Toàn Thế Giới Đều Đợi Ngươi Động Tâm

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Cố Lộng Khê - Chương 14

__________

Ôn Thiền mỉm cười vì Cố Lộng Khê đeo dây buộc tóc của mình vào tay.

Cô cảm thấy, có đôi khi Cố Lộng Khê là đại tiểu thư cực ngạo kiều, tuy hơi ba phải, ngạo mạn và lâu lâu sẽ ẩn chứa sự mập mờ bên trong. Nhưng có lẽ vì thích cô nên đối phương mới như vậy.

"Lộng Khê."

Cố Lộng Khê quay đầu, đôi mắt đẹp nhìn Ôn Thiền: "Sao?"

Sao em lại kết hôn sớm?

Là tình yêu? Là trách nhiệm? Hay là cuộc liên hôn gia tộc?

Muốn hỏi, vì Ôn Thiền cho rằng Lộng Khê và chồng em không mấy tình cảm. Cho đến bây giờ Lộng Khê cũng chưa từng đề cập đến người đàn ông đó với cô.

Cô có tư cách hỏi không?

Nếu được hỏi thì có nghĩa lý gì?

Dẫu cho Lộng Khê bảo tình cảm không sâu, vậy thì sao?

Cô vẫn không thể chen chân vào, dù bất kỳ lý do gì cũng không được.

Nhưng khó quá, cô mong có cơ hội đến gần em.

"Tiệm bánh kem ở đâu em? Chúng ta qua lấy có được không?" Ôn Thiền nghĩ một đằng nói một nẻo.

Cố Lộng Khê không tin: "Mới ăn trưa xong, đói nữa sao?"

Ôn Thiền cúi đầu nhìn đồng hồ, cô nhỏ giọng: "2 giờ rưỡi, đi uống trà chiều."

"Không nghĩ cô Ôn biết tận hưởng." Cố Lộng Khê mở cửa xe, ra hiệu Ôn Thiền bước lên.

Chiếc siêu xe màu đen cực ngầu làm Ôn Thiền sợ hãi.

"Xe em?"

Cố Lộng Khê không vui, cô trừng mắt với cô giáo Ôn. Sao cái người này cứ nghi ngờ cô vậy? Cô là nhị tiểu thư của Cố thị đó?

Cố Lộng Khê đặt chìa khoá xe vào tay Ôn Thiền, dẫn đối phương đi xung quanh xem và bắt đầu giới thiệu: "Chỉ mười chiếc được bán, mỗi chiếc 7,5 triệu bảng Anh. Đánh giá về thân xe, khá đẹp. Quan trọng là chạy nhanh, tuyệt vời, nếu chị không chê thì tôi tặng chị lấy thảo?"

Ôn Thiền cảm giác chiếc chìa khoá trong tay nặng ngàn cân. Cô không biết phải trả lời làm sao. Biết nhà Lộng Khê khá giả nhưng thật sự không ngờ khá giả đến mức này.

Lộng Khê rất rất muốn tặng cô chiếc xe này.

Cố Lộng Khê hy vọng Ôn Thiền chịu nhận, như vậy cô có thể bỏ xuống việc bản thân đã hứa với người ta. Và ít nhất cô không cần ngày nào cũng nghĩ về những điều Ôn Thiền muốn, nếu là chuyện của cải vật chất thì quá dễ dàng.

Tuy chiếc xe hơi đắt nhưng cô vẫn còn nhiều.

Từ trước đến nay rất khắt khe với chuyện theo đuổi vật chất, cô không giống bà chị già không biết hưởng thụ.

"Nghĩ gì nữa? Bảo dưỡng rất tốt, chị coi thường sao?" Cố Lộng Khê chọc tay Ôn Thiền, bảo người ta nhanh hơn.

Ôn Thiền lắc đầu lia lịa, nhét chìa khoá vào túi Lộng Khê.

"Chị không, sao nhận được đồ giá trị như vậy? Em đánh giá chị quá cao rồi."

Lần đầu Cố Lộng Khê gặp người thịt đưa đến miệng không ăn, quá ngu ngốc.

"Why...? Không thích màu đen hả?" Tặng quà không được nên Cố Lộng Khê buồn bực.

Ôn Thiền dùng cách suy nghĩ của người bình thường và không thể nào nhận được quà lớn như vậy.

"Lộng Khê, em tặng cho người khác thì người ta sẽ nhận quà giá trị vậy sao?" Ôn Thiền quyết định khai sáng cho Lộng Khê.

Cố Lộng Khê cau mày, chửi thề bằng tiếng Ý. Sau đó kiêu ngạo hỏi Ôn Thiền: "Ngoài chị, tôi sẽ không tặng ai. Chị nghĩ tôi làm từ thiện?"

Ôn Thiền giận, hai người đứng đây cãi nhau vì cái xe?

Vì vậy, Ôn Thiên thôi tranh cãi với Cố Lộng Khê về việc tại sao không nhận xe. Thay vào đó cô đáp lại sự kiêu ngạo của đối phương, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đáng sợ của Cố Lộng Khê: "Em hung dữ với chị."

Cố Lộng Khê sợ đến hoang mang, bắt đầu uỷ khuất: "Không có."

"Có, em cao giọng, em hung dữ." Ôn Thiền khoanh tay.

Cố Lộng Khê nhìn trời, hôm nay nhiều mây và không nắng, nhiệt độ khá tốt.

Cô phải xin lỗi.

"Tôi nóng lòng, cái gì chị cũng không muốn rồi bảo đưa cho người khác gì gì đó. Nói chính xác, tôi không làm vậy với ai hết, chỉ tốt với mình chị thôi." Cố Lộng Khê chân thành giải thích.

Cô không biết những lời này đã chạm vào trái tim Ôn Thiền.


Ôn Thiền nắm tay Cố Lộng Khê, dịu dàng nhìn đối phương.

"Chị nói với em rồi đúng không? Ăn với chị bữa cơm là đủ. Nếu em vẫn còn lo nghĩ thì lần sau chị nói với em tiếp. Nhưng cái xe quá đắt, mà chị lái cũng không được. Em quên chị lái xe có 40 sao?"

Cố Lộng Khê nhìn Ôn Thiền, như có gió mát thổi qua con tim. Cô đâu thèm quan tâm Ôn Thiền nói gì, chỉ biết hứa là được và nói tóm lại Ôn Thiền nói gì cô sẽ nghe đó.

"Vậy nghĩ xong nói với tôi."

"Chị biết, vậy mình có đi ăn bánh nữa không?"

"Đi, mặc dù tôi không đói nhưng có thể cùng cô giáo Ôn."

"Ò ò, vậy tí nữa đừng ăn vụng."

"Nghĩ tôi là ai vậy?!"

Ôn Thiền chỉ mỉm cười, cho đến khi họ nhận được bánh và ngồi trên ghế ăn cùng với mấy bạn nhỏ.

Cố Lộng Khê nhìn Ôn Thiền ăn bánh.

Thỉnh thoảng, mấy đứa bé sẽ ngạc nhiên nhìn hai chị xinh đẹp ngồi cùng. Có mấy bé muốn đến gần chị gái trông dịu dàng.

Tuy nhiên, mấy đứa bị chị gái hung dữ ngồi đối diện liếc nên không dám qua.

Kinh khủng.

"Lộng Khê thử không?" Ôn Thiền chỉ vào chiếc bánh kem ngon.

Nghĩ đến lời hứa và muốn duy trì hình tượng, Cố Lộng Khê nhịn đau, không ăn.

"Không đói." Cố Lộng Khê từ chối sự cám dỗ của đồ ăn.

Ôn Thiền nghĩ cách đưa Cố Lộng Khê bậc thang.

Cô xắn một miếng bỏ vào mồm, hơi hơi nhíu mày: "Lộng Khê, chị thấy vị lạ lạ như nào.."

"Lạ lạ?" Cố Lộng Khê cảnh giác, nhìn về đĩa bánh.

"Đúng, em nếm thử xem? Có thể là do chị ăn thấy kỳ..nào nào." Ôn Thiền dùng thìa nhỏ đưa bánh qua cho Cố Lộng Khê.

Cố Lộng Khê ăn thử, ngồi ngẫm một chút nhưng không thấy kỳ chỗ nào.

"Không thấy gì kỳ, sao vậy?" Cố Lộng Khê nhìn Ôn Thiền.

Ôn Thiền mỉm cười với cô: "Ngọt đến lạ đúng không em?"

"Cô giáo Ôn hư quá."

"Ăn cùng đi, em thử rồi mà. Nhanh lên, ngon lắm." Ôn Thiền đưa thìa khác cho Cố Lộng Khê - người nói không lại. Cô muốn chia sẻ những thứ tốt nhất với người mình thích.

Mà Cố Lộng Khê cứ ngồi đó nhìn làm cô ngại.

Kết quả, không biết do hồi hộp hay lo lắng quá mức mà cái thìa chưa đến tay đã rơi xuống đất.

"Chị đi xin thêm một cái."

Tuy nhiên, cánh tay cô bị Cố Lộng Khê kéo lại.

"Không cần."

Cố Lộng Khê cầm chiếc thìa của Ôn Thiền lấy bánh nếm thử, đúng là rất ngon.

Ôn Thiền nhìn, mặt đỏ hết cả lên. Lộng Khê dùng thìa của cô ăn bánh.

Bỗng nhiên Ôn Thiền có chút mong muốn ích kỷ, hy vọng khoảnh khắc này có thể kéo dài lâu hơn. Mặc dù Lộng Khê coi cô là bạn, nhưng có cô thể dùng cách này ở bên em, cẩn thận bảo vệ tình cảm thầm lặng của mình.

"Cười gì nữa? Mặt tôi dính kem sao?" Cố Lộng Khê ngừng ăn, muốn lấy giấy lau.

"Không có, tại chị thấy vui."

Ôn Thiền chỉnh tóc, nhìn Cố Lộng Khê: "Vì lâu lắm rồi mới đi ăn cùng bạn vui vẻ như này, cảm thấy ở cùng Tiểu Khê thật tốt."

Cố Lộng Khê cười theo: "Vậy chúng ta làm nhiều chuyện vui vẻ cùng nhau đi. Ví dụ chuyện chị mời tôi đi xem phim, tôi vẫn nhớ."

"Trí nhớ tốt thật, vậy chị mời cô Cố đi xem phim cùng có được không?"

Vốn dĩ khuôn mặt trắng nõn, nhưng giờ lại đỏ bừng vì xấu hổ.

"Lộng Khê thẹn thùng."

"Đâu mà, trời nóng."

Ừ nóng, nhiệt độ trong phòng tới 19 độ lận.

Cố nhị tiểu thư nói dối.


"Vậy mai đi xem phim với chị được không?" Ôn Thiền mở lời mời vị tiểu thư kiêu ngạo.

Cố Lộng Khê bỏ thìa, cô chắp hai tay giả vời suy nghĩ: "Nếu chị thành tâm thì tôi cho chút mặt mũi đó. Mấy giờ?"

Ôn Thiền xem lịch chiếu "Bí mật tình yêu".

Đã hết chỗ ngồi của lịch chiếu buổi tối tối hôm nay, may là họ dự định xem vào ngày mai. Vì trường học bận buổi sáng nên Ôn Thiền hẹn buổi chiều.

"Vậy chiều mai, suất 3 giờ 50 có chỗ ngồi tốt." Ôn Thiền đưa sơ đồ chỗ ngồi cho Cố Lộng Khê.

Khu vực màu đỏ đã được chọn xong, tuy 3 giờ 50 chiều hôm sau nhưng vẫn đông khách.

Phim nổi vậy sao?

Nói thật, già đầu nhưng Cố Lộng Khê chưa đi xem phim bao giờ. Bởi vì cô không thèm xem chung với người khác, hơn nữa nhà có phòng xem phim dù chả dùng được mấy lần.

Cô nghĩ muốn bao hết rạp để xem với Ôn Thiền.

Nhưng vậy thì đâu phải Ôn Thiền mời.

Cố Lộng Khê đành chọn chỗ ở hàng cuối: "Chỗ này đi."

"Được." Ôn Thiền chọn hai chiếc ghế, chốt đơn. Thuận tay mua thêm suất bỏng ngô cho hai người, cô nghĩ Lộng Khê sẽ thích món này.

......

Trưa ngày thứ hai.

Cố Lộng Khê chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi chậm như này.

Cô vội ăn xong bữa trưa và chuẩn bị chuồn.

Bà nội không vui, mỗi tuần gặp có một lần mà nó về ăn chén cơm cũng gấp như vậy.

"Con lạch nhỏ."

Cố Lộng Khê lau miệng, nhìn bà nội.

"Con nghỉ hai ngày rồi làm gì?" Bà đặt tách trà, nhàn nhã nhìn cháu gái cưng.

Chú ba và mợ ba cũng tò mò nhìn về Cố Lộng Khê.

Cố Lộng Khê nhướng mày, cô gõ gõ vào đế ly: "Làm mấy việc giải toả căng thẳng thôi."

"Nghe bảo con xử lý người nào đó ở Quốc Huy mà?" Ba Cố Lộng Khê hỏi.

Cố Lộng Khê chặc lưỡi, đứa nào báo cho cha cô vậy?

"Tại lúc ăn cơm không vui. Con không có giết người, con dạy họ lại thôi. Bà chị cũng ở đó đó, có bà ấy làm chứng."

"Hai chị em con đâu phải loại tốt lành gì?" Bà nội không thèm để ý mặt mũi cháu gái.

Cố Lộng Khê thở dài, nhìn dì Lan yêu dấu. Trong mắt là sự thiết tha, cầu khẩn dì dỗ dành bà cụ giận dỗi dùm cô, cô phải đi, nếu không sẽ trễ.

"Mẹ thấy con cứ quái quái thế nào, cơm chưa xong chạy đi đâu nữa?" Mẹ Lộng Khê không vui, tới khi nào mới chịu có người yêu đây!?

Nhìn xem, nhìn xem, nhà chị dâu có cháu gái luôn rồi!

Cố Lộng Khê hừ lạnh, ngạo nghễ đội mũ lên đầu:

"Hẹn hò."

Mấy người xung quanh câm nín.

"Kệ nó đi, tâm thần mà." Ba Cố Lộng Khê thấy bình thường, tiếp tục hút canh.

"Đúng rồi, mẹ, dì Lan, hai người ăn cơm đi, kệ nó." Mẹ Lộng Khê thúc dục hai bà ăn cơm.

Họ đều thấy Cố nhị tiểu thư mê sảng.

***

Lúc này Cố Lộng Khê đã đỗ xe xong, cúi đầu nhìn đồng hồ.

Tới sớm hơn một tiếng.

Cố Lộng Khê mong đợi.

Tí nữa Ôn Thiền nhìn thấy cô đến sớm chắc sẽ ngạc nhiên. Hơn nữa cô còn mua thêm hai ly nước, đúng rồi, tại cô nhìn thấy đôi tình nhân bên cạnh mua nên cô cũng mua.


Không biết Ôn Thiền thích không.

"Lộng Khê."

Cố Lộng Khê quay đầu, Ôn Thiền mặc váy hoa màu tím.

Hai người nhìn nhau và trên tay ai cũng cầm hai cốc trà sữa.

"Sao em đến sớm vậy?"

"Chị cũng sớm mà?"

Hai người đẹp ngây thơ trong lần "hẹn hò" đầu tiên đều bật cười.

Nghĩ rằng một người không uống hết hai ly, vì thế Cố Lộng Khê để lại đồ cô mua trên xe, trên xe có chức năng làm lạnh nhỏ.

Họ lấy vé và ngồi bên ngoài đợi một lúc.

Trời vừa mưa xong nên mát mẻ, dễ chịu vô cùng.

Có rất nhiều người đến xem phim.

"Hàng chúng mình cũng kín người luôn, may là đặt trước nếu không hết chỗ mất." Ôn Thiền nhìn biển người tấp nập, thì thầm với Cố Lộng Khê.

Thật ra Cố Lộng Khê không thích nơi đông người, nhưng với Ôn Thiền thì khác. Rạp chiếu phim mới cải tạo, mọi thứ đầy đủ nên không có cảm giác khó chịu mấy.

Xem phim là sở thích của giới trẻ, Cố Lộng Khê thấy mình và Ôn Thiền như trẻ ra. Cô không ý thức được việc bản thân nhỏ hơn người ta một tuổi.

Mà nhiều người có thể bắt gặp người quen.

Ví dụ như đồng nghiệp của Ôn Thiền.

"Sao Thiền Thiền cũng ở đây?" Người con gái váy ngắn giản dị gọi Ôn Thiền đang nói chuyện với Cố Lộng Khê.

Ôn Thiền quay đầu, khẽ mỉm cười: "Cô Nhan Nguyện cũng đi xem phim sao?"

"Đúng vậy Thiền Thiền, với lại đang ở ngoài nên đừng gọi tôi như vậy. Đến xem phim luôn sao?"

"Tôi quen rồi, nhưng cô Nhan, cô đừng gọi vậy nữa..." Ôn Thiền nhìn Cố Lộng Khê.

Không biết phải ảo giác không nhưng cô thấy sắc mặt Cố Lộng Khê không tốt lắm.

"Tôi đi cùng bạn, cô Nhan cũng vậy sao?" Ôn Thiền chủ động kéo Lộng Khê qua.

Nhan Nguyện nhìn người con gái váy đen bên cạnh Ôn Thiền. Ánh mắt đối phương sắc bén cùng sự lạnh lùng, kiêu ngạo làm Nhan Nguyện không thoải mái.

"Lộng Khê là bạn tôi. Lộng Khê, này là giáo viên bên cạnh lớp chị, cô Nhan."

Giây tiếp theo, Cố Lộng Khê thu lại hơi thở sắc bén, nở nụ cười dịu dàng với Nhan Nguyện: "Chào cô."

Nhan Nguyện tự hỏi cái lạnh vừa rồi có phải do bản thân tưởng tượng hay không.

"Xin, xin chào."

"Ôn Thiền, bữa rủ đi xem với tôi thì bảo bận. Ra là có hẹn với bạn trước rồi nha."

Cố Lộng Khê bình tĩnh lắng nghe, cái người này dám tơ tưởng Ôn Thiền.

Ôn Thiền cố ý tránh đi Nhan Nguyện, cô cảm thấy dưới đôi mắt tươi cười của Lộng Khê là sự tức giận khôn nguôi.

Cô không muốn bị Lộng Khê hiểu lầm.

"Tôi hẹn với Lộng Khê lâu rồi. Với nếu cô Nhan muốn xem thì có nhiều người đi cùng mà?" Ôn Thiền nhẹ nhàng từ chối.

Nhan Nguyện có thể thấy Ôn Thiền và người con gái áo đen không bình thường nên cũng đành thôi. Nhưng trước khi đi không quên nháy mắt với Ôn Thiền.

"Cô Nhan thật là..." Ôn Thiền lúng túng, vừa chớp mắt vừa lén nhìn Cố Lộng Khê.

Cố Lộng Khê húp miếng nước đá, ép bản thân bình tĩnh lại. Cái người kia dám làm mặt quỷ với Ôn Thiền nữa, cô muốn móc tròng mắt người đó ra.

"Hai người thân nhau hen?" Cố Lộng Khê cắn ống hút, nói lời chua chát.

"Đồng nghiệp thôi, cô Nhan là vậy đó." Ôn Thiền giải thích vội.

Cố Lộng Khê nhìn Ôn Thiền mấy giây, sau đó hút nước lạnh trong tay Ôn Thiền.

"Vào thôi."

Ôn Thiền nhìn cốc nước trong tay, đỏ mặt.

Bộ phim "Bí mật tình yêu" là bộ phim lãng mạn nhưng bị hạn chế vì liên quan đến vấn đề đạo đức, cũng như có một số cảnh khá thân mật.

Mối tình giữa người phụ nữ và hai người đàn ông. Trong mắt người ngoài, nữ chính có gia đình hoàn hảo khiến ai cũng phải ghen tị. Cô có anh chồng doanh nhân chu đáo, con cái thông minh và gia đình khá giả. Song, sự lạnh nhạt của chồng lại làm cô hãm sâu trong vòng tay người đàn ông khác.

Nam chính thứ hai do Tiếu Nhất - nam diễn viên lưu lượng đang lên thủ vai. Anh si tình, ngây thơ nhưng bi thảm vì yêu mà không được.

Tóm lại, Cố Lộng Khê không hiểu cái kết lắm, cô chỉ biết Ôn Thiền xem đến khóc.

Cô đành im lặng đưa khăn giấy cho Ôn Thiền, nhiều khán giả cũng khóc và đó là bộ phim rất cảm động.

Nhưng Cố Lộng Khê không có, bởi vì cô chưa bao giờ rơi nước mắt vì xem phim.

Đời thực không máu chó như phim.

Dù vậy, chỉ gần mười phút nữa là kết phim nhưng dường như Ôn Thiền vẫn còn đắm chìm trong đó.

"Ôn Thiền."

"Hửm?"


"Sao lại khóc?" Thật ra Cố Lộng Khê không muốn thấy Ôn Thiền rơi lệ. Tuy chỉ là bộ phim nhưng cô không thoải mái khi nhìn Ôn Thiền cầm khăn lau mắt.

Ôn Thiền sửng sốt, sau đó lẩm bẩm: "Chị thấy đôi khi tình yêu quá tàn nhẫn. Dù gặp được người mình thích nhưng vẫn phải từ bỏ vì sai thời điểm. Yêu mà không được, rất đau."

Tiếp xúc đã lâu, Cố Lộng Khê cảm thấy Ôn Thiền không phải là người đa sầu đa cảm, sao phải khóc vì một bộ phim?

"Sao lại nghĩ vậy?"

Ôn Thiền cụp mắt, vô thức thấp giọng trả lời: "Chị cũng vậy nên đồng cảm."

"Gì?" Cố Lộng Khê to mắt, cất cao giọng.

Biết mình hớ hênh, Ôn Thiền vội lắc đầu: "Không có gì."

Cố Lộng Khê nắm tay Ôn Thiền, bắt đối phương nhìn thẳng vào cô. Cô nghe lời Ôn Thiền nói, nhưng cô không thể nào tin.

Đồng cảm? Ôn Thiền thích người khác? Còn biết mình yêu mà không được?

Tâm trí như đóng băng, Cố Lộng Khê nắm chặt tay Ôn Thiền. Đôi mắt cô sắc bén như dao đâm xuyên qua cơ thể Ôn Thiền.

"Giải thích lại nghe chơi?"

"Lộng Khê, em nhất định phải nghiêm túc?" Ôn Thiền muốn chạy, nhưng chạy không được. Ánh mắt đáng sợ của Cố lộng Khê làm Ôn Thiền bất giác co rúm người.

"Nhất định."

Cố Lộng Khê mạnh mẽ trả lời.

Hai người đi trên đại lộ rợp bóng cây, mây đen che phủ bầu trời sắp tối, người trên đường đang dần ít đi.

"Lộng Khê, trời sắp mưa, chị muốn về nhà nên để lần sau được không?" Bị Cố Lộng Khê nhìn, nội tâm bất an của Ôn Thiền muốn né tránh nơi đây.

Cố Lộng Khê lạnh mắt nhìn Ôn Thiền, cô thấy lòng mình trống rỗng...Giờ đây có thể đoán được chuyện gì đang xảy ra.

"Chị có người chị thích, hơn nữa"

"Đúng! Người ta có gia đình!" Ôn Thiền hét lên, cô nhìn thẳng vào Cố Lộng Khê.

Đủ loại cảm xúc trong lòng,nước mắt lưng tròng.

Chuyện ngu xuẩn nhất đời của Ôn Thiền là nói mấy lời đó trong giây phút này.

Nói rồi không thể thu lại.

Ôn Thiền chua xót mím môi, cô điên cuồng chớp mắt để ngăn những giọt nước mắt hèn mọn của bản thân. Cô không xúc động đến nói ra, cô hối hận.

Đôi tay Cố Lộng Khê.

Gạt bỏ tức giận và buồn đau trong tâm, miễn cưỡng buông Ôn Thiền.

"Em khinh thường chị...đúng không?" Hốc mắt Ôn Thiền ửng đỏ, ngẩng đầu nhìn về Cố Lộng Khê.

Cố Lộng Khê không nói gì, chỉ sờ sờ túi. Nhưng hôm nay đi quá gấp, cô không mang theo.

"Thích người ta đến thế sao? Người ta có gia đình, Ôn Thiền, sao chị ngu ngốc vậy? Chị không thấy thật sao? Chết tiệt, mẹ nó, chị không thấy..." cô sao!?

Cố Lộng Khê giận dữ xoay người, cố gắng lau đi những giọt nước mắt không cam lòng của bản thân.

"Chị ngu, rất ngu, ngu nên đáng bị như vậy...Em nghĩ chị muốn sao? Chị biết không có hy vọng nhưng chị không nhịn được. Em nói chị phải làm sao đi? Thích một người đâu có phạm pháp đâu em, chị cũng không muốn phá hoại gia can người khác. Nhưng nếu được lựa chọn, chị chắc chắn sẽ không làm..."

Bị Cố Lộng Khê mắng làm Ôn Thiên bi thương vô cùng, cô đau lòng đến bật khóc, nức nở rơi lệ.

Ôn Thiền khóc là chuyện làm Cố Lộng Khê đau nhất.

Cô thở dài, xoay người nhìn Ôn Thiền rơi nước mắt vì người kia, cảm thấy mình thật sự giống tên hề. Cô vươn tay chạm vào mặt đối phương, dùng đầu ngón tay lau đi những giọt nước mắt.

"Nói tôi nghe người đó là ai."

Cô sẽ giết cả lò nhà nó.

Cô muốn xoá bỏ người đó khỏi thế giới, để Ôn Thiền thôi nhớ thương, thôi rơi nước mắt vì người kia. Cuối cùng cô sẽ chiếm Ôn Thiền cho riêng bản thân cô.

Không ai ngăn được cô.

Ôn Thiền lắc đầu.

Dường như ông trời cảm thấy được người si tình bi thương, ông rơi nước mắt thành những giọt mưa lất phất.

"Trời mưa, chị đưa em về." Ôn Thiền nắm tay Cố Lộng Khê.

Cố Lộng Khê vẫn bất động. Cô nhìn thẳng vào Ôn Thiền, buộc Ôn Thiền phải nói cô biết đó là ai.

"Lộng Khê, chị xin em...em đừng hỏi có được không? Sao em cố chấp vậy? Giống lúc nãy không tốt sao em? Giờ chị dẫn em đi trú mưa, không để bị ướt. Chị biết em giận, nếu em thấy chị không tốt thì về sau chị không xuất hiện trước mặt em nữa..." Ôn Thiền nghẹn ngào nức nở, cô nóng lòng kéo Cố Lộng Khê vào mái hiên. Cô có ướt như chuột lột cũng không sao, nhưng cô không muốn Lộng Khê bị cảm vì cô.

Cố nhị tiểu thư luôn để ý hình tượng đang đứng dưới trời mưa nhìn Ôn Thiền.

"Tôi muốn biết người đó là ai, cái người làm chị khóc lóc thảm thiết là ai."

Ôn Thiền cắn chặt đôi môi run rẩy, nhìn Cố Lộng Khê với đôi mắt đỏ hoe đầy nước mắt. Biết mình không làm gì được, cô quyết định hít sâu một hơi chuẩn bị nói. Có lẽ là số phận, là nghiệt duyên và ông trời muốn chặt đứt nghiệt duyên này. Ôn Thiền bất đắc dĩ nở nụ cười, thanh âm mang theo bi thương vô tận: "Được, nếu em muốn thì chị nói."

Chuyện duy nhất cô biết là Lộng Khê có lẽ sẽ không bao giờ đến gần cô nữa.

Nước mắt Ôn Thiền tuôn rơi, cô hôn lên đôi môi lạnh lẽo của Cố Lộng Khê.

________________

Mình vẽ Lộng Khê, vẽ đại thoaiii



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận