Thị tẩm?
Lucifiel biểu tình trống rỗng, ngay cả nghĩ cũng chưa bao giờ nghĩ qua loại chuyện này.
Hắn có thân cận thượng đế, ái mộ thượng đế như thế nào nữa, cũng là xem Chúa sáng thế của mình như “cha” mà tôn kính. Huống chi từ khi sinh ra đến hiện tại, đã vượt qua mười vạn năm dài lâu, thời gian đó đủ để cho Lucifiel từ tạo vật ban đầu lột xác thành thiên quốc phó quân. Cho nên sau khi đối mặt tin tức bùng nổ này, hắn còn có thể duy trì được thái độ trấn định.
Đương nhiên, chỉ là bề ngoài mà thôi.
Lucifiel lấy lùi làm tiến hỏi: “Ngô thần, là ta làm sai chỗ nào sao?”
Con ngươi màu xanh lam hiện ra không hiểu, giống như có thể xuyên thấu qua thánh quang, nhìn thấy thần linh tôn quý dưới thánh quang.
Hắn quỳ một gối.
Cái đầu kiêu ngạo ngửa lên, thỉnh cầu thần linh thu hồi mệnh lệnh này.
Nhưng lần này khác với ngày xưa, thượng đế vẫn nói rằng: “Luci, ngươi không có làm sai chỗ nào cả ——” ngón tay y một lần nữa từ dưới thánh quang mông lung vươn ra, ngón tay cái và ngón trỏ dán trên gương mặt Lucifiel, ngón tay ma sát, mang đến mờ ám không cách nào xem nhẹ.
“Ngươi rất tốt.”
Thần âm ôn hòa đến hư ảo khiến sau lưng Lucifiel toát ra mồ hôi lạnh.
Không dám nhúc nhích, cũng không dám trắng trợn cự tuyệt.
Hắn mím chặt môi.
“Toàn thế giới, chỉ có ngươi dám thỉnh cầu ngô thu hồi thần dụ.” Thượng đế giống như không có nhìn thấy giãy dụa trên mặt Lucifiel, đánh giá tạo vật mà y tỉ mỉ sáng tạo, “Thiên sứ đến đại thánh đường nhiều lần nhất, cũng chỉ có ngươi.”
Tóc dài kim sắc như thác nước rũ trên mặt sàn thủy tinh, ngũ quan Lucifiel không thể soi mói, hoàn mỹ đến độ khiến người ta nhìn hoa mắt, không biết bao nhiêu sinh linh vì thế mà tán thưởng sự thiên vị của Chúa sáng thế. Nhất là con ngươi như bầu trời ấy, tựa như có ánh sao rơi vào trong đó, khi hắn bất an nhìn về phía mình, cái loại tin cậy và mờ mịt từ tiềm thức khiến thần càng thích vô cùng.
Ngôi sao Lucifiel, hắn là ngôi sao đẹp nhất trong tay thượng đế.
“Luci, nếu như chưa chuẩn bị tốt, tối ngày mai lại đến.”
Trong lời nói của thượng đế không để lại quyền cự tuyệt.
Thân thể Lucifiel cứng đờ, hàng mi rũ xuống, nói khẽ đến không thể nghe thấy: “…Vâng.”
Đầu ngón tay vuốt ve má hắn, khiến hắn lần đầu tiên cảm giác được ý lạnh, sự chênh lệch giữa thần linh và tạo vật đông cứng đặt ở trước mặt.
Hắn không nhớ rõ mình cáo biệt thần linh như thế nào, đi ra khỏi đại thánh đường, chờ đến khi lấy lại tinh thần, hắn đã đến bên một bồn hoa trên Hằng Tinh thiên, đứng thẳng thật lâu. Trí thiên sứ gần đó đều đang lén nhìn hắn, làm bộ như đi ngang qua, mà Michael đi về phía hắn, dùng ánh mắt lo lắng nhìn hắn, “Điện hạ, ngài làm sao vậy?”
Michael thề, điện hạ tuyệt đối là có tâm sự!
Khóe môi Lucifiel cong lên, ý cười có chút nhạt, “Michael.”
Hắn và Michael cùng trở về, ở quảng trường thiên sứ bên này, có rất nhiều trí thiên sứ, trí thiên sứ lo lắng cho tình huống của Lucifiel không phải số ít. Có rất nhiều trí thiên sứ nhìn thấy Lucifiel từ Thủy Tinh thiên trở về, sau đó liền tinh thần bất định, chỉ là bọn họ không dám suy đoán, nghĩ thầm rằng điện hạ hẳn là gặp nan đề phức tạp gì đó.
Chân tướng không chênh lệch xa cái này.
Trên đường, Lucifiel hỏi phó quan của mình: “Michael, nếu đụng phải một việc không muốn làm, ngươi sẽ làm thế nào?”
Michael sảng khoái nói rằng: “Tìm lý do cự tuyệt, từ chối!”
Lucifiel thở dài: “Nếu không cách nào trốn tránh thì sao…”
“Vậy chỉ có thể làm cho mình thích ứng, làm chuyện đủ khả năng.” Nói xong câu đó, hắn ta mới dừng lại ở khu vực sí thiên sứ cư trú này, chắn trước người Lucifiel, “Có phải điện hạ gặp phiền toái gì hay không?”
“Rất rõ ràng sao?” Lucifiel dịu dàng nhìn hắn ta.
Michael nghiêm túc gật đầu, “Điện hạ, ta có thể giúp ngài không?”
Điện hạ tôn kính của hắn ta nhìn phía xa xa, giọng điệu buồn bã nói rằng: “Ngươi có thể nói chuyện phiếm với ta, ta đã rất vui vẻ.”
Nói nửa ngày, Lucifiel vẫn không lộ ra bất cứ tiếng gió nào, tận đến khi trở về cũng là như thế. Điều này làm cho Michael dừng chân ngoài cung điện sí thiên sứ trưởng một trận ngây ngốc, hắn ta mắt to trừng mắt nhỏ với người hầu trí thiên sứ ở cửa đại điện trong chốc lát, ngượng ngùng rời đi.
Vào trong tẩm điện, bốn tiểu thú oa oa đòi ăn, sau khi Lucifiel đút cho chúng một ít thức ăn, tâm tình hơi tốt lên một chút. Hắn không có thói quen đi vào giấc ngủ sớm như vậy, liền tùy tiện rút ra một quyển sách từ trên giá sách, vừa thấy tên sách, lại nhét trở về.
«Giới luật thất mỹ đức»
Lại lấy ra một quyển sách, Lucifiel im lặng nhìn chằm chằm nó.
«Quy tắc và cấm luật của thiên sứ»
Không cần mở ra nhìn nội dung, hắn cũng biết một quy tắc là cấm dục, một cấm luật là không cho phát sinh tình yêu. Ở thiên đường, phàm là thiên sứ bị bắt được mất đi trinh tiết đều phải vào ngục giam cảnh tỉnh, căn cứ tình hình nghiêm trọng hay không để phán quyết thời gian giam giữ. Thiên sứ chưởng quản ngục giam chính là tọa thiên sứ trưởng Samael, một người bạn của hắn.
Lucifiel lẩm bẩm nói: “Hy vọng ta không có một ngày đi vào…”
Hắn hung hăng nhắm mắt lại.
Giới luật thất mỹ đức giấu ở trong linh hồn hiện ra bên ngoài cơ thể, xiềng xích kim sắc vờn quanh trên thân thể hắn.
Hình thái bình thường của giới luật thất mỹ đức là xiềng xích, giống như kỳ vọng và hạn chế của thượng đế đối với hắn. Lucifiel hoàn mỹ làm được yêu cầu của thượng đế với hắn, mấy năm nay chưa bao giờ xảy ra sai lầm lớn. Dưới tình hình chung xiềng xích thất mỹ đức đều cực kỳ an tĩnh, chỉ có khi hắn trái với một mỹ đức nào đó, hắn mới có thể bị khiển trách ở trình độ nhất định.
Lucifiel nhìn ánh sáng của giới luật thất mỹ đức, giống như nhìn thấy chính mình của quá khứ duy trì phần vinh quang này.
Đáng tiếc, sắp tự tay đánh vỡ nó vẫn là hắn.
Một đêm không ngủ.
Ngày hôm sau, Lucifiel bước vào đại điện, vẫn cứ là sí thiên sứ trưởng tôn quý không thể xâm phạm. Ý cười trên mặt hắn mềm nhẹ, cử chỉ tao nhã, thuyết minh lễ nghi tiêu chuẩn nhất thiên đường. Sau khi hắn tiến vào trạng thái này, dù là Michael làm bạn với hắn nhiều năm, cũng không cách nào nhìn thấy bất luận vẻ ưu phiền gì trên người hắn nữa.
Điện hạ giải quyết vấn đề rồi ư?
Michael ngồi ở vị trí phó quan, đè nghi hoặc trong lòng xuống.
Hôm nay là ngày trí thiên sứ trưởng lại đây chuyển giao công vụ, “Metatron điện hạ, Beelzebub điện hạ.” Dưới tiếng chào của người hầu trí thiên sứ ở cửa, Metatron mang theo phó quan của mình bước vào cung điện. Bọn họ đều là cấp bậc sí thiên sứ, hàng năm ở tầng trời thứ tám Hằng Tinh thiên, đều quen thuộc với Lucifiel hơn những người bạn khác rất nhiều.
Metatron vừa thấy Lucifiel liền lộ ra tươi cười, con ngươi màu xanh nhạt an hòa mỹ lệ.
“Điện hạ, quấy rầy ngài.”
“Meta.”
Lucifiel dừng chuyện của mình, cắm bút lông chim vào trong ống đựng bút.
Loại chuyện bàn giao này đã tiến hành qua rất nhiều lần, thuần thục đến không thể thuần thục hơn, Beelzebub tiến lên thay Metatron chỉnh lý đồ vật, ngẫu nhiên tranh thủ lúc rảnh rỗi, hắn ta dùng khóe mắt nhìn Lucifiel điện hạ ngưỡng mộ đã lâu.
Lucifiel cảm ứng được ánh mắt của hắn ta, đột nhiên nghiêng mặt về hướng hắn ta, phát ra một tiếng cười khẽ.
Tiếng cười réo rắt.
Mặt Beelzebub đỏ lên, có chút chân tay luống cuống.
Metatron đỡ trán, “Beelzebub…” Muốn nhìn thì quang minh chính đại mà nhìn, đừng có lén lút.
Michael dùng ngón tay nhẹ nhàng chuyển động bút lông chim, cười nói: “Vẫn như cũ à.”
Beelzebub cho người bạn một cái nhìn căm tức.
Michael nhún vai.
Hắn đã có một ít sức chống cự với dung nhan của Lucifiel điện hạ, mới không bị câu hồn đi mất giống như Beelzebub đâu.
Đoạn nhạc đệm này xóa đi không khí nghiêm trang trong thời gian làm việc, Metatron không cho Beelzebub thời gian mê trai nữa, xử lý xong chuyện bàn giao với Lucifiel điện hạ, sắc trời cũng đã muộn, hắn thanh thản dẫn phó quan nhà mình rời khỏi cung điện.
Lucifiel nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, cảm xúc thoải mái sau đó không lâu đã không còn sót lại chút gì.
Bởi vì, ban ngày trôi qua.
Đối mặt buổi tối sắp đến, Lucifiel thực khó tiếp tục cười nữa.
Michael nhanh nhẹn chỉnh lý xong bàn mình, sau đó tiến đến bên cạnh hắn, cợt nhả nói rằng: “Điện hạ, buổi tối muốn cùng đến bên chỗ Meta uống tách trà không?” Hắn ta nhìn thấy cây bút không chịu nổi gánh nặng mà bị bẻ gãy trên tay Lucifiel điện hạ.
Trong lòng Michael trầm xuống.
Chuyện gì xảy ra, mới có thể khiến điện hạ nhiều lần không khống chế được cảm xúc?
Lấy ra khăn tay, Michael xoay người, nhẹ nhàng chà lau ngón tay thon dài dính mực nước của Lucifiel.
Lucifiel nói rằng: “Ta phải đi gặp ngô thần.”
Michael liên hệ mọi chuyện trước sau, khó có thể tưởng tượng mà ngẩng đầu nhìn cấp trên. Thượng đế làm khó dễ điện hạ ư? Không có khả năng! Chúa sáng thế bọn họ coi là tín ngưỡng vẫn luôn sủng ái Lucifiel điện hạ, chưa bao giờ có nửa câu khắt khe!
Ánh mắt Lucifiel lộ ra phức tạp, môi khẽ nhúc nhích, “Ngày mai ta xin phép, ngươi không cần đến.”
Michael não bổ một phát không thể khống chế.
Đi gặp ngô thần, còn phải xin phép? Không phải là điện hạ muốn ở lại đại thánh đường làm bạn với thần linh, không về Hằng Tinh thiên nữa chứ?
“Điện hạ.” Michael khẩn trương nói rằng, “Chúng ta đều cần ngài!”
Thiên đường không thể không có sí thiên sứ trưởng!
Vả lại không đề cập tới lượng công việc chồng chất như núi, chỉ riêng những thiên sứ điên cuồng sùng bái Lucifiel, đã tương đối không dễ xử lý. Michael và những người bạn khác đều là sí thiên sứ không sai, nhưng mà bọn họ vĩnh viễn không có biện pháp đạt tới độ cao của Lucifiel, ngay từ đầu, Lucifiel chính là người phát ngôn của thần tại thiên đường, không chỉ đơn thuần dùng thân phận thiên sứ là có thể hình dung!
Lucifiel dở khóc dở cười, “Ngươi nghĩ đi nơi nào vậy, ta sẽ trở về.”
Hắn đẩy móng vuốt của Michael ra, đứng dậy chuẩn bị trở về tẩm điện.
Michael ở phía sau hắn, không quá yên tâm mà nói rằng: “Điện hạ, ta cùng đến đại thánh đường với ngài nhé.”
“Không cần.”
Lucifiel để lại một câu rồi biến mất tại đại điện.
Không phải hắn không muốn Michael đi cùng, mà là hắn cảm giác được tầm mắt thượng đế liếc tới.
Đó là vô thanh vô tức cảnh cáo.
Hắn ở tẩm điện có chút không được tự nhiên mà tắm rửa một lần, lấy thực lực của hắn hoàn toàn có thể cảm giác được ánh mắt thượng đế lưu chuyển trên người hắn. Nhưng mà hắn chỉ có thể làm như không phát hiện, tận lực che lấp thân thể của mình, sau đó thay bộ trường bào sí thiên sứ trưởng quá mức trang trọng hoa lệ ra, mặc vào lễ phục thiên sứ chỉ sử dụng khi có yến hội.
Đi ra khỏi ao tắm, tầm mắt của thần theo đó biến mất.
Lucifiel dàn xếp xong cho bốn tiểu thú say sưa ngủ, bỗng nhiên có chút hâm mộ dáng vẻ không lo không nghĩ của chúng. Khi muốn rời khỏi tẩm điện, hắn đảo qua cái gương sát đất đặt ở một bên.
Trong gương ——
Giờ khắc này thiên sứ tóc vàng hai má hồng nhuận, ánh mắt thấp thỏm, xa lạ đến không giống chính mình.
Lucifiel thầm nghĩ: lãnh tĩnh, lãnh tĩnh.
Đem tâm tình sụp đổ điều chỉnh tốt, Lucifiel đi ra khỏi cung điện, trí thiên sứ trên đường đều bị ăn diện khó gặp của sí thiên sứ trưởng làm kinh diễm. Đợi Lucifiel đi xa, bọn họ lập tức dùng hiệu suất cao hỏi thăm đêm nay có yến hội hay không, có thể lấy được thiếp mời hay không.
Đáp án là không có.
Người Lucifiel muốn đi gặp chính là thượng đế, nhưng mà tính cách gắng đạt tới hoàn mỹ, khiến lần này hắn để ý tới bề ngoài thêm một chút.
Tận đến khi nhìn thấy thượng đế ngồi không nhúc nhích trên ngự tọa, hắn mới muộn màng nhớ tới một chuyện.
Dưới thánh quang, dáng vẻ thượng đế thế nào?
Không biết.
Lucifiel lại một lần nữa tuyệt vọng với thế giới này.
Bởi vì thượng đế nói: “Lại đây.”
Thần không có ý tứ dỡ thánh quang xuống, cho nên thần là một cục sáng, một cục sáng lóng lánh kim quang!
Hết chương 3
[Tiểu kịch trường] phỏng vấn tâm tình Lucifiel điện hạ một chút.
Lucifiel mặt không đổi sắc: Excuse me, ta phải làm thế nào thị tẩm với một cục sáng?