Một số thì đi theo nhóm, ngoài ra còn có một vài người đến đây để bàn bạc chuyện làm ăn, nhìn chung loại người nào cũng có, nhiều đến mức không kịp nhìn.
Nhưng trọng điểm vẫn là nhìn vào đồ ăn trên bàn của mỗi người trông có vẻ bình thường!Không nói đến có ngon xuất sắc hay không nhưng màu sắc trông vẫn tốt hơn quán ăn với đầy những món ăn đen tuyền kia.
Tô San San cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm vài hơi, dù sao đây cũng là nhà hàng xếp hạng cao nhất, so với quán ăn ven đường kia chắc chắn khác biệt hơn rất nhiều, vừa nãy nàng cũng có vấn đề nên mới đi vào quán ăn kia.
Khi mở thực đơn ra, lúc này nàng đã chuẩn bị tâm lý ổn thỏa hơn một chút, so với quán ăn lúc nãy cũng không khác biệt lắm, cũng là phần ăn + tên đầu bếp + tinh thần lực , nhưng dù sao đây cũng là một nhà hàng lớn, cũng chỉ đề chỉ số tinh thần lực mà thôi, không như quán ăn lúc nãy còn đề thêm (món ăn được đề xuất đặc biệt ) ở phía sau.
Cũng khác biệt khá nhiều, ở nhà hàng này khi phân loại lại không có cấp C.
Dù sao thì nơi này có người đồn rằng phải vài dặm mới tìm được một đầu bếp có tinh thần lực cấp S hiếm không khác gì mò kim đáy bể.
Tô San San có chút lo lắng cho ví tiền của mình, tính toán một chút rồi cô quyết định chọn một phần ăn được làm từ đầu bếp có tinh thần lực cấp A, mặc dù giá cả hơi đau ví nhưng so với quán ăn kia thì cũng chỉ hơn một ít.
Bây giờ nghĩ lại, cô đi quanh để đánh giá khẩu vị của người dân cũng tốn không ít tiền.
Sau một hồi đợi đã thấy phục vụ đem món ăn đến, nhẹ nhàng đặt mâm ở trước mặt cô, cười nói :" Mời quý khách, nếu quý khách có bất cứ vấn đề gì cứ thoải mái gọi chúng tôi, chúc quý khách ngon miệng".
Tô San San không khỏi cảm khái "Phục vụ nhiệt tình vậy sao".
Cô đem sự chú ý đặt lên mâm đồ ăn, trong khay được bưng tới có hai mâm đồ ăn, một cái là để thịt, một cái là rau xanh, ngoài ra còn có một chén canh nhỏ màu vàng nhàn nhạt.
Nếu chỉ nhìn thì cô không thể nào đoán được nguyên liệu để nấu nên món ăn.
Nhưng chợt nhớ lại, dù là nguyên liệu gì ở thế giới này cô đều không biết, cô hoàn toàn mù tịt.
Tô San San cầm lấy đũa, thử nếm món thịt trong mâm, trước hết là ngửi thử xem có mùi vị gì không.
Cô không ngửi thấy có mùi gì đặc biệt cho dù là mùi vị của thịt hay gia vị, dường như không có bất kỳ mùi hương gì tỏa ra.
Cô không còn cách nào khác đành phải cho vào miệng nếm thử.
Tuyệt vời, lần này Tô San San cúi xuống ăn lấy ăn để không phải là để thưởng thức món ăn, cô chỉ muốn xác nhận rằng hóa ra không phải là mũi của mình có vấn đề không ngửi được mùi vị mà vốn món ăn này không có hương vị gì hết.
Nhai nuốt xuống cứ như đang ăn một cục sáp, Tô San San đành bất lực, loại món ăn như thế này không thể nào ngấm nổi!.