Triệu Dã Tức có cảm giác mình đang bị chi phối, khung cảnh ồn ào xung quanh dường như tan biến trong bóng tối, chỉ còn hơi thở như có như không bao vây lấy anh.
Là mùi hương gì thế...!ngọt ngào nhẹ nhàng, hoàn toàn không ngấy, còn hòa lẫn một chút chua.
Thích chua ngọt, đây thật sự là cậu ta?
Triệu Dã Tức miên man suy nghĩ, mãi đến khi tiếng nói đùa cợt của y tá vang lên: "Lớn như vậy rồi mà còn sợ tiêm à."
Triệu Dã Tức đột nhiên lấy lại tinh thần, đang định tát một cái lên mu bàn tay Lục Hoang Chi.
Nhưng Lục Hoang Chi lại thu tay trước khi bị anh đánh —— bốp, Triệu Dã Tức biểu diễn một màn tự mình đánh mình ngay tại chỗ.
Lục Hoang Chi nói: "Đau quá."
Triệu Dã Tức có xúc động muốn đâm kim lên người Lục Hoang Chi luôn "Người bị đánh đâu phải cậu, cậu lồng tiếng cái gì."
"Đôi mắt ướt nhẹp, mặt cũng đỏ." Lục Hoang Chi cúi đầu nhìn anh, giống như phát hiện thứ gì đó thú vị "Quả thật mỗi lần anh tức giận đều như vậy hết."
"Lục Hoang Chi, tôi đệch cậu..."
Từ mấu chốt cuối cùng còn chưa phun ra đã bị y tá ngắt lời: "Được rồi được rồi, các cậu đừng đâm chọc nhau nữa, vẫn còn xếp hàng đấy."
Triệu Dã Tức nói: "Nhưng mà chị ơi, chị vẫn chưa tiêm cho em."
"Tiêm xong lâu rồi." Y tá cầm lấy bình máu của Triệu Dã Tức lắc lắc, "Cậu xem."
Triệu Dã Tức lắp bắp kinh hãi: "Khi nào vậy? Sao em lại không có cảm giác gì."
Y tá nói: "Ngay lúc cậu ấy che mắt lại cho cậu đấy —— vị tiếp theo."
"..." Thế anh lại bị che lâu như vậy, bị kim đâm còn không có cảm giác?
Rút máu xong, Triệu Dã Tức xếp hàng đi làm hạng mục khác.
Lúc đang chụp X-quang, nhân viên công tác hỏi anh: "Nửa năm tiếp theo có muốn có con không?"
Triệu Dã Tức còn chưa trả lời, nhân viên công tác đã ngẩng đầu lên ngó anh, nói: "Ồ, vào luôn đi."
Triệu Dã Tức:?
Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh vẫn mơ hồ cảm thấy mình đã bị kỳ thị.
Hạng mục kiểm tra sức khỏe cuối cùng là đo chiều cao cân nặng, Triệu Dã Tức cố tình đợi những người khác tản đi bớt.
Anh thật cẩn thận đứng lên cân đo cân nặng, sau một đoạn nhạc hoa hòe lòe loẹt thì một giọng nữ tràn đầy nhiệt huyết vang lên: "Chiều cao 172.8, cân nặng..."
Là do ảo giác của anh à, hình như anh cảm thấy lúc người khác đo âm thanh đâu có lớn đến vậy.
"Hình thể của ngài thiên gầy, xin phải tăng cường dinh dưỡng, rèn luyện thân thể."
Toàn nói những điều nhảm nhí.
Mỗi bửa cơm anh ăn ít nhất hai chén rưỡi cơm, cuối tuần còn đến phòng tập thể thao nâng tạ, không có tác dụng à???
Hoàn thành tất cả hạng mục đo lường, Triệu Dã Tức không vội đi.
Anh ngồi trước cửa trung kiểm tra đo lường chơi một ván game, thì nhìn thấy Lục Hoang Chi ra tới.
"Lục Hoang Chi" Triệu Dã Tức ý đồ bắt chước ngữ khí cường thế lạnh lùng của Quan Thừa Tế "Lại đây."
Đáng tiếc Lục Hoang Chi không ăn dáng vẻ này của thầy trò họ.
"Thời gian gấp gáp" Lục Hoang Chi nói, "Có chuyện gì thì tự mình đi lại đây nói."
Triệu Dã Tức ngồi không nhúc nhích.
Lục Hoang Chi với anh nhìn nhau mười giây, xoay người bỏ đi.
Được, xem như cậu lợi hại.
Anh không hiểu sao, đừng nói là học viện, toàn bộ trường học và thầy giáo đều có hơi sợ Quan Thừa Tế.
Triệu Dã Tức lúc ấy xin làm học trò Quan Thừa Tế cũng là vì ngưỡng mộ khí thế mạnh mẽ của y.
Nhưng tại sao cái thứ gọi là khí thế mạnh mẽ này đối với Lương Thanh Hoàn và Lục Hoang Chi không có nửa chút tác dụng.
Lương Thanh Hoàn thì không nói, y thế nào cũng cùng cấp bậc với Quan Thừa Tế, đều là đại lão của học viện.
Nhưng Lục Hoang Chi dựa vào cái gì mà không sợ thầy của anh chứ! Mỗi lần gặp mặt Quan Thừa Tế, Lục Hoang Chi đều biểu hiện nhẹ nhàng tự nhiên, không khác gì đối mặt với những thầy cô khác, khí chất cũng không có dấu hiệu bị chèn ép —— hoặc có lẽ không nhận ra được.
Dù sao đi nữa, lần này Triệu Dã Tức thật sự có chuyện muốn nói với Lục Hoang Chi, nhưng đuổi theo cậu ta là chuyện không thể.
Không nghĩ đến đâu ha, anh còn có wechat mà.
【 Là mãnh nam nhá: Trên người của cậu cũng có mùi đó, cậu biết không?】
【 Là mãnh nam nhá: Cảnh báo phân hóa Omega.
】
Một tiếng sau khi Triệu Dã Tức về nhà mới nhận được trả lời của Lục Hoang Chi.
【 Hoang: Là mùi gì vậy?】
【 Là mãnh nam nhá: Vl, cậu hỏi tôi? Cậu có mùi gì mà cậu còn không biết à?】
【 Hoang: Không biết, đợi anh nói cho tôi.
】
【 Là mãnh nam nhá: Không nói.
(Ông chính là chúa tể.jpg) 】
【 Hoang: Ồ 】
【 Là mãnh nam nhá: Trên người tỏa ra mùi hương đặc trưng, nhất định là cậu sắp phân hóa.
】
【 Hoang: Ồ 】
Hai chữ "ồ" vô cùng gọn gàng đơn giản khiến ngực Triệu Dã Tức bị tắc nghẽn, hô hấp tức khắc không thông.
Triệu Dã Tức ném điện thoại lên ghế sô pha, uất ức đi tắm.
Một phút sau, lại chạy về phòng khách, cầm điện thoại gõ chữ, trong miệng còn chứa một họng bọt kem đánh răng.
【 Là mãnh nam nhá: "Ồ" ông nội cậu.
】
【 Là mãnh nam nhá: Cậu "ồ" cái nữa xem, ông đây tát một phát chết cậu luôn.
】
【 Hoang: Tăng cường dinh dưỡng, rèn luyện thân thể.
】
【 Là mãnh nam nhá:??? 】
【 Hoang: Lớn thêm chút đi rồi tát.
】
【 Là mãnh nam nhá:...】
Triệu Dã Tức chịu một bụng lửa giận không chỗ phát tiết, hung hăng chụp màn hình lịch sử trò chuyện, dán lên sổ ghi thù của anh.
Sau đó trang weibo chính thức của Viện nghiên cứu ABO, dùng acc clone nhắn: Trung tâm kiểm tra sức khỏe các người có thể đổi máy đo cân nặng thành im lặng được không, tôi không cần mặt mũi à???
Kiểm tra đo lường gen cần phải ba ngày mới có kết quả.
Trong quá trình chờ đợi, tâm trạng Triệu Dã Tức lo lắng vô cùng, anh thường xuyên đến siêu thoại weibo #Kiểm tra đo lường giới tính thứ hai# để tìm người có tình huống tương tự với mình.
Trong đó có một cư dân mạng có nickname là "Lấy không cong làm nhiệm vụ của mình" nói: Cảm giác này như đang bay lượn ở cửa phòng sinh vậy, đợi mẹ bạn sinh ra bạn để xem giới tính.
Triệu Dã Tức vô cùng ngạc nhiên trước cách nói này.
Anh nhấn vào weibo của "Lấy không cong làm nhiệm vụ của mình", phát hiện người này vô cùng có khí chất hài hước phi logic, rất hợp ý với anh nên quyết định nhấn theo dõi.
Ngày thứ ba đã đến, sáng sớm Triệu Dã Tức liền đem theo bùa ước nguyện xin được trên núi, tiếp đó là một khắc cũng không rời điện thoại.
Kết quả đợi nửa ngày, chỉ đợi được Đào Kiều Sanh.
"Bé con bé con!" Giọng Đào Kiều Sanh khó nén kích động, "Tớ tớ tớ...hình như tớ phân hóa!"
Triệu Dã Tức đang nằm liệt trên sô pha lập tức ngồi dậy, "Thật hay giả? Không phải cậu vẫn chưa đi kiểm tra đo lường sao?"
"Tớ xuất hiện triệu chứng phân hóa Omega, cậu mau đến xem giúp tớ đi!"
"Được được được" Triệu Dã Tức kẹp điện thoại ở giữa vai và tai, vội vàng nói "Tớ đến liền!"
Nửa giờ sau, Triệu Dã Tức ngồi ở mép giường, nhận lấy nhiệt kế trong tay Đào Kiều Sanh, lâm vào trầm mặc.
Đào Kiều Sanh quấn mình lại trong chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt đào hoa xinh đẹp.
Hắn chờ mong nhìn Triệu Dã Tức, hỏi: "Thế nào?"
Triệu Dã Tức mặt không cảm xúc: "39 độ hai."
"Đúng không đúng không, tớ nóng lên! Nóng lên tượng trưng phân hóa thành Omega!"
"Triệu chứng kỳ dịch cảm của Omega chỉ là sốt nhẹ.
Cậu là sốt nhẹ hả? Đm cậu đang sốt cao!" Triệu Dã Tức vừa tức vừa gấp "Uống thuốc chưa?"
Đào Kiều Sanh lại rụt rụt vào trong chăn, yếu ớt nói: "Thật sự không phải sao...!tớ không vui đâu huhuhu."
Triệu Dã Tức mở tủ quần áo Đào Kiều Sanh ra, tiện tay lấy vài bộ quần áo ném lên giường, "Mặc quần áo lên, ba ba đưa cậu đến bệnh viện."
"Không đi."
Triệu Dã Tức hung dữ: "Cậu quậy với tớ à?"
"Không phải quậy." Đào Kiều Sanh khụ hai tiếng, "Hiện tại bệnh viện chỉ khám cho Omega kỳ dịch cảm, tớ chỉ là cảm cúm phát sốt bình thường, đi làm gì cho phiền nhân viên y tế."
Triệu Dã Tức tạm thời thỏa hiệp.
Anh xuống lầu mua thuốc hạ sốt, nhìn Đào Kiều Sanh uống xong, lại chuẩn bị một cái khăn lạnh để hạ nhiệt độ cho hắn.
Đào Kiều Sanh mơ mơ màng màng, rất nhanh đã thiếp đi.
Triệu Dã Tức không yên tâm để hắn một mình, ngồi trong phòng chơi điện thoại.
Chưa đánh được mấy ván game thì điện thoại nhắc nhở pin không đủ.
Anh nhớ rõ trên tủ đầu giường của Đào Kiều Sanh có một cái đồ sạc, nhưng lại tìm mãi không thấy, thuận tay mở một cái ngăn tủ ra.
Trong ngăn tủ đựng một khung ảnh hướng mặt lên trên, tay đóng ngăn tủ của Triệu Dã Tức dừng lại một lát.
Đào Kiều Sanh tầm mười bảy mười tám tuổi mặc đồng phục cấp ba, nở một nụ cười xán lạn về phía máy ảnh.
Người đứng cạnh hắn ôm lấy bả vai của hắn cũng mặc đồng phục tương tự, là một nam sinh gương mặt thanh tú.
Triệu Dã Tức liếc nhìn bạn tốt của mình đang ngủ ngon lành, hận sắt không thành thép lắc lắc đầu.
Một giấc ngủ dậy, trời cũng gần tối.
Đào Kiều Sanh tuôn ra một thân mồ hôi, sốt cao đã chuyển thành sốt nhẹ.
Hắn ngọ nguậy ngồi dậy, nhìn thấy Triệu Dã Tức đang cầm điện thoại trong tay đứng không nhúc nhích, sườn mặt nhìn vừa đáng yêu vừa xót xa.
"Bé con" Giọng Đào Kiều Sanh đặc quánh "Cậu làm sao vậy?"
Triệu Dã Tức trầm giọng nói: "Cửa phòng sinh, mở."
"...A?"
Triệu Dã Tức vọt tới bên cạnh Đào Kiều Sanh "Email của trung tâm kiểm tra sức khỏe —— kết quả kiểm tra của tớ đến rồi!"
Đào Kiều Sanh lập tức khẩn trương "Mau mở ra xem xem."
"Tớ không dám" tay cầm điện thoại của Triệu Dã Tức run nhè nhẹ, "Nếu không cậu xem giúp tớ đi?"
"Được, đưa điện thoại cho tớ."
Đào Kiều Sanh vừa muốn ấn mở email, Triệu Dã Tức lại vươn tay giật điện thoại lại "Không được, giới tính của tớ tớ tự mở ra xem!"
Đào Kiều Sanh lại càng hoảng sợ "Cậu nhanh nhanh chút đi."
Triệu Dã Tức rối thành một cục "Lỡ như tớ phân hóa thì làm sao bây giờ."
"Vậy cậu cũng phải xem chứ.
Nếu không xem, ngươi mãi mãi là không biết được giới tính."
"Không phải Omega, không động dục, không to bụng, cũng không trở thành chuột bạch..." Triệu Dã Tức lầm bầm trong miệng, trong nháy mắt ấn mở email ra thì nhắm hai mắt lại.
Mẹ tôi vẫn không dám nhìn!
Đào Kiều Sanh khoác chăn lại gần nhìn, bắt lấy cánh tay Triệu Dã Tức hét inh ỏi: "A a a a a a!"
Đào Kiều Sanh hét kích động như vậy, Triệu Dã Tức có dự cảm không lành.
Anh mở to mắt ra, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chính là "Triệu Dã Tức, nam, 24 tuổi" mấy chữ kế tiếp là hai hàng "Phân hoá" và "Chưa phân hóa".
Trong đó chữ "phân hóa" kéo dài trong miệng có một dấu "√" màu đỏ tiêu chuẩn.
Triệu Dã Tức miễn cưỡng thở một hơi cuối cùng.
Bình tĩnh, nếu như phân, anh cũng có thể là Alpha.
Triệu Dã Tức che đôi mắt lại, hé một khe ở giữa ngón áp út và ngón giữa, lia mắt xuống dưới.
【 Hướng phân hóa: Omega】
Omega, động dục, to bụng, chuột bạch...!
Trước mắt tối sầm, Triệu Dã Tức ngã xuống trên giường.
Hủy diệt đi, anh mệt mỏi rồi.
Chú thích meme bé con dùng:
1.
Ông chính là chúa tể
.