Toàn Tức Võng Du chi Khổ Lực

Thật ra như vậy dễ đánh hơn đôi chút. Level, phạm vi tấn công, kỹ năng của quái đều có thể áng chừng, hơn nữa quái vòng một chỉ tới level 38 nên dễ đánh vô cùng, không biến hóa linh hoạt như game thủ, game thủ thỉnh thoảng còn tung ra vài skill gây rối loạn.

Ám Hắc Đại Công dùng tiếng rồng gầm dọa cho những người chơi phía sau phải giật lùi rồi thấp giọng bảo với Quan Miên: “Tôi bị trúng Manh Nhãn Chú cao cấp có kèm tính năng không thể chống kỹ năng.” Nếu chẳng phải có thêm tính năng không thể đỡ chiêu, trang bị trên người anh hoàn toàn có thể giúp anh miễn dịch với các vết thương.

Quan Miên nói: “Nhận được.”

Ám Hắc Đại Công không nhiều lời mà chỉ xông thẳng về phía đám quái.

Những người khác thấy Ám Hắc Đại Công xông lên thì cũng lao nhao chen vào.

Vì bọn họ đã tiến vào khu hình vòng, không gian thoáng cái đã hẹp đi rất nhiều. Vóc người Quan Miên không phải là nhỏ, muốn len lỏi thoăn thoắt như ban nãy là không thể nào, vì vậy cậu chỉ có thể dùng kỹ năng phòng thủ diện rộng mới học là Ô Hắc Chi Tráo (Chiếc Lồng Màu Đen) để chặn các đòn tấn công. Diện tích phòng vệ của Ô Hắc Chi Tráo rộng hơn Ám Thuẫn nhưng điểm thương tổn nó có thể chống lại được chia đều ra, và nó chỉ có thể đỡ được năm giây.

Trong năm giây này, Quan Miên đã đưa ra phán đoán nên đi về hướng nào sau khi Ô Hắc Chi Tráo biến mất. Đứng đầu là ba người bao gồm vũ giả, cuồng chiến sĩ và đạo tặc. Vũ giả đương nhiên là bị người khác đẩy lên. Loại nghề phụ trợ như vũ giả tuyệt đối không phải là những kẻ xông pha trận mạc, vì vạy chính vào lúc Ô Hắc Chi Tráo vừa biến mất, Quan Miên trước hết nhoáng qua nhoáng lại trước mặt đạo tặc một lát cho tới khi gã nhận ra vấn đề và rút chủy thủ ra đâm. Lúc này, tốc độ của Quan Miên tuyệt đối không thể sánh bằng tốc độ của đạo tạc, vì vậy cậu chỉ phải dựa cả vào phán đoán!

Trước hết là phán đoán góc độ và lực chủy thủ đâm tới, sau đó xoay lưng tông vào người vũ giả. Vũ giả đứng sau lưng Quan Miên nhảy loi choi tạo ra 1500 điểm tổn thương cho cậu, nhưng chính gã cũng bị Cuồng Hống của cuồng chiến sĩ đánh trúng làm hụt mất 2000 điểm máu.

Tuy Quan Miên đã lên cấp 42 nhưng 1500 điểm cũng đã gần bằng một nửa lượng HP của cậu, chỉ là đây cũng là việc nằm trong dự đoán. “Bên đây nè!” Cậu chợt la lên thất thanh.

Hiếm lắm mới có người chủ động hô hoán nghe ngứa đòn như vậy, tên này đúng là không đánh thì phí, nhưng tất cả đang vừa định ra tay thì lại nghe thấy một tiếng rồng gầm.

Vũ giả trực tiếp tan thành ánh sáng trắng, đạo tặc thoi thóp, cuồng chiến sĩ chỉ còn nửa cái mạng, có điều gã cuồng chiến sĩ cũng không hề chần chừ mà tiễn đạo tặc đi một cách nhanh gọn lẹ.

Vào lúc này đây ngoài những đội viên cùng đội thì không có bạn bè, chỉ có kẻ thù.

Quan Miên vừa bơm máu cho mình vừa xông về bên cạnh Ám Hắc Đại Công.

Những kẻ khác vội vã đuổi theo. Ám Hắc Đại Công mỉm cười quay đầu lại, sát ý không thèm che giấu lóe lên từ đôi mắt đen sáng ngời của anh dọa cho những game thủ khác dựng tóc gáy.

Hai người theo đà đổi chỗ cho nhau.

Quan Miên đứng hàng đầu giết quái. Cậu đã cấp 42, quái vật cấp 38 với cậu mà nói dễ xử lý hơn game thủ cấp tương đương nhiều lắm.


Chẳng mấy chốc, vòng thứ nhất đã đánh tới cuối, boss giữ cửa xuất hiện.

Những game thủ bị Ám Hắc Đại Công ép phải lùi ra xa cuối cùng cũng lên tinh thần.

Boss giữ cửa tuy cấp chỉ 40 nhưng cấp 40 của boss và cấp 40 của quái bình thường nào phải cùng một khái niệm. Lấy thực lực của một mình Quan Miên thì tuyệt đối không phải là đối thủ của nó. Chỉ cần Ám Hắc Đại Công phân tâm đánh boss thì cơ hội đục nước béo cò của bọn họ tới rồi.

Quan Miên đứng quay lưng về phía bọn họ, không cần nhìn cũng biết bọn họ đang nghĩ gì trong đầu. Cậu hỏi Ám Hắc Đại Công: “Bao lâu?”

Ám Hắc Đại Công đáp: “Một phút.”

Hai người không hề nói một câu dư thừa, trực tiếp hoán đổi vị trí. Hiện giờ do Quan Miên chặn phía sau, Ám Hắc Đại Công đánh quái.

Những game thủ khác đương nhiên vừa đánh vừa hô xông lên rần rần.

Một phút đối với Quan Miên mà nói tuyệt đối không phải là con số đơn giản, nhất là dưới tình huống trước mặt bị chiến sĩ đánh cận chiến, sau lưng có nào ma pháp sư, nào tế tự tấn công từ xa vô cùng ác liệt. Hơn nữa bọn họ đã rút kinh nghiệm chỉ dùng các skill đánh lẻ để tránh đánh nhầm người khác. Ý định của tất cả vô cùng đơn giản, phải giết chết con chim đầu đàn, đợi bắn rơi được tổ mạnh nhất rồi mới quyết định tiếp phải phân chia địa bàn thế nào.

Tình hình của Quan Miên đang hết sức nguy hiểm, cậu chỉ cần bơm máu chậm tí xíu là sẽ đi chầu Diêm Vương ngay.

Hệ thống đột nhiên hiện lên ba thông báo.

Đều là lời mời xin nhập đội.

Quan Miên chẳng buồn liếc lấy một cái đã chọn đồng ý. Những lúc thế này có thể nhận được chi viện từ đội viên đương nhiên là chuyện mong còn chả được. Nhưng đồng thời đây cũng là một ván cược. Bởi vì thời gian cậu nhấp chọn đồng ý đủ cho cậu uống hết hai bình thuốc, và lượng thuốc này có thể giúp cậu chống đỡ thêm được mười giây. Nhỡ ba đội viên mới gia nhập không thể đỡ bớt tấn công cho cậu thì chẳng khác nào cậu vừa đẩy nhanh tiến độ xuống suối vàng của mình.

Cậu vừa chọn đồng ý xong là nội chiến bùng nổ.

Tử linh kỵ sĩ, vong linh pháp sư và thi nhân hát hát rong ba người cùng tung ra ba chiêu đánh lan. Vì ba người họ đã gia nhập vào đội của Quan Miên nên những người chung quanh bọn họ đều dính ngay ba đòn liên tiếp, có hai game thủ cấp thấp lập tức tan thành ánh sáng.

Trên đời có cái gọi là chớ chọc giận đám đông.


Ba người mới vào đương nhiên cũng đã nghĩ tới chuyện này, vì vậy chia ra đứng ở ba góc khác nhau để tránh bị tóm gọn một lưới. Còn những kẻ khác vì tránh ngộ thương người chung quanh nên nào dám dùng kỹ năng diện rộng, cuối cùng chỉ đành uất ức tung chiêu đánh lẻ.

Như vậy thật ra đã giúp Quan Miên thoát nạn.

Trước mắt cậu chỉ cần ngăn cản ba người đứng đầu không cho bọn họ chạy tới sau lưng boss và cùng nó tấn công Ám Hắc Đại Công là xem như hoàn thành nhiệm vụ.

Chỉ là ba người này còn khó đối phó hơn ba người hồi nãy. Cả ba đều là cuồng chiến sĩ, hơn nữa level đều trên 50.

Quan Miên vẫn đang dựa vào phán đoán để kéo dài thời gian. Dù vậy nhưng HP của cậu chẳng mấy chốc đã thấy đáy.

Trong giây phút chỉ mành treo chuông.

Một bóng đen oai vệ hiện ra chắn trước mặt cậu, những sợi tóc đen mảnh theo cử động của anh mà tung bay, sượt qua mắt cậu.

Quan Miên thản nhiên lấy một bình thuốc HP ra uống.

Ba tên chiến sĩ nhanh chóng bị giải quyết.

Những người chơi còn lại thấy không còn lợi ích gì có thể ăn ké được nữa thì đành uất ức hô gọi giải tán. Chỉ có ba người mới gia nhập vào đội của Quan Miên là ở lại.

Ba người này mặt mũi trông có vẻ quen.

Nê Đại Vương lên tiếng giành công với Ám Hắc Đại Công: “Em với A Phan đọc báo thấy mấy người đó đang chặn đường hai người nên lập tức chạy tới giúp đấy.”

Phan Phan mỉm cười.

Người còn lại ngạo nghễ bước tới trước mặt Quan Miên, “Hiện tại có phải anh đang rất chi là cảm động, rất chi là cảm ơn, rất chi là cảm tạ em không nào?”

Quan Miên nói: “Bị Thịt.”


Bị Thịt Rỗng nhảy dựng lên, “Em chạy muốn tuột quần tới cứu anh mà anh còn mắng em. Thiệt chẳng có lương tâm gì hết!”

Quan Miên vặn lại: “ID của cậu là gì?”

Bị Thịt Rỗng xìu xuống.

Quan Miên nói: “Gọi tên rút gọn mới càng thân hơn.”

Bị Thịt Rỗng nói: “Thế gọi tên khác cũng được vậy.”

“Bị Bị.”

Nê Đại Vương phụt cười thành tiếng.

Bị Thịt Rỗng xấu hổ nói: “Đổi cái khác.”

Quan Miên: “Thịt.”

Tuy phát âm của Quan Miên rất chuẩn nhưng ai biết cậu phát âm chuẩn đấy chứ còn người nghe nghe có chuẩn hay không, nhỡ mà nghe thành (1)… “Thôi kệ đi, tụi mình cứ giữ quan hệ xa cách như trước kia vẫn hơn anh ạ.”

Quan Miên đáp: “Cậu không cho tôi cơ hội để cảm ơn cậu à?”

Bị Thịt Rỗng nói: “Để trong lòng được rồi.”

Ám Hắc Đại Công hỏi: “Các cậu có vào cùng không hay ở lại đây?”

Bị Thịt Rỗng lại nhao nhao lên, “Bọn này hồi nãy vì hai người mà liều cả mạng già vào sinh ra tử, đương nhiên không thể nào trở về với hai bàn tay trắng được, xông vào chứ!”

Nê Đại Vương nhìn Phan Phan, “Mày thân với cậu ta lắm à?”

Phan Phan lắc đầu.

Nê Đại Vương hỏi: “Vậy sao cậu ta cứ luôn mồm ‘bọn này’, ‘bọn này’?”


Bị Thịt Rỗng nhún vai đáp: “Anh không thích thì cứ đi đi.”

Nê Đại Vương đáp: “Tôi không làm ‘bọn này’ với cậu nhưng chịu làm ‘bọn này’ với Đại Công.”

Ám Hắc Đại Công cười đáp: “Tôi đã có nhân tuyển thích hợp để làm ‘bọn này’ rồi, cậu nên một lòng với Phan Phan thì hơn.”

Nê Đại Vương lơ đễnh quàng vai Phan Phan, “Vợ chồng già hết cả rồi, tên này không tính.”

Phan Phan mỉm cười, từ chối cho ý kiến.

Quái lại lục tục xuất hiện.

Năm người xoay lưng bước vào trận truyền tống đến vòng thứ hai.

Bị Thịt Rỗng, Nê Đại Vương và Phan Phan đều là cao thủ trên cấp 50, càn phó bản này phải nói là dễ như trở bàn tay. Lúc bắt đầu Ám Hắc Đại Công còn ra tay đánh đấm chút đỉnh, về sau phát hiện ba người họ đã đủ ứng phó thì phủi tay làm đại ca, chỉ khi boss cuối xuất hiện mới đánh.

Tốc độ đánh phó bản này cuối cùng cũng trở lại bình thường, đánh hết vòng này tới vòng khác, chẳng mấy chốc đã giết hết boss và lấy được bảy sợi râu vàng.

Thấy Ám Hắc Đại Công cho bảy sợi râu vào túi, Bị Thịt Rỗng nhịn không được tò mò hỏi: “Thứ gì hay à?”

Ám Hắc Đại Công đáp: “Nhiệm vụ.”

Hai mắt Bị Thịt Rỗng sáng lên, “Nhiệm vụ gì?” Với đẳng cấp của Ám Hắc Đại Công thì nhiệm vụ này chắc là rất cao cấp.

Ám Hắc Đại Công đáp: “Nhiệm vụ chính tuyến.”

Bị Thịt Rỗng lấy làm kinh ngạc, “Nhiệm vụ chính tuyến của cấp 80 tại sao lại đi đánh cái phó bản nhỏ này?”

Ám Hắc Đại Công lại trả lời: “Trải nghiệm cuộc sống.”

Bị Thịt Rỗng: “…” Thế giới của cao thủ quả nhiên một tên phàm phu như cậu ta không tài nào hiểu được.

Chú thích của biên tập:

(1) Tên gốc của Bị Thịt Rỗng là 白草包, pinyin bái (rỗng) cǎo bāo (bị thịt). Khi Quan Miên gọi bạn í là “Thịt”, tức là gọi cǎo, dễ nghe nhầm thành cào (肏) = Fuck:”3 Bởi vậy bạn í mới nhảy đông đổng lên ^^.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận