Toàn Thế Giới Đều Điên Đảo Thần Hồn Vì Tui


- --•---
Tiếng bước chân dần dần đi xa.

Tiếu Nhiên nằm dài trên đất để bình ổn lại một chút, sau đó yên lặng bò dậy, tuy rằng thân thể như bị bánh xe cán qua, vẫn cứ không có sức lực, nhưng tốt xấu gì cũng sẽ không hở một chút là ngã vào lòng người ta!
Chờ chỉ số thông minh trở về mới dần nhận ra, ý của đại lão như vậy là chịu bỏ qua rồi à? Hai chân này xem như được bảo vệ rồi?
!!!
Vì chuyện này mà Tiếu Nhiên thấy lâng lâng, cảm giác hạnh phúc vì được sống sót sau tai nạn cũng dần lan tràn.

Tuy rằng thật mất tự trọng, nhưng nếu so sánh với đôi chân, thì tự trọng tính là cái gì chớ!
Khóe miệng cong lên, hai chân xụi lơ không có sức lực, kéo thân thể bủn rủn giống như đã túng dục quá độ, dựa vào ven tường: "Này, hệ thống ngốc! Vẫn còn ở đó chứ?"
Âm thanh của hệ thống 007 vẫn ngọt ngào như cũ: [Vẫn còn đây, thân mến, dịch vụ hệ thống 007 chuyên phục vụ cho cậu đây ~ ]
Hừ, phục vụ cái quỷ!
Tên dối trá hố cha này, ngoài mặt một dạng sau lưng một dạng! Cho một sao kém bình!
Tiếu Nhiên lười lý luận với nó, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Mấy người kéo tôi đến đây làm gì, mau thả tôi về nhà, tôi còn phải trở về xét lên phó phòng nữa!"
Trong một năm qua, cậu cẩn trọng vỗ rắm cầu vồng, một phút cũng không dám lơi lỏng, dựa vào thái độ kiên trì bền bỉ và kỹ năng nghiệp vụ thành thạo, nên được các lãnh đạo hết sức coi trọng.

Mấy hôm trước sếp lớn còn lộ tiếng gió cho cậu biết: Lần này chức phó phòng nắm chắc rồi.

Tiếu Nhiên hân hoan.

Cậu đã lên kế hoạch hết cả rồi, thăng chức tăng lương rồi lại hẹn hò, cưới một người vợ ôn nhu hiền huệ xinh đẹp, hai vợ chồng cùng nhau ngâm chân dưỡng sinh, sống đến trăm tuổi, trải qua một cuộc sống thoải mái dễ chịu.

Kết quả mộng đẹp mới mơ được một nửa, mở mắt ra thì đã đến đây.

Hệ thống 007: [Thân mến, là thế này, bởi vì tần suất tương tác của cậu ở khu bình luận quá cao, nên đại thần cốt truyện vô cùng săn sóc kéo cậu vào thế giới tiểu thuyết, để cậu rong ruổi tận hưởng cảm giác sung sướng của việc xuyên sách.]
Săn sóc?? Cảm giác sung sướng??
[Mặt khác tối hôm qua trong lúc cậu ngủ mơ thì dấu hiệu sinh mệnh của cậu đã mất rồi, nếu thân mến một hai phải đòi về nhà, vậy bên này của bọn tôi kiến nghị trực tiếp đưa vào lò thiêu nhe ^_^]
Tiếu Nhiên: "........." Đó là đã lược bớt mười ngàn chữ thô tục.

Hiện tại trong lòng cậu chỉ một suy nghĩ: Phải vỗ mông ngựa¹ thôi.

¹Vỗ mông ngựa: nịnh hót, giống rắm cầu vòng.

Sớm biết phải xuyên sách, cậu mới lười ra vẻ với đám lãnh đạo kia.

Thật không thú vị!
Hệ thống 007 rất nhiệt tình: [Tiểu Thất ấm áp nhắc nhở: Ký chủ thân mến, xin cậu hãy nhanh chóng hoàn thành lời thoại mà cốt truyện yêu cầu, nếu không sau 24 giờ, dựa trên cơ sở trừng phạt cấp A của cậu, bọn tôi sẽ cung cấp phục vụ trừng phạt cấp B.]
[Hệ thống tổng cộng có bốn cấp trừng phạt là ABCD, mức độ tăng lên theo thứ tự, trong đó trừng phạt cấp D là phục vụ tử vong tại chỗ, bên này kiến nghị cậu nhất định phải xem xét cho thận trọng nha!]
Tiếu Nhiên tiếp tục: "......"
Một đống lời vô nghĩa ở trên, cậu cũng chẳng nghe lọt, chỉ bắt được từ ngữ mấu chốt: Tử vong tại chỗ.

OMG!
Nếu mười phút trước tên hệ thống ngốc nói cái này với cậu, cậu nhất định sẽ khịt mũi coi thường, nhưng hiện tại cậu đã được mở mang kiến thức về cái thứ biến thái này rồi — Lúc này thân thể vẫn còn giữ lại cảm giác tê dại khi nam chủ Long Ngạo Thiên chạm vào.

Tiếu Nhiên không dám bất cẩn nữa, trầm ngâm trong chốc lát, "Chỉ cần nói ra lời thoại quy định là có thể xem như qua cửa đúng không?"
Hệ thống 007: [Đúng vậy (°‵′).]
Trong đầu Tiếu Nhiên xoay chuyển rất nhanh, chỉ trong chốc lát như vậy đã nghĩ ra được biện pháp ứng phó.

Nói thẳng lời thoại thì chắc chắn không được rồi, không còn chân thì dùng cái gì để ngâm bây giờ?
Hiện tại chỉ còn cách tạo quan hệ tốt với đại lão, trở thành phụ tá đắc lực của anh ta, đến lúc đó hai anh em cùng nhau nhớ lại hồi ức thời xưa, cậu có thể cười nhẹ nói một câu: "Thời gian trôi qua nhanh thật, nhớ trước đây tôi còn nói anh xxxxx nữa kìa, cuộc sống mà, thật là thăng trầm."
Ổn quá trời ổn luôn!
Đến lúc đó có chân có mạng, còn ôm được cái đùi của Long Ngạo Thiên, chẳng phải cũng cưới được vợ trắng – giàu – đẹp đi lên đỉnh cao nhân sinh sao?
Sau một hồi suy nghĩ, nút thắt trong lòng Tiếu Nhiên cũng được cởi bỏ, cậu thầm like mười ngàn cái cho đứa bé lanh trí là mình đây, tinh thần sảng khoái đi đến cửa, đẩy cửa ra.

Thuận tiện vui vẻ huyên thuyên với 007: [Đúng rồi, ông chủ của mấy người có phải họ Mã² không vậy?]
²Họ Mã: hình như bên Trung có khá nhiều doanh nhân họ Mã, chẳng hạn như Mã Vân (người sáng lập Alibaba), Mã Hóa Đằng (người sáng lập Tencent).

...!
Trên chiếc sô pha mềm mại tại một góc của buổi tiệc, có vài thanh niên trẻ tuổi đang ngồi, trong đó có một người mặt mày hớn hở mà nháy mắt: "Đông Tử, chắc là Tiếu Nhiên của cậu đi tìm Thẩm Thành Hãn gây phiền phức rồi."
Người đàn ông ngồi cạnh sô pha ưu nhã vươn ngón tay thon dài, cầm cà vạt, rồi nới lỏng: "Sao em ấy có thể xúc động như vậy."
Giọng điệu ôn nhu, trên mặt mang theo nụ cười, nhưng đáy mắt lại lạnh nhạt, cũng chẳng có vẻ gì là quan tâm.

Lưu Vũ cười ha ha: "Chuyện này có liên quan đến cậu, sao cậu ta có thể không xúc động cho được?"
Cậu ta cười có thâm ý khác, phải nói Tiếu Nhiên này cũng là một người kỳ diệu.

Khuôn mặt xinh đẹp, dáng người nóng bỏng, nhìn bề ngoài cứ tưởng là một tay cao thủ, nhưng thực ra trong cái giới này ai cũng biết, thằng nhỏ ngốc đó một lòng dính lấy Triệu Văn Đông, kêu đi hướng đông không dám đi hướng tây.

Chịu thương chịu khó, còn đặc biệt ngốc!
Có thể không ngốc sao, tất cả mọi người đều nhìn ra được, là Triệu Văn Đông không giữ cũng không buông, xem cậu ta như lốp xe dự phòng, chỉ có một mình cậu ta là ngây ngốc chui vào, hận không thể móc trái tim ra cho Triệu Văn Đông nhìn xem nó nhiệt tình cỡ nào.

Cứ lấy chuyện hôm nay mà nói đi.

Nguyên nhân chính là Thẩm Thành Hãn lặng lẽ hốt đi mối làm ăn lớn của Triệu gia, lão gia tử nhà họ Triệu tức đến dậm chân, mắng Triệu Văn Đông máu chó phun đầu.

Triệu Văn Đông là một người trầm ổn, còn giả mù sa mưa trò chuyện vui vẻ với Thẩm Thành Hãn, nhưng tên Tiếu Nhiên nóng tính này lại không nhịn được, trực tiếp xông lên đi tìm Thẩm Thành Hãn gây phiền phức, cũng rất kinh ngạc, lời mắng kia phải nói là khó nghe.

Đừng nói nữa, vậy mà Lưu Vũ còn rất hâm mộ Đông Tử, bị một đứa nhỏ ngốc có body siêu hot như vậy che chở.

Trên giường hay dưới giường gì cũng đều sướng!
Nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của Lưu Vũ, độ cong nơi khóe miệng Triệu Văn Đông cũng hơi chân thật một chút, mang theo sự tự đắc, nhưng mà rất nhanh đã bị ép xuống.

Mặt hắn không đổi sắc mà hỏi: "Tiểu Nhiên đi tìm người ta gây phiền phức rồi?"
"Cũng không phải, tôi chỉ vừa lúc nghe thấy, mắng người kia là được gái điếm nuôi, cậu nói với tính tình của Thẩm Thành Hãn, hắn có thể nhịn được sao?"
Triệu Văn Đông trầm tư một lát.

Lưu Vũ nói đúng, họ Thẩm ghét nhất người khác vũ nhục thân thế của hắn, nếu như Tiếu Nhiên thật sự nói những lời này, tuyệt đối không tránh được phải chịu một trận thương tổn da thịt, nói không chừng còn có chuyện lớn xảy ra.

Nếu như thế, vậy là hắn có thể mượn cơ hội liên hợp với Tiếu gia chơi họ Thẩm kia một đợt rồi?
Triệu Văn Đông càng nghĩ càng cảm thấy cách này khá khả thi, ngoài mặt hắn lại nhíu mày, cầm áo khoác, trịnh trọng nói: "Đi thôi, đi cứu người."
Sau đó đứng dậy, dẫn theo vài người đi đến chỗ mà Lưu Vũ chỉ.

Có điều mới đi không được vài bước, thì đã dừng lại.

Cửa lớn mở ra rồi đóng lại, Tiếu Nhiên kéo bóng dáng gầy gò...!Không bị tổn hao gì mà đi vào.

Nhưng không biết vì sao, cái eo nhỏ này trông còn mềm mại hơn cả trước kia.

Đôi mắt đen láy, đuôi mắt hơi đỏ, cánh môi tươi tắn căng mọng khẽ nhếch lên...!Kết hợp với khuôn mặt đầy vẻ lẳng lơ kia, không giống như là đi kiếm chuyện, ngược lại cứ như đi làm một phát vậy, đuôi lông mày còn treo cả gió xuân.

Lưu Vũ nhìn mà trái tim nhỏ đập thình thịch, nhịn không được nuốt ực một cái.

Tên nhóc yêu tinh này!
Ngược lại Triệu Văn Đông cũng không chú ý, hắn nhanh chóng bước đến, nắm lấy cánh tay Tiếu Nhiên: "Tiểu Nhiên, em không sao chứ?"
...!
Tiếu Nhiên nhìn động tác của người này, thầm nghĩ hơn phân nửa là anh em của nguyên chủ, thấy bộ dáng của người anh em này khẩn trương đến nỗi dùng sức có hơi lớn, bèn nhanh chóng làm như rất thân quen mà nói: "Không sao cả, tôi thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ!"
Triệu Văn Đông sửng sốt, nhưng vẫn không tin, thấp giọng nói: "Rốt cuộc Thẩm Thành Hãn đã làm gì em?"
Tiếu Nhiên: "...Cũng không có làm gì cả."
Ánh mắt của Triệu Văn Đông trở nên sâu thẳm, trong lúc nhất thời lại có chút cảm khái.

Rõ ràng rồi, là do Tiếu Nhiên sợ hắn lo lắng, cho nên thà tự che miệng vết thương chịu đựng đau đớn, cũng không muốn nói thật với hắn.

Vật nhỏ này, vẫn luôn săn sóc hiểu chuyện như vậy, hiểu chuyện đến nỗi khiến người ta đau lòng.

Nghĩ như vậy, sự lo lắng dưới đáy mắt Triệu Văn Đông cũng sinh động hơn vài phần, dùng bàn tay còn lại xoa nhẹ gương mặt cậu, ngón trỏ cọ nhẹ theo quai hàm, dừng lại ở chiếc cằm tinh xảo.

Xúc cảm trơn láng khiến lòng hắn hơi rung động.

Triệu Văn Đông chậm rãi nhìn người trước mắt: "Đừng sợ, nếu Thẩm Thành Hãn dám khi dễ em, Triệu Văn Đông anh là người đầu tiên không buông tha cho hắn!"
Tiếu Nhiên có hơi cạn lời, đã nói là không có việc gì rồi, sao vẫn còn chưa xong nữa?
Nhìn bộ dáng này giống như ước gì cậu có chuyện vậy!
Hả???
Sờ mặt cậu làm gì, chẳng lẽ bụi bẩn vừa rồi cọ ở trên sàn vẫn chưa lau sạch?
Còn nữa, ánh mắt này là sao?
Hay là cũng giống cậu, cũng là một vua nịnh nọt?
Chỉ là tư tưởng giác ngộ của người này vẫn chưa quá triệt để, thế nhưng lại muốn đối nghịch với nam chủ Long Ngạo Thiên.

Không được, cậu phải nhanh chóng phủi sạch quan hệ với cái người này!
Đương nhiên là Triệu Văn Đông không biết suy nghĩ của cậu.

Hắn có thể khiến nguyên chủ thích nhiều năm như vậy, đương nhiên là có một vẻ ngoài tốt đẹp, kỳ thật khi trở nên thâm tình cũng rất ra ngô ra khoai.

Ngay cả Lưu Vũ ở bên cạnh cũng âm thầm tấm tắc hai tiếng, vô cùng bội phục trước thủ đoạn của hắn: Ánh mắt này lời thoại này Tiếu Nhiên có thể chịu nổi sao?
Dù sao nếu nhóc yêu tinh Tiếu Nhiên này nhìn mình như vậy, hắn nhất định phải lột sạch cậu.

Triệu Văn Đông cũng mỉm cười nhàn nhạt, gần như đã nhìn thấy dáng vẻ cảm động đến nỗi rưng rưng nước mắt, hận không thể lấy thân báo đáp của Tiếu Nhiên.

Nhưng hắn cười chưa đến một giây, giây tiếp theo lại thấy Tiếu Nhiên đặc biệt nghiêm túc lùi về sau một bước, quyết đoán phân rõ giới hạn với hắn: "Nghĩ cái gì đó!"
Tiếu Nhiên nói một cách chính đáng: "Thẩm thiếu là một người tốt đến vậy, sao có thể khi dễ tôi!"
Cuối cùng, cậu sợ lời này truyền tới tai Thẩm Thành Hãn, nhanh chóng bổ sung, "Các người tuyệt đối đừng nói bừa, bịa đặt hơn 500 lần là phải bị tuyên phạt đó³!"
³: theo quy định của luật pháp bên đó, nếu share, đăng lại thông tin phỉ bán tới 500 lần sẽ bị cấu thành tội phỉ báng và phải chịu trách nhiệm hình sự.

Triệu Văn Đông: "......"
Lưu Vũ: "......"
Người qua đường A B C: "......"
Không khí an tĩnh.

Thẩm Thành Hãn mới vừa cầm ly sâm banh, đang định tiến lên chào hỏi chủ tịch Hoa Chính, lại nghe thấy câu nói vô cùng vang dội này.

Trong hoàn cảnh yên tĩnh đến kỳ lạ, có vẻ đặc biệt nổi bật.

Hắn dừng bước, nghiêng đầu nhìn theo hướng âm thanh vọng đến.

Cách đó không xa là mấy con mèo ba chân không nhớ rõ tên gì, cùng với một thanh niên xinh đẹp.

Giờ phút này, một thân cậu tràn đầy chính khí, so với người mười phút trước bò ở trước mặt hắn thở dốc như hai người khác nhau.

Triệu Văn Đông cảm thấy nụ cười của mình không có cách nào duy trì được nữa, biểu tình của hắn có hơi cứng đờ: "Tiểu Nhiên, em, em..."
Thấy hắn em em em nửa ngày cũng chưa nói được gì, Tiếu Nhiên không chờ được nữa, cậu trộm nhìn Thẩm Thành Hãn cách mình mấy mét, tiếp tục điên cuồng nâng độ hảo cảm: "Nói tóm lại, Thẩm thiếu không phải là loại người như mấy người nghĩ..."
Tiếu Nhiên ngẩng đầu, sự sùng bái dưới đáy mắt gần như sắp tràn ra, sau đó lại thở dài: "Thôi, cũng không thể trách mấy người, muốn trách thì trách tiên phàm khác biệt."
Mọi người đều ngơ ngác.

Mắt Tiếu Nhiên lấp lánh: "Người bình thường sao có thể tưởng tượng ra được anh ấy là nhân vật thần tiên gì chứ!"
Triệu Văn Đông hoàn toàn thất bại trong việc kiểm soát biểu tình: "......"
Lưu Vũ: "......"
Người qua đường A B C: "......"
Tay Thẩm Thành Hãn run lên, thiếu chút nữa sâm banh đã sánh ra ngoài.

Mọi người xấu hổ im lặng vài giây, gần như cùng lúc hướng mắt về phía Triệu Văn Đông đã đen mặt.

...Luôn cảm thấy hắn đã bị cắm sừng rồi, nhưng mà không ai có chứng cứ cả..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui