Người chết rồi, tiền không tiêu kịp, nỗi đau lớn nhất đời cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi.
Đây là tiếng lòng của Phượng Khê sau khi biết được mình xuyên vào tiểu thuyết.
Nàng thật vất vả mới có thể tự do tài chính, còn chưa kịp hưởng thụ cuộc sống sung sướng liền xuyên qua!
Ngẫm lại còn chưa kịp ở biệt thự dù chỉ một ngày, ngẫm lại hôm qua vừa giao xong tiền đặt cọc mua xe, còn có một danh sách tiểu thịt tươi dài nàng chưa tuyển xong nữa!
Phượng Khê tâm đau, phổi đau, đến rốn cũng đau!
Có thể không thương tâm sao?
Đan Điền xuất hiện vết rạn.
Nàng xuyên vào một cuốn tiểu thuyết tên là « đoàn sủng cá chép nhỏ tu tiên ».
Thành nữ phụ pháo hôi ác độc trùng tên trùng họ trong sách là Phượng Khê, là cái loại pháo hôi mà sống không qua nổi một tập ấy.
Phượng Khê cùng nữ chính Thẩm Chỉ Lan đều là đệ tử ngoại môn của Hỗn Nguyên Tông, trong một lần thí luyện tuyển chọn đệ tử nội môn, nàng tìm được một gốc Lăng Không Thảo, đủ để cho nàng lấy được một vé vào nội môn.
Ngay tại thời điểm nàng dùng mạng chém giết yêu thú thủ hộ, nữ chính vượt lên trước lấy đi Lăng Không Thảo.
Phượng Khê tự nhiên không cam tâm, đòi trả lại không thành, liền cùng nữ chính động thủ.
Kết quả cùng nữ chính đối nghịch tự nhiên không cần phải nói, chẳng những không cầm lại được Lăng Không Thảo, còn bị nữ chính đánh cho trọng thương, Đan Điền giống mạng nhện, tràn đầy vết rạn, lúc nào cũng có thể vỡ vụn.
Không chỉ có như thế, nữ chính còn lấy lý do Phượng Khê giết hại đồng môn đem nó bẩm báo cho Chấp Pháp Đường, sau khi Phượng Khê bị đánh hai mươi trượng liền bị biến thành tạp dịch.
Hơn một tháng sau khi tiến vào tạp dịch đường, thời điểm Phượng Khê đang quét dọn chuồng thú, bị linh thú đột nhiên phát cuồng đạp thành bánh thịt, trực tiếp đăng xuất.
Trái lại nữ chính Thẩm Chỉ Lan, sau khi đem Phượng Khê đánh trọng thương, trực tiếp đột nhiên giác ngộ, thành công thăng lên Trúc Cơ.
Không chỉ như thế, tại thời điểm vào nội môn một lần nữa kiểm tra linh căn, đo ra nàng là cực phẩm Thủy linh căn, đám người suy đoán là vào lúc kiểm tra nhập tông môn xuất hiện chỗ sơ suất.
Báu vật hiếm có khó tìm, vô cùng trân quý.
Chưởng môn Bách Lý Mộ Trần trực tiếp tuyên bố thu Thẩm Chỉ Lan làm quan môn đệ tử, về sau không còn thu đồ đệ nữa, đồng thời chuyên môn tổ chức đại điển thu đồ.
Hôm nay, chính là ngày tốt lành diễn ra đại điển thu đồ.
Tân khách ra vào tông môn, vô cùng náo nhiệt.
Bách Lý Mộ Trần đắc chí vừa lòng, rạng rỡ.
Nhìn ghế ở phía trên, không ít người trên mặt cười hì hì, trong lòng lại chua chua.
Cực phẩm Thủy linh căn chỉ có thể nhìn mà không thể cầu, Hỗn Nguyên Tông thật sự là gặp vận may!
Trong lòng không thoải mái, tự nhiên là muốn tìm chỗ giải tỏa.
Có người liền nhắc đến Phượng Khê, dùng chuyện này công kích Thẩm Chỉ Lan.
"Bách Lý Chưởng môn, thiên phú tu luyện tuy rằng trọng yếu, nhưng nếu là nhân phẩm có tì vết, vậy thì cần phải suy nghĩ thật kỹ mới được.
"
Bách Lý Mộ Trần trong lòng biết những người này là không ăn được nho thì nói nho xanh, cho nên để Nhị đệ tử Lộ Tu Hàm đem Phượng Khê kêu đến, chỉ cần chính miệng nàng làm sáng tỏ sự thật, chuyện này liền được giải quyết triệt để.
Lúc này, Lộ Tu Hàm chính mặt lạnh lùng nói với Phượng Khê:
"Phượng Khê, hôm nay là đại điển bái sư của Chỉ Lan, ta không hi vọng có chuyện tình không vui phát sinh.
Lúc trước, rõ ràng Chỉ Lan là người đầu tiên phát hiện ra Lăng Không Thảo, là ngươi tâm thuật bất chính sinh lòng cướp đoạt, Chỉ Lan vì tự vệ mới cùng ngươi động thủ.
Đây hết thảy đều là ngươi gieo gió gặt bão, mua dây buộc mình.
Chỉ cần ngươi trả lời cho tốt, ta sẽ để tạp dịch đường đổi cho ngươi việc thanh nhàn.
Hiểu chưa?"
Hắn đánh gãy suy nghĩ của Phượng Khê, nàng có chút câu môi, hiểu rõ, không thể hiểu rõ hơn được nữa.
Không phải muốn tẩy trắng Thẩm Chỉ Lan sao? !
Trong sách, Phượng Khê không dám chống lại, dựa vào những lời Lộ Tu Hàm nói.
Đáng tiếc thứ đổi lấy cũng không phải là ưu đãi của Hỗn Nguyên Tông, mà là sự khi nhục của bọn tạp dịch càng trầm trọng thêm.
Lộ Tu Hàm thấy nàng không lên tiếng, đang nghĩ đến thúc giục nàng một chút, liền thấy Phượng Khê ngẩng đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt lộ ra một nụ cười khổ.