- --•---
Tiếu Nhiên ôm lấy đĩa trái cây, vui vẻ chọn một miếng thanh long, sau đó cho vào miệng.
Cậu tự giác vừa rồi mình biểu hiện không tệ, hẳn là có thể thêm được chút điểm ở chỗ Thẩm Ngạo Thiên, dù sao bản chất của con người chính là thích nghe lời khen ngợi mà.
Nhớ trước đây, cậu có thể trổ hết tài năng so với mười vị đồng nghiệp ưu tú, chính là dựa vào một tay kỹ xảo vỗ mông ngựa cao siêu này.
Tuy rằng phong cách có hơi phóng đại, hẳn là bây giờ Thẩm Ngạo Thiên vẫn chưa thể tiếp thu được, nhưng Tiếu Nhiên tin rằng hắn sẽ nhanh chóng quen với việc này thôi.
Không chừng về sau không nghe được còn nhớ đến hoảng nữa kìa.
Tiếu Nhiên ăn trái cây, không quên tán gẫu với Tiểu Thất: "Nói cho cậu biết vậy, tôi vô cùng tự tin với kỹ năng này, cậu xem lúc tôi nói chuyện, biểu tình hay động tác nhỏ gì đó, cũng đều rất chuẩn đúng không?"
Hệ thống 007: [Ừm ừm ừm, thân mến đúng là good good!]
Tiếu Nhiên nghe nó ba hoa mà cảm thấy yên tâm thoải mái, cười nhạt nói: "Tàm tạm thôi, cũng xem như khá ổn đi, bí quyết chính là coi nam chủ thành lãnh đạo.
Không phải tôi khoác lác chứ, trước mắt vẫn chưa có vị lãnh đạo nào có thể toàn thân trở ra dưới rắm cầu vồng của tôi đâu."
Hệ thống 007: [......]
Nó muốn nói lại thôi, rất muốn kiến nghị cậu hãy xem điều kiện thân thể của mình trước đi.
...Eo nhỏ mông vểnh, mắt mị như tơ.
Thật không dám giấu giếm, vẻ ngoài cực phẩm tiểu thụ này, kết hợp với ánh mắt sùng bái mang theo một chút ngượng ngùng của ký chủ thân mến, còn có lời thoại khiến người ta nổi da gà kia, thật không giống nịnh nọt chút nào.
Ngược lại...!Giống như đang câu dẫn, cứ như vậy sẽ không bị ấy ấy thật đó chứ?
Ngay cả nó cũng muốn ngo ngoe rục rịch rồi đây nè!
Yên lặng phun tào xong, hệ thống 007 lại dối trá nịnh nọt: [Đúng đúng đúng, rắm cầu vồng của ký chủ đúng là siêu lợi hại mà!]
Tiếu Nhiên được nó khen mà thấy siêu thoải mái, nằm trên sô pha có qua có lại thổi phồng lẫn nhau: "Nào có nào có, tôi thấy cậu cũng rất có thiên phú lắm đó, cố lên."
Đang vui vẻ, lại đột ngột bị một bóng người cao lớn chắn mất ánh sáng, Tiếu Nhiên ngẩng đầu thì thấy Triệu Văn Đông mím môi nhìn cậu chằm chằm, không rõ biểu tình.
Tiếu Nhiên đối diện với hắn hai giây, không quá hiểu ý của hắn.
Do dự một hồi, lại thử ghim một miếng kiwi đưa qua: "Sao vậy, anh muốn ăn à?"
Triệu Văn Đông rũ mắt, liếc nhìn miếng kiwi, không biết vì sao, hắn nhìn thấy màu sắc xanh mướt¹ kia, lại nhịn không được muốn phát hỏa.
¹Màu xanh: ám chỉ việc bị cắm sừng.
Hắn nén giận dời tầm mắt, rồi lại quét về phía Tiếu Nhiên.
Cậu ngồi rất ngay ngắn đàng hoàng, mở to đôi mắt ngập nước, nhìn qua vừa vô tội lại vừa ngoan ngoãn, nhưng vẫn cứ quyến rũ, đuôi mắt hẹp dài hơi cong lên, lúc nhìn người khác có vẻ như là đang câu lấy.
Còn không phải sao, câu đến nỗi họ Thẩm không tìm thấy hướng bắc² luôn rồi!
²Hướng bắc: vì hướng bắc là hướng làm chuẩn, dễ tìm nhất.
Triệu Văn Đông nhớ lại trước kia.
Tiếu Nhiên mê luyến hắn cỡ nào trong lòng hắn rất rõ, đánh chết hắn cũng không tin vật nhỏ này sẽ đột nhiên thay lòng đổi dạ.
Vậy nên khả năng duy nhất đó là, thằng chó Thẩm Thành Hãn kia đã coi trọng Tiếu Nhiên, vì thế đã âm thầm nắm cán gì đó, buộc cậu đi vào khuôn khổ.
Vật nhỏ Tiếu Nhiên này, thà đánh rớt hàm răng nuốt vào bụng cũng không muốn mình lo lắng.
Ngoài mặt thì chuyển tình cảm qua người khác, nhưng không biết trong lòng đã chịu khổ cỡ nào.
Trong khoảng thời gian ngắn, Triệu Văn Đông đã suy diễn ra một trận tuồng cường thủ hào đoạt, càng nghĩ càng tin tưởng không hề nghi ngờ, ánh mắt nhìn về phía Tiếu Nhiên cũng dần dần nhu hòa.
Đứa nhỏ ngốc này, thật là vừa đáng giận lại vừa khiến người ta đau lòng.
Tay Tiếu Nhiên giơ nĩa ghim trái cây có hơi mỏi, thấy Triệu Văn Đông không phản ứng, bèn dứt khoát chuyển hướng, cho vào miệng mình.
Chua chua ngọt ngọt, đặc biệt khỏe mạnh.
Ăn kiwi xong, người này còn bình tĩnh nhìn cậu, ánh mắt hơi lạ.
Tiếu Nhiên xấu hổ nhưng cũng không mất lễ phép mà mỉm cười.
Ánh mắt Triệu Văn Đông trầm xuống.
Dáng vẻ vật nhỏ miễn cưỡng vui cười, càng khiến cho người ta đau lòng hơn cả dáng vẻ giương nanh múa vuốt thường ngày.
Tiếu Nhiên:...Sao ánh mắt của người anh em này lại ngày càng kỳ quái vậy?
Cậu thật sự không nhịn được nữa: "Muốn ăn gì thì kêu phục vụ mang đến cho anh, nhìn tôi hoài làm chi? Tôi cũng chẳng đẹp đẽ gì."
Nói xong, rồi lại đứng dậy.
Cổ tay bị nắm mạnh lấy, Tiếu Nhiên cúi đầu.
Dưới ánh đèn, Triệu Văn Đông cười ôn nhu với cậu: "Ai nói em không đẹp? Hửm?"
Tiếu Nhiên: "Chu choa??" Trọng điểm của cậu là câu trước được chưa!
"Em đẹp cỡ nào em không biết sao?"
Tiếu Nhiên đổ mồ hôi: "......"
Người anh em à, nếu anh có thể chuyển rắm cầu vồng này qua chỗ nam chủ, anh cũng không đến nỗi rơi vào kết cục vô danh ở trong tiểu thuyết này nha.
Cậu không hề để ý mà giật nhẹ cánh tay: "Được được được, tôi đẹp được chưa, mau buông tay ra đi."
Đầu ngón tay thon dài của Triệu Văn Đông gõ nhẹ vài cái vào lòng bàn tay cậu: "Em đi đâu vậy?"
Tiếu Nhiên hết cách rồi: "...Đi tiểu!"
"Mau buông ra, tôi sắp nín không được rồi."
Dường như Triệu Văn Đông cố ý trêu chọc cậu, hơi buông tay ra, thong thả ung dung về lại sô pha, nhìn bóng dáng cậu dần dần đi xa, nhẹ giọng cười cười.
Đây là, thẹn thùng sao?
Tiếu Nhiên là con út nhà họ Tiếu, bị người nhà cưng chiều đến mức có hơi vô pháp vô thiên, lại còn lớn gan, những lời không biết xấu hổ gì cũng dám nói ra, hai chữ thẹn thùng này, từ trước đến nay không có chút quan hệ gì với cậu.
Nếu là trước kia Triệu Văn Đông trêu đùa cậu như vậy, hai mắt cậu nhất định sẽ tỏa sáng, trong miệng nhả ra đầy lời âu yếm mùi mẫn, chỉ hận không lập tức nhào qua dính ở trên người hắn.
Triệu Văn Đông có hơi ăn không tiêu, lại sợ từ đó mình bị quấn lấy càng chặt, vì thế mà đơn giản đối xử như gần như xa.
Nhưng hiện tại...!
Hắn nhìn chằm chằm bóng dáng thẹn thùng của người nào đó, hơi liếm môi.
So với trực tiếp trắng ra, hình như hắn càng thích dáng vẻ này hơn.
Thật đáng yêu.
...!
Tiếu Nhiên đúng là mắc tiểu thật.
Vừa rồi mới uống một ly nước lớn, lại ăn một dĩa trái cây, cảm giác mắc tiểu...!Cũng đến khá nhanh.
Vội vàng chạy đến nhà vệ sinh, vừa đẩy cửa thì lập tức chạy ngay đến bồn tiểu.
Chạy được vài bước, mới vừa chạy qua hai bồn rửa tay, đột nhiên dừng lại.
Khoan đã...!
Dường như Tiếu Nhiên đã phát hiện ra điều gì đó.
Cậu lui lại hai bước, nhìn vào mặt gương trên bồn rửa tay.
Trong gương, là một khuôn mặt xa lạ.
Tiếu Nhiên nhìn chằm chằm một lúc lâu, không thể tin được mà vươn tay, kéo kéo khuôn mặt của mình.
Rồi sau đó, chậm rãi phun ra một chữ: "OMG!"
Cậu hiểu lầm Triệu Văn Đông rồi, con hàng kia đúng là không phải đang khách sáo, khuôn, khuôn mặt này của cậu, cũng thật mẹ nó đẹp mà!
Đẹp đến nỗi trong đầu đã tự động vang lên BGM³: "Sao tui lại như vậy! Sao tui lại đẹp như vậy! Đẹp như vậy thì làm sao bây giờ ~"
³BGM: nhạc nền, loại nhạc dùng để điều chỉnh bầu không khí.
Nhưng mà, hình như thiếu chút khí chất đàn ông, rất là, rất là...!
Thật ra ngũ quan này thuộc về loại xinh đẹp tinh xảo, cũng không nữ tính, cho nên trong lúc nhất thời Tiếu Nhiên cũng không biết vấn đề nằm ở đâu, cho đến khi cậu chú ý tới dáng người của mình.
Tiếu Nhiên sờ thử, trong lòng nhất thời tan vỡ—
Mẹ nó, cái (‿|‿) này!
Sao lại vểnh như vậy!!!
Cũng may là mặc loại quần tây hưu nhàn thoải mái nên khá thùng thình, cũng không thấy rõ...!
Tiếu Nhiên có hơi buồn bực, một thằng con trai như cậu, chỉnh cái mông vểnh như vậy để làm gì nha.
Nhưng giờ phút này cậu vội vã đi tiểu, cũng không quá rối rắm vẻ bề ngoài, dù sao không phải là loại xấu đến nỗi không thể tìm được nửa còn lại, cậu đều có thể tiếp thu.
Chạy lộc cộc đến phía trong nhà vệ sinh, cởi quần móc công cụ ra bắt đầu xả nước, rốt cuộc cũng thoải mái.
Nhưng cúi đầu nhìn xuống, lại bắt đầu u sầu.
Có thể bỏ túi được luôn đó!
ĐM!
Tiếu Nhiên thầm mắng một câu thô tục, cuối cùng vẫn đành chấp nhận số mệnh mà tự an ủi mình một phen.
Không sao, tuy hơi nhỏ, nhưng thoạt nhìn vẫn nằm trong phạm vi đạt tiêu chuẩn, cũng không phải hoàn toàn không thể tiếp thu.
Với lại sau này luyện kỹ thuật tốt một chút, cũng có thể kề vai sát cánh bay lên trời cùng vợ yêu.
Hì hì, hoàn mỹ!
Tiếu Nhiên người này có một ưu điểm, đó là tố chất tâm lý đặc biệt tốt.
Cứ một hai giây như vậy, tâm thái đã hoàn toàn được điều chỉnh tốt, tiếp tục bình tĩnh đi tiểu.
Cánh cửa phía sau vang lên một tiếng động nhỏ, tiếng bước chân trầm lặng từ xa tới gần.
Tiếu Nhiên liếc qua bên cạnh một cái, thiếu chút nữa đã tiểu ra ngoài.
A a a là nam chủ!
Độ may mắn này cũng quá may rồi, đi tè cũng có thể gặp được!
Mặt Thẩm Thành Hãn không đổi sắc kéo khóa quần, bên tai có tiếng hít thở dồn dập rất nhỏ, giống như bị dọa sợ, ngay sau đó một một nam hoảng loạn lại mang theo kinh ngạc xen lẫn vui vẻ vang lên: "Thẩm thiếu, trùng hợp ghê!"
"Ồ," Tiếu Nhiên buột miệng thốt ra, "Anh tự mình đi vệ sinh hả?"
Thẩm Thành Hãn: "......"
Hắn lười nói chuyện với người này, trực tiếp móc công cụ ra.
Sau đó, nghe thấy một tiếng "Woaaaaa—", mang theo mười phần tán thưởng.
Tiếu Nhiên hâm mộ cảm thán: "Không hổ là nam thần của tôi, dù là nơi nào Thẩm thiếu cũng đều good nhất!"
Thẩm Thành Hãn xanh mặt, tên biến thái này.
Tiếu Nhiên cũng tiểu xong rồi, vẻ mặt bình thường, sau đó cúi đầu nhìn xuống, cả người lập tức không khỏe.
Nhìn xem cậu đang mặc cái thứ gì nà!
Quần lót ren???
Tiếu Nhiên cảm thấy choáng cả đầu, che lại thứ hủy diệt tam quan, vô thức lùi về sau một bước, vừa vặn đụng vào một lòng ngực rắn chắc.
Hệ thống 007: [Thân mến, bên này kiểm tra đo lường thấy cậu và nam chủ lại tiếp xúc thân mật, trừng phạt cấp A chính thức bắt đầu nà.]
Mịa!!!
Tiếu Nhiên cam chịu nhắm mắt lại, mặc cho chính mình nũng nịu ngã vào lòng nam chủ.
Thẩm Thành Hãn nheo mắt, vươn tay.
Một lần lạ, hai lần quen...!Lần này tư thế ôm đã không còn cứng nhắc như lần đầu, nhưng khuôn mặt vẫn u ám như cũ.
Không, phải nói là còn u ám hơn trước, bởi vì hắn thấy được một thứ cay mắt.
Tiếu Nhiên khóc không ra nước mắt.
Cầu xin mau buông tay ra đi người anh em!
Khoan đã, anh vẫn chưa rửa tay đúng không?
Cậu yếu ớt giãy giụa: "Mau, mau buông ra...!Tôi..."
Tuy rằng đã rất nỗ lực để giọng mình có vẻ bình thường một chút, nhưng âm cuối lại không tự giác mà run lên.
Hệ thống 007:...Cái này là đang giãy giụa đó hả???
Rõ ràng cũng không chỉ 007 mới nghĩ như vậy, Thẩm Thành Hãn hít sâu một hơi: "Cậu có bệnh à!"
Lồng ngực rắn chắc bị tức đến nỗi phập phồng lên xuống, khí nóng thở ra loáng thoáng phất qua vành tai Tiếu Nhiên.
Vì thế, mặt cậu càng hồng chân lại càng mềm.
...!
"Mẹ nó họ Thẩm mày đang làm cái gì đó!" Một âm thanh vừa kinh sợ lại vừa giận dữ vang lên.
Tiếu Nhiên dùng hết một chút sức lực cuối cùng, nhu nhược quay đầu lại, gian nan nhìn qua.
Nam nhân đứng ở cửa xanh cả mặt.
Triệu Văn Đông khiếp sợ trừng mắt nhìn hai người ôm nhau đến nỗi khó có thể chia lìa (?), trong mắt dâng lên lửa giận khó có thể dập tắt.
Đệt mẹ mày Thẩm Thành Hãn!.