Toàn trường chỉ có tôi là người

Cơm tối, Y Lan chuyển ghế vào phòng bếp nhỏ ngồi, vừa ăn phân bón, vừa xem sách ôn tập.
“Cậu không học bài sao?” Y Lan hỏi khi Đường Táp đang dọn dẹp phòng bếp cả một buổi chiều.
“Tôi làm cả rồi.” Đường Táp quấn tóc lên, quỳ xuống lau sàn nhà.
Y Lan chậm chạp hâm mộ, rồi chậm rì rì cúi đầu nhìn tiến độ của mình, khẽ thở dài.
“Còn bao lâu nữa dọn xong?” Y Lan hỏi.

“Xong ngay rồi đây.” Đường Táp dọn xong phần rác cuối cùng kết thúc công việc, rửa tay, lấy thớt ra, làm xong một cuộc vận động dài, “Đói quá à…… Tối nay ăn gì đây?”
Cô mở cái tủ lạnh phải tốn cả buổi chiều dọn dẹp sạch, lấy ra một cái đùi dê, ngửi một cái, nói: “Đã chết quá ba ngày rồi, không còn tươi ngon nữa, chậc, còn dùng được nhỉ……”
Cô rửa sạch đùi dê, cầm dao lên bổ xuống.
Sau ba nhát, Đường Táp chậc một tiếng: “Dao quá cùn.”
Còn có thể trông mong dao cùn làm ra được món ngon gì chứ? Không vui rồi.
Đường Táp xụi vai, tiu ngỉu thất vọng, xắt từng miếng thịt dê xuống.
Quyển sổ tay Đế Chiêu viết những loại yêu quái nguy hiểm cho cô được bày ra ở trước thớt, Y Lan nhìn thấy, chậm chạp hỏi: “Đó là…… cái gì?”
“Sách dạy nấu ăn.” Đường Táp nói không thèm ngẩng đầu, “Tôi nhất định sẽ làm ra một phần thực đơn cho một người tuyệt đối hoàn mỹ, cái này lấy ra để tham khảo thôi.”
Y Lan nghe không hiểu, lại hỏi: “Hôm nay…… bị kinh sợ rồi phải không? Chuyện…… Hồng Oanh bắt nạt cô.”
Đường Táp nói: “Ờ, quả thực bị kinh sợ. Không ngờ manh mối lại đến nhanh như vậy……”
“……. Hả?” Y Lan có hơi mơ hồ.
“Y Lan.” Đường Táp giơ dao quay đầu: “Cậu có thể giúp tôi đi nghe lén Hồng Oanh không? Tôi sợ anh ta lại đến bắt nạt tôi lần nữa, cho nên tôi muốn nghe lén động tĩnh của anh ta, biết trước để tránh xa.”
Đường Táp nói rất chậm.
Y Lan nghĩ ngợi, rồi nói: “Sau khi bị phát hiện…… sẽ bị…… đuổi học đấy. Quy định của trường không cho phép…… dùng năng lực trong lúc riêng tư…… xâm phạm đời tư học sinh……”
“Vậy thì cách xa một chút, chỉ nghe lén một chút thôi?” Ngón tay Đường Táp quệt thịt dính trên lưỡi dao, tuy giọng điệu trên miệng mềm mại là thế, nhưng biểu cảm trên mặt thì rất không hề tận tâm, cảm giác không có chút sợ hãi nào trong đó, nói: “Tôi sợ mà……”

Y Lan nói: “Tôi muốn sữa ong chúa…… một bình.”
“Thành giao!” Dao của Đường Táo dựng thẳng ở trên thớt, cô lấy khăn lông ở dưới ra lau sạch tay, đổ dầu làm nóng chảo, phi thơm hành gừng tỏi.
Y Lan chấp hai bàn tay, “thương tiếc” thay cho những thực vật chưa kịp thành tinh đã vào bụng người khác.
“Thế giới này, chính là cá lớn hiếp cá bé.” Lớp học nhỏ trong phòng bếp của Đường Táp lại bắt đầu rồi, “Người và yêu cũng như vậy, nhưng có một số con người bởi vì sự tiến hóa, phát triển có chút phức tạp của xã hội, nên trong tâm lý thường tự an ủi chính mình xong mới chịu há miệng ăn thịt, sau khi ăn xong còn niệm một câu A Di Đà Phật.”
Y Lan tuyệt đối xứng với danh hiệu người luôn lắng nghe, nghe không hiểu cũng không ảnh hưởng đến việc nói đề tài này với cậu ấy: “Thế nào là an ủi tâm lý?”
“Ví dụ, phán quyết là có tội.” Đường Táp nói: “Nó có tội, tôi giết nó nuốt chửng nó, đó không phải là tôi phạm tội, mà là thiên đạo thế gian, trừng phạt có thứ tự, đó là hành vi chính đáng.”
Y Lan: “Ừm.”
Đường Táp nói: “Tất cả mọi trật tự, đều được thành lập và giữ gìn như vậy. Thiên đạo hữu thường, vạn sự vạn vật chỉ cần tuân theo, hà tất vì vậy mà nghĩ không thoáng.”
Bữa tối của Đường Táp được xúc ra khỏi chảo.
Cô vừa lật xem sổ tay các loại yêu nguy hiểm, vừa cắn một miếng thịt lớn, nói: “Đế Chiêu có thể loại ra rồi, quyển sổ tay vô cùng tỉ mỉ xác thực, không có dấu vết che giấu. Đúng rồi Y Lan, cậu biết trong học viện chúng ta, ai là người có tay bát quái giỏi nhất không?”
“…… Bát quái kiểu nào?” Y Lan nói.
“Chính là đầu thừa đuôi thẹo gì cô ấy đều biết được, quan hệ thân thiết giữa tất cả các sinh viên cô ấy đều có thể biết tường tận trôi chảy, tin vỉa hè phố lớn phòng kín gì cô ấy đều nghe qua.”
Y Lan nói: “Có đấy…… phòng 404…… cây đa tinh Thiên Hiểu Sinh.”
Đường Táp ra dấu OK, nói: “Tuần sau cho cậu hai bình sữa ong chúa!”
Y Lan chậm rì rì cười lên.
Không lâu sau, trên điện thoại của Bạch Trạch nhận được một danh sách mua sắm dài sọc, cuối cùng còn thêm hai bình sữa ong chúa.
Bạch Trạch vuốt mặt thở dài: “Kinh phí xử án giống như nước chảy!”
Những thứ này không thể lôi kéo tài trợ được, chỉ có thể móc từ kim khố nhỏ của mình mà ra. Hết cách rồi, ai bảo người là do mình mời có C vị cao như vậy.
Chưa được bao lâu, Đế Chiêu cũng nhận được hóa đơn của bộ phận mua sắm của hội sinh viên gửi đến: “Đế Chiêu học trưởng, nhãn hiệu bộ dụng cụ nhà bếp mà anh chỉ định…… có hơi vượt dự toán.”
Lòng Đế Chiêu nghĩ, chỉ là mấy cây dao thôi, có thể mắc đến đâu chứ.
Anh đáp: “Không sao, các cậu mua đi, nếu vượt dự toán tôi bù vào.”
Được một lúc, hóa đơn được gửi đến. Một ngụm cà phê trong miệng Đế Chiêu phun hết lên máy tính, bởi vì máy tính cũng mắc, lại dọa đến Tiểu bạch Long phải vội lấy giấy vệ sinh chùi.
Đúng lúc này, Ngao Hiển huấn luyện về, nhìn thấy tình này cảnh này, Ngao Hiểm: “Ô hô, đang làm chuyện xấu gì đấy, dung tục như vậy?”
Đế Chiêu ngớ người rất lâu, lớn giọng kêu oan: “Anh ba! Anh nghĩ đi đâu thế, đây là cà phê, cà phê!!”
Rồng sao có thể thô tục như vậy!
Đế Chiêu: “Bản tính Rồng dâm có rửa ngàn năm cũng không rớt, em thấy chính vì anh là con cháu chả ra gì, bôi đen cả Long tộc!”
Ngao Hiển: “Ha ha ha ha…… Phòng ngủ của đàn ông mà, bình thường, bình thường.”
Đế Chiêu: “Biến đi!”
Ngao Hiển lấy khăn lông, nhấc một chân bay lên tránh thoát cú đá của anh, bay bay bổng bổng chạy đi ngâm bồn.
Buổi tối thứ ba, là tiết tự chọn bắt buộc của học viên tài chính thương mại.
Đế Chiêu huấn luyện cả ngày, đang muốn nghỉ ngơi, song khi nhìn qua thời khóa biểu, nhận mệnh bò xuống giường, thay đồ đi học.
Ngao Hiển và An Hinh đương đang nồng nhiệt nhắn tin, rút thời gian ra hỏi: “Đi đâu?”
Đế Chiêu quay đầu, làm ra biểu cảm một lời khó nói hết, chỉ chỉ lên mắt của mình: “Sắp sửa có quầng thâm mắt rồi.”
“Thận hư dữ vậy?” Ngao Hiển vừa nói, vừa gửi tin nhắn đi, cùng với An Hinh đả kích em trai.
An Hinh trả lời: “Chả trách em ấy không tìm bạn gái nhỏ.”
Ngao Hiển: “Lộ rõ chân tướng!”
Đế Chiêu xách bộ dụng cụ dao do bộ phận mua sắm đưa tới, phờ phạc lờ đờ ra cửa lên lớp.
Anh đến rất sớm, vào cửa quét một vòng thì không nhìn thấy Đường Táp, ngược lại thấy Cửu Vĩ Hồ An Luật.
Đế Chiêu ngồi xuống, thuận tay đặt bộ dao lên chỗ trống bên cạnh, chiếm chỗ.
“Năm hai các cậu còn đến học lớp này?”
“Tôi có một môn không đủ điểm học phần.” An Luật nói, “Cho nên chọn môn này, nghe nói dễ qua, giữa kỳ làm thuyết trình, cuối kỳ viết luận văn là đậu rồi…… Đó là cái gì?”
Hồ ly giống như đang liếc mắt đưa tình chỉ bộ dao đó.
“Đừng nhắc nữa, nhắc nữa thì cạn tình.” Đế Chiêu khoác tay, thuận miệng hỏi: “Gần đây có tiền không? Cho tôi mượn.”
Cửu Vĩ Hồ vừa nghe, cả người hồ ly lập tức không khỏe.
“Mượn tôi tiền? Tôi còn muốn hỏi anh đòi tiền đấy!” Cửu Vĩ Hồ nhảy lên, “Tiền của tôi đâu, anh hứa tiền tiêu vặt của tôi đâu, anh còn chưa đưa đấy! Nói, có phải Cậu Bảy đưa cho anh, anh tham ô hết rồi phải không? Ngày mai là thứ tư, có tiết thể dục đấy!!”
Đế Chiêu: “Đợi thêm đừng gấp.”
Dào……. Mặt của con Rồng này đều bị cậu ném đi hết rồi.
Cửu Vĩ Hồ: “Vậy khi nào anh đưa tiền?”
Đế Chiêu: “…… Tháng sau.”
Cửu Vĩ Hồ: “A A A!! Không cùng tổ tiên với tôi đến lòng dạ cũng khác, tôi nên sớm biết cái tên anh họ này chính là tên lừa gạt lừa cả hồ ly!!”
Bên cạnh An Luật có một sinh viên đang ngồi, tản ra khí chất khiến cậu cảm thấy quen thuộc.
An Luật ngơ ngác, quay đầu.
Đúng như dự đoán, Phụng Hoàng với cái đầu đầy lông đang nhìn cậu đầy khinh thường.
An Luật: “Cậu ngó cái gì? Hả gà lông xù!”
Phụng Hoàng: “Tôi đang ngó cậu sao? Hồ ly điên!”
Đế Chiêu thở dài một hơi, chẳng thiết sống nữa.
An Luật và Phụng Hoàng Thất Thất là bạn nối khố từ nhỏ đến lớn, gặp mặt tất cãi nhau, tách ra tất sẽ nhớ nhung. Không cần hỏi cũng biết, nguyên nhân Phụng Hoàng Thất Thất có thể xuất hiện ở đây nhất định giống như Hồ Ly vậy, là bị vướng môn, tìm môn học dễ đậu để bù điểm học phần.
Sắp tám giờ rồi, Đế Chiêu đột nhiên ngẩn người: “Aiz! Tôi đã phạm một lỗi lầm……”
Hai con yêu quái đang cãi nhau đồng loạt nhìn về phía anh.
Đế Chiêu: “Tôi nên đi đón cô ấy.”
“Ai?” Hai con yêu quái hỏi.
“……. Bạn học mới.” Đế Chiêu nói.
Anh đứng dậy vừa muốn đi ra, thì thấy Đường Táp đẩy cửa đi vào, đôi mắt sáng rỡ long lanh quét qua đám yêu trong phòng học, trên mặt dào dạt nụ cười xán lạn.
Lòng Đế Chiêu bình tĩnh lại, tiếp theo lại nhìn cô một cách vui vẻ an tâm.
Cô gái này, bạn thấy cô ấy cười vô cùng vui vẻ, ở bên ngoài trước giờ chưa từng nhìn thấy nhiều yêu quái như vậy tụ lại một chỗ, bây giờ làm bạn học với yêu quái, còn cùng nhau lên lớp, nhất định rất tò mò, rất vui mừng.
Đường Táp: Mẹ ơi, nhiều chủng loại quý hiếm như vậy! Tôi có vận may gì, ngay cả Phụng Hoàng cũng ở đây!
“Bạn học Đường, bên này.” Đế Chiêu đứng lên, đặt bộ dao xuống đất, dành ra một chỗ trống.
Đường Táp cười càng rạng rỡ: “A! Dụng cụ bếp!”
Đế Chiêu cũng cười rạng rỡ: “Ừ, mua về cho em rồi!” Chỉ là ngoài cười mà thịt đau.
Đường Táp ngồi xuống, nhìn chăm chú bộ dao của cô bằng đôi mắt thích thú, tỉnh táo lại, nói với Đế Chiêu: “Đúng rồi, cái này không rẻ, bằng không em quyên chút tiền cho hội học sinh nhé, coi như là hỗ trợ xây dựng vườn trường.”
Đế Chiêu: Tôi lại thu không được.
Đế Chiêu duy trì nụ cười, nói: “Không cần, bạn học Đường là con người đầu tiên vào trường này học, hội học sinh chúng tôi làm tròn trách nhiệm, nhất định sẽ bảo vệ giúp đỡ vì cuộc sống thoải mái an toàn của em trong trường, đều là việc nên làm.”
Đường Táp: “Cám ơn học trưởng.”
Đế Chiêu khổ trong lòng, trước giờ anh không hề biết bốn chữ ‘cám ơn học trưởng’ này…… lại quý như vậy.
Học viện tài chính thương mại, đại yêu loại A không ít, hơn nữa còn thường xuyên chọn môn tự chọn học ban đêm, một lớp có hơn sáu mươi sinh viên, trong đó có hơn bốn mươi đều là yêu quái loại A.
Đường Táp vừa đi vào, thì có đại yêu nhỏ tiếng nghị luận, cón có cùng ngửi được một mùi vị lan tỏa trong phòng, nóng lòng thèm ăn, vì nhịn không được bèn ra cửa hút thuốc.
Giáo viên của môn học này là Ba Xà đi vào từ cửa trước, chỉ thấy nam nữ trong lớp đang đi trên hành lang nhíu mày hút thuốc giậm chân, còn ngớ người một lúc, suy nghĩ nguyên nhân.
Kết quả sau khi đẩy cửa vào nhìn thấy Đường Táp ngồi ở hàng đầu, đáp án cứ thế nổi lên mặt nước.
Ồ, chả trách.
Đế Chiêu đang giới thiệu Đường Táp với Phụng Hoàng.
“Cậu ấy là Phụng Hoàng đời thứ bảy, có thể gọi là Thất Thất, Tiểu Thất, A Thất, gọi sao tùy em.” Đế Chiêu nói, “Không giống với chúng ta, cậu ấy thuộc loại đặc biệt, cho nên luôn ở một mình, sống cô độc trong cõi Niết bàn, hai mươi năm trước Niết bàn lần thứ bảy, tính ra là cùng lứa với chúng ta.”
Đường Táp lễ phép nói: “Chào cậu.”
Phụng Hoàng không có tộc đàn, sống một thân một mình, đến thời gian Niết bàn có sinh mạng mới, thuộc loại yêu quái độc lập không có phe phái, không có gia tộc.
Phượng Hoàng chìa một cái móng vuốt ra, muốn bắt tay với Đường Táp.
Đế Chiêu: “Đừng thần kinh nữa, ai muốn bắt tay với cậu, xách vuốt ra.”
Phụng Hoàng lại đưa qua, lòng đầy mong đợi.
An Luật liếc trắng mắt, làm một động tác buồn nôn: “Màu mè.”
Một cái móng vuốt khác của Phụng Hoàng xược ngang mặt của hồ ly, lần nữa đưa móng vuốt đến gần hơn một chút.
“Tôi muốn cảm nhận xúc cảm một chút……” Phụng Hoàng cười đầy vẻ mong đợi.
Đường Táp: “Trùng hợp, tôi cũng vậy đấy.”
Tay cô nắm chặt móng vuốt của Phụng Hoàng.
Wao, tính đàn hồi này, xúc cảm này, thịt bàn tay này, làm móng Phụng ngâm ớt ngon biết nhường nào…….
Đường Táp cắn chặt môi.
Phụng Hoàng cũng vậy: “A!!! Yeah!!”
Đợi sau khi hưng phấn xong, hồ ly hỏi: “Cho nên, so với tay hình người của yêu có khác biệt gì không?”
Phụng Hoàng hồi tưởng lại cảm giác, chặc lưỡi nói: “Hình như không có khác biệt gì.”
Đế Chiêu: “Cho nên cậu chính là muốn chiếm tiện nghi?”
Phụng Hoàng ôm vuốt, không vui nói: “Tôi nào có dung tục như vậy!”
Trời đất chứng giám, cậu chỉ có hứng thú với con người thôi!
Cậu là thánh thú, thánh thú đó! Thánh thú sao có thể dung tục chứ!
Phụng Hoàng: “Này, bắt tay rồi, hai chúng ta coi như là bạn bè đấy, sau này tôi che chở cô.”
Đế Chiêu: “…….”
Bắt tay một cái, cứ thế cướp việc làm sai của anh đi rồi?
Cô gái ngẩng đầu lên, đôi mắt cong cong, cười ngọt ngào nói: “Được thôi, sau này…… làm phiền mọi người rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui