Toàn Thế Giới Đều Mong Các Nàng Ly Hôn

Ghen tị với Lâm Diệc Ngôn á?

Tư Ngữ sửng sốt trước câu nói đầy vị dấm chua này của Lục Tịch.

Nàng xác thật là có ý nghĩ đáng xấu hổ như này, muốn dùng Lâm Diệc Ngôn thử Lục Tịch. Chỉ là nàng không ngờ được, Lục Tịch vốn luôn bình tĩnh khắc chế, cao lãnh nội liễm, lại có thể nói trắng ra sự bất mãn và ghen tuông trong lòng như vậy...

Tư Ngữ á khẩu, không nói gì được.

Đối diện với đôi mắt sâu thẳm hơn bình thường rất nhiều của Lục Tịch, sợ cô lại nói điều gì đó còn chấn hơn, Tư Ngữ vội quay đầu đi, nhìn mấy chiếc xe chạy nhanh lướt qua trước mắt, hối hận cắn cắn môi.

Lục Tịch có quan tâm hay không thì sao, làm gì mà nàng phải thử chị ấy chứ?

Tư Ngữ cảm thấy đầu của mình thật sự bị úng nước rồi.

Mỗi lần Lục Tịch đối tốt với nàng một chút, nàng đều dễ dàng quên hết tất cả.

Tư Ngữ thầm khinh bỉ mình thiếu nghị lực, tùy tiện nghịch tóc, nàng định dùng tóc chắn ánh mắt dịu dàng phía bên cạnh kia nhưng không có hiệu quả mấy.

Cảm giác tồn tại của ai kia thật sự quá mạnh mẽ.

Lục Tịch giống như đang giằng co với nàng, cô dùng ánh mắt buộc nàng phải đáp lại.

Tư Ngữ không thoải mái xoay người, một nửa bên mặt hướng về phía cô, tầm mắt dừng ở cổ áo sơ mi được cài nút chắc chắn của cô, phá vỡ sự im lặng: "Chị có đi tiếp không đó?"

Không hề nhắc đến chuyện vừa rồi.

Ý thức được là nàng cố ý bỏ qua những lời của mình, ánh mắt Lục Tịch hơi ảm đạm, cô nhìn chăm chú vào sườn mặt của nàng vài giây rồi mới mắt dời đi, điều chỉnh lại tâm trạng, khởi động xe.

Từ nhỏ đến lớn, Lục Tịch chưa từnh ghen tị với bất kỳ ai, nhưng giờ phút này cô lại ghen ghét với một 'tình địch' kém mình về mọi mặt.

Cô đột nhiên hối hận vì đã hỏi nàng câu đó, nếu không hỏi thì đã không phải nghe câu trả lời khiến lòng cô khó chịu này.

Lâm Diệc Ngôn đã có bạn gái, vì sao Tư Ngữ vẫn còn đi thích đối phương?

Là bởi vì em quá thích đối phương nên trong khoảng thời gian ngắn không thể dừng lại được, hay là em cố ý nói như vậy để làm cho mình khó chịu?

Lục Tịch rất muốn hỏi một lần cho ra nhẽ, nhưng lời nói đến bên miệng, cô lại nuốt xuống, bởi vì cô sợ lại phải nghe câu trả lời mà mình không muốn nghe thêm một lần nào nữa.

Tâm tư hai người khác nhau, cùng nhau trầm mặc.

Tư Ngữ đã quên tin nhắn WeChat của Lâm Diệc Ngôn từ lâu, sốt ruột suy nghĩ: Sao mà xe chạy chậm vậy nhỉ?

Nửa giờ sau, chiếc xe hơi đã vào đến trung tâm thành phố.

Lúc chờ đèn đỏ, Lục Tịch nhìn về phía người con gái đang giả bộ ngủ bên, thấy lông mi nàng hơi hơi rung rung, cô nhẹ giọng hỏi: "Ở phía Tây thành phố mới mở một nhà hàng đồ Nhật, mấy ngày hôm trước Trần Nghiên đi ăn thử, nói hương vị cũng không tệ lắm... Chúng ta qua đó ăn thử được không?"

Tư Ngữ khẽ mở một mắt, liếc cô một cái, nói: "Thôi, em không đi đâu."

Lục Tịch nhìn sườn mặt nàng, kiên nhẫn hỏi tiếp: "Không phải là em rất thích ăn đồ Nhật sao?"

Tư Ngữ khẽ há miệng, kinh ngạc nhìn cô.

Đối diện với ánh mắt mang theo nghi vấn của nàng, Lục Tịch bình tĩnh nói: "Chị thấy em đăng trên Weibo."

Tư Ngữ: "..."


Trong bộ phim |Nụ Cười Của Em|, trong khoảng thời gian học đãi học, nữ chính Dư Tô làm thêm ở một quán ăn Nhật Bản, Tư Ngữ đóng vai nữ hai Trần Sương, sau này trở thành bạn tốt của Dư Tô, nàng thường xuyên đi đến quán ăn Nhật ăn cơm. Trong phim có rất nhiều cảnh diễn phối hợp xảy ra ở trong quán ăn Nhật Bản này, đoàn phim vì muốn tiết kiệm tiền đầu tư nên không cung cấp đồ ăn chất lượng cho bọn họ, trong quá trình quay phim, Tư Ngữ thậm chí đã phải ăn sashimi bị ôi thiu.

Hôm trước đến thành phố H, tổ chương trình rất có tâm mà mời một đầu bếp nổi tiếng của Nhật Bản đến, làm một bữa tiệc đồ Nhật phong phú cho các khách mời của|Nụ Cười Của Em|. Bởi vì lúc đó đang ghi hình, Tư Ngữ chỉ nếm mấy miếng, cảm thấy chưa đã thèm, sau khi ghi hình xong tiện tay đăng lên Weibo.

Không ngờ là Lục Tịch lại xem Weibo của nàng.

Người nhạt nhẽo vô vị như chị ta cũng bắt đầu biết dùng Weibo?

Đừng nói là chị ta theo dõi mỗi mình nàng thôi đấy nhé?

Tư Ngữ bất giác nghĩ đến cảnh Lục Tịch đi làm, công việc bề bộn mà vẫn dành thời gian cầm điện thoại, nghiêm túc xem Weibo của nàng, lại cảm thấy rung động.

Lục Tịch cẩn thận lấy lòng nàng như vậy, thật sự khiến nàng rất không quen.

Thấy nàng trầm mặc, Lục Tịch lại nói: "Đầu bếp trưởng của nhà hàng Nhật Bản này là người được tổ chương trình mời đó, tôi đã hẹn trước với ông ấy rồi, ông ấy đồng ý tự mình làm cho chúng ta ăn. Em đi chứ?"

Lại thêm chút rung động nữa...

Tư Ngữ nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, sợ bị cô phát hiện, nàng dùng tóc che khuất khuôn mặt, lãnh đạm nói: "Không đi."

Hai chữ ngắn gọn cũng không dập tắt được sự nhiệt tình của Lục Tịch, thấy nàng tràn ngập vẻ xa cách, cô chậm rãi nói: "Nếu em ngại phiền phức, vậy thôi không đi nữa."

Tư Ngữ thở phào nhẹ nhõm, không b bày tỏ ý kiến.

Đèn đỏ chuyển sang xanh, xe chậm rãi lăn bánh.

Lục Tịch dùng một tay rút điện thoại ra gọi cho Trần Nghiên: "Cô giúp tôi hỏi một chút, xem có thể kêu bọn họ giao về nhà được không."

Nói xong, cô cúp máy.

Tư Ngữ nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện, khóe môi nàng hơi giật giật.

Đừng nói là Lục Tịch muốn cho người giao đồ ăn về nhà đó?!

Lúc về đến nhà, nhìn thấy trên bàn bày đầy đồ Nhật, Tư Ngữ: "......"

Bởi vì không muốn ăn cùng Lục Tịch nên Tư Ngữ mới cố ý nói là nàng không muốn đi, hơn nữa nếu chỉ có hai người đi ăn cùng nhau thì giống như là đôi tình nhân đang hẹn hò, cảm giác rất kỳ quái...

Lúc ấy Lục Tịch không ép buộc nàng, Tư Ngữ còn thầm cảm thấy may mắn, ai mà ngờ được cô còn để người ta giao đến tận cửa!

Dì Triệu thấy các nàng trở về, xởi lởi nói: "Mấy thứ này vừa giao đến cách đây năm phút, các cô mau vào ăn đi."

Là một fan CP chính hiệu của hai người, dì Triệu không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để tác hợp các nàng, bà biết ý để lại không gian cho vợ vợ son các nàng, cầm giỏ đi ra ngoài.

Tư Ngữ nhìn một bàn toàn là đồ Nhật, tâm tình hết sức phức tạp.

"Xin lỗi, chị không biết em thích ăn cái gì, cho nên mỗi món đều gọi một phần." Lục Tịch nói: "Em đi rửa tay rồi ra ăn cơm đi."

Tư Ngữ không phản ứng.

"Em không đói bụng sao?" Đáy mắt Lục Tịch phủ ánh sáng nhu hòa.

Tư Ngữ chịu không nổi, nàng nhìn sang chỗ khác, nói: "Chị không cần phải lấy lòng em như vậy đâu."


Lục Tịch nghe giọng điệu mất tự nhiên của nàng, biểu tình hơi cứng lại, lúng túng nói: "Trước giờ chị chưa từng thích một ai, cũng chưa từng theo đuổi ai, có thể làm không được tốt lắm, có gì thì em cứ nói cho chị biết."

Đột nhiên được thổ lộ, nỗi lòng Tư Ngữ run lên.

Rốt cuộc nàng có nên nhận ý tốt của Lục Tịch không?

Tư Ngữ phiền lòng suy nghĩ.

Nhưng mà nhiều thức ăn ngon như vậy, không ăn cũng lãng phí.

Tư Ngữ sờ sờ cái bụng xẹp xuống, quyết định gạt bỏ tạp niệm sang một bên. Gì thì gì, cứ ăn xong đã rồi tính sau.

Lục Tịch ngồi phía đối diện.

Tư Ngữ chỉ có thể giả vờ không nhìn thấy cô, vùi đầu vào ăn uống.

Lục Tịch không có hứng thú với đồ Nhật, cô vừa ăn vừa nhìn nàng.

Đây không phải là lần đầu tiên các cô ngồi ăn cơm với nhau, chỉ là trước kia, Lục Tịch không chú ý đến thói quen ăn uống của Tư Ngữ. Cô nhìn người con gái đối diện không chớp mắt, phát hiện món Tư Ngữ ăn nhiều nhất là sashimi, mỗi lần nàng chỉ chấm một chút nước tương, thêm một chút mù tạt, rồi bỏ vào trong miệng, hai má phồng lên, phinh phính trông rất đáng yêu.

Nhìn chiếc lưỡi hồng hào của nàng uốn éo linh hoạt liếm thứ nước sốt còn dính trên môi, Lục Tịch cảm thấy cổ họng có chút khô, ma xui quỷ khiến nhớ đến nụ hôn trong thư phòng, cả người bỗng nóng lên.

Cô vội vàng dời tầm mắt đi, dừng ở trên đĩa sushi đầy ắp chưa được động vào.

Tư Ngữ không ăn sushi, không biết là do nàng không thích, hay là sợ ăn cơm sẽ béo.

Chờ cảm giác khô nóng trong cơ thể qua đi, tầm mắt Lục Tịch lại quay về trên người nàng, phát hiện nàng còn thích vừa ăn vừa uống canh.

Nhìn nàng ăn uống ngon như vậy, Lục Tịch không quấy rầy nàng, cô yên lặng ghi nhớ sở thích và thói quen ăn uống của nàng.

Thực ra Tư Ngữ đang ngồi trên đống lửa.

Nàng thật sự sắp bị ánh mắt chăm chú mãnh liệt của Lục Tịch nhìn đến mức xuyên thấu rồi, không thể chịu được nữa, đặt đôi đũa xuống, nói: "Chị nhìn cái gì mà nhìn?"

Lục Tịch hơi giật mình, ánh mắt không hề thu liễm, còn đúng lý hợp tình nói: "Chị không đói bụng, chị muốn nhìn em ăn." Tựa hồ cảm thấy câu giải thích này chưa đủ ý lắm, cô dừng lại một chút, nói thêm một câu, "Dáng vẻ em lúc ăn rất đẹp."

"....."

"Lúc em không ăn cũng đẹp."

"....."

Người này rốt cuộc là ăn phải mù tạt hay là mật ong, sao đột nhiên lại nói ngọt như thế?

Mặt Tư Ngữ nóng lên, nai con trong lòng lại bắt đầu chạy loạn, nàng xụ mặt, giả bộ không vui nói: "Chị mà nhìn nữa thì em không ăn nữa đâu."

"....."

Quả nhiên, lực uy hiếp vẫn rất lớn.


Lục Tịch không còn dùng loại ánh mắt như sói đói nhìn mồi để nhìn chằm chằm vào nàng nữa nhưng Tư Ngữ cũng không cảm thấy thoải mái hơn, nàng muốn kiểm soát cân nặng của mình, mới ăn lưng lưng bụng đã đặt đũa xuống.

Ăn xong, một phút nàng cũng không muốn ở lại thêm, miệng còn chưa kịp lau đã nhanh chóng chuồn về phòng.

Lục Tịch nhìn theo bóng dáng nàng chạy lên tầng hai, nghe thấy tiếng đóng cửa, tầm mắt mới lưu luyến thu hồi lại, mím môi.

Tư Ngữ rất nhanh đã trở về phòng, còn chưa kịp thở một hơi, điện thoại đã vang lên tiếng tin nhắn gửi đến, nàng cầm lên nhìn.

Tiểu Hạ: [Trợ lý Trần nói Lục tổng đang theo đuổi chị, là thật hay giả vậy ạ?!]

Tiểu Hạ: [Không phải là chị rất thích Lục tổng sao? Còn theo đuổi cái gì nữa, chị mau đồng ý làm bạn gái của ngài ấy đi!]

Đối phương chỉ nhắn tin, nhưng nàng có thể cảm thấy sự phấn khích tột độ của Tiểu Hạ giữa những dòng chữ.

Tư Ngữ không biết nên trả lời cô như thế nào.

Lòng nàng như một cuộn len rối, càng muốn gỡ bỏ thì lại càng cuốn chặt, cực kỳ bất lực.

Thành thật mà nói, sự thay đổi của Lục Tịch đối với nàng đã khiến nàng động tâm với cô, nhưng càng như vậy, nàng lại càng sợ hãi muốn trốn tránh.

Nàng sợ hãi mình hãm sâu vào trong tình cảm đó, đến cuối cùng lại phải luyến tiếc buông bỏ.

Không biết từ khi nào, rời đi hay ở lại nơi này đã trở thành một vấn đề khó quyết định.

Tiểu Hạ không gửi tin nhắn tới nữa, Tư Ngữ vẫn còn phát ngốc, lúc chuẩn bị rời khỏi WeChat, nàng thoáng nhìn thấy ảnh đại diện của Lâm Diệc Ngôn trong danh sách, mới nhớ tới hình như nàng còn chưa trả lời đối phương.

Tư Ngữ hỏi cô: [Có chuyện gì vậy?]

Một lát sau, Lâm Diệc Ngôn trả lời nàng: [Bao giờ em rảnh thì chúng ta gặp mặt nói chuyện.]

Chuyện quan trọng tới mức nào mà phải gặp mặt trực tiếp mới nói được?

Tư Ngữ không thích dài dòng, trả lời cô: [Mấy ngày nay em đều rảnh.]

Lâm Diệc Ngôn hẹn nàng tối mai gặp mặt.

Địa điểm hẹn gặp là một nhà hàng rất phong cách, ở giữa phố xá sầm uất, lại rất yên tĩnh, rất thích hợp để gặp gỡ và nói chuyện tâm sự.

Lúc Tư Ngữ đi vào phòng, Lâm Diệc Ngôn đã chờ sẵn ở bên trong.

Khoảng thời gian đóng phim kia, Tư Ngữ cùng Lâm Diệc Ngôn trò chuyện rất vui vẻ, hiện tại Lâm Diệc Ngôn đã là bạn gái của Lương Dư Phỉ, trong lòng nàng có chút xa cách.

Nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Lâm Diệc Ngôn, Tư Ngữ càng thêm tò mò cô muốn nói chuyện gì với mình, nàng vào thẳng vấn đề: "Chị nói đi."

Lâm Diệc Ngôn đi thẳng vào vấn đề, nói: "Lần trước tới thành phố H ghi hình, Dư Phỉ bị tổ chương trình đơn phương hủy bỏ tư cách tham gia, chuyện này có phải là do em làm hay không?"

Tư Ngữ bày ra vẻ mặt "chị đang nói cái quái gì vậy" nhìn cô, nói: "Cô ta bị hủy bỏ ghi hình thì có liên quan gì đến em?"

Lâm Diệc Ngôn nghiêm túc nói: "Lúc quay |Nụ Cười Của Em|, em đã từng ở trước mặt mọi người mắng em ấy không biết đóng phim, còn mắng đến mức em ấy phát khóc. Có chuyện này chứ?"

Sao nói dàu quá vậy?

Tư Ngữ không biết cô hỏi như thế là có ý gì, thản nhiên gật đầu.

"Em chán ghét Dư Phỉ sao?"

"Đúng." Tư Ngữ nhướn mày, không hề phủ nhận. Nếu không phải Lâm Diệc Ngôn tìm mình, nàng còn không biết Lương Dư Phỉ bị tổ chương trình hủy bỏ tư cách tham gia, trong lòng hơi kinh ngạc, trở lại chuyện chính: "Cho nên, là Lương Dư Phỉ nói cho chị, cô ta bị tổ chương trình hủy bỏ ghi hình là do em ở sau lưng giở trò?"

Lâm Diệc Ngôn nhìn thẳng vào đôi mắt nàng, không đáp mà hỏi lại: "Là em làm sao?"

"Em nói không phải, chị sẽ tin sao?" Tư Ngữ cười khẽ thành tiếng.

Sắc mặt Lâm Diệc Ngôn trở nên có chút khó coi, cô tận lực kiềm chế cảm xúc, nói: "Em ấy là bạn gái của chị, tất nhiên là chị tin tưởng em ấy."


"Mấy tháng nay Dư Phỉ không có nhận được bất kỳ thông báo gì, thật vất vả mới có thể tham gia chương trình tuyên bố mình là diễn viên chính trong phim truyền hình, lại bị nói là em ấy đắc tội với cấp trên của Quang Ảnh, bị đối phương phong sát. Sau đó chị hỏi lại, là Lục tổng Quang Ảnh không cho phép em ấy tham gia chương trình."

Lục Tịch?

Tư Ngữ kinh ngạc trong nháy mắt, nhíu mày, nói: "Lục Tịch muốn phong sát cô ta, chị tới tìm em làm gì?"

"Dư Phỉ còn nói cho chị biết, giữa em và Lục tổng Quang Ảnh có mối quan hệ mập mờ không rõ, chắc là em không dám thừa nhận đâu nhỉ?"

"....." Bà nó nữa, Lương Dư Phỉ!!!

Trong buổi hội thảo lần đó, Lâm Diệc Ngôn đã cảm thấy Lục Tịch không có thiện cảm với cô. Ngày trước Lục Tịch tới thăm đoàn phim, càng không che dấu mà tỏ ra thù địch với cô. Lâm Diệc Ngôn vẫn luôn không nghĩ ra rốt cuộc mình đã đắc tội với nhà đầu tư này ở chỗ nào, mãi cho đến khi Lương Dư Phỉ nói cho cô biết, giữa Tư Ngữ và Lục Tịch có gian tình, cô mới hiểu ra tất cả.

Lâm Diệc Ngôn cho là nàng thừa nhận, ánh mắt hơi ngưng, nói: "Toàn bộ giới giải trí, Dư Phỉ chỉ có xích mích với mỗi mình em, em chán ghét em ấy như vậy, mượn quan hệ với Lục tổng Quang Ảnh ngáng chân em ấy là điều rất dễ dàng. Chị hôm nay tới tìm em, chính là vì muốn hỏi em một chút, rốt cuộc phải làm thế nào thì em mới bằng lòng buông tha cho Dư Phỉ?"

"Em buông tha cho cô ta?" Tư Ngữ vừa bực mình vừa buồn cười, lắc đầu vỗ trán, nói: "Lương Dư Phỉ là bạn gái của chị, chị tin tưởng cô ta không tin em, em hoàn toàn có thể hiểu được. Nhưng em thật sự rất muốn nói, Diệc Ngôn, chị quá ngốc."

"Em có ý gì?"

Sắc mặt Tư Ngữ thay đổi, bỗng dưng nghiêm túc mà nói: "Mặc kệ chị có tin hay không, chuyện Lương Dư Phỉ bị phong sát này không hề liên quan nào đến em."

Lâm Diệc Ngôn tựa như muốn phản bác.

Tư Ngữ không đợi cô mở miệng lại nói: "Trước kia Lương Dư Phỉ là bạn thân của Nhị tiểu thư Quang Ảnh, cũng chính là Lục Vi. Cô ta bị Lục Tịch phong sát, chắc chắn là vì cô ta đã từng làm một chuyện có lỗi với Lục Vi, khiến cho Lục Vi tuyệt giao với cô ta. Không tin thì chị có thể đi hỏi Lục Vi hoặc là Lục Tịch."

Lâm Diệc Ngôn khẽ mở miệng nhưng không lên tiếng.

Cô đương nhiên biết Lương Dư Phỉ với Lục Vi là bạn tốt của nhau. Hiện tại Lương Dư Phỉ mỗi ngày 24 giờ hầu như đều dính lấy cô, vì thế cô còn từng hỏi sao Lương Dư Phỉ không đi chơi cùng Lục Vi. Mỗi khi cô hỏi vấn đề này, Lương Dư Phỉ sẽ không vui chất vấn cô có phải thấy mình phiền phức nên muốn đuổi mình đi hay không.

Sau khi xác định quan hệ, Lâm Diệc Ngôn phát hiện Lương Dư Phỉ thật ra rất mẫn cảm đa nghi, đặc biệt là lần trở về từ thành phố H này, cảm xúc lo âu của Lương Dư Phỉ càng ngày càng tăng.

Bạn gái mình không hiểu sao lại bị người khác phong sát, Lâm Diệc Ngôn cực kỳ tức giận, lúc ở thành phố H cô đã muốn đi tìm Tư Ngữ để nói cho ra nhẽ, Lương Dư Phỉ lại giữ chặt cô, cầu xin cô, nói: "Đừng tìm chị ta, chị ta rất dễ ghi thù, ngộ nhỡ chị ta giận chó đánh mèo sang chị, bảo Lục Tịch cũng phong sát chị thì làm sao bây giờ?"

Lục Tịch là CEO của công ty giải trí kinh tế quyền lực nhất cả nước, muốn phong sát một người quả thực quá dễ dàng. Nhưng mà Lâm Diệc Ngôn không đành lòng nhìn bạn gái của mình phải chịu ủy khuất, nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn quyết định tìm Tư Ngữ nói chuyện.

Lương Dư Phỉ với Tư Ngữ như thể nước với lửa, Lâm Diệc Ngôn sợ bạn gái biết sẽ không vui nên lấy cớ nói muốn bàn chuyện kịch bản với đạo diễn, thành công thoát thân ra ngoài tìm người.

Cô muốn thay bạn gái ra mặt, đã chuẩn bị ngả bài với Tư Ngữ, nhưng khi nghe Tư Ngữ nói Lương Dư Phỉ bị phong sát là bởi vì đắc tội với Lục Vi, cô ngạc nhiên không thôi.

Tư Ngữ thật sự không nghĩ tới Lâm Diệc Ngôn tìm nàng là vì Lương Dư Phỉ, vừa nói chuyện đã bị chất vấn rất nhiều, còn bị buộc tội vô căn cứ, trong lòng thực sự rất khó chịu. Nhưng nàng không trút giận lên Lâm Diệc Ngôn.

Nàng thậm chí còn thấy đồng cảm với Lâm Diệc Ngôn, trong tiểu thuyết nàng với cô đều là nữ phụ yêu mà không được đáp lại, hiện tại cô đã được hẹn hò với Lương Dư Phỉ như ý nguyện, nhưng đáng tiếc lại bị người ta xoay vòng vòng.

Nhìn vẻ mặt Lâm Diệc Ngôn lúc này, hiển nhiên là cô đã nghe lọt lời nói của nàng, mặc kệ đối phương có tin hay không, dù sao chuyện nên nói nàng cũng đã nói rồi.

Tư Ngữ không đợi Lâm Diệc Ngôn phản ứng lại, kéo ghế rời đi.

Gió mát thổi vào mặt, Tư Ngữ dạo bước vào trong một rừng trúc nhỏ lịch sự tao nhã, đi qua một cây cầu gỗ, định đi lấy xe.

Đi được nửa đường thì bị người khác chặn lại.

Nàng tưởng là người qua đường nào đó tới nơi này ăn cơm, theo bản năng tránh sang bên cạnh nhưng người nọ lại ngăn nàng lại.

Ngẩng đầu, nhìn rõ khuôn mặt quen thuộc của đối phương, Tư Ngữ hơi ngạc nhiên, nói: "Sao chị lại ở đây?"

Nửa người Lục Tịch ẩn hiện dưới bóng cây, nhìn không rõ cảm xúc trên mặt, cô nhàn nhạt nói: "Chị chờ em."

Tư Ngữ kinh ngạc, trong đầu nảy ra một ý nghĩ không chắc chắn, nàng nheo nheo mắt, hỏi: "Chị theo dõi em à?"

_________

Editor: quyết định edit cho hoàn đã nha mn, vote mạnh tay lên nào T-T


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận