Toàn Thế Giới Đều Đợi Ngươi Động Tâm

Cố Lộng Khê - Chương 6

__________

Duyên phận là vậy.

Đôi khi sẽ tình cờ gặp được người mình khao khát ngóng trông.

Ôn Thiền sửng sốt, to mắt nhìn về người con gái váy đen. Người nọ vẫn quý phái và lạnh lùng như lần đầu gặp.

Ôn Thiền nắm chặt bài giảng trong tay, ép mình không được bốc đồng ôm lấy đối phương. Thế là cô bước từng bước đến người bên kia.

Cố Lộng Khê.

Người phụ nữ làm cô ngày nhớ đêm mong.

"Tôi," Đôi mắt Ôn Thiền nhìn sâu vào Cố Lộng Khê, "Không ngờ gặp em ở đây."

Cố Lộng Khê nhìn đối phương, làm sao không kinh ngạc?

Trong lòng thậm chí dâng lên cảm giác khó hiểu làm dòng máu đóng băng dần sôi lên. Cô giật bắn người, nhưng vẫn buộc mình không được phấn khích.

Ôn Thiền là đầu sỏ gây tội, là người xâm chiếm vào cả giấc mơ. Cố Lộng Khê kìm nén vui sướng bản thân không muốn thừa nhận.

"Cô dạy ở đây?" Cố Lộng Khê cố gắng bình tĩnh.

Ôn Thiền gật đầu, niềm vui gặp lại Lộng Khê vẫn chưa nguôi ngoai, cô nghi ngờ: "Sao em ở đây? Hơn nữa còn trong lớp này?"

Diễn Diễn - người luôn trốn sau váy Cố Lộng Khê thò đầu ra. Em ôm đùi Lộng Khê, ngại ngùng trả lời cô Ôn.

"Cô Ôn, Cô Ôn, đây là mẹ con, đến họp phụ huynh cho con."

Mẹ...?

Ôn Thiền cúi đầu nhìn Cố Tu Diễn, sau đó nhìn Cố Lộng Khê.

Cố Lộng Khê bị Cố Tu Diễn làm sốc. Cô muốn phủ nhận nhưng lại nhớ lời đe doạ của bà yêu.

(Diễn cho tốt vai phụ huynh của Cố Tu Diễn. Bà không muốn cô giáo đến thăm nhà.)

Đm.

Thấy chị hai muốn phủ nhận, Cố Tu Diễn vội lên tiếng: "Mẹ biết cô Ôn sao?"

Cố Lộng Khê đen mặt. Cô bị ép, cô không thể phủ nhận.

"Cô Ôn từng cứu." Cố Lộng Khê trả lời, dùng mắt bảo Cố Tu Diện thôi ôm đùi cô, nếu không cô sẽ đánh thằng bé đến cha mẹ không nhận ra.


Cố Tu Diển vội ngậm mồm, buông tay. Em yên lặng bước ra khỏi phòng nói chuyện với mấy bạn trên hành lang.

Cách xa chị hai, cả đời an yên.

"Thằng nhóc đó thích ôm chân tôi." Cố Lộng Khê cúi đầu nhìn chân váy bị nhăn.

Không nhìn thấy sự kỳ lạ trên mặt Ôn Thiền. Đó là vẻ mờ mịt khó tin, thậm chí không muốn tin. Vì chuyện Cố Lộng Khê kết hôn làm lòng cô khó chịu.

"Không nghĩ Tu Diễn là người nhà em." Ôn Thiền nuốt khan. Cô luôn để ý đến Cố Lộng Khê, nhưng lúc bốn mắt nhìn nhau lại trở về bình thường.

Khoé miệng Cố Lộng Khê giật giật. Cô muốn nói thằng nhóc đó là em trai nhưng không biết mở miệng ra sao.

"Tôi cũng không nghĩ cô là giáo viên thằng nhóc đó. Nó bảo với chúng tôi nó thích cô giáo Ngữ Văn." Cố Lộng Khê cười. Hôm ăn tết Cố Tu Diễn bảo với chị dâu là thích cô giáo Ôn nhất, nhưng không ai để ý.

Chúng tôi.

Là em và chồng em sao?

Ôn Thiền nghĩ, đôi con ngươi rủ xuống, cô gượng cười cho qua.

May vẫn chưa nói "Tôi muốn gặp em", nếu không thật sự không còn đường lui.

"Chị cầm sách cũng ra hình ra dáng ghê, giống cô giáo ấy." Cố Lộng Khê nhướng mày nhìn Ôn Thiền ăn mặc chỉnh chu. Rất xinh đẹp và khí chất.

"Em khen tôi sao? Lộng Khê." Ôn Thiền cười, nhẹ nhàng gọi tên đối phương.

Nghe tiếng gọi dịu dàng, Cố Lộng Khê cảm giác như gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi thơm thoang thoảng làm giảm sự căng thẳng của cô.

Cô thích Ôn Thiền gọi tên.

Ánh mắt mãnh liệt của Cố Lộng Khê làm Ôn Thiền ngại. Hai người cứ đứng trong phòng học mãi cũng không xong, Ôn Thiền mời Cố Lộng Khê ngồi xuống.

"Thật ra muốn cùng em nói về đoạn văn Cố Tu Diễn viết." Ôn Thiền vừa nói vừa mở bài tập hè của Cố Tu Diễn cho Cố Lộng Khê xem.

Cố Lộng Khê nhìn bài văn trước mặt, ủa? Sao quen vậy? Hình như...cô dạy Cố Tu Diễn viết.

"Có vấn đề gì không?" Cố Lộng Khê nhìn dòng chữ bên trong, vẫn không ý thực được cô chỉ em mình viết văn máu me khủng bố như nào.

Ôn Thiền sửng sốt, sau đó hỏi: "Em dạy thằng bé viết sao?"

"Ừ." Cố Lộng Khê gật đầu.

Ôn Thiền cảm thấy thật vi diệu. Nếu thật sự là Cố Lộng Khê thì cũng đúng, vì nhiều khi đối phương nói chuyện rất kỳ diệu.

"Em không thấy...hơi cực đoan sao?" Ôn Thiền nhìn "đổ xăng lên đầu", "điếu thuốc lá quý giá nhất"...những câu văn mang đầy sự khủng bố, sau đó nhìn Cố Lộng Khê.


Cố Lộng Khê nhíu mày, cô thấy rất bình thường.

Bởi vì cô làm được nên mới viết. Nếu không những kẻ hung ác kia sẽ cắn trả cô. Đã quá nhiều người đâm sau lưng nên cô phải tuyệt tình như vậy.

"Tôi có gì nói đó." Cố Lộng Khê những vòng tròn trên quyển sách và trả lời Ôn Thiền.

Nếu là mấy giáo viên khác chắc đã sợ bỏ chạy.

Có lẽ vì Ôn Thiền nên cô hiền lành trả lời.

"Người nhà em đều thế này?" Ôn Thiền hoang mang. Đề bài là kể về gia đình, mà bài văn của bạn học Cố Tu Diễn lại là chuyện xưa của gia tộc máu me khủng bố.

Cô Lộng Khê gật đầu, cô chống cằm nhìn cô giáo Ôn: "Quan điểm của tôi không đại diện cho cả gia đình. Nhưng nếu cô tò mò tôi có thể dẫn cô đi xem."

Đối diện đôi mắt tươi đẹp của Cố Lộng Khê, nó sâu thẳm như vòng xoáy làm Ôn Thiền hãm sâu, vô thức chết ở bên trong.

Em có chồng tốt và con ngoan, em có gia đình hạnh phúc.

"Bị doạ sao?" Cố Lộng Khê cười, "Lúc cô cứu tôi, tôi nói mình không phải người lương thiện nhưng cô không tin."

Dù không phải người lương thiện, nhưng kết hôn sớm như vậy thì em thật sự rất yêu người ta. Yêu nhiều mới có thể giao cả cuộc đời.

Ôn Thiền thấy cay đắng, hình như cô đi lạc hướng.

Tình cờ gặp được Cố Lộng Khê làm cô vui sướng biết bao. Nhưng cũng giống như đang chế nhạo cô. Cô lại rung động với người phụ nữ đã có chồng.

Chết vẫn không muốn chấp nhận sự thật phũ phàng.

"Em nói vậy thì tôi cũng không biết nên nói sao về phương pháp giáo dục của Cố Tu Diễn với em." Ôn Thiền bất lực.

"Thuận theo tự nhiên thôi. Giờ cô có nói gì cũng vậy, gia tộc tôi sẽ mãi như thế." Cố Lộng Khê nhìn cô giáo Ôn ảo não mà buồn cười.

Ôn Thiền mím môi: "Em dạy thằng bé viết sự thật cũng được nhưng vẫn cần sửa đổi từ ngữ."

Cố Lộng Khê nhìn đôi môi màu hoa anh đào đang khép mở của Ôn Thiền.

"Phải làm sao bây giờ? Tôi thật sự không biết dạy thế nào đâu. Hay là nhờ cô giáo Ôn để ý tới thằng nhóc kia chút?" Cố Lộng Khê đâu có rảnh quan tâm em trai.

Sự trốn tránh trách nhiệm của Cố Lộng Khê làm Ôn Thiền bất lực lần nữa: "Em thật là" vô trách nhiệm.

"Thật là gì?" Cố Lộng Khê tiếp tục.

Ôn Thiền lắc đầu. Cô vẫn không nên nói, sợ bị Cố Lộng Khê mắng lại mình.


Cố Lộng Khê nhìn đồng hồ, sắp 6 giờ.

"Khi nào tan làm?"

"Học sinh tan học thì tan." Ôn Thiền nhìn hành lang gần trống rỗng, "Ngại quá, làm chậm trễ em. Em đến họp phụ huynh có một mình chắc cũng không được."

Cố Lộng Khê đau đầu, cô oán giận: "Tôi không muốn đến, tôi bị ép."

Giọng nói vào tai Ôn Thiền như nũng nịu. Ngay cả Cố Lộng Khê cũng không nhận ra thanh âm mình sẽ có chút tình cảm khi ở cạnh Ôn Thiền.

Ôn Thiền và cô ra khỏi phòng học, Cố Tu Diễn đang đợi chị hai ngoài cửa.

"Em đến đây như nào?"

Cố Lộng Khê lái xe nhưng bị ma xui quỷ khiến nói dối.

"Taxi."

Lòng Ôn Thiền rối rắm. Vì hôm nay lái xe nên định hỏi Cố Lộng Khê muốn cô đưa về hay không.

Điện thoại Cố Lộng Khê vang lên cắt đi dòng suy nghĩ của Ôn Thiền.

Cố Lộng Khê sang bên khác nghe điện thoại, để lại Ôn Thiền và Cố Tu Diễn đứng dưới lầu.

"Diễn Diễn hạnh phúc quá." Ôn Thiền cúi đầu nhìn bạn học ngoan ngoãn đứng chờ bên cạnh.

Cố Tu Diễn chớp chớp mắt. Em không biết cô Ôn và chị hai quen nhau, "Cô Ôn thân với mẹ con quá."

"Thật sao? Cô hy vọng là vậy." Ôn Thiền xoa đầu bé con. Tuy giọng nói dịu dàng nhưng chỉ bản thân cô biết mình đau khổ.

"Hai người nói gì vậy?" Cố Lộng Khê nghe điện thoại xong thì nhìn thấy Ôn Thiền xoa đầu nhóc con. Tên kia còn dựa vào người Ôn Thiền hưởng thụ. Ôn Thiền xoa đầu Cố Tu Diễn làm cô không vui.

Thân mật vậy làm chi?

Vì vậy, cô bế Cố Tu Diễn lên.

Mặt ngoài vui sướng nhưng lúc Cố Tu Diễn tựa lên vai, Cố Lộng Khê đe doạ em: "Thằng kia, chị thấy mày làm nũng với cô giáo Ôn nữa thì sẽ vặn đầu mày."

Diễn Diễn nghe xong cứng người, nằm trên người Cố Lộng Khê. Hết dám hó hé.

"Tôi giao Diễn Diễn cho ba nó đã, ba nó đến đón." Cố Lộng Khê vừa nói vừa ôm Cố Tu Diễn như con gà con bước qua cổng trường.

Ôn Thiền chưa kịp hỏi Cố Lộng Khê muốn đi cùng ba Cố Tu Diễn không.

Họ vẫn chưa nói đàng hoàng chuyện với nhau, ít nhất là lời tạm biệt.

Khi nào lại gặp nhau?

"Lộng Khê đi luôn sao?" Ôn Thiền nôn nóng nắm tay Cố Lộng Khê.

"Tôi?" Cố Lộng Khê biết Ôn Thiền hỏi về việc cô có đi cùng chú hai không, "Tôi không, tôi tự về."


"Được, tôi đợi em." Có được câu trả lời của Cố Lộng Khê, sự lo lắng, bất an của Ôn Thiền rơi xuống đất. Vì vậy không thấy Cố Lộng Khê kinh ngạc nhìn mình.

Chỉ trong mấy giây, Cố Lộng Khê chớp đôi mắt xinh đẹp, thu lại sự dò hỏi nơi sâu kín. Cô tiếp tục bế Cố Tu Diễn đến chiếc xe màu đen đang mở cửa.

Người đàn ông khéo léo, bảnh bao bước xuống xe, trông rất quyền lực.

Người kia mỉm cười nhìn Cố Lộng Khê và Diễn Diễn.

"Chú hai, con chỉ giúp chú một lần duy nhất." Cố Lộng Khê thả Diễn Diễn xuống đất.

"Cảm ơn Tiểu Khê, con đi họp phụ huynh được quá chứ. Nhìn xem, nhìn xem, chị con cũng có con luôn rồi. Dù ba con bảo không quan tâm nhưng lúc nào cũng lo lắng, sắp sinh đứa nữa rồi đó." Chú hai bưng Diễn Diễn vào xe, cố gắng sắm vai người lớn khuyên bảo Cố Lộng Khê yêu đương.

"Muốn sinh thì sinh, chú lo làm gì." Cố Lộng Khê hừ hừ, bà chị già kết hôn xong lại quay qua thúc giục cô.

"Con đi bằng gì? Lên xe chú đưa về."

"Thôi, con lái xe. Mọi người về đi." Cố Lộng Khê bắt đầu đuổi người.

Cách đó không xa, Ôn Thiền đang nhìn người nói chuyện với Cố Lộng Khê. Họ vừa nói vừa cười, hình như tình cảm rất tốt. Mặc dù người kia trông lớn hơn Cố Lộng Khê nhưng em không có gì không vui.

"Xong rồi sao?" Ôn Thìn nhìn Cố Lộng Khê đi đến.

Cố Lộng Khê đội mũ, dù mặt trời đã đi ngủ nhưng cô vẫn bất chấp. Cô nhếch môi cười với Ôn Thiền, "Sao lại đợi tôi?"

"Em không về với họ lại đi taxi đến, ban đêm gọi xe không an toàn."

"Thì?" Cố Lộng Khê tiếp tục.

"Tôi lái xe, nếu em không ngại thì về với tôi." Ôn Thiền xuôi theo nội tâm, cô muốn đưa Cố Lộng Khê về nhà. Dẫu cho cô sẽ không bao giờ nói với đối phương những cảm xúc sai trái sinh ra trong lòng.

"Ôn Thiền."

"Ơi?"

"Tôi nợ cô, muốn trả cho cô. Nhưng sao cô cứ quan tâm tôi như vậy?" Cố Lộng Khê theo Ôn Thiền đến bãi đỗ xe. Cô có thể nhìn rõ chiếc xe đỏ tươi kiêu ngạo đậu ở đó, nhưng hôm nay chủ nhân sẽ không sủng hạnh Tiểu Hồng*.

(*Tiểu Hồng là con mercedes đỏ của bả)

"Em nghĩ miễn phí sao?" Ôn Thiền nhướng mày.

Cố Lộng Khê cười: "Nghĩ kỹ rồi sao? Nói nghe chút chơi, tôi giúp cô làm."

Ôn Thiền chỉ thuận miệng, cô không muốn gì cả. Từ lúc đầu chỉ muốn gặp lại Cố Lộng Khê và trời cao có mắt, đã giúp cô. Nhưng cũng trêu ngươi cô bằng trò đùa thật lớn.

Cố Lộng Khê đã kết hôn.

Sống hơn hai mươi năm, lần đầu tiên rung động. Nhưng đối phương không chỉ cùng giới mà còn là người đã có gia đình.

Cô không thể vô đạo đức trở thành kẻ thứ ba phá hoại gia can người khác.

Nhưng cô muốn im lặng nhìn Cố Lộng Khê. Cô muốn ghi nhớ từng nụ cười, từng cái nháy mắt của em. Hoặc cùng em nói mấy câu trên trời dưới đất, hay dù chỉ bữa cơm cô cũng sẽ thoả mãn.

"Không thì ăn với tôi bữa cơm, sau đó sẽ đưa em về nhà. Coi như trả xong ân tình, không ai nợ ai."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận