Hắn bước đi chậm rãi trên đường trở lại Khí Phong, vừa đi vừa suy nghĩ, mà phong chủ Thú Phong, người có quan hệ thân thiết nhất với hắn cũng đi theo lại đây.
Sau Ngô Trì Thuần nhận thấy có động tĩnh, quay đầu lại nhìn về phía người bằng hữu này: “Hà huynh, tông chủ……”
Phong chủ Thú Phong vỗ vai hắn, nói: “Đừng hỏi nhiều, trước hết ngươi bây giờ đi một chuyến đến đỉnh núi nơi các thực tu đang ở đi.
” Đến lúc này, Ninh Túc và hệ thống ăn dưa hẳn là vẫn đang ở đó, thân là huynh đệ thân thiết, chỉ có thể giúp hắn đến vậy thôi.
Ngô Trì Thuần tỏ vẻ khó hiểu.
Không hiểu vì lý do gì mà hắn vẫn nghe theo lời khuyên của bằng hữu, lập tức ngự kiếm bay đến đỉnh núi của các thực tu.
Vừa đến gần đỉnh núi đó, hắn đã nghe thấy một thanh âm xa la.
【 Ôi trời, vậy mà nữ tu sĩ của Hợp Hoan Tông đó đã phát hiện được thú cưng ngoan ngoãn của mình chạy trốn.
】
【 Mà hắn cũng sắp đi đời rồi.
】
Ngô Trì Thuần:???
-
Sau khi ăn cơm xong, lúc này Ninh Túc đang ăn chút điểm tâm.
Những thứ này đều được nhóm người thực tu này tỉ mỉ chuẩn bị kỹ lưỡng, hương vị ngọt ngào mà không hề ngấy, hình dáng rất độc đáo khiến cô không nỡ ăn.
Cũng may, còn có rất nhiều điểm tâm ngọt.
Nhóm thực tu thậm chí còn nhiệt tình nói rằng nếu cô muốn ăn bao nhiêu cũng được, lúc nào cũng có thể ăn.
Thế nên cô mới ung dung thưởng thức chúng một cách chậm rãi
Nghe vậy, Ninh Túc thiếu chút nữa liền phun món điểm tâm vừa đưa vào miệng ra.
“Cái…… Cái gì?”
Dừng khoảng hai giây, Ninh Túc lại nói: “Nhanh như vậy sao?”
Mới được một lúc, mà vị nữ tu sĩ của Hợp Hoan Tông này đã phát hiện ra Ngô Trì Thuần chạy thoát?
Ăn dưa hệ thống lười biếng nói:
【 Dù sao cũng là người đặt ở đầu quả tim mà, cũng không phải là không có thời gian rảnh để trở về thăm hắn? 】
"Vậy! nàng ấy định làm gì?"
Cả cô và hệ thống ăn dưa đều không phát hiện rằng một nhóm thực tu gần đó đều đang vểnh tai lên để hóng nghe chuyện gì đang xảy ra.
Mà Ngô Trì Thuần, người đang trốn gần đó, sau khi choáng váng một lúc lâu, hắn cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện.
Thì ra là thế.
Chẳng trách ngay cả việc hắn sắp trở về tông môn không có thông báo trước, mà chúng đồng môn của hắn đã sớm đợi ở cửa tông môn, tựa như đã biết trước hắn sẽ trở về.
Chẳng trách bọn họ đều dùng ánh mắt có chút thương hại mà nhìn hắn.
Trách không được chưởng môn không nghe hắn giải thích, trực tiếp cho hắn rời đi.
Hóa ra trong lòng bọn họ sớm biết rõ ràng những gì hắn đã trải qua trong suốt một trăm năm qua.