuất hiện một vệt nước nho nhỏ như bị mồ hôi thấm.
Thật sự là không nhịn được, liền cảm khái
Tốt cho tao quá.
Hệ thống tuy rằng cái gì cũng không thấy, chỉ nghe kí chủ nói vậy, vẫn hết lòng an ủi kí chủ đừng sợ, hắn sẽ không đánh người.
Đúng đấy, nhưng hắn sẽ cắn người.
Hệ thống ừ...
Thiệt tốt cho tao quá.
Hệ thống không sợ không sợ, kí chủ tui có thể cho cậu khai bàn tay vàng...
Nó còn chưa dứt lời, liền nghe thấy Thời Thanh bổ sung một câu nhưng tao thích.
Hệ thống? ? ?
Hệ thống...
Thời Thanh đắc ý, hơi dựa lưng về sau, mày phát hiện không, hắn muốn cua tao đó.
Không đâu má.
Hệ thống kỳ quái nhìn độ bài xích một chút, theo lý thuyết hắn không nên thích kí chủ mới đúng.
Thời Thanh không hề cảm thấy lạ lùng.
Mày coi độ bài xích của hắn với người khác đi.
Hệ thống bé ngoan mở ra xem, sau đó cạn lời.
Thời Thanh thế nào?
Hệ thống...!Độ bài xích đều 100%.
Nhưng hắn thân thiện với người khác lắm mà.
Thời Thanh tặc lưỡi.
Nhìn qua thì hắn giống như một người vui vẻ tràn đầy sức sống, ấy mà thật ra chẳng qua cảm thấy giả bộ như thế rất vui thôi, cũng không liên quan gì, trái lại giả vờ giả vịt lâu nên hắn theo thói quen luôn dùng bộ dạng này.
Nói xong, cậu lại bảo rằng hắn cảm thấy chán, sẽ tìm thú vui, nhìn cái dáng kia thì tao đang bị hắn nhắm đến rồi.
Hệ thống có chút mơ màng.
Kí chủ à, chúng ta nên làm sao đây?
Nên làm gì bây giờ.
Thời Thanh miễn cưỡng tựa đầu, chầm chậm nhắm mắt lại.
Không cần làm gì cả, cứ để Cảnh Nguyên Khải là được rồi, hắn muốn điều khiển mọi thứ, vậy cứ để hắn tùy ý.
Trái lại cậu cũng sẽ hưởng thụ.
Tìm thú vui mà, cậu muốn xem Cảnh Nguyên Khải lúc phát hiện chuyện vui không phải là thứ dễ tìm sẽ thế nào.
Buổi chiều, đoàn phim bắt đầu chuẩn bị phần diễn buổi tối.
Đây là một bộ phim tiên hiệp, Cảnh Nguyên Khải vào vai thiếu niên lạnh lùng, người từng thương của nữ chính, sau đó hắc hóa thành trùm cuối.
Màn diễn này, là trùm cuối vì uy hiếp nữ chính thành hôn cùng mình, bắt được sư tôn của nàng, dùng tính mạng hắn để trao đổi.
Thời Thanh chính là sư tôn số nhọ kia.
20 phút trước khi diễn, cậu thay trang phục cổ trang, trên mặt điểm chút phấn, miệng ngậm một túi máu giả, lúc bị Cảnh Nguyên Khải đóng vai nhân vật phản diện uy hiếp, cậu phải cắn vỡ túi máu giả để tạo cảnh thổ huyết.
=
Mà Cảnh Nguyên Khải nguyên thân áo bào đen đại biểu cho hắc hóa, cầm kịch bản đi tới.
Hôm nay hắn trang điểm theo kiểu trùm cuối kinh điển, ngạch gian đỏ như máu, lông màu được tô đậm hơn vài phần, đôi mắt hoa đào bị vẽ thêm chút phấn.
(Edit: Má tui tưởng tượng không ra luôn á.
Mấy bác cứ coi như mấy ông boss trong phim là được rồi.)
Vì thế nên Cảnh Nguyên Khải vốn dĩ khi cười lên tươi rói sáng lạn, giờ lại tràn đầy tà khí âm lãnh, nhưng không giống một nhân vật phản diện, mà là một hồ ly tinh đang chực chờ mồi chài mê hoặc lòng người.
Giờ khắc này, hồ ly tinh tiến đến trước mặt Thời Thanh, môi hơi nhếch lên,"Thầy Thời, chúng ta đối diễn một chút nha?"
Yêu cầu đối diễn, lý do chính đáng như thế Thời Thanh làm sao có khả năng từ chối.
Vì vậy ảnh đế gật gật đầu, lấy túi máu ra trước, dựa theo phần diễn tối nay, xoay mặt một cái, thần sắc vốn lạnh lùng bỗng biến phẫn nộ.
"Ngươi quả thực là si tâm vọng tưởng! ! Một ma tu, sao xứng với Như Nhi, còn dùng thủ đoạn bỉ ổi, nếu không phải công lực ta bị hao tổn, giờ khắc này ngươi đã đầu một nơi thân một nẻo, xuống cõi âm đầu thai rồi!"
Cảnh Nguyên Khải cũng nhập vai.
Hắn mặt lạnh, trực tiếp thân thủ, từ phía sau kề cổ Thời Thanh, âm thanh trầm thấp lạnh lùng
"Xứng đôi hay không, không dựa vào ngươi."
Biên kịch đứng một bên xem kì lạ cầm kịch bản nhìn một chút, nói với phụ tá "Ủa trên này không phải bảo là mặt đối mặt mà nhở? Sao Cảnh Nguyên Khải lại đứng sau lưng thầy Thời?"
"Không sao, chỉ là đối diễn thôi mà, nhưng mà tôi nghĩ đứng phía sau cũng được, mặt hai người hướng một chỗ, đỡ phải căn góc máy quay."
Hai người đang nói, Thời Thanh đột nhiên cảm giác được không đúng, phía sau cậu, Cảnh Nguyên Khải một bên ngữ khí âm lãnh nói lời thoại, một bên dựa vào ống tay áo rộng che chắn, tay trái chậm rãi mò vào lớp quần áo, chạm đến thắt lưng phía sau lớp trường bào trắng.
Như một con báo hoa thu móng vào đệm thịt, chốc chốc lại khều khều vỏ trai.
Ảnh đế đang nghiêm túc diễn một màn nghẹt thở thống khổ đột nhiên dừng lại.
Cao Chất bên cạnh nhìn bọn họ "Thời ca? Làm sao vậy?"
"Ừm."
Tay phải thanh niên có đôi mắt hoa đào đặt trên cuống họng người phía trước như cũ.
Ngón cái thừa dịp Thời Thanh mang tóc giả dài che đi, một trên một dưới, nhẹ nhàng sờ sờ.
Quá nhẹ, như lông chim vậy.
Cảnh Nguyên Khải cứ như vậy đứng tại chỗ, khẽ nghiêng khuôn mặt tinh quái như hồ ly, mắt hướng đến làn mi dày cứng ngắc khẽ chớp của ảnh đế.
Tay trái hắn bị ống tay áo che kín nhẹ xoa thắt lưng Thời Thanh, cảm giác thỏa mãn khi thân thể người kia trở nên cứng ngắc, âm thanh từ tính trầm thấp.
Giọng điệu mang theo nghi hoặc, thuần khiết dịu dàng
"Thầy Thời, có chuyện gì, anh làm sao vậy?"