Toàn trường chỉ có tôi là người

Trong lều bạt treo một cây đèn nhỏ đẹp đẽ, là do An Luật rúc rỉa từ trong đống ‘bảo bối’ của An Dao mà có được.
Chơi được mấy ván, Đường Táp ngẩng đầu lên, hỏi: “Vừa không có dây điện, cũng không cần đốt lửa, cái đèn này sáng bằng cách nào vậy? Năng lượng mặt trời sao?”
An Luật: “Gì chứ, đây là Dạ Minh Châu đấy!”
Đường Táp ‘ồ’ một tiếng, bốn con người vật tiếp tục vây dưới viên Dạ Minh Châu tiến hành hoạt động giải trí không được tao nhã lắm, rút Vương Bát.
Đế Chiêu càng lúc càng để ý, hỏi An Luật: “Dạ Minh Châu này là của cậu sao?”

An Luật: “Của Cậu Bảy đó.”
Phải biết Đế Chiêu là con Tiểu Bạch Long văn minh như vậy, lúc này cũng nhịn không được mà chửi thề.
Anh đứng lên, mở hộp đèn đổ viên Dạ Minh Châu ra, cầm ở trong tay xem kỹ càng, hỏi An Luật: “Trộm sao?”
“Sao có thể, Cậu Bảy cho đó.”
“Không thể nào!” Đế Chiêu dí viên Dạ Minh Châu tới trước mặt của An Luật, chỉ chữ nhỏ ở bên trên, nói: “Viên Dạ Minh Châu này là bảo bối trấn giữ gia trạch của Đông Hải do mẹ tôi cất công chạy tới Đông Hải đào mất hai năm mới đào ra được, bên trên còn có tên của ba tôi do đích thân mẹ tôi khắc lên, đây là tín vật định tình của hai người, ba tôi sao có thể cho cậu được!!”
An Luật đành phải thẳng thắn thừa nhận: “Lúc đó Cậu Bảy không có ở đó, tôi đã đánh tiếng trước rồi nói là tôi muốn tìm một ít đồ dùng có thể dùng để đi cắm trại, Cậu Bảy để tôi mặc sức chọn.......”
“Cho nên cậu cứ thế mà lấy đi mạng sống của ông???” Đế Chiêu sắp điên rồi.
An Luật: “Nào có chứ, mạng sống của Cậu Bảy không phải là cậu sao? Bảo bối soi sáng giúp cho con trai bảo bối, Cậu Bảy sẽ không tức giận đâu...... nhỉ.”
Phụng Hoàng bình tĩnh nói: “Lấy thì cũng lấy rồi, cứ dùng trước đi, nơi này vừa không thể đốt lửa cũng không thể nối điện, Dạ Minh Châu dù có trân quý cách mấy cũng chỉ là một cái bóng đèn mà thôi, dùng được dùng được.”
Đường Táp tò mò nói: “Từ nhỏ tới lớn tôi chưa từng thấy Dạ Minh Châu bao giờ…….”
Loại Dạ Minh Châu này không giống với các loại châu bảo mà các tiểu thương ở thế giới bên ngoài nói, loại này là bảo bối thật trăm phần trăm.
Nhưng giữa Dạ Minh Châu với nhau cũng có sự khác biệt, còn sự khác biệt giữa kim cương với kim cương là như nhau, mà cái trên tay của Tiểu Bạch Long lại tương đương với núi kim cương Ánh Sáng nổi tiếng trong giới kim cương, nếu quy đổi Đế Chiêu thành năm chữ số nhân dân tệ thì viên Dạ Minh Châu trên tay anh sợ là có thể mua cả một vạn con Tiểu Bạch Long.
Con Tiểu Bạch Long này tiếp tục tăng giá: “Hơn nữa nghe nói Dạ Minh Châu có chất lượng tốt là do Thượng Thần sau khi rũ bỏ vóc người hài cốt phân mảnh mà thành, bên trong nói không chừng còn có lời chúc phúc của Thần.”
Lúc này An Luật và Phụng Hoàng đứng cùng một chiến tuyến: “Thôi dẹp đi, đó đều là kịch bản của các thương gia vô lương tâm chuyên dùng để lừa gạt mà thôi, còn như Thần…… Làm sao có thể!”
Mà Đường Táp chỉ khẽ lắc đầu một cái: “Phung phí của trời, quả thật là phung phí của trời.”

Một viên Dạ Minh Châu như vậy, lại bị lấy ra chiếu sáng cho bọn họ rút Vương Bát.
Đế Chiêu nhìn thấy ánh mắt vụt sáng lại chán nản vì khốn khó của Đường Táp, ngẩn người một lúc đột nhiên ý thức được, cho dù Đường Táp là Thần thì cô cũng chỉ là Thần được thức tỉnh trong hình hài con người mà thôi, những trân châu bảo bối kỳ lạ quý hiếm nhất định là chưa từng thấy bao giờ.
Đế Chiêu đưa viên Dạ Minh Châu cho Đường Táp, Dạ Minh Châu có xúc cảm ấm áp giống như nước biển dịu dàng tản ra ánh sáng rực rỡ lại không chói mắt.
Cô gái nhân loại nhịn không được ‘wow’ một tiếng.
“Cầm mà ngắm, muốn ngắm bao lâu thì ngắm, ôm ngủ cũng được.” Đế Chiêu nói, “Nếu thích thì đổi ngày khác tôi cũng xuống Đông Hải đào cho em một cái.”
Lúc này Phụng Hoàng phản ứng cực kỳ nhanh, ôm khuỷu tay kêu lên: “Ây da, Đế Chiêu, cậu có ý gì?”
Giờ Đế Chiêu mới phát giác được bản thân đã nói lời gì đó rất khủng khiếp, vì để không gây hiểu lầm, anh cắn răng một cái oán giận nói: “Nếu các cậu muốn tôi cũng đi đào, ai cũng có!”
An Luật vừa nghe, lỗ tai vì vui vẻ mà chui ra: “Thật không?! Vậy sau khi chúng ta dạo hồ Bạch Hổ xong thì đến Đông Hải ngay! Tôi đợi đấy! Tôi cũng không cần loại có chất lượng cao như vậy đâu, anh chỉ cần đào cho tôi một viên tròn nhẵn bóng láng gần như vầy là được!”
Sau một màn ầm ĩ như vậy, viên Dạ Minh Châu có giá trị chín chữ số vẫn tiếp tục được treo lên làm nhiệm vụ chiếu sáng, mà Đường Táp cũng dưới tiền bạc chiếu sáng của viên Dạ Minh Châu này thắng liên tục mấy ván.
Phụng Hoàng thua liền bảy ván, tức tới uống sạch hai mươi bình rượu ngọt, sau khi nấc cụt một cái mới nói: “Vận may của tôi hôm nay đi đâu cả rồi? Đã nói là vật may mắn đâu!”
An Luật cười ding ding không ngừng.
Đường Táp bèn hỏi: “Vậy thì tôi hỏi cậu nhé, lai lịch của hồ Bạch Hổ.”
Phụng Hoàng: “Vạn năm trước, Tứ Thánh Thú phân ra rơi vào các hồ ở bốn nơi……”
“Xa hơn chút nữa.” Đường Táp hỏi, “Tại sao Tứ Thánh Thú lại rơi vào trong hồ?”
“Bởi vì tất cả các Thần đều rơi xuống cho nên Tứ Thánh Thú cũng đã hoàn thành sứ mệnh, sau khi giải quyết xong nền trật tự cuối cùng bị phá vỡ xong thì Tứ Thánh Thú nhắm mắt đột ngột qua đời, rơi vào trong hồ an giấc ngàn thu.” Phụng Hoàng nói.
Đường Táp lại hỏi: “Vậy xa hơn nữa thì sao? Sau khi Thần Trật Tự chết, Tứ Thánh Thú còn phải hoàn thành nhiệm vụ canh giữ tứ phương, củng cố bốn trụ, khi đó nhất định sẽ có rất nhiều yêu quái hung thú tới ngăn cản, bọn họ đều phải trải qua những trận chiến lớn thế nào? Nói ra một vài cái tên nổi tiếng.”
Câu hỏi này đã làm khó Phụng Hoàng rồi, cậu lại bắt đầu nhổ lông đuôi An Luật.
An Luật: “Táp Táp, bây giờ cô hỏi cậu ấy, chẳng khác nào đang hỏi thiên thư không chữ.”
Đế Chiêu: “Câu hỏi này quả thực có hơi khó, tôi cũng không biết.”
“Chưa ai học qua cả sao?” Đường Táp rõ ràng là không hài lòng đối với việc giáp dục phổ cập kiến thức lịch sử không tới nơi tới chốn của Bạch Trạch.
An Luật bị Phụng Hoàng bắt được chỗ ngứa, không ngừng run rẩy: “Trăm năm trước còn được, nhưng lịch sử của vạn năm trước thì quá xa xôi rồi, văn tự và ngôn ngữ cũng không ngừng đổi mới, xã hội hiện đại quay đầu hồi tưởng lại những ngày đầu mới khai trí thật đúng là làm khó bọn tôi quá……”
Đường Táp: “Ừm, cũng có lý.”
Cô móc quyển «Hồi Kí Thượng Cổ» ở trong cặp ra, đưa cho Thất Thất.
Thất Thất: “?”
Đường Táp nói: “Cái này là do tôi mượn của thư viện, nhưng vì là văn tự cổ, tôi thật sự đọc không hiểu, cậu xem thử xem có ấn tượng hay không.”
Thất Thất: “Ực…….”
Đường Táp giở tới một trăng, chỉ lên văn tự bên trên, nói: “Nhìn chỗ này, hình như là ghi chép lại sau khi Thần Trật Tự ngủ say, phản ứng của Tứ Thánh Thú và quá trình lần lượt ngủ say của chúng, cậu có thể đọc hiểu không? Đây là do cậu viết đấy, cậu cố gắng nhớ lại xem có lẽ có thể nhớ ra được điều gì không?”
Thất Thất: “Ưm……. Phải không?! Táp Táp còn có thể xem hiểu cái này sao?”
Đường Táp: “…….” Không được nóng nảy, căn bản không thể hy vọng điều gì ở cậu ấy.
Tiểu Bạch Long nói: “Đưa đây tôi xem.”
Thế là, Đường Táp và Tiểu Bạch Long tạm thời hợp lại thành một nhóm nhỏ cùng học tập, còn hai học tra thì ngủ say sưa.
Đương nhiên, người ngủ đầu tiên chính là An Luật, Phụng Hoàng hình như không yên tâm về Đường Táp nên móc quyển «Thần, Tứ Thánh Thú Và Tôi» trong cặp ra xem, cái đuôi của An Luật ở bên cạnh thỉnh thoảng quạt một cái giúp đuổi muỗi cho cậu.
Phụng Hoàng nhìn xem tới chỗ hay ho thì bật cười líu lo, giải thoát bản thân tự cười thành tựu vĩ đại của mình.
Đế Chiêu bị tiếng cười như mắc bệnh thần kinh của cậu làm cho tỉnh táo lại, liếc nhìn đồng hồ một cái, đã là hai giờ rưỡi sáng rồi.
“Mau ngủ đi, tranh thủ thời gian còn có thể ngủ được bốn tiếng nữa.”
Đường Táp ừ một tiếng, kéo túi ngủ lại.
Thất Thất vỗ chỗ trống bên cạnh cậu: “Táp Táp ngủ ở đây, như vậy cái đuôi của A Luật có thể đuổi muỗi cho cô, để Đế Chiêu ngủ ngoài cùng đi!”
Đường Táp: “Được thôi.”
Tiểu Bạch Long cứ như thế bị đẩy ra khu vực ngoài biên giới.
Sau khi Đường Táp nằm xuống, Phụng Hoàng lăn một vòng bắt đầu đọc một đoạn nổi tiếng trong «Thần, Tứ Thánh Thú Và Tôi» cho cô nghe, đoạn này miêu tả được gọi là cảnh tình sử của Phụng Hoàng.
“Lòng ái mộ của tôi và Thanh Long đối với cô ấy giống nhau, nhưng con Rồng đó mặt mũi đáng ghét suốt ngày cứ trông chừng ở bên cạnh cô ấy, mỗi lần tôi tới gần hắn đều lấy câu nói A Thù không nhận đầy tớ để ngăn cản tôi làm nhục tôi, có lần thậm chí còn khiến tôi rút lui trăm dặm. Hắn là tên vô lễ như vậy, ngược lại khiến A Thù thương yêu tôi. Lần đó A Thù mới tới Doanh Châu, Thanh Long lập tức xum xoe xung phong làm vật cỡi. Còn tôi, cuối cùng cũng được tới gần A Thù rồi. Quả nhiên, A Thù không có từ chối tôi, vuốt ve cánh của tôi, thở dài một cách đầy yêu thương, Phụng Hoàng à Phụng Hoàng……. Thế là, tôi mở cánh rộng ra che mắt của Thanh Long, ngay tại giây phút yên tĩnh khó có được tôi nhẹ nhàng mổ lên một sợi tóc đen rơi xuống của A Thù……. Từ đó về sau, tôi bị Thanh Long nổi điên truy đuổi vạn dặm, nhưng hễ cứ nhớ lại khoảnh khoắc ngọt ngào đó, tôi đã thỏa mãn rồi.”
Đế Chiêu nghe được thì nhíu mày lại, Phụng Hoàng thổn thức không thôi, khép sách lại hỏi Đường Táp: “Thế nào, lãng mạn chứ?”
Mà Đường Táp với cái đầu chứa đầy suy nghĩ về trận pháp, sớm đã ngủ mất rồi.
Ánh sáng của viên Dạ Minh Châu hình như cũng tối đi rất nhiều.
Đế Chiêu nhẹ nhàng đắp chăn cho Đường Táp, sau đó ra sức ném một cái chăn đắp lên cho Phụng Hoàng và Hồ Ly.
Phụng Hoàng ngáp một cái cũng khép mắt lại, hít thở mấy cái bắt đầu khôi phục nguyên hình.
Đế Chiêu dùng ánh mắt yêu thương nhìn đám ‘trẻ con’ ở bên cạnh, khẽ mỉm cười rồi kéo lều bạt lại, gói viên Dạ Minh Châu rồi đốt một miếng nhang muỗi, nằm xuống ngủ.
Mà trong rừng cây cách đó không xa, Cổ Điêu Tập Xuyên đang vỗ lên người bành bạch, vẫn không có cách nào ngăn đám muỗi đốt.
Hắn mơ màng nói: “Cô nói xem sao cô không phải là cỏ bắt côn trùng chứ?”
Câu trả lời của Mạn Đà La chính là — — Cô ta duỗi một chân ra đá lật cái võng của Cổ Điêu, khiến hắn ta ngã thành tư thế chó ăn phân.
Sau khi Cửu Vĩ Hồ ngủ say lại bắt đầu triển khai kiểu xoay của máy giặt, cậu đi rất khéo sau khi vượt qua Phụng Hoàng xong thì đụng thẳng vào Đường Táp khiến cô thức giấc.
Đường Táp lạnh nhạt đẩy Đại Hồ Ly Tinh ‘tặng một cái ôm’ ướt át này ra, vuốt mặt một cái, lặng lẽ ngồi dậy ra khỏi lều bạt.
Mà Tiểu Bạch Long cũng mở mắt ra, cầm áo khoác ngoài lên đuổi theo.
Đường Táp đứng ở bên bờ hồ Bạch Hổ, nói: “Phản ứng của anh khá nhanh nhạy.”
Tiểu Bạch Long khoác áo gió lên người cô, nói: “Dầu gì cũng là sinh viên của quân viện, lúc ngủ vẫn còn duy trì cảnh giác.”
Đường Táp bỗng bật cười, cô ngắm nhìn Tiểu Bạch Long trong chiếc áo sơ mi mỏng manh, nói: “Anh từng thấy đài phán quyết của tôi chưa?”
“Cái gì……. của em?” Đế Chiêu chỉ biết Đường Táp là Thần Trật Tự được thất tỉnh, nhưng Thần Trật tự có gì, làm gì, ngược lại anh không biết gì cả.
Đường Táp giống như là đang khoe khoang, trên mày nhuốm lên một chút vẻ đắc ý, nói: “Nhìn cho kỹ!”
Gió đêm thổi qua, Tiểu Bạch Long chỉ cảm thấy dưới chân hơi rung chuyển một cái, lúc tỉnh táo lại xung quanh đã biến thành một mảnh hư không mênh mông, mà năm cái vuốt Rồng của anh đang đứng trên cái thớt rộng rãi, lông bờm lay động theo gió, cái đuôi dài đong đưa qua lại.
Đường Táp vuốt đầu của anh, cười nói: “Làm sao đây, vẫn có chút muốn thẩm xét anh.”
Đế Chiêu sau khi phát hiện bản thân đang ở trong trạng thái nguyên hình thiếu chút nữa đã muốn đào lỗ bỏ chạy, Rồng lúc này trông rất giống con mèo đi ngoài xong lấp đất lại, năm cái vuốt không ngừng cào cái thớt, lại phát hiện đều là uổng công.
Đường Táp đi tới rìa thớt, ngồi xuống đong đưa chân trong mảnh hư không.
Tiểu Bạch Long giương vuốt ra, đỡ lấy cô sợ cô rơi khỏi tấm thớt.
Đường Táp nói: “Không bằng, chúng ta tới gọi Bạch Hổ thử xem.”
Tiểu Bạch Long thấp giọng hỏi: “Là…… Tứ Thánh Thú, Bạch Hổ tiền bối sao?”
Mặt Đường Táp mang theo nụ cười mỉm: “Trước đó cách quá xa, nó không nghe được, tôi có thể hiểu. Nhưng lúc này, tôi đã tới trước cửa nhà nó rồi nếu còn giả chết nữa thì không hợp tình hợp lý chút nào, đúng không?”
Đường Táp nói xong, ngón tay ở trong hư không vẽ ra một ký hiệu, những nơi được ngón tay cô vạch qua dần dần bốc cháy một hào quang màu vàng.
Tiểu Bạch Long bỗng thấy như đang bị ảo giác, hình như anh đã từng thấy ký hiệu này ở đâu đó rồi.
“Chữ Tây này là đầu tiên nhất. Đông Thanh Long Tây Bạch Hổ……. Bạch Hổ là được tôi thu phục được ở phía cực Tây của mặt đất.”
Đường Táp nặn quyết.
Tiểu Bạch Long chú ý quan sát mặt nước hồ Bạch Hổ phía dưới.
Đợi một lúc lâu, không thấy có Bạch Hổ chui ra.
Đường Táp thở dài một hơi: “Có lẽ……. là nguyên nhân do tôi.”
Tiểu Bạch Long nâng một cái vuốt lên, vỗ vỗ bả vai của cô, tỏ ý an ủi.
Song đúng lúc này, mặt hồ đang yên tĩnh bỗng dậy sóng.
Đường Táp đứng lên, đôi mắt dần dần trợn tròn.
Có hồi âm rồi, cô cảm nhận được!
Một cái đầu tròn vo chui ra khỏi mặt nước.
Mà vào lúc này, ngay trường hợp này, Tiểu Bạch Long đột nhiên lại nhớ tới lời của tiền bối Huyền Vũ.
“Thần Trật Tự thích nhất những thứ có màu trắng, chỉ cần là màu trắng, cô ấy đều thích!”
Tiểu Bạch Long nhìn vảy màu của mình, lại ngó cái đầu đó đang chui ra khỏi mặt hồ, trong lòng dâng lên một suy nghĩ kỳ lạ.
Không biết mình và tiền bối Bạch Hổ, ai trắng hơn ai?
Cái đầu trong lay động mặt nước, hình như là cảm nhận được hơi thở yếu ớt của Thần, nó ngẩng đầu lên nhìn về phía hư không.
Đường Táp vui sướng nhìn qua, kích động tới mức nắm chặt vuốt Rồng của Tiểu Bạch Long, vui vẻ nói: “Được rồi kìa, Tiểu Long may mắn! Tôi biết ngay là màu trắng chính là màu cực kỳ may mắn mà! Tên Huyền Vũ đen sì đó, lúc nó ở đây, tôi gọi cách mấy cũng không gọi được Bạch Hổ ra!”
Đường Táp vẫy tay: “Bạch Hổ, đến bên cạnh ta này.”
Ngoài đó không xa, một con Bạch Hổ giẫm bước vào mảnh hư không, những nơi nó đi qua dưới chân đều phát ra một quầng sáng vàng.
Tiểu Bạch Long: “Wow!”
Song đợi khi Bạch Hổ tới gần, Tiểu Bạch Long: “…… Ủa?”
Nụ cười trên mặt của Đường Táp cũng cứng lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui