Toàn trường chỉ có tôi là người

“Táp Táp, chị hai tôi nói muốn mời chúng ta ăn bữa ngon!” An Luật ôm cổ An Lâm, vui vẻ hô lớn với Đường Táp.
Phụng Hoàng nóc mạnh ba bình nước đang phàn nàn với Đế Chiêu, vừa rồi chỉ để làm cho giống dáng vẻ anh hùng sau khi sắp ‘Niết Bàn’ hơn mà cậu có bao nhiêu lửa thì nhả hết bấy nhiêu lửa, còn cố làm ra vẻ thoải mái, thật là mệt chết rồi.
Phụng Hoàng: “An Lâm là người duy nhất có triển vọng của gia tộc Đồ Sơn, An Hinh vẫn còn là học sinh quá yếu, gánh không nổi gia nghiệp đồ sộ của nhà Đồ Sơn, An Thấm thì một lòng muốn phát triển sự nghiệp điện ảnh tính ra cũng không đáng để giao phó lắm, cộng thêm việc con Hồ Ly đực ngu ngốc này (chỉ An Luật) nên chỉ có An Lâm là có thể hy vọng được.”
“Vậy cậu cảm thấy, khả năng cô ấy làm nội gián là bao nhiêu?”
Phụng Hoàng nghĩ ngợi, nói: “Khả năng làm nội gián rất lớn, cô phải biết, cấp trên tờ nhật báo trước kia của cô ấy từng tới thế giới bên ngoài làm đảng bí mật?”

Đế Chiêu: “Tôi tán thành với quan điểm này của Phụng Thất, tôi vẫn không tin chị An Lâm là thành viên của tổ chức Khoa Phụ.”
Bạch Hổ và Huyền Vũ được Chu Tước chở đi, bọn Đường Táp thì ngồi trên xe bảo mẫu, đến dùng bữa tại đầu bếp riêng của minh tinh.
Xe là của đại minh tinh An Thấm, đầu bếp riêng cũng là của cô ấy mở, không dùng để kinh doanh mà chỉ để đón tiếp bạn bè thân thích.
Sau khi ngồi xuống, An Lâm cầm dụng cụ trong tay kiểm tra kỹ càng gian phòng bao, thấy không có gì khác thường mới ngồi vào chỗ pha trà.
Con Hồ Ly ngốc An Luật không hề biết hành động của An Lâm là có ý gì, còn cho rằng việc cô ấy đang kiểm tra gian phòng là thói quen nghề nghiệp, nói: “Chị hai, chị đừng quá căng thẳng nữa, thói quen trước khi ăn kiểm tra máy nghe lén camera quay trộm này của chị rất giống với thói quen trước khi ăn phải rửa sạch đũa của con người ở thế giới bên ngoài nữa, toàn là thêm việc thôi.”
An Lâm chỉ cười cười, xoa đầu của em trai ngốc.
“Không biết các vị đã tra được tới bước nào rồi?” An Lâm nhìn Đường Táp nói, “Tôi luôn theo dõi những sự kiện của Phi Đại nhưng cho tới nay mọi người chỉ bắt được một vài sinh viên hạng hai thôi.”
Ngụm trà trong miệng An Luật phun thẳng ra ngoài.
Tiểu Bạch Long chịu không nổi nữa, đứng dậy đổi chỗ với Phụng Hoàng.
Phụng Hoàng ấn chặt đầu của An Luật, hỏi An Lâm: “Chị chỉ mặt nào?”
An Lâm rút ra một điếu thuốc, hỏi: “Được chứ?”
Đường Táp: “Tự nhiên.”
An Lâm đốt thuốc, thở ra một hơi: “Tôi không nên ôm hy vọng quá lớn đối với mọi người, nếu như nguồn tin tức của tôi không sai, Đường Táp, có lẽ cô chính là Thần Trật Tự thức tỉnh.”
An Luật hóa đá tại chỗ, cậu đã không nhận ra chị hai của cậu nữa rồi.
Đường Táp: “Xem ra tin tức này của cô không phải nghe từ chỗ tài trưởng An, làm sao cô biết?”

“Tôi có mạng lưới quan hệ của tôi.” An Lâm nói, “Dù là thế giới bên trong hay là thế giới bên ngoài. Nhà của Đường Na chính là vì để bảo vệ thân phận thuận tiện đi lại ở nhân gian nên Thần Trật Tự đặc biệt tìm một lá chắn. Không chỉ cô, mẹ cô, bà ngoại cô, tất cả đều theo gia phả họ Đường. Nhưng mà thôi không nói nhiều về những điều này nữa, lúc này tôi chỉ muốn hỏi mọi người chuyện liên quan tới tổ chức.”
Đế Chiêu nhanh chóng tiêu hóa xong lượng tin tức lớn, đại não bắt đầu xử lý: “Tổ chức mà chị An Lâm nói, là tổ chức gì?”
An Lâm bóp điếu thuốc, dùng nước trà súc miệng, cười nói: “Tiểu Chiêu vẫn khá nhanh nhạy. Không cần giấu nữa đâu, tổ chức mà tôi nói chính là tổ chức Khoa Phụ, tôi nghĩ dù tốc độ của mọi người có chậm tới đâu thì có lẽ cũng đã tra ra tổ chức này rồi.”
Đường Táp hỏi: “Bọn chúng chuyên làm gì?”
Im lặng rất lâu, An Lâm đáp: “Bề ngoài thì là buôn bán thịt người, nhưng thực tế....... Bọn chúng muốn xây dựng đế quốc bá quyền, dựng nên nền trật tự mới.”
An Lâm móc trong túi xách ra một quyển sổ da dày nặng, mở bìa ngoài ra, cô tìm tới trang giấy được gấp lại.
“Đây là kết quả trước đó tôi điều tra được.”An Lâm nói, “Giao dịch thịt người vẫn luôn tồn tại, giống như giao dịch chất kích thích của thế giới bên ngoài vậy, cấm không được nữa rồi nhưng giao dịch thịt người trước kia đều là hành vi của một người không có tổ chức được mua với giá cao ở chợ đen, không nên trò trống gì cả nếu bị cảnh sát tuần tra của trong giới ngoài giới bắt được thì có thể một lần bắt gọn. Nhưng bắt đầu từ ba mươi năm trước, những giao dịch này dần dần có quy mô bắt đầu buôn lậu với số lượng lớn, năm đó cảnh sát trưởng Mèo Đen bắt được một đám con buôn thịt người, nhưng bọn chúng sau khi bị bắt đều lựa chọn tự sát........”
Đường Táp nặng nề nói: “Đấy là có tổ chức!”
“Không chỉ có tổ chức có lẽ còn bị tẩy não nữa.” An Lâm nói, “Bắt đầu từ đó, số thịt người thành công đưa vào thế giới bên trong ngày một tăng, nhưng người mua giao dịch thị trường thì không tăng rõ rệt.”
Đường Táp hỏi: “Điều này có nghĩa là gì?”
“Tôi từng điều tra rất nhiều nơi, cho rằng giao dịch thịt người chỉ là thứ yếu, thứ tổ chức này cần chính là xương người nhưng bởi vì buôn bán thịt người kiếm lãi vô cùng cao, bọn chúng cùng lúc cũng đang cần thỏa mãn, còn mở cả giao dịch thị trường rồi lấy giao dịch thị trường phát triển thành viên, mở rộng tổ chức.”
Đường Táp chống cằm không nói.
Đế Chiêu ngờ vực: “Nhưng dám làm loại hành vi to gan nhiễu loạn trật tự này, chúng không sợ thức tỉnh Thần Trật Tự sao?”
“Đầu tiên, vạn năm nay Thần Trật Tự chưa từng thức tỉnh bao giờ, cho nên mọi người đều xem những lời nói đó thành lời dọa dẫm của Thần Trật Tự. Thứ hai, cũng chính là trọng điểm tôi muốn nói......” An Lâm nhìn Đường Táp chăm chú, mắt Hồ Ly lạnh xuống, nói ra từng chữ một, “Bọn chúng không sợ Thần.”
Đường Táp còn chưa mở miệng, Phụng Hoàng và Tiểu Bạch Long đã đồng thanh nói: “Không thể nào!”
An Lâm ngồi thẳng người, thở dài một hơi.
Cô nói: “Sau khi tôi tốt nghiệp, tôi và ông chủ của tôi luôn bí mật điều tra con đường buôn lậu phi pháp, cuối cùng lại tra tới trong nhà của chính mình. Một Cửu Vĩ Hồ họ hàng xa cũng tham gia buôn lậu thịt người, vì để mở điểm đột phá lấy tư liệu rõ ràng về bọn chúng, trước đó ông chủ từng thăm dò muốn hắn trở thành con cờ của chúng tôi, không ngờ sau hôm gặp mặt đó, ông chủ đã bị chết do ‘tai nạn xe cộ’, tôi biết chính là do bọn chúng làm.”
An Luật: “Cái gì? Chị nói chú Ngưu của nhật báo là bị mưu sát.......”
Phụng Hoàng bịt kín mồm của An Luật, suỵt một tiếng: “Đừng quá kích động, im lặng lắng nghe.”
An Lâm nói: “Trong lễ tang của chú Ngưu bọn chúng cũng có đến tham dự. Khi đó tôi đã thề rằng chỉ cần tôi không chết, nhất định sẽ tiếp tục tra chuyện này đến cùng. Thế là tôi hợp tác với hoa tinh cỏ tinh, âm thầm lần theo dấu vết của bọn chúng, phát hiện được những đứa bé chúng mua ở cô nhi viện của thế giới bên ngoài, đều vận chuyển hết vào trong này.......”
Đầu của Đế Chiêu không tự giác bắt đầu suy nghĩ đen tối: “Vậy chị cũng không đến nổi vì điều tra mà mở cô nhi viện......”
An Lâm chìa một cái đuôi ra, vỗ đầu Tiểu Bạch Long: “Cậu cmn nghĩ cái gì vậy!”
Phóng viên An thình lình chửi bậy khiến Đế Chiêu ngẩn người.
An Lâm: “Sao tôi có thể đi mở cô nhi viện để tiện cho bọn chúng buôn lậu?! Tôi là Hồ Ly như vậy ư? Tôi đường đường chính chính giúp đỡ cô nhi viện của gia đình chúng ta quản lý, vừa an toàn lại đáng tin cậy, đây là do lương tâm tôi bị cắn rứt muốn làm chút việc thiện tích đức cho nhà chúng ta thôi!”
An Luật trách mắng Đế Chiêu: “Anh nhìn lại anh xem, cái đầu này suốt ngày nghĩ cái gì vậy chứ!”
Đế Chiêu ôm đầu xin lỗi.
Đường Táp hỏi: “Nói tiếp đi.”
“Lần này tôi điều tra được điểm đột phá, đó là buổi tụ họp năm nay.” An Lâm nói, “Tin tức này là tôi moi được từ trên người của con Cửu Vĩ Hồ đó, bọn chúng chốt sẽ mở họp liên quan ở tập đoàn tài chính Bắc Sơn, việc này rất quan trọng cho nên tôi đã mạo hiểm đi rồi.”
An Luật: “Chị?!”
An Lâm đè thấp giọng nói xuống: “Người tham dự đều đeo mặt nạ, mặc áo khoác dài màu đỏ thẫm, đây cũng là nguyên do chủ yếu khiến tôi dám thâm nhập vào hội trường.”
Đường Táp nói: “Cũng có thể nói...... cô đã nhìn thấy Đường Na rồi?”
“Phải.” An Lâm nói, “Tôi tận mắt nhìn thấy cái chết của cô ấy, sau khi hội nghị kết thúc tôi vốn muốn đi đào xương cốt ra. Nhưng khi đó vì tổ chức đã nghi ngờ tới con Cửu Vĩ Hồ đó rồi, mà tôi bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ bị bại lộ cho nên đành phải rời khỏi chỗ đó trước, quả nhiên không lâu sau con Cửu Vĩ Hồ đó vì nguyên nhân không cẩn thận say rượu rơi xuống nước mà chết. Tôi không thể không cẩn thận hơn, lấy lý do đi công tác để chạy tới thế giới bên ngoài, sau đó mới bí mật nói chỗ chôn xương Đường Na nói với Cậu Ba. Mọi người đều hết sức cẩn thận, sau khi bàn bạc với đổng sự trưởng Đường xong, rõ ràng mọi người đều biết hài cốt của cô ấy đang ở đâu nhưng vẫn kiên nhẫn đợi thêm một thời gian mới đi đào lên.......”
Cằm của An Luật vì kinh ngạc mà muốn rơi xuống: “Cái gì??”
Đường Táp lại nghe ra ý của cô: “Cô nghi tổ chức đang khống chế tập đoàn tài chính Đồ Sơn?”
An Lâm nói: “Đúng vậy, rất có khả năng này. Chúng ở trong tối, chúng tôi ở ngoài sáng, chúng tôi lại là đại gia tộc cùng với gia nghiệp to lớn cho nên lúc hành sự tất nhiên phải lấy an toàn của người nhà để suy xét, cẩn thận một chút để không xảy ra sai xót...... Mãi đến sau này, Cậu Ba đưa cô vào, khi đó tôi đã bắt đầu nghi ngờ thân phận của cô rồi, Cậu Ba cũng giống như tôi, thà rằng tự mình đi vào nguy hiểm cũng không muốn dùng người vô tội làm mồi câu. Cho nên cô không phải là mồi câu mà cô chính là trợ thủ.”
Đường Táp: “Trong buổi tụ tập đó, cô đã biết được gì rồi?”
An Lâm móc trong cặp ra một xấp ảnh: “Xem cái này.”
“Những bức ảnh này là do tôi lén lút chụp được.” An Lâm nói, “Vốn là muốn dựa vào bóng lưng để nhận ra từng người một, nhưng trong quá trình rửa ảnh lại phát hiện ra một chuyện càng đáng chú ý hơn.”
“Mặt nạ.” Đường Táp nhìn chăm chăm những chiếc mặt nạ lòe loẹt đó nói.
“Tôi đã nhờ An Hinh mượn rất nhiều sách tranh về Thần Vu.” An Lâm nói, “Những chiếc mặt nạ này có lẽ là có trong thời kỳ Thượng Cổ.”
Phụng Hoàng quét mắt một cái nói: “Là Vu Hịch của trường phái Tê Hoàng, liên quan đến thời Phục Hy, vật tổ là Mặt Trời và Rắn.”
Đường Táp: “Là những Tiểu Vu Sứ truyền bái Phục Hy đó sao? Chẳng trách những mặt nạ này có chút quen mắt.”
Đế Chiêu hỏi: “....... Nhưng Phục Hy Đại Đế sớm đã rơi xuống rồi, nay chúng làm những việc này dùng để làm gì chứ? Chẳng lẽ chúng còn có thể khiến Phục Hy sống lại?”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngây người.
Đế Chiêu: “Này...... Đừng làm ra biểu cảm này chứ, chuyện này sao có thể.......”
Đường Táp: “Không, tôi bỗng nhớ tới lời Huyền Vũ từng nói.”
Phụng Hoàng: “Là chuyện Thần sứ phá hủy bốn trụ đúng không?”
Đường Táp tò mò hỏi: “Cậu đã hồi phục được bao nhiêu ký ức rồi?”
Phụng Hoàng như cười như không, thất vọng còn cố làm ra vẻ thoải mái: “Chuyện thời Thượng Cổ, tôi nhớ còn muốn nhiều hơn so với cô đấy.”
Đế Chiêu: “Đừng diễn nữa, biết cái gì thì nói mau đi.” Không hiểu vì sao, từ sau khi Phụng Thất tìm lại được ký ức, anh càng muốn đánh Phụng Thất.
Phụng Hoàng nói: “Thần sứ đó là Thần sứ của Nữ Oa, khi đó Phục Hy hủy Thần cách trước tiếp theo A Thù cô, lúc đó bọn tôi đang bi thương thì Nữ Oa cũng thoát khỏi hư không hủy bỏ Thần cách, Thần sứ đó vốn đang quỳ dập đầu ở phía sau đột nhiên trở mặt, hòng âm mưu phá hủy bốn trụ khiến cho Nữ Oa Đại Đế sống lại....... Khi ấy Tứ Thánh Thú của cô thấy vậy, lập tức đánh trả.”
“Ừm, sau đó thì sao?”
“Nhưng Thần sứ đó như có sự giúp đỡ của Thần, Tứ Thánh Thú của cô lại vì bốn trụ mà phong kín Thần lực, vốn cũng muốn rơi xuống đương nhiên là đánh không lại hắn rồi.”
“....... Có chút mất mặt.” Đường Táp đánh giá.
“Tôi định khuyên ngăn nhưng bị Thanh Long gầm lên. Bọn họ đánh rất lâu, mây đen trên trời cuồn cuộn, bọn tôi cũng nhìn không rõ tình hình chiến đấu, cuối cùng chỉ nghe có người hô nói Thanh Long và Thần sứ đều rơi xuống hồ lớn phía Đông rồi, bọn tôi chạy tới nhìn tình hình, sắc trời u ám sương mù dày đặc chỉ lờ mờ nhìn thấy một Rồng một người trước sau rơi vào trong hồ.”
Đường Táp nói: “Sai rồi, đó có lẽ là Vương Bát Xà và mai rùa của ông ấy......”
Phụng Hoàng ngây người, hỏi: “Vậy Thanh Long đâu?”
Đường Táp: “Đáy hồ Huyền Vũ.”
An Luật hỏi: “Thần sứ đâu?”
Đường Táp đập mạnh bàn một cái: “Hỏi rất hay, Thần sứ đâu?”
Đế Chiêu nhíu mày nói: “Nói như vậy là tiền bối Thanh Long làm việc bất lợi rồi?”
Đường Táp: “Chả trách không dám đáp lại lời chiêu hoán của tôi, cái con Rồng phế đó!”
An Lâm sau khi im lặng nghe bọn họ chạy khỏi đề tài xa ngàn dặm thì chỉ dùng một câu nói đã có thể kéo họ về vấn đề chính: “Tôi ở hội trường nghe được rất nhiều còn nhìn thấy hình ảnh của người đứng đầu tổ chức bọn chúng gửi tới, chủ đề của hình chiếu chính là tổng kết thành quả năm nay của mọi người, nói lời chúc mừng nhưng phần cuối của hình chiếu người đứng đầu tổ chức đã nói một câu khiến tôi biết ngay mục đích của bọn chúng.”
Một Thần và ba con yêu quái hải lục không đồng thanh hỏi: “Nói gì?”
An Lâm: “Sự nghiệp vĩ đại của chúng ta sắp hoàn thành, vỗ tay đi, các cổ đông cùng các thành viên có mặt tại đây, đế quốc thuộc về chúng ta cuối cùng cũng sắp đến rồi, kỷ nguyên yêu quái của chúng ta sắp tới rồi!”
“Kỷ nguyên yêu.” Đường Táp hơi ngẩn người.
An Luật tuy không hiểu gì nhưng cảm thấy rất lợi hại, nói ra cảm nghĩ của cậu: “Đây không phải là tên đầu sỏ thuộc phái phản diện trong phim truyền hình sao? Chị hai, yên tâm đi, kẻ nói ra loại lời kịch này vừa nhìn đã biết bọn chúng không phải là bên thắng cuối cùng đâu, phải không Táp Táp.”
Đường Táp khép mắt suy nghĩ, Phụng Hoàng suỵt một tiếng, ra hiệu cho An Luật khép miệng lại.
Đế Chiêu lại bắt đầu suy đoán lung tung: “Chẳng lẽ, Boss sau lưng của tổ chức Khoa Phụ chính là Thần sứ mà tiền bối Thanh Long không thể trừ khử đó?”
An Lâm: “Tôi muốn biết, tại sao cậu chỉ hoạt động ở Phi Đại, chẳng lẽ Boss đứng sau chính là giáo viên của Phi Đại?”
Đường Táp không đáp lời ai cả, cô mở mắt ra, nói: “Tôi biết rồi, đúng như những gì Đế Chiêu nói, người mà bọn chúng muốn sống lại chính là Yêu Thần.”
Thần tạo ra bách thú bách cầm, Yêu Thần, Phục Hy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui