Toàn Thế Giới Đồng Thời Phân Hóa

Triệu Dã Tức mơ màng mở to mắt, anh chỉ có thể thấy mỗi nóc xe đen ngòm trước mặt.

Lục Hoang Chi chống cơ thể, vân vê những ngón tay trước mặt Triệu Dã Tức: "Muốn nếm thử không?"

Triệu Dã Tức dời mắt, dùng hành động bày tỏ: Ông cự tuyệt.

Lục Hoang Chi cũng không ép anh trả lời, tiếp tục quá trình thực nghiệm. Cậu nhìn chằm chằm vào hai mắt Triệu Dã Tức, hỏi anh: "Thích như này không?"

Triệu Dã Tức vẫn mạnh miệng như cũ: "Tàm tạm."

Qua biết bao lần thực nghiệm, Triệu Dã Tức tổng kết được không ít quy luật. Anh phát hiện lúc này Lục Hoang Chi rất thích nhìn mặt mình, dường như muốn nắm lấy mỗi một biến hóa trên gương mặt anh.

Triệu Dã Tức không khỏi nắm cánh tay Lục Hoang Chi lại: "Em đừng nhìn nữa được không?"

"Nhưng anh thật sự rất đẹp," Lục Hoang Chi thở dài một tiếng, "Em muốn ngắm."

Triệu Dã Tức đã hiểu được tình thú của dirty talk. Lục Hoang Chi thơm mùi bưởi nho thủ thỉ bên tai anh những lời 'thô tục' ngắn ngủi nhưng rất chết người, tiếng nói vừa trầm thấp vừa gợi cảm. Quả thật anh... không chịu đựng nổi.

Anh không chịu được Lục Hoang Chi dirty talk, Lục Hoang Chi cũng không chịu nổi anh.

Lục Hoang Chi "ưm" một tiếng: "Cục cưng à, em không di chuyển được."

Triệu Dã Tức ngượng ngùng: "Em ít nói mấy câu là có thể di chuyển, đồ khốn."

Bây giờ vừa lúc là thời gian dắt chó đi dạo sau giờ cơm. Trong cơn hỗn loạn, Triệu Dã Tức lắm lúc có thể mơ hồ nghe thấy âm thanh người qua đường nói chuyện với nhau.

Triệu Dã Tức lo lắng tiếng xe đung đưa sẽ bị người bên ngoài nghe thấy, nói với giọng khàn khàn: "Lục Bưởi Nho, anh sợ."

Lục Hoang Chi cúi đầu hôn anh: "Đừng sợ, chồng ở đây."

Ngày hôm sau, chiếc xe mới rửa cách đây vài ngày lại được rửa lần nữa.

Nằm ườn trong biệt thự hết cuối tuần, hai người quay lại công việc. Chuyện Lục Hoang Chi muốn từ chức vẫn chưa công bố, trong bộ phận chỉ có Triệu Dã Tức và hai giáo sư biết. Lương Thanh Hoàn tôn trọng quyết định của học trò, không giao cho cậu công việc mới, chỉ bảo cậu yên tâm chuẩn bị bàn giao công việc.

Trong thời gian nghỉ trưa, Triệu Dã Tức nhận được một tin nhắn nội bộ từ quầy lễ tân.

【 Hành chính 003: Cậu Triệu, có một vị tiên sinh họ Trình tìm cậu. 】

【 Triệu Dã Tức: Họ Trình? Ai thế? 】

【 Hành chính 003: Không biết là ai, trông giống như học sinh ấy. Tôi sắp xếp cho cậu ấy chờ ở đại sảnh, nếu cậu không bận thì xuống đây gặp một lát nhé. 】


【 Triệu Dã Tức: Tôi biết rồi, cảm ơn. 】

Triệu Dã Tức đi đến đại sảnh tầng một tìm chị gái lễ tân. Chị gái chỉ vào cậu học sinh đang ngồi bên cửa sổ: "Chính là cậu ấy tìm cậu."

Triệu Dã Tức đi đến trước mặt cậu học sinh: "Trình Hoài Hưng?"

Trình Hoài Hưng vội vàng đứng lên, vừa hưng phấn vừa hoảng loạn: "Triệu, thầy Triệu."

Triệu Dã Tức hoang mang không thôi: "Cậu tìm tôi?"

Mấy tháng không gặp, Trình Hoài Hưng đen đi không ít, tóc cạo thành đầu đinh, gương mặt cũng trưởng thành lên một chút, không còn ngốc nghếch như trước kia nữa.

Trình Hoài Hưng nhìn Triệu Dã Tức, sửng sờ hồi lâu rồi mới trả lời: "Ba em tới Tuệ Thành làm việc, em đến chung với ba."

Triệu Dã Tức nói: "Ngồi xuống nói chuyện."

Trình Hoài Hưng ngồi cực kỳ đoan chính, lưng ưỡn lên thẳng tắp, trông y như học sinh tiểu học.

Triệu Dã Tức chú ý tới một bó hoa hồng lớn đặt trên sô pha bên cạnh cậu ta: "Thế cậu đến Tuệ Thành với ba cậu làm gì?"

Trình Hoài Hưng đột nhiên không dám nhìn Triệu Dã Tức: "Thi đại học xong rồi, ngẫu hứng muốn ăn uống chơi bời khắp nơi. Đồ ăn ở Tuệ Thành rất ngon."

"Cũng đúng." Triệu Dã Tức thuận miệng nói, "Cậu thi cử thế nào?"

Hai mắt Trình Hoài Hưng sáng lấp lánh, hệt như một con thú cưng chỉ chờ chủ nhân khen ngợi: "Em tiến bộ rất nhiều, điểm đủ đậu hệ chính quy. Nhưng mà ba em vẫn muốn để em ra nước ngoài."

Triệu Dã Tức không hứng thú với chuyện Trình Hoài Hưng cho lắm, hỏi tiếp: "Thế Vương Như Huệ thì sao?"

"Cô ấy là thủ khoa toàn thành phố. Giang Mặc Dư thấp hơn cô ấy một điểm, là hạng nhì toàn thành phố."

Nghe thấy học sinh cũ có tiền đồ như vậy, Triệu Dã Tức rất vui: "Bạn Vương của chúng ta được lắm, cuối cùng cũng vượt qua Giang Mặc Dư."

Hàn huyên đôi câu, Lục Hoang Chi gửi tin nhắn wechat tới, hỏi anh đi đâu rồi. Triệu Dã Tức vừa trả lời vừa nói: "Đúng rồi, cậu cố ý đến tìm tôi là có chuyện gì sao?"

"Em..." Trình Hoài Hưng cắn chặt răng, ý chí mãnh liệt nâng bó hoa hồng lên, "Em tới tặng hoa cho anh."

Triệu Dã Tức sợ tới nỗi suýt vứt điện thoại đi. Sau lưng anh dính sát vào ghế sô pha, cố gắng giữ vững khoảng cách với hoa hồng: "Cậu đùa tôi đó à!"

Anh ngoái đầu nhìn xung quanh một hồi, cầu nguyện không ai thấy. Thế nhưng chị gái lễ tân đã che miệng tủm tỉm rồi.


Triệu Dã Tức vừa tỏ vẻ ghét bỏ vừa xiên Trình Hoài Hưng trong lòng.

Trình Hoài Hưng không muốn quấy rầy cuộc sống Triệu Dã Tức, chỉ là muốn trước khi xuất ngoại được gặp Triệu Dã Tức một lần, muốn nói với anh một câu xin lỗi. Cậu ta đã thật sự nhận thức được hành vi lúc trước của mình xúc phạm đến Omega bao nhiêu.

Ba cậu ta nói muốn xin lỗi người khác thì phải tặng quà, cậu ta nghĩ đến việc tặng hoa. Ông chủ cửa hàng bán hoa nói muốn xin lỗi phải tặng hoa cẩm chướng hoặc là hoa hồng vàng. Nhưng Trình Hoài Hưng lại muốn tặng Triệu Dã Tức hoa hồng đỏ.

"Không phải em muốn tặng anh." Trong miệng Trình Hoài Hưng vừa đắng vừa chát, "Là Vương Như Huệ nhờ em đưa cho anh, nói cảm ơn anh đã chăm sóc cô ấy."

Triệu Dã Tức thả lỏng trở lại: "Cậu không nói sớm." Hoa của học sinh thủ khoa nhất định anh phải nhận. "Đưa hoa cho tôi."

Trình Hoài Hưng vội vã đưa hoa đến: "Vậy em đi trước. Hẹn gặp lại thầy Triệu."

Trình Hoài Hưng trông cứ như vừa làm chuyện xấu, đi cực kỳ nhanh. Triệu Dã Tức cũng không ngăn cậu ta lại.

Triệu Dã Tức ôm hoa hồng trở lại văn phòng, kéo theo đồng nghiệp đến vây xem. Lục Hoang Chi nhìn anh nhướng mày.

Bộ Thuần Trai trêu ghẹo: "Alpha nào lại chịu khó thế nhỉ, còn đưa hoa đến Viện nghiên cứu cơ."

Cung Câu Nhân cười nói: "Hoa đào của cậu Triệu nhiều ghê."

"Là Vương Như Huệ." Triệu Dã Tức nói, "Mọi người còn nhớ em ấy không? Bây giờ em ấy là thủ khoa Đàm Thành đó."

"Ồ, là cô gái đó à!" Bộ Thuần Trai nói, "Cô nhóc Omega kia thi hạng nhất toàn thành phố? Ghê gớm thật, năm đó tôi thi đại học cũng chỉ hạng ba toàn thành phố thôi."

Triệu Dã Tức nói: "Anh dùng từ 'chỉ' thành thạo quá ha."

"Có điều tại sao em ấy lại kì công đến tặng hoa cho cậu vậy. Quan hệ của hai người rất tốt?"

Triệu Dã Tức ngẫm nghĩ rồi nói: "Lúc trước tôi rất quan tâm đến em ấy. Phải không, Lục Hoang Chi?"

Lục Hoang Chi miễn cưỡng "ừm" một tiếng: "Nghỉ trưa chung đi, đàn anh."

Triệu Dã Tức lần đầu tiên nhận được hoa của học sinh, vẫn còn hơi kích động. Sau khi tan tầm, anh ôm hoa trở về chung cư, chuẩn bị kiên nhẫn chăm bón thêm vài hôm.

Anh lục tung đồ đạc lên, định tìm ra thứ gì có thể làm bình hoa. Chợt Lục Hoang Chi lên tiếng gọi anh: "Triệu Dã Tức."

Quen nhau lâu thế rồi, rất ít khi Triệu Dã Tức nghe thấy Lục Hoang Chi gọi tên đầy đủ của mình. Bỗng anh có dự cảm chẳng lành: "Sao vậy?"


"Anh lại đây."

Triệu Dã Tức đi qua, "Rốt cuộc là làm sao?"

Đầu ngón tay Lục Hoang Chi kẹp một tấm card: "Đây là cái gì?"

Tấm card có màu hồng nhạt, được gia công rất tinh xảo, xung quanh trang trí hoa hồng leo dát vàng. Triệu Dã Tức mở tấm card ra, chữ bên trong xiêu xiêu vẹo vẹo, vừa nhìn liền biết không phải học trò ngoan như Vương Như Huệ viết.

【 Thầy Triệu, em xin lỗi chuyện em đã gây ra. Lúc trước thực sự em không có ác ý, em chỉ thích pheromone của thầy quá thôi. —— Trình 】

Giọng Lục Hoang Chi nhuốm hơi lạnh: "Đây không phải là hoa Vương Như Huệ tặng anh."

Triệu Dã Tức: "..."

"Tại sao lại nói dối?"

"Anh không có." Triệu Dã Tức buồn bực đáp, "Anh cũng chẳng biết chuyện gì xảy ra. Trình Hoài Hưng nói với anh hoa này là Vương Như Huệ tặng, anh tin."

"Tại sao anh phải nhận hoa của cậu ta?"

"Anh..."

Lục Hoang Chi dường như là đang chất vấn anh: "Còn mang hoa về nhà?"

"Anh đã nói anh không biết rồi." Triệu Dã Tức không khống chế được giọng nói, anh lớn tiếng, "Em còn muốn anh nói mấy lần em mới tin đây?"

Lục Hoang Chi chỉ lẳng lặng nhìn anh.

Chờ đã, anh nhìn lầm rồi sao? Hình như hai mắt Lục Hoang Chi hơi đỏ?

Triệu Dã Tức khiếp sợ không khép nổi miệng: "Không phải chứ... Em làm gì thế, chuyện nhỏ như này mà đến mức vậy sao."

Lục Hoang Chi nói khẽ: "Anh nói chuyện lớn tiếng như vậy làm gì."

Triệu Dã Tức mờ mịt: "Lúc nào anh cũng nói lớn vậy mà."

Lục Hoang Chi ấn giữa hai mày: "Thôi."

"Đừng thôi đừng thôi mà." Triệu Dã Tức kéo Lục Hoang Chi không cho cậu đi, "Rốt cuộc em bị sao vậy? Đừng nói với anh là em giận thật nhé?"

Lục Hoang Chi mặt không cảm xúc: "Em không thể giận thật?"

Triệu Dã Tức nhìn Lục Hoang Chi, càng nhìn càng cảm thấy không đúng.

"Có phải em..." Triệu Dã Tức ngừng một lát, đi đến bên cạnh Lục Hoang Chi ngửi ngửi, "Pheromone của em tỏa ra rồi. Đợi một chút."

Triệu Dã Tức lấy máy đo lường pheromone ra, kéo Lục Hoang Chi lại đo thử. Trên máy đo lường biểu hiện nồng độ pheromone Lục Hoang Chi đã vượt quá giá trị tới hạn. Nói cách khác, người đang đứng trước mặt anh là một Alpha đến kỳ mẫn cảm.


Bảo sao lại vậy. Lục Bưởi Nho đến kỳ mẫn cảm và Lục Bưởi Nho bình thường có thể xem thành hai giống loài khác nhau. Lần mẫn cảm trước đó, Lục Bưởi Nho là cậu nhóc dính người thành tinh, chết sống phải dính lấy anh. Còn lần ở Đàm Thành thì Lục Bưởi Nho trở nên táo bạo dễ nóng, ra tay với một học sinh cấp ba.

Xem ra lần này Lục Bưởi Nho lại có hình dạng mới, có tên là —— giấm tinh.

Lục Hoang Chi nói: "Em về đây."

"Về đâu?"

"Đối diện."

Triệu Dã Tức muốn giảng đạo lý với cậu: "Em đến kỳ mẫn cảm rồi, em cần pheromone của anh."

"Dù sao cũng không phải lần đầu tiên em đến kỳ mẫn cảm mà không có pheromone của anh."

"Ơ này..."

Lục Hoang Chi đi rồi, Triệu Dã Tức ngơ ngác nhìn cậu đóng cửa nhà lại, bỗng dưng muộn màng phát hiện, anh và Lục Hoang Chi hình như cãi nhau rồi.

Triệu Dã Tức uống một hớp Coca lạnh an ủi, điên cuồng cầu cho Lục Hoang Chi sau này mua lon Coca nào cũng không có khoen.

Không phải, việc gì anh phải so đo với một Alpha đến kỳ mẫn cảm chứ. Chuyện này không trách anh, cũng không trách được Lục Hoang Chi, muốn trách thì phải trách Trình Hoài Hưng.

Anh biết rất rõ Alpha đến kỳ mẫn cảm nếu không có pheromone Omega sẽ khó chịu bao nhiêu. Việc khẩn cấp trước mắt là phải dỗ dành Lục Bưởi Nho xong đã, miễn cho cậu cảm xúc không ổn định, nóng nảy thất thường.

Triệu Dã Tức uống hết một ngụm Coca cuối cùng rồi chạy ra khỏi nhà. Đang muốn đến đối diện gõ cửa thì chợt ngó thấy bên cạnh có một người ——

Lục Hoang Chi dựa vào mặt tường, rít từng hơi thuốc. Nhìn thấy anh đi ra, Lục Hoang Chi dập điếu thuốc, cậu nhỏ giọng: "Xin lỗi cục cưng nhiều."

Trong lòng Triệu Dã Tức mềm nhũn: "Sao em..."

"Nhưng mà, anh đừng để ý đến Alpha khác có được không?" Lục Hoang Chi rũ mắt nói, "Cũng đừng nhận hoa của Alpha khác. Nếu có nhận cũng đừng để em bắt gặp. Nếu không em sẽ tức giận thật đấy, Triệu Chi Đào."

Triệu Dã Tức kêu lên một tiếng oan uổng: "Nhưng anh tưởng đó là Vương Như Huệ tặng thật mà."

"Vâng. Cho nên em không được giận dỗi, nhưng em vẫn giận. Em không khống chế nổi mình, thực xin lỗi." Lục Hoang Chi cười tự giễu, "Em là tên bạn trai tồi nhất thế giới."

Lục Hoang Chi nói rất nghiêm túc. Triệu Dã Tức có thể nhận ra cậu không dùng trò giả vờ yếu đuối, Alpha trong kỳ mẫn cảm không có IQ đó.

Có vẻ Lục Hoang Chi cảm thấy bản thân là tên bạn trai tồi nhất thế giới thật.

Triệu Dã Tức mềm lòng thành một cục slime. Anh cúi người về phía trước, ôm lấy Lục Hoang Chi, để pheromone của mình bao bọc lấy Alpha đang không có cảm giác an toàn này: "Nếu vậy anh sẽ là 'kẻ tồi nhất thế giới'." [1]

[1] Giải thích:

LHC nói mình là "Bạn trai tồi nhất thế giới" (全天下最烂的男朋友). Chữ "đích" (的) ở đây vừa là trợ từ, một số trường hợp sẽ có nghĩa là "của". "Kẻ tồi nhất thế giới" (全天下最烂), "bạn trai" (男朋友) => Bạn trai của kẻ tồi nhất thế giới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận