.
Đào Kiều Sanh ở phòng khách đợi hai mươi phút, Lục Hoang Chi đã về đến.
Anh chàng thở hổn hển, bộ vest cũng nhăn cả lại, nhưng trông vẫn đẹp trai như cũ. Đào Kiều Sanh nói: "Bé con đã ngủ trong phòng rồi."
Lục Hoang Chi gật đầu, nhẹ nhàng bước về phía phòng ngủ.
Đào Kiều Sanh biết chỗ này không cần hắn nữa, bèn nói: "Vậy tôi đi trước đây. Vịt om tương tôi để trong tủ lạnh các cậu, các cậu nhớ ăn đó."
Lục Hoang Chi nín thở đẩy cửa vào.
Đàn anh nhỏ đang ngủ trong chiếc tổ mà bản thân khổ cực xây nên, trong lòng ngực ôm chặt một cái áo khoác, cánh môi khẽ nhếch, lông mi hãy còn ướt.
Lục Hoang Chi rũ mắt nhìn anh, hô hấp càng ngày càng dồn dập, bên dưới càng ngày càng cứng.
Cậu cởi áo vest, tiện tay ném qua một bên. Tiếp đó lại cởi cà vạt.
Xin lỗi. Nhưng lần này, cậu không muốn làm người nữa.
Trong giấc mơ, Triệu Dã Tức nhận thấy mùi bưởi nho đột ngột trở nên nồng nặc. Anh nhắm hai mắt, chân mày giãn ra, nhẹ nhàng "ưm" một tiếng.
Thích ngủ cũng là di chứng thường thấy sau khi Omega dùng thuốc tránh thai. Anh ngủ trong không gian tràn ngập mùi bưởi nho, rất thoải mái, rất an tâm, anh không muốn tỉnh dậy.
Đột nhiên anh hơi lạnh, giống như là không mặc quần áo vậy, đặc biệt là bên dưới thắt lưng. Tiếp theo lại có vật gì đó ấm áp sáp lại gần, làm giảm bớt sự lạnh lẽo của anh.
Căng, căng quá... khó chịu quá. Anh không muốn mơ nữa, anh cố gắng muốn tỉnh lại, nhưng cơ thể lại bị đè ép, làm thế nào cũng không tỉnh lại được.
Lục Hoang Chi nhìn chằm chằm vào mặt Triệu Dã Tức. Khuôn mặt đàn anh nhỏ dần dần đỏ ửng, đôi mày xinh xắn nhíu lại, làm người ta hoàn toàn không nhịn được phải hung hăng ức hiếp anh.
Khi giấc mơ kịch liệt đến mức sụp đổ, Triệu Dã Tức mới mở mắt ra.
Lục Hoang Chi cười nhẹ: "Cục cưng dậy rồi à?" Cậu nắm tay Triệu Dã Tức sờ vào dấu vết trên người Omega, "Anh có biết là anh nhiều... lắm không."
Triệu Dã Tức nhìn cậu, ánh mắt mơ màng, thần trí tan rã, không phân rõ là trong mơ hay ở hiện thực.
"Lục Hoang Chi?"
"Em đây."
Lục Hoang Chi tưởng rằng đàn anh nhỏ sẽ kịch liệt lên án hành vi giậu đổ bìm leo của cậu, nhưng không ngờ anh lại chủ động vươn tay, bám lấy bờ vai của cậu: "Em về rồi... hức."
Lục Hoang Chi vất vả lắm mới vớt vát lại một chút nhân tính, bây giờ lại trở nên vô ích. Cậu lật người quả đào lại, để quả đào nằm sấp trên giường. Quả đào quay đầu lại, nức nở nói: "Anh muốn, anh muốn thấy mặt em."
Lục Hoang Chi nhìn thấy Triệu Dã Tức vẫn còn ôm áo khoác của mình, cậu nói: "Người ta ở ngay đây mà cục cưng. Đừng ôm đồ nữa, ôm em đi."
Cậu toan muốn lấy áo khoác đi, Triệu Dã Tức lại bật khóc: "Không được."
"Nhất định phải ôm?"
Triệu Dã Tức nghẹn ngào gật đầu, tựa như đang che chở cho báu vật vậy, lúc lảo đảo lắc lư cũng phải ôm. Yết hầu Lục Hoang Chi càng căng lên.
Đúng là muốn giết người mà.
Lục Hoang Chi duy trì trạng thái hóa thú mãi cho đến buổi tối. Ban ngày Triệu Dã Tức đều trong trạng thái tỉnh phải làm thực nghiệm, mà ngủ cũng phải làm thực nghiệm. Mùi bưởi nho chi đào lan rộng đến tận phòng khách và phòng ăn, biến cả căn nhà thành tiệm trà sữa trái cây.
Lục Hoang Chi mang quả đào đi rửa sạch, liếc xem giờ thì đã trễ lắm rồi. Cậu mở tủ lạnh ra thấy bên trong có vịt om tương, dùng điện thoại tìm tòi cách làm cơm vịt om tương.
Bỗng một tin nhắn wechat nhảy ra. Lục Hoang Chi thấy đàn anh nhỏ còn đang ngủ say, bèn mặc quần áo ra ngoài.
Cậu chỉ đi ra ngoài có năm phút. Lúc quay về thấy cửa mở ra một khe hở thì giật bắn mình. Cậu nhớ rất rõ lúc mình ra ngoài đã đóng cửa kỹ càng rồi.
Lục Hoang Chi đang muốn đẩy cửa vào, đột nhiên khe cửa trở nên lớn hơn. Một bóng người từ bên trong vọt ra, đâm vào trong lòng cậu.
Đó là một Omega mặc áo sơ mi của cậu, từ trên xuống dưới đều nhuốm mùi pheromone của cậu.
Cậu ôm Omega vào trong nhà, ngồi xuống ghế sô pha, để Omega ngồi lên trên đùi mình. "Sao lại dậy rồi?"
"Em vừa đi anh đã dậy rồi." Triệu Dã Tức nắm lấy vạt trước áo sơ mi Lục Hoang Chi, run bần bật trong lòng cậu, "Sao em không nói tiếng nào đã đi mất. Anh muốn đi tìm em, nhưng mà bên ngoài không có pheromone của em, anh... anh không dám đi ra ngoài."
Dường như đàn anh nhỏ uất ức sắp xỉu rồi. Lục Hoang Chi an ủi vỗ về lưng anh: "Mẹ anh tặng cho chúng ta một thứ, em vừa mới đi xuống lấy."
Nếu là người khác, cậu còn có thể kêu người ta đưa đến tận cửa. Nhưng đây là mẹ vợ đó.
Triệu Dã Tức hỏi: "Thứ gì á?"
"Sổ hộ khẩu của anh."
Triệu Dã Tức ngơ ngác.
"Đến Nguyên Đán sẽ đi đăng kí kết hôn, anh không quên đó chứ." Lục Hoang Chi xoa xoa đầu đàn anh nhỏ, "Hay nói cách khác, anh sướng xong liền trở mặt không quen biết?"
"Không có." Triệu Dã Tức dùng đầu ủi ngực Lục Hoang Chi, nhỏ giọng nói, "Phải đăng kí."
Lục Hoang Chi khẽ cười một tiếng, sờ bụng đàn anh nhỏ hỏi: "Có đói bụng không?"
Triệu Dã Tức gật đầu. Cả ngày anh không ăn cái gì ra hồn hết, mà tiêu hao lại lớn nên đói bụng lắm.
Lục Hoang Chi muốn đặt Triệu Dã Tức sang bên cạnh: "Em đi nấu cơm."
Triệu Dã Tức ăn vạ trên đùi cậu không chịu đi xuống, "Em ôm anh đi nấu."
"Việc này hơi khó à nha." Lục Hoang Chi cũng tiếc nuối phải buông tay, "Hay là chúng ta gọi cơm hộp đi."
Chuyện tốt không tồn tại lâu. Ngày hôm sau Triệu Dã Tức đã trở lại bình thường.
Lục Hoang Chi thấy rõ đàn anh nhỏ không dính người bằng ngày hôm qua, cậu gợi lại: "Ngày hôm qua..."
"Câm miệng." Nhớ lại cảnh tượng mình khóc hức hức, Triệu Dã Tức sống không còn gì luyến tiếc, "Nhắc lại chuyện hôm qua anh sẽ tự sát."
"À." Lục Hoang Chi nín cười, "Vậy anh uống nhiều nước chút đi."
Triệu Dã Tức:?
"Uống nước bổ nước."
Triệu Dã Tức lạnh lùng nói: "Anh thề đây là lần cuối cùng anh uống thuốc tránh thai."
Lục Hoang Chi cũng không định để Triệu Dã Tức uống nhiều. Cậu ra vẻ tiếc hùi hụi: "Biết vậy hôm qua đã chụp lại cái cảnh anh làm tổ rồi."
"Em đừng có nói anh." Triệu Dã Tức nói, "Đợi đến lúc em xây tổ đi ha, anh nhất định phải dùng máy ảnh độ phân giải 100mp để chụp."
"Được thôi. Anh cứ chụp tùy thích, em không có ý kiến."
Đáng lẽ Tết Nguyên Đán là ngày nghỉ của Cục Dân Chính, nhưng đây là ngày đầu tiên chấp thuận Luật hôn nhân đồng tính, nên nhân viên vẫn phải đi làm.
Thời điểm Triệu Dã Tức và Lục Hoang Chi đến Cục Dân Chính, bên ngoài đã xếp thành một hàng dài, trong đó có một nửa là người yêu đồng giới tính thứ nhất. Triệu Dã Tức còn nhìn thấy hai sản phu, có vẻ luật này cũng được bổ sung khá kịp thời.
Triệu Dã Tức hỏi: "Không phải muốn trước phải hẹn trước trên mạng sao, sao lại có nhiều người xếp hàng như vậy?"
"Cũng có thể hẹn trước trực tiếp." Lục Hoang Chi nói, "Chẳng qua Cục Dân Chính sẽ ưu tiên xử lý đã hẹn trước."
"Vậy chúng ta là người đầu tiên?"
"Ừm."
Triệu Dã Tức trêu cậu: "Bởi vì em đi cửa sau."
Lục Hoang Chi nhướng mày: "Dù gì em cũng quyên bao nhiêu là tiền, đi cửa sau nho nhỏ thôi cũng không được sao?"
"Thôi, cho em được một lần đó."
Vừa đến 9 giờ, Cục Dân Chính đúng giờ mở cửa ra.
Lục Hoang Chi dắt tay Triệu Dã Tức: "Đi nào, Triệu Chi Đào."
Triệu Dã Tức nhìn góc nghiêng của Lục Hoang Chi, tim đập chầm chậm nhanh hơn: "Đi nào."
Từ Cục Dân Chính đi ra, trên sổ hộ khẩu của Triệu Dã Tức đã đổi thành thông tin mới nhất.
Họ tên: Triệu Dã Tức
Giới tính thứ nhất: Nam
Giới tính thứ hai: Omega
Tuổi: 25
Tình trạng hôn nhân: Đã kết hôn
Ngoài cái này ra, anh còn có thêm một quyển sổ đỏ.
HẾT CHÍNH TRUYỆN
___
Tác giả có lời muốn nói: A a a a đến đây chính truyện đã xong xuôi rồi nha! Bưởi đào tân hôn vui vẻ!
Rai: chương cuối này ngắn thiệt á, chắc chị Meo lười viết roài, cảm ơn mấy keo đã đợi con lười (mà còn edit khum ổn =))) như tui lâu đến vậy, giờ thì 7 ngoại truyện lét gâuuu.