Toàn Tức Võng Du chi Khổ Lực

Đưa ra lời mời, nhớ lại chuyện xưa.

Dù khả năng phân tích khi chiến đấu và trạng thái tâm lý của Quan Miên được Tiểu Nam, Tinh Tinh, Lão K, Lão Mã cùng hai người bạn mới quen sau này là Dưa Sữa và Vua Mâu Thuẫn công nhận, nhưng cũng chỉ có sáu người họ mà thôi. Khi cả đám không thể chơi cùng một đội, Quan Miên đành phải nhường ghế chỉ huy cho người khác, để Tiểu Nam hoặc game thủ điểm cao khác làm chỉ huy để tránh xảy ra tranh cãi. Tinh chiến dù sao vẫn là nơi lấy thành tích luận anh hùng.

Chín ngày liên tiếp vùi đầu vào luyện cấp đưa điểm tích lũy của Quan Miên lên trên con số hai mươi vạn. Đây đã là thành tích khá tốt trong tinh chiến, vì khi thắng sẽ được cộng điểm, nhưng thua sẽ bị trừ điểm. Giữ được số điểm tăng liên tục chứng tỏ game thủ đó thắng nhiều hơn thua. Loại điểm số tăng vèo vèo như Quan Miên được xem là thú quý hiếm.

Tỷ lệ thắng thua của cậu đang giữ ở mức chín mươi ba phần trăm. Trong số bảy phần trăm thua trận, ngoài lần đấu với Ám Hắc Đại Công, mỗi lần Quan Miên đều có thể không thẹn với lòng mà nói cậu không phải người chỉ huy, vấn đề cũng chẳng phát sinh do cậu.

Đương nhiên trước sự ngưỡng mộ của người khác, Quan Miên thản nhiên như thường. Vì cậu cảm thấy với một chuyên gia phân tích số liệu cao cấp – Chuyện này là đương nhiên.

Hôm nay là ngày cuối cùng trong kỳ phép dài hạn.

Ăn sáng xong xuôi, Quan Miên chuẩn bị lên lầu nuôi mèo. Nhờ mấy ngày làm quen dần dần, cuối cùng cậu cũng có thể tỏ vẻ bình thản đi vào nhà bếp trước mắt Tuyết Sơn. Nhưng có một lần Tuyết Sơn thử đến gần cậu, nỗi sợ hãi ngày xưa lại ập về. Sau lần bị quát bảo dừng lại ấy, từ đó về sau Tuyết Sơn không bao giờ cố đến gần cậu nữa, cùng lắm chỉ lặng lẽ nhìn cậu cho đến khi cậu rời đi.

Quan Miên cảm thấy cách giao lưu này không tệ.

Vạch rõ ra ranh giới, không ai xâm phạm ai.

Cậu mở cửa ra, đang định quẹo vào nhà bếp thì chợt nhạy bén cảm giác hôm nay có gì khang khác.

Bạch Anh Tước dùng khăn bông quấn nửa người, để thân trần đi ra và mỉm cười nhìn cậu, “Em yêu ơi.”

Quan Miên khoanh tay nói: “Tôi thấy hôm nay không cần tôi cho ăn nữa rồi.”

Bạch Anh Tước hỏi: “Em nói mèo hay tôi?”

Quan Miên đáp: “Anh có thể xem như tôi tự nói mình.”


Bạch Anh Tước cười đáp: “Anh vô cùng vui lòng nhận lấy trách nhiệm nuôi em nếu em đồng ý.”

Quan Miên vờ như không hiểu ẩn ý trong lời anh ta, xoay lưng chuẩn bị rời đi. Bạch Anh Tước đến gần cậu, vươn tay đẩy nhẹ một cái, cánh cửa mới hé ra một khe nhỏ lại bị khép vào.

Mùi hương thơm mát sau khi anh tắm xong xộc thẳng vào mũi cậu.

Bạch Anh Tước kéo cậu vào phòng, “Em còn chưa tham quan phòng anh mà đúng không?”

Quan Miên nói: “Sao anh biết khi anh không có nhà, tôi có thừa cơ khảo sát tất tần tật nhà anh không?”

Bạch Anh Tước nói: “Tuyết Sơn kể anh nghe đấy.” Anh nghiêng đầu liếc nhìn Tuyết Sơn đang dùng tấm thân đen bóng sắm vai “cô đơn lặng lẽ như tuyết”, cười nửa đùa nửa thật, “Nó bảo nó rất cô đơn, rất trống vắng, chẳng được hoan nghênh chút nào.”

Quan Miên nói: “Rõ quá mà, tôi không phải mèo cái.”

Bạch Anh Tước cúi đầu mỉm cười, dùng tay quệt miệng và nói: “Phải rồi. Giành bạn tình với chủ là không đúng, anh sẽ dạy dỗ nó lại.”

“Bạn tình?” Quan Miên mặt không biểu cảm lặp lại.

Bạch Anh Tước nói: “Có còn nhớ trên lưng rồng có cánh, anh hỏi em một vấn đề và câu trả lời của em không?”

Quan Miên đáp: “Anh muốn tôi trả lời số lượng câu hỏi anh hỏi, hay số chữ tôi trả lời câu hỏi của anh?”

Bạch Anh Tước nói: “Em bảo ngày mai phải đi làm, nên không được.”

Quan Miên khoanh tay nhìn anh.

Bạch Anh Tước nhún vai cười bảo: “Tư thế này của em… Thôi được rồi, đổi ngày khác.”


Quan Miên đưa tay vuốt trán rồi nói: “Hôm nay tôi hẹn với bạn cùng vào game.”‘

“Bạn?”

Quan Miên nói: “Bạn trong tinh chiến.”

“Cỡ nhỏ hay trung?”

“Trung.”

“Đủ mười hai người chưa?”

“Năm người.”

“Giờ thành sáu rồi.”

Bạch Anh Tước đến trước tủ quần áo, xả khăn xuống một cách tỉnh rụi như chốn không người, lấy quần trong và quần áo ra lần lượt mặc vào, sau đó tiện tay ném khăn vào nhà tắm rồi nói: “Đi thôi.”

Quan Miên chỉ vào Tuyết Sơn trên bàn làm việc: “Bữa sáng của nó.”

Bạch Anh Tước cười bảo: “Yên tâm, anh cho ăn rồi.”

Như biết hai người đang nói về nó, Tuyết Sơn vểnh tai lên, mắt nhìn chằm chằm vào Quan Miên rồi đứng dậy.

Quan Miên vô thức lùi lại mấy bước né đi, sau đó nói: “Đi thôi.”


Bạch Anh Tước quay đầu nhìn Tuyết Sơn và dùng mắt ra hiệu với nó như kiểu cổ vũ nó tiếp tục cố gắng.

Tuyết Sơn duỗi lưng rồi lại nằm xuống.

Căn phòng được đặt chế độ “Bạn tốt”, sau khi người đầu tiên bước vào, bạn bè login xong tự động được đưa vào đây, trừ trường hợp bạn của cậu chọn chế độ chặn.

Quan Miên ở trong phòng đợi một lúc mới thấy Tinh Tinh lên mạng.

Tinh Tinh vừa thấy cậu thì mắt sáng rỡ, “Anh vào sớm quá.”

Quan Miên nói: “Ừ.”

“Hôm nay em nhọ lắm. Ra ngoài bị tông một cái, giờ vai vẫn còn đau đây này.” Cô bé cứ huyên thuyên mãi, vừa nói vừa quan sát phản ứng của Quan Miên, nếu cậu không ừ hử gì sẽ nhanh chóng đổi đề tài cho đến khi cậu hứng thú mới thôi.

Tuy chưa từng cặp kè nhưng cũng từng thấy người khác cặp kè. Vì vậy sau khi cậu cảm nhận được cô bé có suy nghĩ không bình thường với mình là bắt đầu giữ khoảng cách ngay. Nhưng trông tình hình này cách làm của cậu chưa hiệu quả lắm.

Trong phòng nhanh chóng xuất hiện thêm một người đeo mặt nạ.

Tinh Tinh muốn kiểm tra tư liệu của người đó nhưng chỉ thấy trống không. Cô bé ngạc nhiên nói: “Chế độ ‘Tàng hình’ trong truyền thuyết đây à. Nghe nói đắt lắm í.” Cô bé lại đưa mắt nhìn sang Quan Miên và nói: “Bạn anh hả?” Thật ra câu này là thừa, nếu không phải bạn bè thì chẳng thể nào vào phòng này được.

Quan Miên đứng dậy nói: “Bạn trai của tôi.”

Ám Hắc Đại Công vô cùng phối hợp bước tới khoác eo cậu.

Tinh Tinh tròn mắt. Dù cô bé cố gắng biểu hiện rằng em không sao, em chẳng kinh ngạc thế nào, em vui lắm nhưng sắc mặt trắng bệch cùng với vành mắt đỏ hoe đã bán đứng suy nghĩ trong lòng cô bé.

Tinh chiến không phải Mộng Đại Lục, sắc mặt và lượng máu không liên quan gì mà chỉ phản ánh đúng trạng thái tâm lý và sinh lý của game thủ.

“Ồ.” Tinh Tinh cả buổi trời mới thốt ra được một chữ, dường như không được ổn cho lắm. Cô bé giữ im lặng một lúc, cố gắng đè nén cảm giác chua xót trong lòng rồi mới nhẹ giọng nói: “Chào anh.”


Ám Hắc Đại Công nói: “Chào em.”

Tinh Tinh nhìn Quan Miên và chua chát hỏi: “Bạn trai của anh sao lại chọn chế độ Tàng hình? Không muốn giới thiệu cho bọn em làm quen sao?”

Quan Miên nói: “Anh ấy xấu hổ.”

Ám Hắc Đại Công nói: “Mặt của tôi chỉ để em yêu nhà tôi ngắm thôi.”

Tinh Tinh có nhoẻn miệng nhưng chẳng giống cười chút nào.

Ba người im lặng ngồi chốc lát thì Tinh Tinh đột nhiên đứng lên, “Em sực nhớ còn chuyện phải làm, cần đi trước ạ. Xin lỗi.”

Quan Miên nói: “Bye bye.”

Tinh Tinh nhìn cậu một cái như muốn cố gắng hiểu rõ suy nghĩ của cậu, ánh mắt cô bé có chút bối rối nhưng rồi lập tức quay đi logout.

Ám Hắc Đại Công giả vờ thở dài bảo: “Xem ra anh đâu chỉ phải đề phòng mỗi Tuyết Sơn.”

Quan Miên nói: “Tôi cũng vậy.”

Ám Hắc Đại Công lập tức thanh minh: “Anh nhớ anh chưa bao giờ mang lại ảo giác như thế nhé.”

Quan Miên nói: “Ý tôi là tôi phải đề phòng tất cả các con mèo.”

“À.” Ám Hắc Đại Công cười nói: “Xem ra nó là kẻ thù chung của hai ta nhỉ.”

Mười phút sau, Lão Mã và Lão K cũng lên. Hai người trước hết chào hỏi Quan Miên, sau đó nhìn sang Ám Hắc Đại Công đầy vẻ hứng thú.

Lão K đột nhiên nói: “Đừng nói đây là Ám Hắc Đại Công nha?” Ký ức lần đầu hợp tác trong tinh chiến vinh hạnh được cao thủ đệ nhất chăm sóc vẫn rõ như in trong đầu gã.

Vốn gã chỉ hỏi chơi thôi, ai dè đối phương lại mỉm cười trả lời: “Lâu rồi không gặp.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận