Toàn trường chỉ có tôi là người

Một xẻng đó của Đế Chiêu vừa bổ xuống, anh hưng phấn đến mức cho rằng bản thân đã đào được châu báu tuyệt thế vạn năm rồi.
Sau cơn rung chấn nhẹ, Đế Chiêu vươn vuốt bới ra nhìn thì thấy chỉ là một gốc san hô khô héo, màu của san hô là màu da óng ánh long lanh cắm vững chãi ở trong đất giống như bắt rễ đâm chồi.
“Tôi cho rằng là dạ minh châu trân bảo nào đó.” Tiểu Bạch Long ngồi trên đất thở dài.
Sau lưng có gió thổi tới nhưng không giống với gió trong đường hầm hay là gió nóng do Phụng Hồ mang tới, loại gió này nóng ấm lại khô hanh, mang theo hơi nước mát lành mâu thuẫn với sự khô hanh, Đường Táp hít mũi ngửi, quay đầu qua bình tĩnh nói: “Đế Chiêu, anh nhìn phía sau kìa.”
Đế Chiêu xoay đầu, ngây ngẩn cả người.

Từ sau khi Đường Táp chuyển tới Phi Đại, Tiểu Bạch Long với phẩm đức và học hành đều xuất sắc thành thục thận trọng, nay thường xuyên ngẩn người.
Nhưng cộng lại trình độ ngây người cũng không vượt hơn lần này.
Sau lưng anh là cánh đồng hoang vu nhìn bát ngát mênh mông, nhật nguyệt cùng treo ở trên bầu trời, vạn dặm không thấy mây cả bầu trời là chỉ có một màu xanh trong trẻo giống như biển được ánh mặt trời chiếu rọi.
“Đây là..... trận sao?” Tiểu Bạch Long cắn phải đầu lưỡi một cái, tỉnh táo lại đứng dậy, “Không phải đã nói dưới thư viện chúng ta còn dựng lên một trận, chúng ta đang ở trong trận sao?”
“Đây có lẽ không phải là trận.” Đường Táp đi vài bước nhìn xung quanh, “Nơi này cho tôi cảm giác rất quen thuộc, đây có lẽ là hình bóng của thời Thượng Cổ.”
“...... Chúng ta yêu tái yêu cũng không thể xuất hiện thứ huyễn hoặc này.” Trong phút chốc Tiểu Bạch Long không cách nào chấp nhận được, “Trong đất dưới thư viện sao lại có thế giới của thời Thượng Cổ....... Tôi không hiểu!”
Nhưng trong lòng anh cũng có cảm giác quen thuộc lạ kỳ.
Đường Táp khép mắt lại, hai tay đặt ở bên tai lắng nghe tiếng gió, rất lâu sau đó cô nói: “Có thứ gì đó đang gọi tôi.”
“Cái gì? Gọi tên em sao?” Tiểu Bạch Long nhìn gương mặt nghiêng của cô, gió thổi bay mái tóc dài của Đường Táp, giây phút đó cô gái nhân loại này giống như muốn cưỡi gió bay đi.
Lòng Đế Chiêu hoảng hốt, duỗi tay ra kéo chặt cổ tay của cô.
“Không phải gọi tên, nhưng tôi biết là đang gọi tôi.” Đường Táp mở mắt ra, lạnh nhạt liếc nhìn cổ tay bị Đế Chiêu nắm chặt.
“Tôi cho rằng đây là trận.” Đế Chiêu nói, “Vì để không bị tách ra, bắt đầu từ giờ phút này, tôi phải kéo tay em.”
Đường Táp sao cũng được, cô chỉ về một phía, nói: “Chúng ta đi về bên đó, có lẽ là ở trong đó, nếu may mắn thì có thể tìm được vảy hộ tâm của Thanh Long.”
“Nếu là tiền bối tỉnh lại, tôi nhất định sẽ nói với ông ấy cố gắng trả công cho em.” Đế Chiêu nói, “Ngay cả thư viện cũng bị đào lên rồi......”
Đường Táp nói: “Nếu bốn tên cấp dưới của anh, ba tên đã co lại thành vật cát tường phiên bản nhỏ vậy thì anh chỉ còn lại một hy vọng duy nhất thì chỉ có thể gửi gắm hết lên người nó, hy vọng nó thành Rồng. Ngoài ra, anh có thể đi điều tra thử, các bé gái thời nay có ai mà không muốn cưỡi Rồng? Hồ Ly và Phụng Hoàng muốn trách thì trách nhưng nào có ai như Rồng tôi chở theo tôi nhảy vọt vạn dặm?”

Đế Chiêu hỏi một vấn đề vô cùng quan trọng: “Tôi chỉ nói nếu như...... Nếu như tiền bối Thanh Long cũng giống như tiền bối Bạch Hổ, cho dù tìm được vảy hộ tâm rồi cũng chỉ là một con Rồng mini phiên bản thu nhỏ, vậy phải làm sao?”
Đường Táp ngây người một lúc, cười nói: “Như vậy không phải càng tốt sao? Rồng lớn có cách ngủ của Rồng lớn, Rồng nhỏ có cách ngủ của Rồng nhỏ.”
Trong đầu của Đường Táp cách ngủ của Rồng lớn là Rồng sẽ quấn lấy cô ngủ ở trên giường giống như bảo vệ kho báu vậy, còn cô thì nằm trong cái vòng đó, gối đầu lên đuôi Rồng ngủ.
Nếu Thanh Long biến thành Rồng mini thì cô sẽ ôm nó ngủ giống như ôm con trai vậy.
Nhưng lời của cô khi chui vào trong tai Đế Chiêu, chiếu lên màn hình đại não lại là giấc mộng xuân thư viện đêm đó cùng với Rồng phiên bản mini quấn trên người thiếu nữ, quấn từ chân lên đến ngực, đầu Rồng vừa vặn đặt ở giữa ngực......
“Hừ!” Lý trí não trái của Đế Chiêu đang phỉ nhổ não phải bay đầy bong bóng màu hồng, vội vàng ném hình ảnh này ra khỏi đầu.
Bọn họ đi chưa được bao lâu thì trước mắt xuất hiện một cái hồ nước.
Hồ có hình bán nguyệt, diện tích không lớn vừa nhìn là có thể nhìn thấy biên giới.
Đường Táp ngồi xổm xuống, một tay thò xuống quấy hồ nước: “Đây là nước thật hay là nước giả?”
Là thật.
Đường Táp kinh ngạc, ngắm nhìn mặt hồ im lặng không lên tiếng.
Đế Chiêu hỏi: “Nơi đó chính là chỗ này sao?”
Đương Táp giơ tay chỉ chính giữa mặt hồ: “Đáy hồ, lúc này cũng đang gọi tôi xuống đó.”
Đế Chiêu nhìn vẻ mặt khó khăn của cô, hỏi: “Táp Táp, cô biết bơi không?”
“Hỏi rất hay!” Đường Táp tự cười nhạo mình, “Tôi biết bơi, nhưng anh phải biết bơi lội và lặn là hai khái niệm khác nhau.”
Đế Chiêu không phân biệt được.
Khi anh xuống nước dù bơi hay lặn đều như nhau, hoàn toàn tìm không ra sự khác biệt.
Đường Táp hỏi: “Đúng rồi, trong truyền thuyết thần thoại không phải nói Rồng đều có ngọc tránh nước sao?”
Đế Chiêu lắc vai Đường Táp: “Em đang nghĩ gì thế, tỉnh táo lại chút đi, đó đều là truyền thuyết thần thoại nói thôi!”
Đường Táp thở dài một hơi.
“Để tôi thử xem sao.”
Đế Chiêu: “Em muốn xuống nước? Để tôi xuống cũng được mà......”
Lời anh chỉ nói được một nửa thì nhìn thấy Đường Táp cởi bỏ áo đồng phục trường, cởi bỏ cả váy.
Đế Chiêu xoay mặt đi lỗ tai đỏ lên, lúc sau trên đầu anh chui ra hai cái tai cùng hai cái sừng Rồng, tai Rồng lắc mấy cái.
“Chuyện đó......” Tiểu Bạch Long khẽ nói, “Tôi xuống nước....... tìm giúp em.”
“Anh không biết tìm cái gì, không phải anh không nghe được lời chiêu hoán sao?”
Tiểu Bạch Long ngồi bên hồ nước, tay dài chân dài không biết đặt ở đâu.
“Nói chung vẫn phải làm chút gì đó.”
“Đó là tất nhiên.” Đường Táp quấn tóc xong, buộc vớ lại rồi đi vào trong nước, đầu tiên là đưa hai chân vào thử nhiệt độ của nước trước rồi quay đầu nói với Đế Chiêu: “Chúng ta cùng đi xuống, tôi kéo sừng Rồng của anh, lần theo tiếng gọi để tìm, nếu tôi vỗ lên sừng Rồng ba cái thì anh mang tôi ra khỏi mặt nước.”
Khóe mắt Đế Chiêu hình như cảm giác được màu sắc tuyệt đẹp khác thường, cẩn thận liếc nhìn một cái, anh thở phào một hơi nhưng lại có hơi thất vọng.
Đường Táp không cởi hết quần áo, cô chỉ cởi tới quần thu và áo thu xong thì xuống nước rồi.
Quần thu áo thu đó là một bộ, màu hồng thống nhất, màu sắc vô cùng chói mắt.
Đường Táp bắt được ánh mắt liếc qua liếc lại muốn nhìn nhưng không dám nhìn của anh, bèn giải thích: “Đồ lót là mẹ tôi mua đấy, thứ cho ánh mắt của mẹ tôi trước giờ là như vậy. Đã mua rồi cũng không nên lãng phí, nhà tôi không phải hào môn không làm được chuyện lãng phí......”
Đế Chiêu gật mạnh đầu đồng ý, chỉ là cổ họng căng thẳng nói không được câu nào.
Anh cúi đầu xuống, lại nhìn thấy đôi chân của Đường Táp đang ngâm ở trong nước.
Cô còn mang cả vớ nữa.
Màu sắc không thống nhất.
Tiểu Bạch Long hết nhịn lại nhịn, cuối cùng vẫn nhịn không được, hỏi: “Táp Táp....... vớ của em......màu sắc tại sao không giống nhau?”
Đường Táp nói: “Tôi thích mặc như vậy, có cá tính.”
Không phải...... Màu sắc không giống nhau thì cũng thôi đi, nhưng tại sao một chiếc thì có hoa văn còn một chiếc thì không?!
Tiểu Bạch Long thật khó chịu.
Anh một khi muốn mang vớ thì sẽ mang cùng một kiểu, mang lâu rồi ngay cả Tiểu Long có tính phân biệt trái phải rõ ràng khi nhìn thấy cô mang như vậy, anh thật nóng nảy.
Đường Táp hít sâu một hơi, làm vài động tác làm nóng người rồi nói: “Được rồi, chúng ta xuống nước thôi.”
Tiểu Bạch Long lật người qua, ngượng ngùng rút thắt lưng ra.
Cảm thấy như thế này mở ra...... có hơi ám muội.
Một con Rồng lặng lẽ đi tới bên cạnh cô.
Đường Táp bám chặt sừng Rồng ra sức hít sâu một hơi, nắm chặt mũi, xuống nước.
Tiểu Bạch Long rất căng thẳng luôn quan sát biến hóa của Đường Táp.
Tay Đường Táp chỉ chỉ về một phía, Bạch Long chở theo cô lặn xuống dưới.
Thứ đó không sâu lắm, chưa tới hai mươi giây Bạch Long cũng nhìn thấy rồi.
Thứ đó trông giống như một con đôm đốm, miêu tả như vậy có lẽ rất kỳ lại nhưng Tiểu Bạch Long thật sự có thể cảm giác được thứ đồ này có sinh mệnh, nói đang hô hấp mà theo từng đợt hô hấp của nó, ánh sáng cam trên người nó cũng lúc tỏ lúc mờ.
Đường Táp buông sừng của Tiểu Bạch Long ra, bơi qua đó.
Cô rơi vào trong bùn cát ở dưới đáy hồ, bới phần đất bùn xung quanh nó ra, hơn nửa người của thứ đồ đó lộ rõ.
Nó trông giống tượng hình người được dùng ngọc thạch khắc thành.
Đường Táp lấy làm nghi ngờ, thử nhổ nó ra nhưng lại không lường trước được lúc tượng người đó rời khỏi bùn thì đáy hồ nổi lên xoáy nước, Tiểu Bạch Long hoa mắt chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng màu hồng và màu da cam dần dần yếu đi xoay tròn trong xoáy nước.
Tiểu Bạch Long dũng cảm xông vào xoáy nước nhắm chuẩn cái bóng màu hồng, cắn chặt lấy rồi bay lên khỏi mặt nước.
Tóc của Đường Táp ướt nhẹp dán lên gương mặt trắng bệch, hai mắt khép chặt, Tiểu Bạch Long hóa ra hình người nóng lòng vỗ lên mặt cô.
“Đường Táp?!”
Hô hấp nhân tạo, hô hấp nhân tạo!
Các con Rồng nhỏ trong đầu rối thành một nùi, lớn tiếng gọi: “SOS! Táp Táp sặc nước! Hô hấp nhân tạo!”
Đế Chiêu do dự trong chốc lát, chùi nước ở trên mặt quỳ ở bên cạnh bắt đầu ấn lồng ngực.
Tác chiến lục hải quân đều đã từng huấn luyện rồi, bởi vì lúc trực ban ở thế giới bên ngoài thường có con người rơi xuống nước cũng nằm trong phạm vi cứu viện của bọn họ.
Đầu óc Tiểu Bạch Long xoay mòng mòng, lúc này không nghĩ được chuyện gì khác, trong đầu chỉ nghĩ tới khẩu quyết khi huấn luyện.
Vị trí phải đúng bằng không sẽ khiến gân cốt đứt gãy, người rất yếu ớt nhất định không thể từ cấp cứu biến thành giết người.
Sau khi ấn xong, Tiểu Bạch Long hít sâu một hơi.
Tiếp theo anh không biết nên làm thế nào nữa, có thể do vừa mới vào nước nên đầu hỏng mất rồi.
Vốn là muốn hô hấp nhân tạo, kết quả sau khi vừa chạm tới thì Tiểu Bạch Long không muốn đứng dậy nữa.
Đám Rồng nhỏ trong đầu phân thành hai nhóm, một nhóm đang nhảy nhót: “Chính là như vậy! Hôn!”
Nhóm còn lại thì lý trí hơn: “Cậu đang làm gì thế! Cứu người mau!”
Thật ra thời gian cũng không lâu lắm, cùng lắm chỉ hai phút thôi.
Nhưng lý trí của Tiểu Bạch Long còn chưa kịp chiến thắng phần tình cảm yếu ớt đó thì mắt của Đường Táp đã mở ra rồi.
Cô mở mắt ra, thì nhìn thấy một màn này.
Giống đực! Hình người! Cởi truồng! Không mặc quần áo!
Nằm bò ở trên người cô!
Chiếm tiện nghi của cô!
Nhưng!
Vô cùng trắng, vô cùng trắng, vô cùng trắng! Chuyện quan trọng phải nhấn mạnh ba lần.
Năm ngón tay của Đường Táp vỗ ‘bộp’ lên mặt Rồng nhỏ, đẩy anh ra.
“Đang làm gì thế?” Mắt Đường Táp sâu thẳm giống như có thể nhìn xuyên tim của Rồng.
Tiểu Bạch Long nhìn thấy đôi mắt đó, nội tâm giật thót nửa chữ cũng nói không ra được, nhìn Đường Táp giống như kẻ ngốc.
Một tay của Đường Táp che trán, đột nhiên nhíu mày rên một tiếng: “Ai da..... đầu đau.”
Tiểu Bạch Long đứng bật dậy, luống cuống tay chân tìm quần áo.
Anh đứng dậy, lúc này mới phát hiện vừa rồi anh vội vàng đưa Đường Táp ra khỏi nước là đi tới bờ đối diện, cho nên quần áo anh cởi ra được anh gấp gọn gàng ngay ngắn....... lại để ở bờ bên kia.
Tiểu Bạch Long ngẩn người mất một lúc lâu.
Đường Táp ngồi dậy, lúc ngẩng đầu lên tìm Rồng thì Đế Chiêu đã chôn nửa người của mình vào trong hố cát rồi.
Đường Táp: “......”
Đế Chiêu sau khi trồng mình vào trong đất còn cố ý làm ra vẻ bình tĩnh hỏi cô: “Chuyện đó, thứ em muốn tìm, đã tìm được chưa?”
Đường Táp nói: “So với chuyện đó, tôi càng muốn biết tình hình của anh hơn.”
Cô chỉ Đế Chiêu hỏi: “Anh lại hóa thành Rồng, đến bờ đối diện ngậm quần áo qua là được rồi, đào hố vùi mình vào trong đó không phải càng vẽ thêm chuyện sao?”
Đế Chiêu: “!”
Cho nên vừa rồi anh trong cơn hoảng hốt lo sợ, lại quên mất chuyện này!
Nhưng!
Tiểu Bạch Long thành thục sao có thể thừa nhận bản thân làm chuyện không thành thục chứ!
Thế là, Đế Chiêu nói: “A, quên giới thiệu với em, đây là một kiểu che đậy của chúng tôi...... à không, là một cách tập thể dục.......
Đường Táp: Tôi cứ yên lặng nhìn anh nói khoác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui