Toàn Thế Giới Đều Làm Chúng Ta Tái Hôn


Editor: Lăng
......!
Quý Thiển Ngưng thấp thỏm bước ra khỏi thang máy, nhìn thấy ngoài cửa không có va li, trong lòng cô yên tâm hơn một chút, giống như kẻ trộm nhẹ nhàng mở cửa, rón ra rón rén đi vào nhà.

May quá, phòng khách không có ai cả.

Phòng ngủ lại đóng chặt, hẳn là đang ngủ trưa rồi.

Ôm theo tâm lý may mắn, Quý Thiển Ngưng đem đồ ăn đặt ở trên bàn.

Chờ Khương Ấu Na tỉnh lại nhìn thấy mỹ thực, nhất định sẽ rất vui vẻ.

Khương Ấu Na là người miệng cứng lòng mềm, chỉ cần cô mang đồ ăn về, cho dù có giận như thế nào thì cũng làm gì cô quá đáng đâu.

Trong lòng cô đang vạch ra kế hoạch hoàn hảo, không để ý đến sau lưng có người đang tới gần, đột ngột dùng tay kẹp cổ cô, làm cô thuận thế mà ngã xuống.

Khương Ấu Na không biết từ nơi nào xuất hiệt, hung thần ác sát bóp cổ cô, nói: "Cậu còn biết đường về à?"
Thật ra trên cổ không hề có chút khó chịu nào, chỉ là Quý Thiển Ngưng không dám phản kháng, nhanh chóng giơ tay đầu hàng, lấy lòng nói: "Nếu mình không về, lỡ cậu ngủ quên bỏ đói dạ dày của bản thân thì phải làm sao đây? Mình có mang đồ ăn ngon về cho cậu nè."
"Không cần giở trò này với mình." Khương Ấu Na đè cô, "Thành thật khai báo, cậu cùng Mạc Hạm rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Cái gì cũng không có hết." Tròng mắt Quý Thiển Ngưng nhanh chóng chuyển động, quay ngược ra đòn phủ đầu, "Mình còn chưa tính sổ với cậu đó, mình say cỡ đó sao cậu không tự mình đưa mình về, vì sao lại giao mình cho một người lạ? Hả?"
"Á à, cậu còn trắng trợn đổi trắng thay đen à?" Khương Ấu Na nói: "Đêm qua cậu là người đầu tiên uống say, bọn mình đều nhất trí là đưa cậu về, là Mạc Hạm chủ động nói cô ấy có xe có thể đưa cậu về, mình nghe vậy cũng không khách sáo làm gì.

Lúc bọn mình đưa cậu lên xe chuẩn bị đi, thì cô ấy kéo mình sang một bên, nói nhỏ với mình bảo mình không cần phải đi theo.

Mình đâu có chịu! Nhưng sau đó cô ấy lại nói một câu thuyết phục được mình."
Đến chỗ mấu chốt, Quý Thiển Ngưng vô cùng khẩn trương: "Cô ấy nói cái gì?"
"Cô ấy nói với mình là giữa hai người các cậu có hiểu lầm rất lớn.

Mình mới đầu cũng nghi ngờ, nhưng nhớ lại chuyện bỗng dưng cậu lại nói là cậu thoát fans, không thích Mạc Hạm nữa, liền cảm thấy chuyện này không đơn giản."
"Sau đó cậu cứ thế mà giao mình cho cô ấy sao?"
Khương Ấu Na liếc mắt một cái, nói: "Mạc Hạm là ai? Ảnh hậu Kim Mã, đại danh đỉnh đỉnh.

Cậu chỉ là một diễn viên vô danh tiểu tốt mới tốt nghiệp, cô ấy sẽ làm gì cậu sao? Chẳng lẽ lại quy tắc ngầm với cậu?"
Quý Thiển Ngưng: "......"
Nói tới đây, Khương Ấu Na đột nhiên nghĩ đến cái gì: "Mạc Hạm thích trai hay gái?"
Quý Thiển Ngưng: "......"
Khương Ấu Na cảm thấy biểu tình cô rất cổ quái: "Không lẽ là cô ấy quy tắc ngầm cậu thật rồi!"
Không đợi Quý Thiển Ngưng trả lời, Khương Ấu Na không nói hai lời đã muốn cởi quần áo của cô.

"Không có không có không có!" Quý Thiển Ngưng gắt gao che cổ áo lại.

Khương Ấu Na không cởi áo cô nữa, chỉ là ánh mắt của cô ấy mang theo một chút tìm tòi nghiên cứu: "Vốn dĩ mình nghĩ Mạc Hạm đưa cậu về đây, nhưng tới khi mình về lại phát hiện cậu không có ở đây.

Mình càng nghĩ càng không thích hợp, gọi điện thoại cho cậu thì Mạc Hạm lại bắt máy.

Mạc Hạm vậy mà lại nói cậu đòi tới nhà cô ấy! Nói đi, sao cậu lại muốn tới nhà cô ấy?"
Quý Thiển Ngưng ấp úng: "Mình......!Mình uống nhiều quá, cái gì cũng không nhớ rõ."
"Cho nên tối hôm qua cậu thật sự đã tới nhà Mạc Hạm?"
"......!Ừ."
Khương Ấu Na "Wow" một tiếng, vừa lo lắng vừa nhiều chuyện hỏi: "Cô ấy có làm gì cậu không?"
Không......!có mới là lạ.

Dù sao nói dối lâu ngày tất quen miệng, Quý Thiển Ngưng mở miệng lại dối trá: "Mình say đến rối tinh rối mù, Mạc Hạm đem mang mình về nhà cô ấy chăm sóc một chút thôi."
Chăm sóc là đúng rồi, chẳng qua là chăm sóc trên giường đó mà.

Khương Ấu Na nhìn thẳng vào mặt cô, đại khái chừng năm giây mà thấy cô vẫn bình tĩnh không giống như đang nói dối, cũng tạm tin: "Cậu không có việc gì thì tốt rồi."
Quý Thiển Ngưng sợ cô ấy hỏi tiếp nữa, đẩy cô ấy ra, quyết định dùng mỹ thực dụ hoặc: "Mua vịt nướng cho cậu đó, không là nguội mất."
Khương Ấu Na mở ra hộp thức ăn ra, ăn uống thỏa thích.

Quý Thiển Ngưng còn không có chưa kịp thở phào, lại nghe thấy cô ấy nói: "Cậu cùng Mạc Hạm rốt cuộc có hiểu lầm gì?"
Xem ra không thể không trả lời rồi.

Não Quý Thiển Ngưng chuyển động, nói: "Cô ấy có quan hệ ngoài luồng với fans, bị mình bắt gặp."
Quả dưa chuột Khương Ấu Na đang cầm trong tay thiếu điều rớt xuống mặt đất, dùng vẻ mặt gặp quỷ mà nhìn cô: "Thật hay giả?"
Quý Thiển Ngưng cắn chặt răng, gật gật đầu.

Cô không hề muốn bôi nhọ Mạc Hạm......!Bởi vì cô chính là vị fans đó đây......!Nhưng chuyện này tuyệt đối không được để Khương Ấu Na biết.

Khương Ấu Na nhặt quả dưa chuột bị rớt lên, hung hăng cắn một miếng, khinh bỉ: "Trời, đồ cặn bã!"
Quý Thiển Ngưng: "......"
"Tới đây, hai đứa mình cùng chửi."
"......!Không được, mình không biết mắng người."
"Cô ta còn ra vẻ đạo đức giả nữa chứ, ghê tởm!" Khương Ấu Na lại mắng một câu, cảm thấy không chút đáng sợ gì cả, lại nhìn không được tò mò, hỏi: "Fans bị cô ta ấy ấy, không phải là nữ chứ?"
Quý Thiển Ngưng: "......" Cho cậu một ánh mắt nè, tự mình suy nghĩ đi.

"Nhất định là nữ, nếu là nam không phải thành......" Khương Ấu Na vỗ trán nói: "Mình thật sự là heo mà!"
"Cậu cứ từ từ mà ăn, mình đi thay bộ đồ khác đã." Quý Thiển Ngưng không muốn tiếp tục nói về đề tài này.

Khương Ấu Na giữ chặt cô, đôi mắt giống radar dường như quét toàn bộ người cô từ trên xuống dưới, nói: "Cậu có chắc là cậu không bị Mạc Hạm làm gì đó chứ?"
"Không có." Quý Thiển Ngưng căng da đầu nói, ở dưới ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú của Khương Ấu Na từ từ trở về phòng.

Thứ bảy, Quý Thiển Ngưng kéo theo Khương Ấu Na đi tham thử vai.

Thời gian ước định là 10 giờ, còn nửa tiếng nữa mới đến giờ mà bên ngoài chỗ thử vai đã ngồi kín người.

Khương Ấu Na kề tai nói nhỏ với cô: "Cạnh tranh cao quá."
Quý Thiển Ngưng "Ừ" một tiếng, lén quan sát những người tới phỏng vấn.

Tất cả đều là thiếu nữ cả.

Ở chỗ oanh oanh yến yến này, cô phát hiện hai gương mặt quen thuộc, nhỏ giọng với nói Khương Ấu Na: "Mình cảm thấy hai người kia sẽ được chọn."
Khương Ấu Na theo phương hướng ngón tay của cô mà nhìn qua, chỉ cảm thấy kia hai người lớn lên khá xinh đẹp, cũng không phát hiện chỗ đặc biệt khác: "Vì sao lại là hai người đó?"
"Đoán."
"Vãi cả đoán."
Bộ phim《 Đình viện thâm sâu 》 này năm đó phải gọi là siêu hot, Nhưng mà đời trước Quý Thiển Ngưng chưa coi tập nào.

Cô chỉ nhìn qua hot search trên Weibo vài lần, đại khái còn nhớ rõ tên của vài diễn viên.

Hai cô gái kia, lần lượt đóng hai vai phi tần trong phim.

Tới tham gia thử vai ít nhất cũng chừng 50 người, số thứ tự của Quý Thiển Ngưng cùng Khương Ấu Na sát nhau, các cô đồng thời được gọi vào.

Sau khi tự giới thiệu, nhân viên công tác đưa cho các cô một tờ giấy A4, trên đó là một đoạn đối thoại của hai phi tần đang cãi nhau, phụ trách chọn vai là phó đạo diễn bảo các cô tự chọn vai diễn rồi bắt đầu diễn thử.

Sau biểu diễn khi kết thúc, phó đạo diễn nhận xét một chút rồi nói: "Các cô về trước chờ thông báo đi."
Quý Thiển Ngưng cùng Khương Ấu Na liếc nhau, cúi đầu chào rồi rời đi.

"Mình đoán mình bị loại rồi." Khương Ấu Na thở dài.

Quý Thiển Ngưng nói: "Mình cũng nghĩ mình bị loại."
"Khí chất cậu thích hợp diễn cổ trang, cơ hội so với mình thì lớn hơn."
Quý Thiển Ngưng chỉ cười không nói.

Thử vai xong rồi, chỉ có thể trở về chờ kết quả.

Đến chỗ thang máy, Khương Ấu Na nói: "Mình đi toilet chút."
Quý Thiển Ngưng giúp cô giữ túi xách, nhìn bóng lưng cô rời đi.

"Đinh" một tiếng, thang máy mở cửa ra.

Quý Thiển Ngưng tưởng là những người khác tới thử vai, tự giác né sang một bên.

"Là cô?"
Thanh âm nghi hoặc truyền đến, Quý Thiển Ngưng nhìn thử, thấy rõ người vừa bước ra từ thang máy, lông mày khó có thể phát hiện mà giật giật một chút, giả vờ như không nhìn thấy.

Triệu Hân Nhiên đã thấy ảnh cô, liếc mắt một cái liền nhận ra, nhanh chóng chạy tới trước mặt cô, mặt mang vẻ trào phúng, nói: "Cô không phải cũng tới thử vai chứ?"
Quý Thiển Ngưng keo kiệt không thèm tỏ thái độ với cô ta: "Có việc sao?"
Triệu Hân Nhiên không thấy cô trả lời thắng, nhưng lại thấy số thứ tự thử vai trên túi Khương Ấu Na, cười lạnh một tiếng, nói: "Loại người không biết xấu hổ như cô mà cũng tới đây thử vai sao?"
Người này mất não à?
Quý Thiển Ngưng từ tận đáy lòng buông tiếng thở dài, không vui không buồn, không nhanh không chậm hỏi: "Người như cô có thể tới, vì sao tôi lại không thể?"
Triệu Hân Nhiên sắc mặt đột biến: "Cô có ý gì?"
"Cô có ý gì, thì tôi có ý đó."
"Cô!
Quý Thiển Ngưng không muốn nghe cô ta nói nhảm nữa, vòng qua cô ta đi về hướng toilet.

Trợ lý Triệu Hân Nhiên ngăn cô lại.

Triệu Hân Nhiên đột nhiên bắt lấy tay cô, bị người khác ngó lơ nên cô ta tức muốn hộc máu, nhìn chằm chằm cô như kẻ thù, nói: "Hôm đó người ở trong phòng A Hạm là cô đúng không?"
"Tôi không biết côi đang nói cái gì." Quý Thiển bình tĩnh nói.

Triệu Hân Nhiên lại cứ thích trở thành loại người "Tôi không muốn nghe cô giải thích, nhưng cô bắt buộc phải nghe tôi nói", nhất quyết không cho cô đi: "A Hạm sẽ không thích người như cô, tôi khuyên cô đừng phí công nữa."
Quý Thiển Ngưng ngoáy ngoáy lỗ tai, nói: "Ồ."
"......" Triệu Hân Nhiên không nghĩ tới cô lại không thèm quan tâm đến vậy, tức giận đến ngũ quan vặn vẹo, hoàn toàn không để hình tượng, "Cô cũng không nhìn xem mình là loại người gì, cô căn bản không xứng với A Hạm!"
Chính mình mười năm trước đã nghe tới mức tim vỡ thành ngàn mảnh nên hiện tại Quý Thiển Ngưng chỉ còn lại sự vô cảm
Cô cũng lười suy nghĩ vì sao Triệu Hân Nhiên lại đoán được người trốn trong phòng Mạc Hạm là cô, lười biếng ngáp một cái, thờ ơ nói: "Triệu tiểu thư này."
Triệu Hân Nhiên hơi kinh ngạc: "Cô biết tôi?"
Quý Thiển Ngưng không cùng nàng nói lời vô nghĩa: "Tôi cảm thấy cô cùng Mạc Hạm rất xứng đôi."
"Cô......!Cô nói cái gì?"
Tai cô bị điếc sao?
Quý Thiển Ngưng dùng chút kiên nhẫn còn sót lại, tận tình khuyên bảo mà nói: "Nếu cô thích Mạc Hạm như thế, thì phải cố lên nha! Cùng tôi nói thì có được gì đâu."
Bị chọc trúng tâm tư, Triệu Hân Nhiên lập tức hoảng sợ: Cô ta sao lại mình thích Mạc Hạm? Là Mạc Hạm nói cho cô ta sao? Nhưng mà, Mạc Hạm sao lại biết mình......!
Quý Thiển Ngưng chú ý tới từng chi tiết biểu cảm của cô ta, nghĩ thầm: Hóa ra mười năm trước Triệu Hân Nhiên yếu ớt tới nỗi một kích cũng không chịu nỗi, đúng là coi trọng cô ta quá rồi.

Cô lấy tư thái tiền bối mà vỗ vỗ vai Triệu Hân Nhiên mấy cái, cổ vũ nói: "Tiểu cô nương, muốn theo đuổi một người phải có da mặt dày, phải dũng cảm tiến tới, như vậy mới có thể thành công.

Nếu các cô ở bên nhau, lúc đó nhớ phát cho tôi một bao lì xì hồng nương nha."
"......" Triệu Hân Nhiên cảm thấy người này hoặc là có bệnh, hoặc là quá khó chơi.

Các cô hẳn là tình địch đi, cô ta vậy mà lại dạy mình cách theo đuổi Mạc Hạm?!
Mắt Triệu Hân Nhiên trợn tròn, miệng há to tới mức có thể nhét vào một quả trứng gà.

Quý Thiển Ngưng không cho cô ta có cơ hội mở miệng, lúc gần đi còn ném thêm một câu: "Tôi rất là chân thành.

Chúc hai người bạch đầu giai lão, vĩnh viễn hạnh phúc."
"......" Triệu Hân Nhiên, người bị chiếm thế thượng phong hoàn toàn không nói nên lời..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui