Tiếu Nhiên mệt mỏi nằm nhoài trên sô pha, mảnh mai thở dốc, trong lòng tự phỉ nhổ bản thân mình.
Không trách Thẩm Thành Hãn mắng cậu, cậu cũng cảm thấy mình rất biến thái, nào có ai lại đi lôi kéo quần áo một hai phải xem ngực người ta cho bằng được chứ?
Còn một lời không hợp là ngã vào lòng người ta nữa!
Dù nói đây là hiểu lầm thì ngay cả cậu cũng không tin nổi!
Ô ô ô mình thật biến thái.
Gào xong, lại cảm thấy hơi khát.
Nhớ tới ly nước chanh hồi nãy, sớm biết vậy cậu đã uống mấy hớp rồi hẵng làm đổ.
Sau một hồi suy nghĩ miên man, thừa dịp Thẩm Thành Hãn đang thay đồ trong phòng, cậu bình tĩnh gọi hệ thống ra, chọn đáp án C.
Hệ thống 007: [Chúc mừng ký chủ thân mến, lại trả lời đúng nữa rồi!]
[Bởi vì ký chủ đã hoàn thành câu hỏi một cách xuất sắc, giúp hệ thống có thêm hiểu biết về nam chủ, nên bọn tôi đã chuẩn bị một món quà cho cậu, xem như là khen thưởng, xin ký chủ thân mến không ngừng cố gắng nhe.]
[Phần thưởng mùi hương cơ thể×1, sẽ có hiệu lực sau năm giây, xin ký chủ chú ý kiểm tra và nhận!]
Tiếu Nhiên thở phào một hơi.
Sau khi bị [mông vểnh] chà đạp, hiện tại cậu đã có thể bình tĩnh tiếp thu các kiểu khen thưởng kỳ lạ, mùi hương cơ thể thì mùi hương cơ thể vậy, ai mà chẳng muốn làm một chàng trai thơm tho?
......
Thẩm Thành Hãn đã thay đồ xong, vừa quay đầu sang thì thấy nhóc biến thái đang nằm nhoài ra đó, cứ như là không xương vậy.
Vòng eo mềm mại, trũng xuống khe hở giữa sô pha và tay ghế.
Chiếc cằm nhỏ xinh gác lên sô pha màu da, đuôi mắt rũ xuống trông có vẻ rất đáng thương, rồi lại làm tăng thêm ba phần quyến rũ.
Màu môi hồng nhạt, cánh môi khẽ nhếch lên.
Hình như có hơi khát, nên cậu vươn đầu lưỡi đỏ hồng khẽ liếm môi.
Giống như quả dâu tây đã bị người ta cắn một ngụm, mọng nước, tươi mới, còn mang theo mùi hương ngọt ngào.
Hắn bình tĩnh nhìn mấy giây, cổ họng như bị ai đó siết chặt, bắt đầu nôn nóng, cảm thấy khát khô.
Hầu kết Thẩm Thành Hãn chuyển động lên xuống, lúc thu mắt về, thuận tay bỏ quần áo dơ vào sọt rác, bước ra ngoài mà không nói một lời.
Lúc ra tới cửa, hắn liếc sang thư ký Vương đang mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cầm điện thoại cô đưa qua, đặt ở bên tai.
Vừa đi, vừa thấp giọng nói chuyện với người ở đầu bên kia.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, bước chân vẫn không dừng, chỉ hơi im lặng một lúc, rồi ngắn gọn phân phó: "Chờ cậu ấy ở đây đi."
Qua hai giây sau, lại nói, "Chuẩn bị cho cậu ấy một ly nước chanh, nhớ thêm đá."
Thư ký Vương cung kính gật đầu: "Vâng."
Chờ ông chủ đi rồi, mới nâng cổ tay lên, nhìn đồng hồ.
Mười...!Mười lăm phút?
Ái chà.
Sau khi chuẩn bị một ly nước chanh dựa theo phân phó, thư ký Vương đứng ngoài cửa đợi một lúc, rốt cuộc cửa phòng cũng mở ra.
Vừa nhìn thì biết thân thể mảnh mai này đã bị lăn lộn không nhẹ, cậu lảo đảo đi tới cửa, thư ký Vương nhìn thoáng qua đôi chân đang run rẩy của cậu.
Mười lăm phút đã lăn lộn người ta thành như vậy, đúng là không phải người mà!
Sau khi nghĩ lại, cô cảm thấy mình có thể hiểu được, nếu có một người xinh đẹp quyến rũ như vậy nằm trong lòng, ai mà nhịn cho được chứ!
Không nói đến chỗ khác, chỉ với cặp mông vểnh kia thôi, cô vừa nhìn thấy đã muốn xoa mấy cái rồi!
Tuy nghĩ vậy nhưng trên mặt vẫn là nụ cười công thức hóa: "Tiếu tiên sinh, mời bên này."
Sau một ngày mệt mỏi, tối đến Tiếu Nhiên nhanh chóng ngâm chân rồi lên giường nghỉ ngơi, cậu tổng kết lại về ngày hôm nay, cảm thấy tiến triển cũng không tệ lắm.
Hoàn thành 75% lời thoại, trả lời được câu hỏi toi mạng, còn không bị nam chủ đánh gãy chân, bình an vô sự trở về nhà.
WeChat vang lên vài tiếng ting ting, là Trịnh Nguyên Hòa gửi tin nhắn, hỏi han ân cần một hồi.
Trong lúc đó, Triệu Văn Đông cũng có gọi điện thoại đến.
Tiếu Nhiên tùy tiện nói vài câu rồi kết thúc cuộc gọi, nhanh chóng đi thu dọn đồ đạc, sáng sớm ngày mai còn phải đến trường nữa.
Đại học Hải Thành cách nhà cậu không quá xa, vốn dĩ nguyên chủ học năm nhất cũng không ở ký túc xá, nên khi Tiếu Nhiên đi, thím Lưu nước mắt lưng tròng, chuẩn bị một bao đồ lớn cho cậu, thiếu điều không dọn hết căn nhà qua đó.
Ký túc xá là phòng bốn người, lúc Tiếu Nhiên đến trong ký túc xá không có ai cả, giường của cậu vẫn luôn không có ai nằm, giá sách và mặt giường đều phủ đầy bụi bặm, Tiếu Nhiên rút mấy tờ giấy, lau sạch một khoảng trống để ngồi trước, rồi cẩn thận đặt đồ đạc lên, bắt đầu thu xếp sửa sang từng thứ một.
Lau chùi, trải nệm, giũ chăn, xếp quần áo.
Vừa xếp đồ vừa nhỏ giọng ngâm nga.
Rầm!
Đột nhiên giường đối diện truyền đến tiếng động gắt gỏng.
Tiếu Nhiên bị dọa nhảy dựng, quay đầu lại mới phát hiện thì ra trên giường có người đang ngủ.
Chẳng trách cậu không nhìn thấy, người này đắp nguyên chiếc chăn bông, ngay cả đầu và chân cũng bị chăn bông che khuất, chỉ lộ ra một dúm tóc đen lộn xộn trên đỉnh đầu...!Rất dễ khiến người ta không chú ý đến.
Lúc này, người đó chậm rãi vươn cánh tay ra, bàn tay trắng nõn, ngón tay thon dài.
Giây tiếp theo, bàn tay đột nhiên co thành nắm đấm, hung hăng đập vào mép giường, lại là mấy tiếng rầm rầm.
Chăn bị xốc mạnh ra, người trong chăn ngồi dậy, mở đôi mắt còn buồn ngủ, lười biếng nhìn về phía người tạo ra tạp âm, quanh thân cậu ta bao phủ một tầng áp suất lạnh lẽo như sắp hóa thành thực thể.
Tiếu Nhiên bị cậu ta nhìn đến nỗi cảm thấy hoảng loạn.
Cậu hoàn toàn không nghĩ rằng mình vừa mới tới đã đánh thức bạn cùng phòng, bèn nhanh chóng xin lỗi: "Xin lỗi, tôi không__"
Còn chưa kịp nói xong, ngoài cửa có tiếng động rất nhỏ vang lên, theo đó có hai nam sinh lần lượt nhẹ chân bước vào, rất cẩn thận, cứ như là ăn trộm vậy.
Mới đi chưa được mấy bước, đã nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của người ngồi trên giường, nam sinh đầu vàng hít hà một hơi: "Lão đại, sao cậu dậy sớm vậy??"
"Đúng vậy, lão đại, hôm qua chơi game khuya như thế, sao hôm nay dậy sớm quá vậy?"
"......"
Hai người đi vào phòng, lúc này đầu vàng mới chú ý tới Tiếu Nhiên ở trên giường, bỗng sửng sốt: "Hả? Bạn cùng phòng mới à?"
Trông...!Thật đẹp nha.
Vừa quay đầu thì thấy lão đại lạnh mặt, rồi lại nhìn sang bạn cùng phòng mới, cảm thấy bạn cùng phòng của bọn họ chắc chắn có thể debut ở vị trí C dựa vào giá trị nhan sắc này.
Tiếu Nhiên mỉm cười chào đón: "Chào mọi người, tôi tên Tiếu Nhiên, học năm hai thuộc khoa Quản lý đối ngoại."
"Tôi là Hoàng Mậu Hưng, tên rất khó nhớ, cậu gọi Hoàng Mao là được rồi." Hoàng Mao chỉ nam sinh cường tráng đen như than ở bên cạnh, "Cậu ấy là Đại Hắc."
Thiếu niên tóc đen trưng khuôn mặt lạnh nhạt táo bạo xuống giường, cả người uể oải ngã xuống chiếc ghế trước bàn học.
Cậu ta rũ đầu, phần gáy vừa trắng vừa nhỏ.
Đôi mắt khép hờ, trên mặt không có biểu tình gì, nhưng không hiểu sao áp suất lại giảm xuống.
Hoàng Mao cảm thấy không khí quanh thân mình không được ổn lắm, bèn cười gượng hai tiếng: "Đây là là lão đại của phòng bọn tôi, cậu ấy tên Cảnh Thạc.
Bọn tôi đều là sinh viên năm hai khoa Kế toán."
"Lão đại, có mua cơm trưa cho cậu nè." Hoàng Mao rất là ân cần, còn đặt đồ ăn lên bàn Cảnh Thạc, "Cậu...!Ăn trước, hay là, tiếp tục ngủ bù?"
Cảnh Thạc vẫn không lên tiếng, giữ nguyên tư thế khoanh tay, sau một lúc lâu mới không kiên nhẫn phun ra một chữ: "Lăn."
Cậu ta ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Tiếu Nhiên, giọng nói khàn khàn trầm thấp, "Mới tới à?"
Tóc đen lộn xộn như ổ gà, quai hàm thon gầy, hai mắt hẹp dài lạnh lẽo, rõ ràng trên mặt có ghi sẵn ba chữ to: Không dễ chọc.
Tiếu Nhiên nhìn vị "Lão đại" đang tỏa khí lạnh này, bên cạnh là khỉ ốm với quả đầu màu vàng, kế bên nữa là một nam sinh da đen vạm vỡ...!Đột nhiên có ảo giác như đi nhầm vào ngục giam.
Tuy nghĩ vậy, nhưng trên mặt vẫn cười tủm tỉm: "Đúng vậy, học kỳ này tôi mới bắt đầu trọ ở trường, về sau xin hãy chiếu cố nhiều hơn!"
Dường như Cảnh Thạc cảm thấy có hơi buồn cười, vì thế móc móc lỗ tai, nhả ra mấy chữ từ kẽ răng: "Chiếu cố hả?"
"Được thôi, nếu muốn chiếu cố, thì phải làm theo quy tắc của tôi." Cậu ta nói xong, rồi cầm lấy điện thoại, "Chơi game đi, đấu một ván 1vs1, ai thua thì dọn vệ sinh trong một tháng."
1vs1? Game?
Bình thường Tiếu Nhiên đều dùng thời gian trống để nghiên cứu rắm cầu vồng, ngoại trừ từng chơi một tựa game mobile với lãnh đạo ra, cậu chưa bao giờ chơi trò nào nữa hết.
Sao có thể đấu 1vs1 được!
Dù sao cũng chỉ là dọn vệ sinh thôi mà, Tiếu Nhiên nghĩ mình mới vào, nên cũng phải khiêm tốn một chút, vì thế nhanh chóng xua tay: "Thôi bỏ đi, tôi chơi game không được giỏi cho lắm, không cần lãng phí thời gian.
Một tháng phải không, tôi dọn là được."
Cảnh Thạc lười biếng gác một chân lên tay ghế: "Còn chưa nói xong, cộng thêm phải giặt quần lót cho đối phương một tháng nữa."
Tiếu Nhiên: "......"
Hoàng Mao và Đại Hắc: "......"
Hai người cùng nhìn Tiếu Nhiên với ánh mắt đồng tình, chẳng biết cậu đẹp trai mới tới này đã làm gì đắc tội anh Thạc, mà lại bị đưa ra yêu cầu quá đáng như thế, cứ như cố ý muốn đuổi người ta đi vậy.
Với kỹ thuật của anh Thạc, ái chà...!Cậu đẹp trai này sợ là không xong rồi.
Một tháng đó! Giặt quần lót đó!
Ngẫm lại đã thấy vô cùng đáng thương.
Tiếu Nhiên cũng cảm thấy rất khó tiếp thu, có bệnh à? Nào có ai vừa gặp mặt là đã cược giặt quần lót cho đối phương! Chỉnh cậu hả?
Tiếu Nhiên cũng không ra vẻ đáng thương nữa, cậu trực tiếp bùng nổ: "Dựa vào đâu tôi phải cược thứ quỷ này với cậu?"
Cảnh Thạc đánh giá cậu từ trên xuống dưới một lần, tầm mắt quét qua thân thể đơn bạc của cậu, cười nhạo nói: "Thật không nhìn ra, thằng nhóc này cũng rất cứng đó."
Tiếu Nhiên trừng cậu ta.
"Dựa vào đâu?" Cảnh Thạc lười biếng dựa vào lưng ghế, lạnh lùng nói, "Không dựa vào đâu cả, phòng này vẫn luôn do tôi quyết định.
Hoặc là cược một ván, hoặc là nhân lúc còn sớm cuốn gói cút cho tôi."
Fuck!
ĐM ĐM ĐM!!
Đây gọi là gì?
Tiếu Nhiên nhìn thoáng qua cậu ta, nhận ra chỉ bằng thân thể nhỏ nhắn hiện tại, dù mình có đánh cũng không thắng nổi, nếu không đã tẩn cậu ta một trận ra trò.
...Nhưng mà nếu bỏ chạy, cũng quá mất mặt rồi.
Huống chi, dựa vào đâu người đi là cậu!
Cậu vẫn đang cân nhắc giữa lợi và hại, Cảnh Thạc đã không kiên nhẫn cầm điện thoại, mở khóa, chạm vào giao diện game: "Có cút không đây?"
Ỏ? Giao diện này, hơi quen nha!
Tim Tiếu Nhiên đập thình thịch: "Chờ đã, cậu nói chơi một ván, là trò này hả?"
Mợ nó, đây chẳng phải là trò bắn súng...!Battle Royale mà cậu từng chơi với lãnh đạo sao??
Bình thường Tiếu Nhiên không chơi game gì nhiều, nhưng mà game này cậu lại quá quen thuộc!
Không phải nguyên nhân nào khác, mà là vì lãnh đạo thích...
Vì lúc trước muốn lấy lòng vị cấp trên này, nên cậu đã rất cẩn trọng, mỗi đêm đều tìm các bài viết hướng dẫn, chăm chỉ luyện tập đến rạng sáng, đi bước nào là chắc bước đó, thế là đã luyện ra một thân kỹ năng thành thạo.
Khụ khụ, còn phối hợp với rắm cầu vồng, cuối cùng trở thành hồng nhân¹ bên cạnh lãnh đạo.
¹Hồng nhân: người được hoàng đế coi trọng.
Nếu như chơi trò này, có lẽ cậu vẫn có thể...!Vớt vát được một chút.
Nếu thua thật, đến lúc đó rồi cút cũng không muộn mà đúng không?
Hiện tại coi như cậu đã biết, gì mà dọn vệ sinh, gì mà giặt quần lót, rõ ràng là muốn đuổi cậu đi!
Nghĩ đến đây, Tiếu Nhiên ngược lại bình tĩnh hơn, rút hai tờ giấy lau khô ghế, đĩnh đạc ngồi xuống: "Tới đây, nhưng mà đợi chút, tôi vẫn chưa download nữa!"
Hoàng Mao và Đại Hắc nhìn Tiếu Nhiên bây giờ mới bắt đầu download trò chơi, đồng thời thở dài: Xong rồi, vừa nhìn đã biết đây là một đống sắt vụn!
Hai người bọn họ đều không hiểu nổi, bạn cùng phòng mới trông cũng dễ mến mà, nhìn cũng thấy cảnh đẹp ý vui nữa, sao anh Thạc vừa thấy mặt là đã không vừa mắt rồi, vẫn luôn muốn đuổi người ta đi!
Chẳng lẽ là vì, bị cậu ấy đánh thức sao?
Biết rõ tính khí Cảnh Thạc khi rời giường khó chịu đến cỡ nào, Hoàng Mao và Đại Hắc rùng mình một cái, ôm chặt lấy nhau.
Nhưng mà, hai người không ôm được bao lâu, bạn cùng phòng mới đã quyết đấu với Cảnh lão đại xong rồi.
Hoàng Mao khó có thể tin: "Nhanh vậy sao?"
Cậu ta thở dài, đồng tình vỗ nhẹ bả vai bạn cùng phòng mới, an ủi nói, "Thật ra quần lót của anh Thạc cũng được lắm, không khó giặt, chỉ cần khắc phục chướng ngại tâm lý là được..."
Tiếu Nhiên yên lặng nhìn sang, vẻ măt khiếp sợ:??? OMG sao cậu biết vậy?
Đại Hắc cũng bước tới, rất có tình nghĩa bạn cùng phòng mà ôm lấy cậu, vụng về làm theo: "Hoàng Mao nói đúng!"
Tiếu Nhiên lại yên lặng nhìn sang, tiếp tục với vẻ mặt khiếp sợ:??? OMG sao cậu cũng biết vậy?
Đại Hắc an ủi xong, vẫn không quên vuốt mông ngựa: "Anh Thạc trâu thật!"
Tiếu Nhiên:...Thu hồi cái từ hình dung vụng về này lại đi!
Hai người cậu một lời tôi một câu hơn nửa ngày, đột nhiên nhận ra sắc mặc của anh Thạc, ừm, hình như không được ổn cho lắm.
Đầu gục xuống, vẫn không nhúc nhích, sắc mặt phức tạp nhìn chằm chằm điện thoại.
Giờ phút này bóng dáng vẫn luôn lười biếng lại trở nên căng cứng, kết hợp với quả đầu lộn xộn như ổ gà kia, chẳng khác gì một con gà trống bại trận.
Hoàng Mao và Đại Hắc nhìn theo tầm mắt cậu ta, thấy giao diện điện thoại có__
Một dòng chữ "You lose" to bự.
Hoàng Mao: "......"
Đại Hắc: "......"
Hai người há to miệng với tần suất giống hệt nhau.
Trời ạ!!!
Anh Thạc thua, thua rồi??
Hai người đồng thời khiếp sợ nhìn sang Tiếu Nhiên.
Chuyện gì đang xảy ra đây?? Cậu trai mảnh mai này, thắng rồi sao?
ĐM! Có thể thắng lão đại sao?
Sao đây có thể là đống sắt vụn được, rõ ràng là vương giả mà!
Lúc này Cảnh Thạc đã hoàn toàn tỉnh ngủ, mặt cậu ta xanh mét, cổ tay trắng nõn cũng nổi gân xanh, áp suất thấp đến đáng sợ: "Thêm một ván nữa."
Tiếu Nhiên trợn to mắt: "Cậu muốn chơi xấu à?"
Cảnh Thạc giương đôi mắt hẹp dài quét về phía cậu: "Ván trước, tôi chịu thua.
Chơi thêm ván nữa, ván này ai thua, khỏa thân chạy hai vòng quanh tòa lầu ký túc xá."
Tiếu Nhiên cạn lời: "...Chơi lớn vậy sao?? Đợi một hồi ván đấu kết thúc, cậu sẽ không làm thêm một ván nữa đó chứ?"
Thật ra kỹ thuật của Cảnh Thạc khá tốt, ít nhất chơi hay hơn lãnh đạo của cậu nhiều, phỏng chừng là vì ván trước khinh địch, nên mới khiến cậu thắng khá nhẹ nhàng.
Nếu chơi như vậy, thật khó đảm bảo lần nào cũng sẽ chiến thắng.
Cảnh Thạc khẽ cắn môi: "Ván cuối cùng, chơi không?"
Tiếu Nhiên cũng cắn răng: "Được! Cậu tạo phòng đi!"
Mười phút sau.
Cảnh Thạc nhíu mày, bộ dáng như ăn phải sh*t.
Hắn vừa gian nan tiêu hóa sự thật mình đã thua hai ván liên tiếp, vừa nặng nề đứng dậy.
Dưới đủ loại ánh mắt phức tạp của Tiếu Nhiên và hai người bạn cùng phòng, cậu ta bắt đầu cầm vạt áo kéo lên, cởi ra.
Tiếp theo là một tiếng 'cách' nhỏ vang lên, dây lưng bị tháo ra.
Theo động tác tay của cậu ta, khóa kéo khẽ chuyển động, quần cũng trút xuống.
Lộ ra chiếc quần tứ giác màu đen, chính giữa căng ra một bọc lớn.
Cảnh Thạc im lặng nhìn chằm chằm Tiếu Nhiên.
Một lát sau, cậu ta cầm áo thun trùm lên đầu, che khuất mặt, rồi nhấc chân bước ra khỏi phòng.
Ba người: "......"
Hoàng Mao: "Anh Thạc đang...?"
Đại Hắc nhìn theo xa: "Khỏa thân?"
Hai người lại nhìn nhau, chạy một cái vèo đến ban công, cố ý chọn một đoạn đường có tầm nhìn siêu tốt, không chớp mắt chờ anh Thạc trơn bóng tỏa sáng sân khấu.
Cuối cùng, còn kêu Tiếu Nhiên qua: "Tôi ĐM, anh hùng mau qua đây, rầm rộ trăm năm đó nha!"
Hôm nay đúng là ngày đầu khai giảng, trong ký túc xá có không ít người, rất nhanh mọi người đã phát hiện ra chuyện này, lập tức sôi nổi chạy đi thông báo:
"Ôi đệch, dưới lầu có người anh em đang khỏa thân kìa!!"
"Đâu?? Woa! Dáng người không tệ nha!"
"Ha ha ha ha ha trâu thật!"
"6666666"
Vì thế, trên ban công ký túc xá nam đại học Hải Thành ngày càng có nhiều đầu người, mọi người nhất trí nhìn chằm chằm khối thân thể chỉ mặt một chiếc quần lót kia, đầu thong thả chuyển động theo nhịp điệu.
...Giống như là bị điều khiển từ xa.
Tiếu Nhiên che mặt:...Cậu chỉ không muốn giặt quần lót cho cậu ta mà thôi, không phải định, khụ khụ...
Bỗng nhiên cửa phòng bị ai đó mở ra, Cảnh Thạc thở gấp chạy về, tiếng rầm vang lên, cửa đóng lại.
Từ một phút trước ba người đã nhanh chóng bay từ ban công chạy vào phòng, có người xếp quần áo, có người sửa sang bàn học, có người còn nghiên cứu học thuật...!Mọi người đều làm bộ mình đang rất bận, giống như người vừa mới duỗi dài cổ, thiếu điều lấy kính viễn vọng ra xem không phải là mình.
Cảnh Thạc không nói tiếng nào tròng quần áo vào, thân thể cứng còng đi đến trước mặt Tiếu Nhiên.
Tiếu Nhiên thật sự không biết nên nói gì, đành phải cười trừ: "Về rồi à?"
Cảnh Thạc: "......"
Cậu ta rũ mắt, mặt căng chặt, sau một hồi lâu.
Rốt cuộc, cậu ta cố nén lửa giận, khô cằn nói: "Tối cởi quần lót ra cho tôi."
Nói xong, bỗng ném một cái thau nhỏ qua.
Tiếu Nhiên:???
Chờ đã, ý cậu ta là...!Thật sự muốn giặt quần lót cho mình???
Noooooo! Không muốn đâu!
Mẹ nó, cậu mặc quần chữ 丁 đó a a a! Bị người ta phát hiện là độn thổ luôn!.