Toàn Thế Giới Đều Làm Chúng Ta Tái Hôn


Editor: Lăng
"Tâm Mỹ." Quý Thiển Ngưng quyết định chủ động xuất kích, "Lưng chị hơi ngứa, em lại đây gãi giùm chị với."
Cố Tâm Mỹ không nhúc nhích nhưng Mạc Hạm lại động.
Mạc Hạm lập tức đi tới, cúi người hỏi cô: "Ngứa chỗ nào?"
Lông mi Quý Thiển Ngưng run run, nói: "Chị không tiện lắm, kêu Tâm Mỹ lại đây đi."
Mạc Hạm cong môi cười, nói: "Mọi người đều là bạn bè với nhau, gãi lưng thôi thì có gì mà tiện hay không?" Sau đó liền không nói lời nào nghiêng người cô lại, tay đặt lên lưng cô, nhẹ nhàng gãi một chút, "Chỗ này sao?"
Quý Thiển Ngưng thật sự ngứa đến mức không chịu nổi nữa, cũng không quản không được nhiều như vậy, chỉ huy chị: "Lên trên một chút......!Bên trái một chút......!Đó đó, chỗ đó."
Cuối cùng cũng gãi đúng chỗ, Quý Thiển Ngưng thoải mái tới mức nheo mắt lại.
Mạc Hạm nhìn lông tơ trên má cô, rất muốn hôn một chút, bèn kề sát cô mà nói: "Có phải do mang áo ngực nên không thoải mái không?"
Vì tránh cho lại phát sinh chuyện xấu hổ nhưng trong tủ quần áo, Quý Thiển Ngưng thừa dịp chị không để ý đã mang áo ngực vào, dùng khuỷu tay thọc thọc chị, tức giận nói: "Ai cần chị lo."
Mạc Hạm nhẹ nhàng cười, giúp cô gãi ngứa đến khi thoải mái thì mới thu tay, hỏi: "Hai ngày nay không tắm rửa sao?"
Quý Thiển Ngưng cứng đầu cứng cổ nói: "Trên người tôi có vết thương nên không thể dính nước, tắm kiểu gì được?"
"Muốn chị lau sơ qua không? Sẽ thoải mái hơn rất nhiều đó."
"Không cần!" Quý Thiển Ngưng không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.
Mạc Hạm sờ sờ mũi, tiếp tục kề tai nói nhỏ với cô: "Chị ngửi được mùi chua luôn rồi nè."
"......!Vậy thì cũng không cần chị!" Quý Thiển Ngưng giương giọng nói: "Tâm Mỹ, đi lấy nước ấm giúp chị lau mình với."
Việc lau mình này là công trình lớn, Cố Tâm Mỹ cũng ngại làm phiền Mạc Hạm, bỏ điện thoại xuống, chạy vào toilet lấy nước ấm.
Quý Thiển Ngưng liếc mắt nhìn người nào đó không chút tự giác mà vẫn còn đứng cạnh giường bệnh: "Chị ra ngoài đi."
Ánh mắt Mạc Hạm thâm thúy, ý vị thâm trường mà nói: "Thẹn thùng cái gì, cũng đâu phải chưa thấy qua."
"......!Đi ra ngoài!"
Chờ Cố Tâm Mỹ đem nước ra, chỉ nhìn thấy Quý Thiển Ngưng đang ngồi trên giường mặt đỏ không khác gì mông khỉ, cũng không thấy bóng dáng Mạc Hạm đâu, hỏi: "Chị Hạm đi rồi?"
Quý Thiển Ngưng cô nàng cứ một chị Hạm hai chị Hạm làm cho khó chịu vô cùng: "Em rốt cuộc là trợ lý của cô ấy hay vẫn là trợ lý của chị vậy?"
Cố Tâm Mỹ thè lưỡi, cợt nhả nói: "Em đương nhiên vẫn là cô trợ lý bé nhỏ đầy trung thành và tận tâm của chị rồi."

Quý Thiển Ngưng: "Ồ~."
Tới buổi tối, Mạc Hạm vẫn như thuốc cao bôi trên da chó vẫn không chịu đi.
Quý Thiển Ngưng kiên nhẫn nói: "Nơi này không dư chỗ cho chị nghỉ ngơi đâu."
"Chị đứng ngồi đều được." Mạc Hạm không dao động.
Quý Thiển Ngưng còn đang muốn tiếp tục khuyên, lại bị Cố Tâm Mỹ ngắt lời: "Chị Hạm ngủ sô pha đi, em đến chỗ hậu cần mượn ghế nằm."
Vài phút sau quả nhiên Cố Tâm Mỹ đã khiêng về một cái ghế nằm, đặt ở chỗ rộng rãi, sau khi nằm thử còn thoải mái mà nói: "Thật thoải mái nha."
Quý Thiển Ngưng: "......" Không fuck nổi.
Mạc Hạm trừ bỏ giữa trưa về tắm rửa, thì còn lại đều ở bệnh viện cùng cô.
Nếu là trước kia, Quý Thiển Ngưng khẳng định là đã đuổi chị đi rồi.

Nhưng cứ mỗi lần cô định buông lời hung ác, Mạc Hạm liền dùng chiêu "bốn lạng đẩy ngàn cân" mà nói: "Em sinh bệnh, thân là bạn bè thì chị vẫn nên chăm sóc em nha."
Quý Thiển Ngưng: "......" Vẫn như cũ, không fuck nổi.
Ngày thứ ba sau khi giải phẫu, rốt cuộc Quý Thiển Ngưng đã có thể ăn cơm, nhưng mà mới bắt đầu thì chỉ có thể ăn thức lỏng, sữa bò rồi canh, nước trái cây linh tinh gì đó.
Mắt thấy sắp đến giờ cơm mà Cố Tâm Mỹ vẫn chưa mở app Meituan, Quý Thiển Ngưng nuốt một ngụm nước miếng, nói: "Mau gọi cơm đi em, gọi giùm chị canh gà đi."
Đã vài ngày không được ăn gì, cô thèm gần chết.
Cố Tâm Mỹ nói: "Chị Hạm nói, từ hôm nay trở đi, ba bữa mỗi ngày của bọn mình đều do chị ấy lo.

Lát nữa chị ấy sẽ mang đồ ăn ngon tới cho hai đứa mình, chị ráng nhịn một chút đi."
Quý Thiển Ngưng gõ trán cô nàng: "Em bảo chị ấy mang đồ ăn cho chúng ta sao?!"
Kiếp trước cô còn không nỡ để Mạc Hạm động tay động chân, con bé này càng ngày càng làm càn, thế mà lại dám sai bảo Mạc Hạm.
Cố Tâm Mỹ che trán, ấm ức mà than vãn: "Là tự chị ấy nói cơm hộp không lành mạnh, không có lợi cho việc lành sẹo của chị, nên chị ấy muốn tự mình làm rồi mang tới."
"Tự, Mình, Làm?!" Quý Thiển Ngưng đề cao âm lượng: "Chị ấy toàn làm ra mấy món hắc ám có thể độc chết ruồi bọ, em dám ăn à???"
"Không thể nào......!Thật ra lúc chị ấy nói em cũng nghi ngờ lắm, nhưng em hỏi chị ấy thì chị ấy nói không khó ăn mà.


Cố Tâm Mỹ nghiêng nghiêng đầu, "Ủa mà, sao chị biết chị Hạm làm đồ ăn dở tệ? Chẳng lẽ chị từng ăn rồi sao?"
Bị cô nàng hỏi như vậy, Quý Thiển Ngưng ngây ngẩn cả người, đột nhiên nhớ tới mấy tháng trước từng ăn món mì sốt cà chua trứng của Mạc Hạm, sắc, hương, vị đều đầy đủ, không hề dở một chút nào.
Mạc Hạm mang theo hai hộp giữ nhiệt vào bệnh viện, nhìn chị mở nắp, lại ngửi được mùi hương ngon lành từ thức ăn, Cố Tâm Mỹ kích động đến mức hoan hô: "Chị Hạm thật lợi hại, không nghĩ chị cũng nấu cơm đó!"
Mạc Hạm đưa hộp giữ ấm có cơm cho cô nàng, nói: "Của em nè, nhưng mà là do dì giúp việc nhà chị làm, ăn nhanh đi."
Cố Tâm Mỹ không quan tâm là ai làm, có ăn là được rồi.
Mạc Hạm đem canh gà trong hộp giữ nhiệt khác đổ vào chén, đưa cho Quý Thiển Ngưng: "Canh gà này là do đích thân chị hầm đó, lần đầu tiên làm, em nếm thử cem."
Quý Thiển Ngưng không dám nhận: "Lần đầu tiên làm mà chị lại đưa tôi ăn à?"
"Có vấn đề gì sao?"
"Chị ấy nghĩ chị nấu độc dược hắc ám đó." Cố Tâm Mỹ nói.
Mạc Hạm bật cười, tự mình thử một miếng, nói: "Không có độc."
Quý Thiển Ngưng cũng có chút tò mò tay nghề của Mạc Hạm ngoài nấu mì, nhận lấy cái chén, cẩn thận nếm thử một ngụm, phát hiện mùi vị rất ổn, tươi mà không ngấy, rất thích hợp cho người bệnh như cô.
"Thế nào?" Mạc Hạm chờ mong mà nhìn nàng.
Cắn người miệng mềm.

Quý Thiển Ngưng mất tự nhiên mà nói: "Tạm ổn."
Mạc Hạm nở nụ cười đầy cưng chiều, nói: "Vậy sau này đều làm cho em nha."
"Khụ khụ ——" Quý Thiển Ngưng suýt nữa là bị sặc, một lúc sau mới nói: "Chị thật sự không cần phải làm vậy đâu."
Mạc Hạm xoa xoa đầu cô, nói: "Bạn bè với nhau mà, nên vậy."
......!Bạn con mẹ chị chứ bạn.
Lương Ninh nói muốn gặp cô lần nữa, Quý Thiển Ngưng sợ phiền phức nên lại muốn nhét Mạc Hạm vào tủ quần áo.
Mạc Hạm lại không chịu, chỉ vào cái tủ còn không cao bằng chị, nhướng mày nói: "Chẳng lẽ em không thấy, hành động mỗi lần người đại của em đến em đều giấu chị đi rất là giống như hai đứa mình giấu người lớn yêu đương vụng trộm sao?"
"......" Vốn dĩ Quý Thiển Ngưng không thấy có gì khác thường, nhưng bị chị nói như vậy liền không dám giấu nữa.
Khi Lương Ninh nhìn thấy Mạc Hạm thì cảm thấy rất bất ngờ, nhưng mà thân là người đại diện đã quen sóng to gió lớn thì cô ấy vẫn quản lý biểu cảm khá tốt, mỉm cười nói: "Xin chào, tôi là người đại diện của Thiển Ngưng, Lương Ninh."

Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau, Mạc Hạm bắt tay với cô ấy, nói: "Xin chào, tôi là bạn tốt của Thiển Ngưng."
Lương Ninh nghe nói Mạc Hạm là người cao lãnh bất cận nhân tình, không nghĩ tới chị lại nguyện ý làm bạn với nghệ sĩ còn chưa có chút tiếng tăm của mình, hơn nữa còn là bạn tốt, cô ấy đè sự ngạc nhiên xuống đáy lòng, hỏi: "Hai người quen nhau lúc quay sao?"
"Đúng vậy." Mạc Hạm liếc mắt đưa tình nhìn Quý Thiển Ngưng đang ngồi ở trên giường, "Chúng tôi là nhất kiến như cố [1], từ đó về sau liền thành lập tình hữu nghị đầy sâu sắc."
[1]: Vừa gặp đã quen, mới gặp mà như bạn cũ.
"......" Quý Thiển Ngưng cảm thấy cái danh hiệu thần côn này nên nhường cho Mạc Hạm thì hơn.
Mấy ngày tiếp theo, Mạc Hạm ngày nào cũng đem đủ ba bữa cho họ.
Sau khi Quý Thiển Ngưng trở lại chế độ ăn uống như cũ, Mạc Hạm trừ mang canh cho cô ra, còn mang thêm một phần đồ ăn cho cô.
Quý Thiển Ngưng ăn đồ ăn của chị nên trong lòng luôn có chút không yên tâm, nói: "Chừng nào thì chị đưa số thẻ cho tôi? Đừng nói với tôi là mấy ngày nữa rồi tính.

Tiền thuốc men của tôi có công ty chi trả, không cần phải dùng tiền của chị."
Mạc Hạm nghĩ nghĩ rồi đọc số thẻ cho cô.
Quý Thiển Ngưng lập tức dùng ví điện tử chuyển tiền cho chị.
Mạc Hạm thu được tin nhắn nhắc nhở, nhìn thoáng qua, nói: "Nhiều."
"Phí phẫu thuật, phí nằm viện, còn có tiền lần trước mời khách, còn có tiền chị gọi đồ ăn sáng cho tôi, còn tiền cơm một ngày ba bữa mấy hôm nay nữa.

Không nhiều lắm." Quý Thiển Ngưng như thể đang báo cáo hóa đơn.
Mạc Hạm nhíu mày: "Bạn tốt thì không cần tính toán rõ vậy chứ?"
Quý Thiển Ngưng không để bụng: "Anh em ruột còn phải tính rõ mà."
"Em và Khương Ấu Na cũng tính tõ như vậy sao?"
"Đó là đương nhiên." Quý Thiển Ngưng nói: "Tỷ như cậu ấy mời tôi một hộp cơm, thì lần sau tôi sẽ mời lại cậu ấy, rất công bằng."
"Vậy em và Lục Thanh Hoan vì sao lại không tính rõ ràng?"
"Tôi cùng chị Thanh Hoan......" Quý Thiển Ngưng nói được một nửa mới nhận ra là người nào đó đang ghen tị, trong lòng đột nhiên có cảm giác gì đó lại không nói rõ được, đột nhiên cô không muốn giải thích, tâm tư chuyển động, sửa lời: "Tôi thích thiếu chị ấy thì sao, chị chỉ là một người bạn, không quản được.."
Khóe miệng Mạc Hạm hơi nhếch, không âm không dương mà nói: "Lần này sao lại không gạt chị là em thích cô ấy nữa?"
Nằm viện quá nhàm chán, nên ngẫu nhiên chọc tức Mạc nào đó cũng không tệ lắm.

Ý xấu của Quý Thiển Ngưng thi nhau nảy lên, nói: "Không cần phải lừa, tôi vốn dĩ rất thích chị Thanh Hoan."
Mạc Hạm không giận mà cười, nói: "Hiện tại chị đã nghĩ cẩn thận hơn rồi, em nói em thích Lục Thanh Hoan, chẳng qua chỉ là thích như bạn bè mà theo."
"Hơn thế nữa, tôi thích chị Thanh Hoan vượt qua tình bạn, là ngưỡng mộ."

"Phải không?" Mạc Hạm thu liễm thần sắc, thong thả ung dung mà nói: "Em cùng cô ấy hôn môi, cùng cô ấy lên giường sao?"
Sắc mặt Quý Thiển Ngưng đột biến: "Chị nói bậy gì đó?!"
Mạc Hạm lộ ra một nụ cười rất tà khí, nói: "Em sẽ không, điều này chứng tỏ là em không thích cô ấy."
"......" Quý Thiển Ngưng cảm thấy bản thân đã bị gài bẫy.
Mạc Hạm tiến lên cúi người xuống, ánh mắt càn rỡ nhìn từ môi cô —— xương quai xanh —— ngực, lại quay về mặt cô, nói: "Em nguyện ý hôn chị, nguyện ý lên giường cùng chị, chứng tỏ là em thích chị.

Đây là điều mà em không thể lừa được."
......!Sao Cố Tâm Mỹ về lấy đồ lâu quá vậy!
Sau khi phẫu thuật xong thì Quý Thiển Ngưng cảm thấy sự chiến đấu của mình bị suy yếu vô cùng, cô bị thất bại phải lui bước liên tiếp, á khẩu không trả lời được, vì để giảm bớt xấu hổ đành phải lấy điện thoại gửi ghi âm cho Cố Tâm Mỹ: "Em đi đến đâu rồi?"
Cố Tâm Mỹ không trả lời, có lẽ đang lái xe.
Quý Thiển Ngưng giả vờ đang chơi điện thoại, cô đang vào vòng bạn bè xem mọi người đã đăng những gì, thì lại bị thứ gì đó đụng vào tay.
Cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua, phát hiện là điện thoại —— Mạc Hạm.
"Làm gì?" Quý Thiển Ngưng khó hiểu.
Mạc Hạm nhẹ giọng hỏi: "Bạn bè với nhau thì nên thêm Wechat đúng không em?"
Quý Thiển Ngưng đã cho Wechat Mạc Hạm vào danh sách chặn từ lâu lắm rồi, đến giờ vẫn chưa xóa.

Cô phát ra một tiếng hừ nhẹ từ mũi, lãnh khốc nói: "Chị không đủ tiêu chuẩn, tuyệt giao đi."
- ------
Ở chương 7 thì trong truyện có một acc clone mà mình đã để tên là [thủ cơ tiểu hào] và giải thích sơ cho các bạn nhưng chưa chính xác lắm.

Nay mình vừa mới hiểu được nghĩa của nó, thì [thủ cơ tiểu hào] ở đây hay còn gọi là Kèn Trumpet là tài khoản đăng ký không chính thức, tài khoản ảo, acc clone các kiểu.

Ngược lại với tài khoản chính, hay còn gọi là kèn Tuba.

Mình đã sửa từ [thủ cơ tiểu hào] ở chương 7 thành [tài khoản ảo] và cũng chú thích lại, giờ giải thích ở đây luôn để tránh các bạn theo dõi từ đầu lại không biết.
Hôm qua nghỉ vì làm nail, bộ nail không dùng để động tay động chân..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận