Toàn Thế Giới Đều Đợi Ngươi Động Tâm

Cố Lộng Khê - Chương 8

__________

Có lẽ nụ cười Cố Lộng Khê đã xoa dịu sự căng thẳng của Ôn Thiền.

Thậm chí cô còn có cảm giác Cố Lộng Khê nói gì cô cũng tin.

"Đi thôi, tôi nghĩ bà ấy không dám làm mấy chuyện ngu xuẩn vậy nữa."

Ôn Thiền gật đầu, lùi xe khỏi chốn thị phi.

Cố Lộng Khê nhìn kính chiếu hậu, người của Quốc Huy đã đến túm bà già đó lên xe.

Cố Lộng Khê mãi quan sát hiện trường, dù không quan tâm mấy lời bà lão gào rống với Ôn Thiền nhưng lòng vẫn rất tức giận.

Đúng là muốn chết.

"Lộng Khê."

Tiếng kêu của Ôn Thiền đánh thức trái tim lạnh lùng và đen tối của Cố Lộng Khê. Cô thu ánh sáng giết người trong mắt, quay đầu, chớp đôi mắt đẹp với Ôn Thiền.

"Hửm?"

"Chỉ thấy Lộng Khê quá giỏi thôi. Tôi nói chuyện với dì ấy mãi nhưng không có tác dụng."

Cố Lộng Khê xoa xoa bàn tay, khẽ cười.

"Vì cô tốt tính, thật sự không cần khách khí với mấy loại người đó."

Ôn Thiền mím môi, tự trêu bản thân: "Em phát "thẻ người tốt" cho tôi hả?"

"Ừm, còn chị đang theo đuổi tôi sao?" Cố Lộng Khê xoa cằm.

Như bị người khác trộm bí mật trong lòng, Ôn Thiền ho khan mấy tiếng và không biết nên trả lời thế nào.

Tôi theo đuổi em được không?

Nội tâm sinh động.

Nhưng cô không thể.


Thấy Ôn Thiền ngượng ngùng, Cố Lộng Khê dời đi ánh mắt nóng rực, cô ngắt lời: "Đùa thôi, cô luôn nghiêm túc."

"Tôi biết mà." Ôn Thiền bình tĩnh nói, nhìn thẳng về con đường phía trước.

Cố Lộng Khê nhìn ánh đèn dịu dàng bên đường. Thật ra nhà cô còn cách chỗ này một chặng đường xa.

"Cô chắc muốn đưa tôi về?" Cố Lộng Khê không muốn Ôn Thiền đưa mình về lắm. Vì với tốc độ này chắc cũng phải hơn 20 phút mới về tới nhà.

Ôn Thiền gật đầu, nhấn mạnh cô về một mình không an toàn.

"Lần đầu tiên có người lo tôi không an toàn." Cố Lộng Khê đánh trống lảng.

Trong lúc chờ đèn giao thông, Ôn Thiền nhìn Cố Lộng Khê: "Sao em nói vậy? Dù là phụ nữ lớn tuổi nhưng vẫn phải cẩn thận, người nhà sẽ lo cho em."

Cố Lộng Khê mỉm cười, người nhà cô chắc chỉ lo người khác không an toàn. Bởi vì chỉ có cô mới làm người ta rơi vào vực đen sâu thẳm.

"Vậy cô lo cho tôi?"

"Lo, nên muốn đưa em về."

Cố Lộng Khê thuận miệng hỏi nhưng Ôn Thiền nghiêm túc trả lời.

Ánh mắt Cố Lộng Khê khẽ sáng, cô biết Ôn Thiền không dối mình.

"Nhưng tôi thật sự không cần cô lo, không có ai có thể tổn thương tôi, tôi có thể giết người chỉ bằng chiếc bông tai." Cố Lộng Khê đến gần Ôn Thiền, đôi mắt long lanh nhìn về người đặc biệt bên cạnh, miệng cô lẩm bẩm những lời khủng bố.

Ôn Thiền không thoải mái với mấy lời kinh khủng của Có Lộng Khê: "Em không sợ tôi đuổi em xuống xe sao?"

"Tôi chỉ bảo cô đừng lo lắng cho tôi mà." Cố Lộng Khê trở về vị trí. Rồi, cô không muốn làm Ôn Thiền sợ, "Còn nữa, cô làm gì dám đuổi tôi."

"Nói chung là phòng bệnh hơn chữa bệnh. Dù em nói thật hay không nhưng tôi vẫn lo cho em, tôi không muốn Lộng Khê xảy ra chuyện." Ôn Thiền không vui, không vui vì Cố Lộng Khê không để ý chuyện cô nói. Cô hy vọng Lộng Khê hiểu mình lo lắng cho đối phương.

Vì Lộng Khê thật sự rất xinh, vẫn nên cẩn thận thì hơn.

Ôn Thiền làm lòng Cố Lộng Khê hoảng loạn, cô thấy có chút ngọt ngào.

Ôn Thiền lo cho cô.

Vậy cô cần giả vờ yếu đuối để Ôn Thiền lo thêm không?

Thế là Ôn Thiền chạy xe đến cổng khu nhà của cô, vì xe chưa được đăng ký nên không thể đi vào.


Cũng may hôm nay Cố Lộng Khê mang theo thẻ nhà.

Nếu không chắc phải thông báo cho người phụ trách ra giải quyết. Mà Cố Lộng Khê không muốn mấy người không liên quan làm phiền họ.

"Lái vào thôi."

"Được không?" Ôn Thiền thấy thanh chắn được gác lên lại không biết nên vào hay không.

Nói chính xác là cô không muốn gặp chồng Cố Lộng Khê, chuyện đó làm cô khó chịu.

"Được, nhà tôi còn cách một đoạn, tôi cũng không muốn lết bộ vào, cô không lo lắng cho tôi sao?" Cố Lộng Khê cố tình nhẹ nhàng hơn.

Làm sao Ôn Thiền để Cố Lộng Khê đi bộ một mình, vì thế vội lái xe vào, mãi đến khi dừng ở căn biệt thự song lập.

"Về cẩn thận."

Ôn Thiền tắt máy xe, rất tự tin đứng tranh công.

"Muốn thưởng sao?" Cố Lộng Khê vừa tháo dây an toàn vừa cười.

Ánh sáng dịu dàng trong xe, mặt Ôn Thiền hơi đỏ lên. Nhưng cô cảm thấy Lộng Khê dùng từ "muốn" hơi sai, rõ ràng người kia nhỏ tuổi hơn cô còn gì.

"Em quá đáng quá, sao lại nói như vậy? Tôi lớn tuổi hơn em còn gì, em không tôn trọng tôi chút nào..." Ôn Thiền lẩm bẩm, sau đó vô thức đưa tay nhéo mặt Cố Lộng Khê.

Cố Lộng Khê hoàn toàn không nghĩ Ôn Thiền sẽ làm vậy.

Cô chưa bao giờ bị ai nhéo mặt nên ngã người ra sau theo bản năng. Nhưng không dùng phản xạ nhanh nhạy mà ngơ ngác để đối phương ôm mặt nhéo.

Cứ như thế, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Ý thức được mình không đúng, Ôn Thiền vội bỏ tay xuống: "A....Xin lỗi, xin lỗi em..."

"Đau..." Cố Lộng Khê lẩm bẩm, khoa trương che mặt mày mình.

Với kỹ thuật diễn xuất thậm tệ chắc chỉ có Ôn Thiền mới cấp giải Oscar cho cô.

Ôn Thiền căng thẳng, nhẹ nhàng nắm tay Cố Lộng Khê kéo ra: "Để tôi xem, xin lỗi, xin lỗi em, tôi chỉ muốn nựng nhẹ nhẹ thôi."


Trong mắt Ôn Thiền tràn đầy lo lắng, Cố Lộng Khê có thể cảm nhận được những ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi gò má của cô.

Cô quyến luyến cảm xúc như này.

Cô nhìn Ôn Thiền thật sâu, đối phương vẫn không biết Cố Lộng Khê đang nhìn trộm bản thân, chỉ cẩn thận dò xét cô có bị đau hay không.

"Còn đau nhiều không?" Ôn Thiền xác nhận lại, giọng nói có chút buồn.

Họ đang ở trong xe và mở đèn. Hai người lặng lẽ nhìn nhau, khoảng cách chỉ có một đốt ngón tay, chỉ gần nhau thêm một chút là môi sẽ chạm môi.

"Không đau." Cố Lộng Khê nói rất chậm, chậm đến mức làm Ôn Thiền cảm giác bản thân đang đợi Cố Lộng Khê hôn.

Chỉ là ảo giác, làm sao có thể? Sao có thể xảy ra chuyện quá đáng như vậy bên ngoài nhà của Lộng Khê và chồng.

Lộng Khê coi cô là người ơn, hoặc nhiều hơn cũng chỉ là bạn bè bình thường.

Ôn Thiền im lặng buông má đối phương, cố gắng chớp mắt để bình tĩnh.

"Lộng Khê, đưa em đến đây thôi, em về nhanh đi."

Em về với người ta, còn cô không có đủ tư cách.

Cố Lộng Khê cảm giác Ôn Thiền không ổn, cô xem thời gian cũng 9 rưỡi hơn.

"Nếu muốn thì tối nay ở lại nhà tôi."

Ôn Thiền kinh ngạc nhìn Cố Lộng Khê.

"Cái gì?"

"Già hơn tôi một tuổi nên tai hết dùng được?" Cố Lộng Khê khẽ cười, nhìn khuôn mặt nhỏ đang kinh ngạc.

Ôn Thiền theo không kịp tư duy của Cố Lộng Khê.

"Tôi.."

"Giờ về chắc hơn 10 giờ. Cô lo cho tôi đi một mình thì tôi cũng lo cho cô lái xe một mình về. Xét về yếu tố an toàn thì tôi thấy nên ngủ lại nhà tôi." Cố Lộng Khê mỉm cười nhìn tài xế tận tâm với nghề.

Đầu óc Ôn Thiền đình chỉ công tác.

Cô không biết mình nên làm sao để không tỏ ra ngạc nhiên, không, bất ngờ.

Ừ, hơi bất ngờ.

"Nhưng mà.."

"Mai có lớp sao?"


"Không." Mai là thứ Bảy.

"Vậy đi, tôi cũng nghỉ hai hôm." Cố Lộng Khê cười cười.

Cố Lộng Khê nhanh đánh gãy sự bất an của Ôn Thiền. Ôn Thiền đành chờ Cố Lộng Khê nói xong mới mở miệng, "Lộng Khê, tôi hiểu ý tốt của em nhưng tôi không muốn làm phiền." Muốn nói "chồng em" nhưng bản thân không muốn thừa nhận, Ôn Thiền thay đổi từ khác, "Người nhà em."

"Tôi sống một mình." Cố Lộng Khê khẽ cau mày. Ôn Thiền thấy cô sống một mình trong nhà này thì quá rộng nên mới có ảo giác về việc cô sống với người nhà?

Đúng, bà chị từng nói cô phô trương, lãng phí.

"Hả?" Ôn Thiền không hiểu, nhìn đi nhìn lại Cố Lộng khê mới xác nhận đó là thật.

Lộng Khê sống một mình, "nhưng em" đến bên miệng mà Ôn Thiền không hỏi. Lộng Khê và chồng ly thân sao? Chẳng lẽ tình cảm họ không tốt?

Quá nhiều sự thắc mắc nhưng Ôn Thiền không biết lấy thân phận gì để hỏi chuyện nhà đối phương.

"Hửm?" Cố Lộng Khê nhướng mày. Cô là người khó ở, kén chọn và mắc bệnh sạch sẽ, vất vả lắm mới mời người khác vào nhà. Nhưng đối phương khá băn khoăn thì phải? Cái biệt thự to như vậy không hấp dẫn sao?

Hay là Ôn Thiền giấu người trong nhà?

"Có người đợi sao?" Cố Lộng Khê giả vờ bình tĩnh để không tỏ ra ghen tuông. Cô chỉ hỏi thăm chút thôi nhá!

"Làm gì có? Tôi sống một mình!" Ôn Thiền phủ nhận, sao Cố Lộng Khê cứ nói mấy câu quái quái.

Cố Lộng Khê hừ hừ, cũng đâu có thua cô.

"Vậy cô không thích nhà của tôi, không muốn vào?" Cố Lộng Khê vặn ngược, tự bước xuống xe.

Nghe Cố Lộng Khê giận lẫy, Ôn Thiền đành chạy theo dỗ: "Không có mà, em biết rõ tôi không có ý này. Chỉ là không muốn làm phiền em."

"Không phiền." Cố Lộng Khê nghiêng người, ra hiệu Ôn Thiền bước lên trước mặt, "Coi như chế độ ưu đãi của khách sạn, nhưng tôi đảm bảo thoải mái hơn nhiều so với khách sạn năm sao."

Cố Lộng Khê vừa dứt lời, căn phòng rộng rãi ngập tràn ánh sáng. Ánh đèn đêm dịu nhẹ làm ngôi nhà thêm xinh đẹp, làm người thoải mái.

Cố Lộng Khê sống một mình trong căn nhà to như vậy.

Ôn Thiền bất ngờ trước thiết kế, rộng rãi và sạch sẽ đến mức không có một hạt bụi.

Và.

Lạnh lẽo như không có dấu vết con người.

Cô vẫn nhớ rõ lần đầu nhìn thấy ánh mắt tươi cùng như xa cách của Cố Lộng Khê.

Giờ đây cô hoang mang, không biết sống một mình trong ngôi nhà to như vậy Lộng Khê có sợ hay không?

"Lộng Khê, em sống một mình không cô đơn sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận