Quý Thiển Ngưng cảm giác như là bay giữa ngân hà, lại như là ngâm mình trong nước ấm, vừa cảm thấy thoải mái nhưng cũng có cảm giác lo lắng mơ hồ.
Toàn thân cô phiếm hồng, làn da đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Cô cảm thấy còn khát hơn khi gặp ác mộng, khẽ mở miệng phát ra một rên rỉ yêu kiều.
Mạc Hạm cảm giác được cơ thể đang run nhẹ của cô, nhẹ giọng nói: "Nơi này không có ai."
"Mạc......"
"Gọi đi."
Bàn tay ướt đẫm mồ hôi của Quý Thiển Ngưng nắm chặt ga trải giường, không nhịn được mà kêu lên: "Mạc Hạm ——"
"Phụt" một tiếng, đèn đầu giường chợt sáng lên.
Quý Thiển Ngưng theo bản năng dùng tay đi ngăn trở đôi mắt, lại thẹn lại cấp mà nói: "Tắt đi!"
Cô lại muốn dùng bóng đêm để che giấu bản thân, che giấu "Hành vi phạm tội" của mình.
Không phải là cô không có nguyên tắc, mà đây chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Mơ mãi
Trong giấc mơ thì có thể làm bất cứ điều gì.
Mạc Hạm không nghe lời cô, bỏ đi bàn tay đang che mắt của cô, bắt chéo hay tay cô ra sau lưng, hôn hôn đôi mắt nhắm nghiền của cô, trầm giọng nói: "Chị muốn nhìn em."
"......"
"Thiển Ngưng, em thật đẹp."
"......" Từng lời dụ dỗ của chị khiến Quý Thiển Ngưng không nói nên lời.
Trừ bỏ kiểm tra thì Mạc Hạm còn muốn nghe được giọng cô.
Nhưng mà Quý Thiển Ngưng lại cau mày, cắn chặt môi như là kiềm nén điều gì đó
Mạc Hạm khẽ động.
"A ——"
Mạc Hạm vô cùng hài lòng mà cong môi, thân thể chậm rãi trượt xuống.
Quý Thiển Ngưng quên mất mình mang đang ở đâu, đôi mắt liều mạng nhìn xuống, muốn nhìn thấy Mạc Hạm nhưng lại chỉ nhìn thấy một mảnh trắng xoá.
Quá rối loạn.
Đây là suy nghĩ duy nhất của Quý Thiển Ngưng trước khi đi ngủ.
Dường như bộ não của cô đã bị đào rỗng, không thể biết được đã bao lâu rồi họ chưa làm chuyện đó.
Chỉ nhớ đại khái là lần đó cô uống say rồi nói muốn chơi chết người nào đó......!
Mạc Hạm không phải là một người thô bạo, thậm chí có thể nói là rất dịu dàng rất có kiên nhẫn, chỉ là 'Cuộc chiến" này quá lâu, dẫn tới Quý Thiển Ngưng ngủ thẳng một giấc tận 12 tiếng đồng hồ.
Đầu óc cô vẫn còn chưa tỉnh táo hẳn, nhưng cơ thể rệu rã này đã nói cho cô biết hôm qua cô đã làm chuyện hoang đường gì.
Cô muốn xem thử người nào đó đã tỉnh hay chưa, nếu chưa tỉnh thì có lẽ cô nên nhân cơ hội mà chuồn đi......!
Đôi mắt cẩn thận mở ra một đường nhỏ, đập vào mắt lại là một cái gối, gối trên gối còn vương vài sợi tóc có vẻ dày hơn tóc cô, chứng minh tối hôm qua đúng là người nọ ngủ ở đây.
Trừ cái này thì cũng không thấy bóng dáng Mạc Hạm đâu.
Cô duỗi tay sờ sờ phần nệm bên cạnh, vẫn còn ấm.
Nói cách khác, Mạc Hạm mới vừa dậy không lâu!
Quý Thiển Ngưng cũng mặc kệ Mạc Hạm là đi toilet hay là đi đâu, cô chống tay ngồi dậy, sự nhức mỏi khiến cô rên ra tiếng.
Cũng không đợi giảm bớt, thì đã luống cuống tay chân tìm quần áo.
Quần áo đâu?
Trên giường chỉ có chăn nệm, mà dưới đất thì không thấy một mảnh vài thừa nào.
Tối hôm qua là người nào đó "giúp" cô cởi sạch quần áo, thế mà giờ đây lại không thấy cái nào.
Lòng Quý Thiển Ngưng nóng như lửa đốt, chỉ nghe "Phần phật" một tiếng.
"Tỉnh?" Âm thanh lười nhác êm tai phát ra từ hướng ban công
Quý Thiển Ngưng bỗng nhìn qua đó, nhìn thấy Mạc Hạm khoác áo choàng tắm dày dặn, chị mở cửa ban công rồi bước vào một cách đàng hoàng.
Nghĩ đến những hình ảnh không thể miêu tả được hồi tối qua khiến đại não Quý Thiển Ngưng lập tức ngưng trệ, quần áo cũng thèm không tìm, "Vèo vèo" chui tọt vào trong chăn.
Mạc Hạm giật mình, nghĩ chắc là cô thấy xấu hổ, chị bật cười đi tới, cách chăn, nói về phía lỗ tay của cô: "Em muốn làm đà điều thì chị có thể luôn ở bên em đấy."
Quý Thiển Ngưng phát hiện mưu kế lừa gạt qua cửa của cô thất bại, cô ảo não xốc chăn lên, nhìn vào đôi mắt chứa đầy ý cười của chị, ra vẻ bình tĩnh nói: "Đồ của tôi có phải lại bị giấu rồi đúng không?"
Mạc Hạm thong dong nói: "Không phải giấu mà là bị nước mưa làm ướt, lại dính bùn nên chị bỏ vào máy giặt giúp em rồi nè."
Quý Thiển Ngưng trừng mắt.
Cô biết ngay là thế mà!
Lần trước cô uống say tỉnh lại cũng không có quần áo để mặc, tìm nửa ngày lại phát hiện đều bị ngâm trong bồn tắm, cô nghi là người nào đó cố ý làm thế lắm.
Quý Thiển Ngưng chỉ có thể dùng cái chăn duy nhất để che giấu cơ thể mình, trừ đầu ra thì không chịu để lộ bất cứ bộ phận nào trên cơ thể mình, cắn răng nói: "Còn phải giặt bao lâu nữa?"
"Mới vừa bỏ vào thôi." Mạc Hạm nói nhẹ nhàng bâng quơ: "Giặt xong, thay nước, sấy khô chắc cũng phải mất hai tiếng đó."
"......" Quý Thiển Ngưng không muốn đoán xem là có phải chị cố ý chỉnh chế độ lâu như vậy không, cô banh mặt, ủ rủ nói: "Thế tôi mặc gì giờ?"
Mạc Hạm xoa xoa mái tóc lộn xộn của cô, mỉm cười nói: "Em có thể đi tắm trước, tắm xong thì có thể mặc áo tắm dài giống chị nè."
Trên người nhớp nhớp ê ê, Quý Thiển Ngưng đúng là muốn tắm rửa một cái.
Cô bọc người mình như nhộng, thật cẩn thận xuống giường, chịu đựng sự ê nhức mà nhích từng bước nhỏ về phía phòng tắm.
Bả vai bị người giữ lại.
Lúc này thân thể hết sức mẫn cảm, Quý Thiển Ngưng cảnh giác nhìn về phía chị đầy khỏ hiểu: "Làm gì?"
Mạc Hạm chỉ chỉ cách vách, nói: "Chuẩn bị nước ấm cho em hết rồi, qua bên kia tắm đi."
"Vì sao phải qua kia tắm?" Bây giờ tay chân cô nhũn cả ra, nhích nhiều hơn một bước cũng không muốn nhích.
Mạc Hạm nhìn cô chăm chú, nhẹ giọng nói: "Bởi vì bên kia có bồn tắm lớn, như vậy thì em sẽ không sợ té ngã, an toàn hơn."
Quý Thiển Ngưng: "......"
Quý Thiển Ngưng không muốn bị chị xem thường, cố chấp vào phòng tắm cho khách.
Cởi bỏ chiếc chăn đang quấn quanh người, nhìn trên người rậm rạp dấu vết, mặt cô đỏ ửng cả lên, thầm mắng chính mình không tiền đồ.
Về sau đánh chết cũng không làm chuyện này nữa.
Nếu đói khát khó nhịn thì cùng lắm là tự giải quyết thôi mà!
Chờ lát nữa ra ngoài phải đối mặt với Mạc Hạm ra sao mới là chuyện lớn.
Quý Thiển Ngưng tắm rửa thật lâu, hận không thể vĩnh viễn ở bên trong không cần phải ra ngoài
Mạc Hạm chờ không nổi liên điên cuồng gõ cửa ở bên ngoài: "Em ổn không?"
"......" Không muốn để ý tới chị ấy.
"Không phải là lại té xỉu rồi chứ?!"
Vài giây sau, chỗ kính mờ vang lên vài tiếng vang lớn
Quý Thiển Ngưng không khỏi nhớ tới chuyện xảy ra hôm cô trùng sinh, sợ người nào đó dưới sự xúc động lại làm ra chuyện phá cửa xông vào nên cô vội đóng hoa phơi, giương giọng nói: "Tôi sắp xong rồi, chị không cần vào!"
Lấy áo choàng tắn trên móc rồi quấn chặt cơ thể đã tắm sạch xong, Quý Thiển Ngưng bước từng bước chậm chạp ra ngoài với tâm tình thấp thopm.
Cô nghĩ rằng Mạc Hạm vẫn luôn canh giữ ở cửa, nên phát sầu vì không biết phải ứng phó ra sao.
Lại thấy Mạc Hạm đưa lưng về phía cô làm gì đó chỗ mép giường, cô vội hỏi: "Chị đang làm gì?"
Mạc Hạm thành thạo thay ga giường, xoay người nhìn cô, chị kéo kéo khóe miệng nở một nụ cười không đứng đắn, nói: "Chị không muốn đợi đến lúc dì giúp việc tới dọn lại hiểu nhầm là đêm qua chị đái dầm."
".................."
Mạc Hạm nhờ người mang thức ăn tới đây.
Quý Thiển Ngưng đói đến mức ngực dính vào lưng, cũng bất chấp xấu hổ mà cứ thế theo chị xuống lầu ăn cơm.
Trong suốt bữa ăn hai người không nói một lời.
Ăn xong rồi mà quần áo vẫn chưa giặt xong.
Quý Thiển Ngưng không muốn đối mặt với Mạc Hạm, nên muốn chuồn về phòng ngủ cho khách một lúc.
Mạc Hạm lại giữ cô lại, nói: "Ga giường cởi ra rồi, đừng lên nữa.
Em nếu thấy chán thì có thể xem TV."
......!Có thể đừng nhắc tới ra giường được nữa không?!
Quý Thiển Ngưng xấu hổ buồn bực đẩy tay chị ra, cô do dự vài giây không biết có nên đi lên hay không, cuối cùng vẫn chọn ngồi lại.
Máy giặt ở lầu một, cô phải canh chừng cẩn thận để tránh người nào đó lại giở trò kéo dài thời gian.
Cô cầm điều khiển TV ấn tới ấn luôn, rối rắm không biết nhìn đây, Mạc Hạm thì lên lầu hai nghe điện thoại.
Gọi khoảng mười lăm phút thì Mạc Hạm xuống dưới, ngồi xuống cạnh cô.
Người Quý Thiển Ngưng hơi cứng.
Lúc này trên TV đang phát một số bản tin về nông nghiệp siêu nhàm chán.
Quý Thiển Ngưng không xem nổi cũng không có tâm trạng mà chơi điện thoại.
Trong đầu chưa đầy suy nghĩ: Nếu như Mạc Hạm nhắc chuyện tối qua thì phải làm sao bây giờ?
Nửa tiếng sau thì kết thúc bản tin, Mạc Hạm cũng không mở miệng chủ động nói một câu nào, tựa hồ cũng đang nghiêm túc xem TV hệt như cô
Thái độ biết rõ là vượt quá giới hạn, ăn ý không đề cập đến này làm Quý Thiển Ngưng yên tâm trong lòng một chút.
Chính lúc cô vừa thả lỏng thì Mạc Hạm tới gần cô.
Khi đầu ngón tay lạnh lẽo kia không biết là cố ý hay vô tình chạm vào vai cô thì Quý Thiển Ngưng mới vô thức quay qua nhìn, mới phát hiện đó là tay Mạc Hạm.
Lại quay đầu, nhìn thấy gương mặt đột nhiên bị phóng đại của Mạc Hạm khiến cô thiếu chút nữa đã hét ra tiếng.
Thế mà Mạc Hạm lại im lặng tới gần cô đến vậy!
Ngón tay Mạc Hạm ấn xuống vai cô với lực vừa phải, trìu mến hỏi: "Mệt sao?"
Tim Quý Thiển Ngưng đập lộp bộp, cho rằng chị muốn tính chuyện tối qua, chần chờ mà lắc đầu.
Mạc Hạm nhấp môi cười, nói: "Không mệt thì tốt rồi."
Sao hôm nay người phụ nữ này thiện lành quá vậy???
Quý Thiển Ngưng nhìn chị cười mà thấy hoảng hốt, cảm thấy này khoảng cách quá nguy hiểm, cô muốn chuồn.
Cô mới vừa động một chút thì Mạc Hạm lại cử động nhanh hơn, chị kéo cổ cô rồi cúi người xuống hôn cô.
!!!
Quý Thiển Ngưng biến sắc, kịp thời dùng tay ngăn chặn môi chị lại: "Chị...!chị....chị còn chưa dứt sao!"
Phạm quy một lần thì thôi đi, cô không muốn bị phạt thẻ vàng!
*Trong bóng đá thì khi một cầu thủ phạm quy nhiều lần hoặc mắc các lỗi theo luật thì sẽ bị phạt thẻ vàng nha.
Mình nghĩ có lẽ tác giả là fans môn thể thao vua đó.
Mạc Hạm không chút hoang mang, thuận thế hôn xuống lòng bàn tay cô, liếc nhìn đồng hồ điện tử treo trên tường, nói: "Hiện tại còn chưa được bốn giờ nữa."
Chưa được bốn giờ thì thế nào? Quý Thiển Ngưng ngơ ngạc chớp chớp mắt.
Đôi mắt Mạc Hạm mang theo một tia cảm xúc đen tối nào đó khóa chặt lấy cô, thân thể chậm rãi ép tới gần, nhắc thêm: "Hôm nay vẫn chưa hết ngày."
—— "Hôm nay không làm bạn, chỉ làm *."
Quý Thiển Ngưng lập tức nghĩ đến câu nói tối hôm qua mà Mạc Hạm nói.
"......!" Cô mở miệng muốn mắng người nào đó là đáng khinh, thì lại bị Mạc Hạm bắt được cơ hội ngăn môi cô lại.
Phụ nữ yếu ớt ở chỗ: Nếu như có người quen thuộc mỗi chỗ hưng phấn của bạn, thì cho dù bạn có mạnh mẽ chống cứ đi nữa cũng sẽ bị hạ gục ngay lập tức..
Huống chi người kia lại là người có thể mang đến cho bạn những trải nghiệm tuyệt vời nhất.
Quý Thiển Ngưng lại một lần nữa không tiền đồ mà sa đọa.
Cô thậm chí không thể phân tâm suy nghĩ: Hết ngày hôm nay thì hai người bọn cô còn có thể ra vẻ đạo mạo làm bạn nữa không?
Phòng khách cùng phòng ngủ, hoàn toàn là hai trải nghiệm khác nhau.
Phòng khách càng kích thích hơn.
Quý Thiển Ngưng xấu hổ phát hiện, cô thích loại kích thích này......!
Chỉ là lần này mặc kệ Mạc Hạm dụ dỗ kiểu gì thì cô vẫn luôn cắn răng, cố gắng để bản thân không phát ra âm thanh nào.
Lúc điện thoại vang lên thì Quý Thiển Ngưng nằm sát mép, lo lắng mà vỗ vỗ lưng Mạc Hạm, nói đứt quãng: "Điện......!Điện thoại......"
Mạc Hạm cũng không thay đổi tư thế, chỉ thả một tay ra để lấy điện thoại, bấm máy trả lời quen thuộc: "Ai vậy ạ?"
Quý Thiển Ngưng cắn mu bàn tay, nín thở, nhìn Mạc Hạm không chớp mắt.
Mạc Hạm nhíu mày, nhìn thoáng qua màn hình di động, đưa điện thoại cho cô: "Lấy sai rồi, tìm em đó."
Quý Thiển Ngưng tập trung nhìn kỹ thì mới phát hiện Mạc Hạm điện thoại của mình, cô vội đoạt lại, nhìn thấy tên người gọi mà ngực thắt lại, hồi hộp đặt điện thoại lên tai: "......!Na Na?"
"Tiểu Quý tử ngươi ở đâu rồi? Hình như chìa khóa mình để quên ở nhà mình rồi, cậu mau về mở cửa cho mình đi!" Khương Ấu Na sốt ruột nói.
Quý Thiển Ngưng nuốt ngụm nước bọt, kinh ngạc hỏii: "Cậu về rồi??"
"Không phải trước khi lên máy bay mình đã nhắn tin cho cậu rồi sao, cậu không thấy?" Khương Ấu Na nói sang chuyện khác: "Vừa rồi cái người tiếp điện thoại là ai vậy? Nghe giọng không giống Tâm Mỹ, cậu ở bên cạnh ai vậy?"
Quý Thiển Ngưng ngó nghiêng, ngó đến Mạc Hạm, ấp úng nói: "Mình một mình ra ngoài đi spa, người kia là......!là nhân viên mát – xa cho mình."
Mạc Hạm tối sầm mặt khi được cái từ "Nhân viên" này.
Khương Ấu Na tấm tắc: "Cậu cũng biết hưởng thụ ha! Đừng xoa bóp nữa, nhanh về mở cửa cho mình đi, mình mệt gần chết."
"Mình biết rồi, về liền đây." Sợ nói nhiều sai nhiều nên Quý Thiển Ngưng vội vàng kết thúc cuộc trò chuyện, đồng thời đẩy Mạc Hạm đang muốn tiếp tục thân mật ra, nói nhanh như gió: "Na Na về rồi, tôi phải đi rồi."
Mạc Hạm: "......"
Vì để tránh bị phát hiện nên Quý Thiển Ngưng chỉ dám để Mạc Hạm chở cô đến cửa tiểu khu.
Cô nhìn vào kính chiếu hậu cả buổi, cô kiểm tra phần da lộ ra ngoài, xác định là không có vết gì khả nghi thì mới tháo dây an toàn, mở cửa xe, mới bỏ một chân xuống thì không hiểu sao lại nhấc lên lại.
Đối mặt vẻ mặt dục cầu bất mãn của Mạc Hạm, Quý Thiển Ngưng không biết nên nói là áy náy vẫn là xấu hổ, quay đầu đi, nói: "Chị ở đây đi, xe dễ quay đầu hơn đó."
"Em là không muốn Khương Ấu Na thấy chị chứ gì." Mạc Hạm nói không chút cảm xúc.
Quý Thiển Ngưng cứng họng.
Nếu các cô không làm những chuyện phạm quy đó thì Quý Thiển Ngưng có thể mời chị lên nhà, thoải mái hào phóng giới thiệu với Khương Ấu Na nói Mạc Hạm là bạn cô.
Nhưng bởi vì làm nên mới chột dạ.
Cô xấu hổ sờ sờ mũi, nhất thời cũng không biết nên trả lời làm sao.
Mạc Hạm hừ lạnh một tiếng, nói tiếp: "Vừa hay chị cũng không muốn gặp cô ta đâu."
Quý Thiển Ngưng thấy giọng điệu trước sau của chị thay đổi quá rõ ràng, lại hiếm khi thấy dáng vẻ phẫn uất của chị, kinh ngạc hỏii: "Chị ghét Na Na?"
"Cũng chưa tính là ghét."
"Vậy thái độ của chị là như nào?"
Đôi mắt thon dài của Mạc Hạm hơi nhíu lại, đối mặt với sự chất vấn không vui của cô thì chị vẫn thong thả ung dung mà nói: "Cô ta đã phá hư chuyện tốt của chị hai lần rồi, em mong chị có nên thái độ gì cô ta?"
Quý Thiển Ngưng: "......"
Biệt thự ở tít ngoài vùng ngoại ô, các cô lái xe về đã tốn rất nhiều thời gian.
Khương Ấu Na đã chờ thật lâu nên Quý Thiển Ngưng không dám chậm trễ nữa, vội vàng tạm biệt Mạc Hạm rồi chạy vào tiểu khu.
"Leng keng ——"
Điện thoại vang lên tiếng chuông tin nhắn.
Cứ nghị là Khương Ấu Na lại nhắn tin thúc giục, vừa chạy vừa lấy điện thoại ra nhìn.
Mạc vênh váo: "Nếu hài lòng với sự phục vụ của tôi thì bạn có muốn hẹn vào lần sau không? —— Nhân viên độc quyền của bạn."
Nhìn thấy bốn chữ "Nhân viên độc quyền" này làm Quý Thiển Ngưng đỏ bừng mặt, ngón tay nhanh chóng đánh chữ: "Nằm mơ, không có lần sau!"
Gửi đi.
.