Toàn Thế Giới Đều Làm Chúng Ta Tái Hôn


Editor: Lăng
Sự kinh ngạc trên mặt Mạc Hạm không hề giống giả vờ chút nào, đáy lòng Quý Thiển Ngưng không khỏi thổn thức, châm chọc nói: "Quả nhiên là chị không biết.

EQ thấp như chị thì cũng khó trách......"
"Không có khả năng." Sự kinh ngạc trên mặt Mạc Hạm đổi thành cảm xúc khác, chém đinh chặt sắt mà nói: "Em lại lừa chị."
"Vì sao tôi lại phải lừa chị?"
"Vì muốn chị biết khó mà lui.

Em nghĩ cũng đừng nghĩ nữa."
"......" Quý Thiển Ngưng đúng là có ý này, bị vạch trần cũng không hoảng hốt, "Hôm đó ở nhà chị, lúc mẹ chị cùng Triệu Hân Nhiên tới.

Triệu Hân Nhiên đã đoán được người trốn ở trong phòng là tôi, lúc tôi tham gia thử vai 《 Đình viện thâm sâu 》đã chạm mặt cô ta.

Cô ta đã cảnh cáo tôi, uy hiếp tôi, nói tôi không xứng với chị, bảo tôi cách xa chị một chút."
Mạc Hạm nhíu mày: "Làm sao Hân Nhiên lại biết là em được?"
Đây không phải là trọng điểm.

Quý Thiển Ngưng nói tiếp: "Lúc chị uống say rồi đi tìm tôi, bị Triệu Hân Nhiên biết được nên cô ta vô cùng tức giận, hôm đó tôi tới phim trường, cô ta lại tới cảnh cáo tôi.

Tôi lại chỉnh cô ta vài câu nên có khả năng cô ta còn ghi hận trong lòng, cho nên nhân lúc đóng phim đánh tôi một cái."
Lần này Mạc Hạm không hỏi cô Triệu Hân Nhiên vì sao lại biết, biểu tình ngưng trọng, tựa như đang trầm tư.

Quý Thiển Ngưng như có tiếng trống trận cổ vũ: "Tôi cảm thấy Triệu Hân Nhiên không chỉ là thích chị, hẳn là cô ta rất là yêu chị, yêu đến mức biến thái.

Bất luận là người phụ nữ nào có ý đồ tiếp cận với chị, đều sẽ trở thành cái đinh trong mắt cô ta, cô ta liền nghĩ ra vô số thủ đoạn để đối phó.

Ví dụ là tôi đi, lần này cô ta tát tôi ngay trước mặt mọi người, lần sau sẽ là cái gì? Tìm ngươi bôi đen tôi? Hay là tìm người đánh tôi? Hay là tạt axit hủy dung tôi? Hay thuê người giết tôi?"
Cô nói mà không hề đổi sắc nhưng Mạc Hạm cảm thấy rất khó chịu, càng nhíu mày chặt hơn, trịnh trọng nói: "Chị tuyệt đối sẽ không để em ấy làm những điều đó với em."
"Đây không phải là vấn đề có chị hay không.

Nếu như cô ta đã có tâm hại tôi, chị nghĩ rằng chị đề phòng được sao?" Quý Thiển Ngưng không muốn tranh luận về vấn đề này với chị, chỉ muốn dứt khoát một lần, "Fan tôi bé lắm, cũng không có bản lĩnh như chị.

Vì sự an toàn của tôi thì vẫn mong chị sau này đừng tìm tôi nữa, tìm tôi chính là hại tôi đó."
Mạc Hạm liền cứng họng, nói: "Em không tin chị."
"Tôi đương nhiên là không tin chị rồi, tôi chỉ tin tưởng bản thân tôi." Quý Thiển Ngưng nói: "Ở bên chị, tôi không có một chút cảm giác an toàn nào, một chút cũng không cảm thấy vui vẻ.

Cho nên, hà tất phải thế?"
Mãi cho đến khi Mạc Hạm rời khỏi phòng, Quý Thiển Ngưng cũng không xin lỗi chị vì mình đã vô tình đánh trúng chị.

Bây giờ hẳn là chấm dứt rồi chứ?
Hiệu quả cách âm của khách sạn này thật rất tốt, Cố Tâm Mỹ canh giữ ở ngoài cửa không nghe được chút động tĩnh nào từ bên trong, cô nàng vô cùng tò mò nhưng lại nghĩ đến lúc trước Quý Thiển Ngưng từng ám chỉ việc không thích bị hỏi về chuyện cá nhân, nên đành phải nuốt hết những lời muốn nói vào bụng.

Quý Thiển Ngưng rất biết ơn cô bé trợ lý vừa hiểu chuyện vừa tri kỷ này, nếu đối phương thật sư muốn hỏi, thì cô lại phải nghĩ ra thêm lời nói dối khác nữa.

Hiện tại cô thật sự không có tinh lực để đối phó với những việc này, thể xác và tinh thần vô cùng mỏi mệt.

Sau khi rời khỏi khách sạn, Mạc Hạm lái xe quay về phim trường, trong đầu chỉ đầy những lời nói cuối cùng Quý Thiển Ngưng nói với chị.

Vì sao lại không tin tưởng?
Vì sao lại không có cảm giác an toàn?
Vì sao lại không vui?
Ba vấn đề này tựa như ba sợi dây thép sắc mảnh, từ ba hướng khác nhau không ngừng cắt vào tim chị, làm nó chảy máu đầm đìa.

"Ting ting ——"
Mạc Hạm bị tiếng còi inh ỏi kéo về thực tại, nhìn dòng xe phía trước chậm rãi chuyển động mới nhận ra đã chuyển sang đèn xanh rồi.

Vài phút sau, chị gặp Trần Lâm.

"Nhìn thấy Tiểu Quý không?" Trần Lâm hỏi.

"Ừ." Mạc Hạm lại mang kính râm cùng khẩu trang vào, "Triệu Hân Nhiên đang đóng phim sao?"
"Đúng vậy, cô ấy là nữ hai nên suất diễn rất nhiều." Trần Lâm hiếu kỳ nói: "Cô cũng quen cô ấy sao?"
Mạc Hạm nhàn nhạt nói: "Từ nhỏ đã quen."
"Hóa ra là thanh mai trúc mã nha! Vậy quan hệ giữa hai người chắc tốt lắm."
Mạc Hạm không tỏ ý kiến, nói: "Làm phiền cô dẫn tôi đi gặp cô ấy được không?"
"Không phiền không phiền." Trần Lâm sốt sắng dẫn đường cho chị.

Mạc Hạm thấy Triệu Thành Lâm trước, bèn chào hỏi: "Chú Triệu."
"Sao cháu lại tới đây?" Triệu Thành Lâm kinh ngạc nhìn chị, "Hiểu rồi, là tới thăm Hân Nhiên đúng không?"
Mạc Hạm cười cười không giải thích.

Triệu Thành Lâm tưởng là đã đoán đúng, bèn cao giọng gọi Triêu Hân Nhiên đang đùa giỡn với các "phi tần" khác: "Hân Nhiên, lại đây một chút."
Triệu Hân Nhiên không rõ bên này, đợi tới khi tới gần mới thấy rõ người đứng sau Triệu Thành Lâm, hét lên một tiếng, giang tay nhào tới đây.

Mạc Hạm nhanh tay lẹ mắt tránh khỏi cô ta, đôi mắt sau kính râm lạnh tựa băng đao.

Triệu Hân Nhiên nhào hụt, còn chưa kịp ảo não đã bị ánh mắt của chị dọa sợ, ngập ngừng: "A Hạm, chị......"
"Đang mặc đồ diễn thì đừng có ôm." Mạc Hạm nói.

Mặc đồ diễn thì không được ôm sao? Triệu Hân Nhiên cũng không nghĩ ra là vì sao, nhưng cô ta cũng lười nghĩ, thấy Mạc Hạm đến thì cô ta đã vui mừng như điên rồi: "Chị đặc biệt tới thăm em sao?"
Không biết có phải do trang điểm hay không, Mạc Hạm nhìn Triệu Hân Nhiên mặt hoa da phấn, dáng vẻ ngại ngùng hưng phấn liền liên tưởng đến những lời Quý Thiển Ngưng nói với chị ở khách sạn, ánh mắt hơi đổi, nói: "Tôi đặc biệt tới đây tìm em."
Triệu Hân Nhiên cũng không nghĩ tới giữa "Thăm" và "Tìm" có sự khác biệt rất nhỏ, cô ta kéo tay Mạc Hạm nói: "Chị tới không đúng lúc rồi, hôm nay em diễn nhiều lắm, có khi tới tối mới xong."
Mạc Hạm im lặng đẩy tay cô ta ra, giọng nói không chút gợn sóng: "Không vội, tôi chờ em."
Bởi vì chữ "Chờ" này mà Triệu Hân Nhiên thiếu chút nữa đã ngất ngay tại chỗ.

Tin Mạc Hạm tới thăm Triệu Hân Nhiên rất nhanh đã truyền ra khắp nơi.

Mạc Hạm vẫn luôn ngồi chung với đạo diễn theo dõi sau máy quay, người khác không có biện pháp đến gần chị, hơn nữa còn nghe nói chị rất lạnh lùng thì càng không dám, liền tìm Triệu Hân Nhiên: "Hóa ra cô quen Mạc Hạm nha."
Từ lúc vào đoán tới nay, đây là ngày mà Triệu Hân Nhiên xuân phong đắc ý nhất, giống như là ăn mật, ngọt ngào mà nói: "Chúng tôi từ nhỏ đã quen nhau rồi đó."
Mọi người liền hiểu rõ.

Có người hỏi: "Nếu cô từ nhỏ đã quen biết Mạc Hạm, thì tại sao lúc cô ấy mở Weibo lại không theo dõi cô?"
Sắc mặt Triệu Hân Nhiên cứng đờ.

Một người khác lại nói: "Hôm trước tôi có nhìn thử hot search, Mạc Hạm hình như là theo dõi Quý Thiển Ngưng? Nhưng sau đó không biết vì sao lại unfollow."
"Đúng đúng đúng, tôi cũng thấy, chắc là trượt tay rồi.

Nhưng mà cũng lạ, hiện tại số người Mạc Hạm theo dõi vẫn là 0."
Chuyện hot search này Triệu Hân Nhiên cũng biết, nếukhông thì ngày hôm qua cũng sẽ không dưới cơn thịnh nộ mà tát Quý Thiển Ngưng ở trước mặt mọi người.

Sau đó lại biết được Mạc Hạm đã unfollow Quý Thiển Ngưng, cô ta vui vẻ tới mức không lời nào có thể diễn tả được, chủ động theo dõi Mạc Hạm nhưng đến tận bây giờ Mạc Hạm cũng không có theo dõi lại......!Vậy mà hết lần này tới lần khác đám người này cố tình lại nhắc tới, là muốn khiến cho cô ta khó chịu sao?
Triệu Hân Nhiên rất nhanh đã tìm được bậc thang cho mình, cười cười nói: "A Hạm chị ấy không thích dùng Weibo, có lẽ là sau khi tạo tài khoản ít hoạt động đó, trang cá nhân của chị ấy cũng trống trơn."
Những người khác cảm thấy lý do này cũng đúng, liền không hề hỏi nữa.

Triệu Hân Nhiên muốn đi tìm Mạc Hạm nói chị theo dõi lại mình nhưng tìm một vòng cũng không tìm được người, vội gọi điện thoại cho chị: "Chị đi rồi sao?"
Mạc Hạm nói: "Chán quá, tôi về khách sạn."
"Xem em đóng phim chán vậy sao?"
"Quá tệ, không muốn xem."
"......" Triệu Hân Nhiên bị đả kích nặng nề, bĩu môi nói: "Vậy chờ em diễn xong rồi tìm chị nha?"
Mạc Hạm không có trả lời.

Triệu Hân Nhiên đợi trong một lát mới phát hiện là chị đã cúp máy.

Không biết vì sao nhưng cô ta có cảm giác hôm nay cảm xúc Mạc Hạm quái quái thế nào ấy.

Nhưng tính cách Mạc Hạm từ nhỏ đã cổ quái như vậy nên Triệu Hân Nhiên cũng không nghĩ nhiều.

Triệu Hân Nhiên chờ không kịp muốn gặp Mạc Hạm ngay lập tức, bèn năn nỉ Triệu Thành Lâm đem mấy cảnh diễn của cô ta đẩy ra sau.

Triệu Thành Lâm trừng cô ta một cái, giận cô ta không chịu nỗ lức mà nói: "Với thái độ không chuyên nghiệp này của cháu, khó trách toàn bộ người trong đoàn phim đều ở sau lưng cháu chỉ chỉ trỏ trỏ!"
Triệu Hân Nhiên không để bụng: "Kệ bọn họ muốn nói gì thì nói, cháu không để bụng."
"Cháu không biết xấu hổ như vậy thì bác còn mặt mũi gì nữa!" Triệu Thành Lâm có chút hối hận khi để cô ta diễn nữ hai.

Triệu Hân Nhiên đành phải làm nũng bán manh: "Thôi mà bác cả, một lần mà cũng không được sao?"
"......!Đi đi đi, đừng tốn thời gian của bác nữa."
"Cảm ơn bác cả, yêu bác nhất ~"
Triệu Hân Nhiên vừa về khách sạn lập tức về phòng thay quần áo trang điểm, tâm tình so với đóng máy còn vui hơn nhiều lắm, một mình tới gõ cửa phòng Mạc Hạm vừa mới thuê.

Cô ta tự trang điểm cho bản thân giống như sắp đi gặp người yêu, ra vẻ rụt rè: "A Hạm, em tới rồi.

Chị chắc chờ lâu lắm rồi đúng không?"
"Bốp ——"
Nhưng thứ chào đón cô ta lại là một cái tát thật mạnh.

......!
Vết sưng trên mặt Quý Thiển Ngưng gần như đã giảm bớt, ngày mai lại phải bắt đầu công việc.

Ban ngày cô mới ngủ bù nên tới tối cũng không buồn ngủ nhiều lắm, nhưng kỳ lạ là cô vừa đặt đầu xuống gối liền bị lôi vào bóng đêm lần nữa.

......!
Một chân Mạc Hạm đã bước vào phòng thay đồ, nghe vậy liền xoay người: "Em nói cái gì?"
Quý Thiển Ngưng ở phía sau mệt mỏi mà dựa vào tường, nhắm mắt lại, nói: "Chúng ta ly hôn đi."
Mạc Hạm đột nhiên xông tới, hai tay bắt lấy bả vai yếu ớt của cô: "Em lại nổi điên gì nữa vậy?!"
Quý Thiển Ngưng không muốn chị thấy sự nhu nhược trong mắt mình, bèn nhắm nghiền hai mắt, nói: "Sống như vậy, em thật sự chịu đủ rồi."
"Nhìn tôi mà nói chuyện."
"......"
"Tôi nói em nhìn tôi!"
Quý Thiển Ngưng bị chị bóp tới mức có chút đau, không thể không mở to mắt.

Nhìn thấy mắt cô hơi rươm rướm, Mạc Hạm ngẩn người, nói: "Tôi xin lỗi, tôi không cố ý to tiếng với em."
Quý Thiển Ngưng ngửa đầu lên không cho nước mắt rơi xuống, cổ họng nghẹn ngào, nói: "Mạc Hạm, thôi bỏ đi."
"Cái gì mà bỏ đi?" Mạc Hạm sốt ruột nói: "Nếu em là bởi vì chuyện tối qua tôi không về nhà mà nói thế thì tôi có thể giải thích.

Tôi vốn là định về biệt thự nhưng đi được một nửa thì Hân Nhiên lại gọi điện cho tôi, nói có việc tìm tôi nên tôi liền tới chỗ em ấy.

Em ấy thấy tâm tình tôi không tốt, nên có uống chung với tôi vài ly......!Tôi cũng không hiểu sao lại uống say.

Chờ đến khi tôi tỉnh lại thì lại phát hiện đang ở nhà em ấy.

Tôi không có ý lừa em, chỉ là cảm thấy rất mệt, không muốn nói chuyện."
"Phải không?" Quý Thiển Ngưng cười như không cười, "Chị cũng cảm thấy sống với em rất mệt sao?"
"......!Đúng là trong khoảng thời gian này tôi cảm thấy rất mệt.

Cho nên tôi nghĩ, chúng ta hẳn nên bình tĩnh lại."
Quý Thiển Ngưng chậm rãi lắc đầu, chua xót nói: "Không cần."
"Em có ý gì? Em lại muốn vô cớ gây rối có phải không?"
"Mấy lần trước đúng là vô cớ gây rối, nhưng bây giờ là nghiêm túc." Cuối cùng Quý Thiển Ngưng vẫn khắc chế không được, cuối cùng cũng khóc, hai mắt đẫm lệ mông lung không thấy rõ vẻ mặt của người đối diện, vừa khóc vừa nói: "Ở bên chị quá áp lực, tất cả mọi người đều cho rằng là em ăn vạ chị, ăn bám chị, nói em là không biết xấu hổ.Mẹ kiếp, mười năm qua em sống rất khổ sở, em......!Thật sự chịu đủ rồi."
"Em trả tự do lại cho chị, chị cũng tha cho em đi."
......!
Ký ức đến đây thì chấm dứt.

Quý Thiển Ngưng đột nhiên bừng tỉnh, trợn mắt nhìn một mảnh đen nhánh.

Giường bên cạnh truyền đến tiếng hít thở nhịp nhàng, Cố Tâm Mỹ ngủ thật sự trầm.

Nghĩ lại thì chắc lần này cô cũng không có nói mớ gì.

Quý Thiển Ngưng lặng lẽ trở mình, khuôn mặt chạm vào gối liền thấy một mảnh lạnh lẽo.

Cô sờ sờ cái gối ướt đẫm kia, lại sờ sờ mặt, không biết đã khóc từ khi nào.

Cô quên mất là Cố Tâm Mỹ còn ở bên cạnh, giương tay tự tát bên má trái không bị thương một tát, mắng thầm: Khóc cái gì mà khóc, có thể có chút tiền đồ được không?
- ----
Vì chúc mừng nên thêm một chương (thật ra tuy hai mà một).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui