Đến 10 giờ tối, âm thanh trò chơi vang lên, ánh sáng chói mắt bao phủ lấy Tô Vân.
Sau khi mở mắt ra, cô đưa mắt quan sát xung quanh, thấy bản thân đang đứng dưới gốc một cây cổ thụ.
Cây cổ thụ này nhìn qua vô cùng lớn, cao không thể thấy đỉnh ngọn, ngước mắt lên chỉ thấy một tầng mây xám dày đặc như sương mù.
Thân cây màu đỏ đất, chỗ sần sùi như những núm leo núi trên vách đá trong trò chơi mạo hiểm thường thấy, có chỗ còn lõm lại thành những hốc sâu nhỏ li ti rất rợn người.
Vài cành cây ngắn ngủn đâm ra từ thân, lác đác vài chiếc lá màu vàng nhạt khô héo chờ rụng xuống.
Tô Vân nhìn sang bên cạnh, không thấy phần rìa của thân cây, giống như đây không chỉ đơn thuần là một cây cổ thụ, mà là một bức tường cổ thụ, bức tường vừa rộng vừa cao chẳng thể thấy được điểm cuối.
Những người chơi khác cũng đã xuất hiện, bọn họ đứng thành hàng ngang xếp thẳng hàng với Tô Vân, xung quanh mỗi người đều có một bức tường màu vàng nhạt trong suốt, nhưng đều thẳng tắp sắp xếp gọn gàng ở dưới gốc cổ thụ.
Hệt như được chuẩn bị cho một cuộc đua sắp diễn ra.
Tô Vân chỉ nhìn thoáng qua những người chơi khác, dù sao trong số những người có mặt ở đây chắc chắn sẽ có người phải chết, nhìn hay không nhìn cũng không có gì khác biệt mấy.
Ngay cả Tô Vân cũng không biết được mình có thể sống sót đến bao giờ.
[Chào mừng người chơi đến với phó bản trò chơi 'Xoay Chuyển Nào'.
Hãy tiến đến vạch đích.
Cẩn thận người đồng hành.
Sau mỗi 3 phút, người đồng hành sẽ đổi mới một lần.
Mỗi lần đổi mới sẽ tăng một cấp độ.
Giá trị tinh thần về 0 người chơi tử vong.
Giá trị sinh mệnh về 0 người chơi tử vong.]
[Người đồng hành sẽ xuất hiện sau 1 phút.
Người chơi bắt đầu di chuyển.]
Thông báo kết thúc, trong đầu Tô Vân một mảng mờ mịt.
Dù vẫn còn nhiều điều chưa hiểu, nhưng cô cũng không trì hoãn hành động tránh lãng phí thời gian.
Bây giờ cô đang đứng dưới gốc cây cổ thụ, vậy di chuyển có lẽ ám chỉ việc trèo lên trên, còn vạch đích có thể phỏng đoán là ở đỉnh ngọn.
Tô Vân bắt đầu mò mẫm những vệt sần sùi nhô ra trên thân cây, mũi chân giẫm vào phần phía dưới, dùng sức nhấc cả người lên.
Cô chưa bao giờ tham gia những trò chơi mạo hiểm như này, thậm chí ngay cả leo núi thật cũng là dùng cáp treo để đi lại.
Vậy nên trò chơi này thực sự có hơi khó khăn với cô, vừa mất sức, lại còn phải tìm cách để trụ được cả cơ thể trên không trung.
Một điều khác chính là, trong trò chơi bình thường sẽ có đồ bảo hộ phòng khi có chuyện xảy ra, còn ở trong này thì chỉ có thể dựa vào bản lĩnh và may mắn.
Ở phó bản trò chơi trước, Tô Vân cũng từng phải leo núi, còn phải di chuyển dưới tình huống nước từ trên cao chảy dốc xuống, dù hơi vất vả nhưng cuối cùng vẫn có thể trèo đến đỉnh núi.
Vậy thì không cớ gì cô lại bỏ cuộc trong trò chơi này.
Chừng gần 1 phút sau, Tô Vân di chuyển được một quãng ngắn khoảng 2 mét, nhưng sức lực giống như đang dần bị vắt cạn, cô dừng lại thở hổn hển, cố gắng giữ bản thân đứng vững không bị tụt xuống.
Vì thân cây được dựng thẳng đứng, trừ những vết lồi lõm sần sùi và vài cành khô rời rạc phía trên thì không còn gì hết, cho nên việc leo lên phía trên càng trở lên khó khăn hơn.
Tô Vân đảo mắt nhìn xung quanh, những người chơi khác hoặc là đang treo người trên thân cây giống cô, hoặc là còn đang đứng dưới gốc cây tìm cách leo lên.
Sắc mặt mỗi người đều không hề tốt đẹp.
Cô cũng không nhìn thêm nữa, thở thêm 2 hơi rồi tiếp tục tìm đường trèo lên.
[Người đồng hành xuất hiện.]
Sau đó, một tiếng thét thảm thiết vang lên đánh tan sự yên tĩnh trong đầu Tô Vân.
Cô ngừng lại, cúi đầu nhìn về phía âm thanh phát ra, chỉ thấy người kia đang nằm ngang trong miệng một con quái vật, phần giữa thân người bị hàm răng sắc nhọn cắm sâu vào da thịt, máu từ miệng vết thương liên tục túa ra.
Cả người bê bết máu, xương dập nát không nhìn ra hình thù gì.
Tô Vân nhận ra người chơi này, là cô gái đang lúc nãy vẫn đứng dưới gốc cây chưa trèo lên được.
Khuôn mặt cô ta vì đau đớn mà nhăn nhó lại, miệng không ngừng gào thét, chảy cả nước mắt, nhưng không thể giãy dụa vì hai cánh tay đều nằm trong miệng con quái vật.
Mà con quái vật kia trông không giống bất kì chủng loại nào, nó vừa như loài vượn, lại giống như tê gác, còn có móng vuốt gấu không ngừng cào lấy da thịt con mồi.
Toàn thân nó phủ đầy lông, trên đầu mọc ra hai cái sừng nhọn hoắt, miệng ngoạc ra rộng như miệng cá sấu.
Hai mắt đỏ rực khát máu, vằn lên những tia vàng dày đặc như mạng nhện.
Nửa thân cô gái kia bị con quái vật nuốt trọn, nó nhai ngấu nghiến từng miếng một, cho đến khi người chơi nổ tung thành những mảng thịt vụn, tiếng thét đau đớn mới biến mất.
Con quái vật gào lên một tiếng giận dữ như chưa được thoả mãn rồi biến mất.
Sự yên tĩnh khôi phục, Tô Vân không còn nghe được âm thanh nào khác.
Như thể trò chơi cố tình cho người chơi nghe thấy âm thanh như vậy, khiến cho họ kinh hãi đến chết.
Dù sao giá trị tinh thần về 0 thì sẽ phải chết.
Còn những âm thanh khác đều không thể nghe được.
Mà không chỉ có một con quái vật, ở dưới làn mỗi người chơi đứng đều xuất hiện một con, chúng đều đang di chuyển lên phía trên, nhưng tốc độ vô cùng chậm.
Tô Vân chỉ nghĩ đến cảnh tượng có một con quái vật ở phía dưới đang nhăm nhe ăn thịt mình liền cảm thấy rợn tóc gáy, không chần chừ liền tiếp tục dùng sức leo lên trên..